Luận Kết Cục Của Việc Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong - Chương 164: Phiên ngoại mười hai
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Luận Kết Cục Của Việc Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong


Chương 164: Phiên ngoại mười hai


Cách tám năm một lần nữa vào kinh, Vương Lệ mặc quần áo xinh đẹp thời thượng đi ra khỏi sân bay, tóc cô cũng đã cố ý xử lý, chỉ sợ lúc mình nhìn thấy ân nhân sẽ thất lễ.

Tám năm trước, cô mất hết can đảm, chỉ cầu muốn chết, nếu không phải đại sư trẻ tuổi kia cho cô mượn ba nghìn đồng, còn nói cha mẹ cô đang chờ cô, cô đại khái sẽ thật sự nhảy xuống từ tòa lầu bỏ hoang, chấm dứt cuộc đời vô vọng của mình.

Cô khi đó, thật sự cảm thấy toàn thế giới đều không có hy vọng, sống không nổi nữa, bây giờ nhớ lại, chỉ cảm thấy khi đó mình đáng thương lại buồn cười, vì một người đàn ông mà muốn chết muốn sống, thiếu chút nữa ngay cả cha mẹ cũng từ bỏ, từ bỏ hết hy vọng, thật sự là rất ngốc.

Vẫy một chiếc xe taxi, cô nói địa chỉ cho tài xế.

“Cái phòng làm việc này cũng thật nổi tiếng, tôi đã nhiều lần chở khách đến phòng làm việc này, ” chú tài xế vô cùng thích nói chuyện, “Có mấy cô bé nói bên trong có anh đẹp trai, cho nên muốn đi xem, có vài người lại là tin cái gì mà mệnh lý thiên đạo, nhất định muốn đi tìm cao nhân này tính. Cao nhân đó thật sự có lợi hại như vậy sao, khiến nhiều người khóc lóc cầu xin như vậy?”

Vương Lệ cười: “Đúng vậy, vị đại sư này rất lợi hại.”

“Ha, ” tài xế cảm thấy hứng thú, “Cô từng tìm cậu ta tính hả?”

Ông chủ phòng làm việc kia hắn từng gặp qua, mặt baby, tóc xoăn, cười rộ lên còn có má lúm đồng tiền, thoạt nhìn bất quá chỉ hai lăm hai sáu tuổi, thấy thế nào cũng không giống như là người có thể xem bói.

“Đúng vậy, tám năm trước tôi từng tìm cậu ấy tính, ” Vương Lệ nhìn ánh dương xán lạn ngoài cửa sổ, tâm tình còn xán lạn hơn cả ánh dương, “Nếu không nhờ vị đại sư đó, tôi đây chỉ sợ đã không thể xuất hiện ở nơi này.”

“Vậy có khả năng hôm nay cô có cơ hội nhìn thấy người, ” tài xế thở dài, thuần thục điều khiển xe xuyên qua trong dòng xe cộ, “Nghe nói quan to quý nhân tìm vị đại sư này rất nhiều, nhưng mà tính tình vị này tương đối quái, nói người không có duyên phận với mình, thì chính là không duyên phận, người khác có lấy ra nhiều tiền nữa cậu ta cũng không tính. Chỉ điểm ấy mà nói, vị đại sư này còn thật sự là giống cao nhân.”

“Đại sư vốn chính là cao nhân, còn là một cao nhân có lòng tốt, ” tâm tình Vương Lệ vô cùng tốt, lại thêm chú tài xế vô cùng hiếu khách, liền nhắc tới chuyện tám năm trước, sau khi nói xong, giọng cô bình tĩnh nói, “Với tôi mà nói, cậu ấy chính là cao nhân đời này tôi gặp được.”

Chú tài xế đi khắp hang cùng ngõ hẻm, chuyện từng nghe qua cũng không ít, nhưng mà giống thế này còn thật sự không nhiều lắm, hắn nghe xong im lặng một lúc lâu: “Em gái à, cô đây là gặp được người tốt bụng.”

“Đúng vậy.” Vương Lệ gật đầu, nếu không có vị đại sư ấy, đâu còn có cô hiện giờ?

Chú tài xế nhịn không được nghĩ, chờ ngày nào đó hắn không còn lái xe, cũng đi tìm vị đại sư này tính thử xem, cũng không biết hắn với đại sư có duyên phận hay không.

“Đến phòng làm việc nghiên cứu văn hóa Hoa Hạ rồi, ” chú tài xế nhìn bảng giá, tổng giá một trăm hai mươi tám, “Em gái, gặp nhau chính là có duyên, tôi lấy cô một trăm là được, chúc cô về sau thuận thuận lợi lợi, bình an hạnh phúc.”

“Cái này sao có thể, ” Vương Lệ lấy từ trong túi ra một trăm ba, “Anh kiếm tiền cũng không dễ dàng, sao có thể…”

“Em gái à, cô xem thường người ta đúng không, nói một trăm liền một trăm, ” tài xế taxi rút một trăm, đóng cửa xe lái đi, Vương Lệ ngay cả phản ứng cũng không kịp.

Vương Lệ sửng sốt vài giây, mới đi đến phòng làm việc thoạt nhìn phong cách trang hoàng vô cùng cổ xưa kia.

Mới vừa đi tới cửa, liền có một thanh niên mặc tây trang thay cô kéo cửa ra: “Nữ sĩ, hoan nghênh ngài quang lâm.”

“Cám ơn, ” Vương Lệ nhìn trang hoàng xa hoa bên trong, có vẻ có chút câu nệ, “Xin hỏi… đại sư có đây không?”

“Đại sư?” Lâm Bằng nhìn người phụ nữ trước mắt, ước chừng ba mươi lăm tuổi, tóc tỉ mỉ xử lý, giá cả chiếc váy ước chừng cũng trên bốn số, hẳn không phải là người xuất thân hào môn, nhưng hẳn là loại người gia cảnh giàu có, sinh hoạt không lo, không biết cô muốn cái gì, “Chị nói chính là Kỳ đại sư ư?”

“Tôi không biết cậu ấy họ gì, tôi là tới trả tiền lại.” Vương Lệ có chút ngại ngùng nhấp nhấp khóe miệng, “Không biết đại sư hiện tại có thời gian gặp tôi hay không?”

“Vậy mời ngài ngồi ở bên cạnh một hồi, Kỳ đại sư đang giúp người ta giải quyết vấn đề.” Lâm Bằng rót một tách trà đặt tới trước mặt Vương Lệ, “Hồng trà, ngài uống quen không?”

“Cám ơn.” Vương Lệ nhìn tách trà trước mắt, nhớ tới dáng vẻ đại sư mời cô ăn đồ ăn vặt tám năm trước, nhịn không được nói, “Cậu là đồ đệ của đại sư ư?”

“Không, tôi là trợ thủ của hắn, ” Lâm Bằng lắc đầu, “Kỳ đại sư nói, hắn còn chưa tới tuổi thu đồ đệ, hơn nữa mệnh tôi quá tốt, không làm đồ đệ của hắn được.”

“Mệnh tốt hay không sao?” Vương Lệ uống một ngụm trà, “Người mệnh tốt sống được vui vẻ.”

Lâm Bằng nhớ tới cuộc sống của mình khi còn nhỏ, kỳ thật cảm thấy thời gian ấy không có bất cứ quan hệ nào với mệnh tốt, cũng không biết tiêu chuẩn cái gọi là mệnh tốt của Kỳ Yến có bao nhiêu thấp. Ý nghĩ như vậy cậu ta không có nói với Vương Lệ, chỉ cười lắc lắc đầu.

Vương Lệ ngồi bên ngoài nửa giờ, nghi hoặc nhìn cửa: “Lúc này không có những người khác tới sao?”

“Bọn họ sẽ không đến, ” Lâm Bằng chỉ chỉ cửa, “Hôm nay chúng tôi không tiếp đãi khách lạ nữa, sẽ không ai phá hư quy củ.”

Nghe nói như thế, hai má Vương Lệ có chút phát sốt: “Ngại quá, tôi…”

“Chị không giống những người đó, chị không phải đến xem bói, ” Lâm Bằng rót đầy trà vào tách cho Vương Lệ, “Cho nên không cần tính ở trong đó.”

Hai người đang nói, cửa phòng làm việc Kỳ Yến mở ra, bên trong có một người phụ nữ vẻ mặt hơi hoảng hốt đi ra, trên mặt cô treo nước mắt, nhưng mà ánh mắt lại từng chút sáng lên.

“Kỳ đại sư, cám ơn ngài.” Người phụ nữ trịnh trọng khom người với Kỳ Yến, mới xoay người rời đi. Cô đi thật nhanh, giống như vội vã đi tìm kiếm cái gì.

“Đại, đại sư, ” Vương Lệ có chút khẩn trương nhìn Kỳ Yến, “Ngài, ngài còn nhớ rõ tôi không?”

“Chị là?” Kỳ Yến nhìn người phụ nữ sắc mặt hồng nhuận trước mặt, không nhớ rõ mình gặp cô lúc nào.

“Tám năm trước, ngài cho tôi mượn ba nghìn đồng, ngài còn nhớ không?” Vẻ mặt Vương Lệ có chút kích động, để tìm được đại sư, cô cố ý bỏ mấy vạn đồng tìm được một thám tử tư, đưa ảnh chụp năm đó cô chụp lén cho hắn, mới tra được nơi đại sư mở phòng làm việc.

Cô không dám mạo phạm đại sư, cho nên ngoại trừ muốn biết chỗ cậu ở, thì ngay cả cậu tên họ là gì cũng không dám hỏi thăm, chỉ có tự mình đến bái phỏng, mới có thể biểu hiện thành ý của cô.

“Ba nghìn đồng…” Kỳ Yến suy nghĩ thật lâu, mới nhớ tới năm đó cậu mới vừa quen biết Bách Hạc, vào tháng chín, xem tướng cho một người phụ nữ thân thể gầy yếu, vẻ mặt tiều tụy, lúc ấy cậu thấy người phụ nữ kia có ý đồ tự sát, liền khuyên cô vài câu, dường như còn cho cô mượn tiền, về phần mượn bao nhiêu, cậu đã nhớ không rõ.

Thật không ngờ cách nhiều năm như vậy, người này lại tìm trở về, chỉ là phúc phần dày hơn thời điểm kia rất nhiều, làn da cũng trắng hơn rất nhiều, cậu căn bản là không nhận ra.

“Thế mà lại là chị, ” trên mặt Kỳ Yến lộ ra tươi cười, “Nhìn bộ dạng chị như vậy, mấy năm nay dường như sống cũng không tệ lắm.”

“Phải, ” Vương Lệ mím môi cười, trên mặt mang vẻ thỏa mãn, “Sau khi tôi về quê, tìm một công việc, sau lại mở một cửa tiệm, hiện tại việc làm ăn càng làm càng lớn, đã làm thành siêu thị, buôn bán vẫn tốt, thân thể cha mẹ cũng khỏe.”

“Vậy tốt rồi, ” Kỳ Yến cười, “Xem ra tiền năm đó tôi bỏ ra, không cho mượn uổng phí.”

“Không có ngài năm đó, liền không có tôi hôm nay, ” Vương Lệ nói, “Năm đó tôi khờ, chỉ nghĩ dùng việc tự sát đi trả thù một người đàn ông không còn yêu tôi. Trên thực tế cái chết của tôi có thể đổi được cái gì đâu, hắn vẫn ở bên người phụ nữ khác, làm ông chủ của hắn, tương lai sẽ làm một người cha có trách nhiệm, tôi chết… căn bản không đổi được cái gì.”

Kỳ Yến vỗ vỗ Lâm Bằng: “Đi rót tách trà cho tôi.”

Lâm Bằng rót cho cậu một ly sữa: “Uống nhiều sữa tốt cho thân thể.”

Kỳ Yến bất đắc dĩ lắc đầu: “Cậu là trợ lý của tôi, hay là trợ lý của Sầm Bách Hạc?!”

“Sầm tổng cho tôi tiền lì xì còn nhiều hơn tiền lương anh trả, cho nên tôi nghe hắn.” Lâm Bằng không chút do dự nói, “Hai ngày trước anh mới vừa bị cảm, đừng mơ uống trà, cũng đừng mơ uống nước ngọt”

“Đi đi đi, cậu đi qua một bên đi.” Kỳ Yến ghét bỏ uống một ngụm sữa, nói với Vương Lệ, “Khiến chị chê cười.”

“Không, nhìn thấy bên cạnh đại sư có nhiều người quan tâm như vậy, tôi cảm thấy rất tốt, ” Vương Lệ cười, lấy từ trong túi ra một phong thư, đặt tới trước mặt Kỳ Yến: “Tôi biết chút tiền ấy đối với đại sư mà nói không tính là gì, nhưng mà tôi hy vọng ngài có thể nhận lấy nó.”

Tám năm trước, cô là người phụ nữ muốn tự sát, cậu là đại sư trẻ tuổi ngồi xổm ở đầu đường xem bói cho người ta.

Tám năm sau, cô đã qua tuổi trung niên, làm chủ siêu thị, cậu thoạt nhìn vẫn trẻ tuổi như cũ, lại thành đại sư mà rất nhiều người không dám đắc tội. Mấy vạn đồng tạ lễ của cô, đối với cậu mà nói, bất quá là chín trâu mất sợi lông, nhưng cô không thể vì hiện tại cậu không thiếu tiền, liền yên tâm thoải mái mà quên cậu đã từng giúp đỡ mình.

“Được.” Kỳ Yến không có mở phong thư xem bên trong có bao nhiêu tiền, cậu bỏ phong thư vào trong túi áo khoác, nói với Vương Lệ, “Cái gọi là khổ tận cam lai, sẽ có hạnh phúc cuối đời, cuộc sống tương lai của chị sẽ thực tốt đẹp.”

“Cám ơn, ” trên mặt Vương Lệ lộ ra một nụ cười bình tĩnh, “Kinh thành biến hóa thực lớn, nhưng có nhiều chỗ lại không thay đổi, Kỳ đại sư, thật sự rất cám ơn ngài.”

“Tôi tên Kỳ Yến, ” Kỳ Yến vươn tay, “Chúc chị quãng đời còn lại hạnh phúc.”

“Cám ơn.” Vương Lệ nắm tay với cậu, “Hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại.” Kỳ Yến đứng dậy nhìn cô đi từng bước ra khỏi phòng làm việc, giống như là nhìn một người bước vào cuộc sống mới, đứng ở dưới ánh mặt trời, sinh ra ánh sáng.

“Ai, Sầm tiên sinh biết anh nhìn chằm chằm phụ nữ như vậy, sẽ ghen đó, ” Lâm Bằng vỗ vỗ sau lưng cậu, “Ngày hôm qua không phải anh đáp ứng một biên tập, nói muốn đi giúp công ty họ xem phong thuỷ sao?”

“Tôi hẹn buổi chiều ba giờ, bây giờ còn sớm.” Kỳ Yến lấy phong thư ra đưa cho Lâm Bằng, “Nhét cái này vào trong sổ.”

“Ai!” Lâm Bằng mở phong thư ra, phát hiện bên trong ngoại trừ có một xấp tiền mới tinh thật dày, còn có một miếng ngọc Quan Âm.

“Nam mang Quan Âm nữ mang phật, ” Lâm Bằng nhịn không được nói, “Anh nhận bao nhiêu Quan Âm mà phái nữ tặng rồi?”

“Đồ vật có bao nhiêu không quan trọng, quan trọng là tâm ý, ” Kỳ Yến cầm ngọc Quan Âm lên đặt trong lòng bàn tay, tự mình cất đi.

Vương Lệ thuê một chiếc xe, cô muốn đi xung quanh đế đô nhìn xem.

Chỗ trước đây cô ở, đã xây lên một tòa lầu mới, không tìm thấy dấu vết năm đó. Cô lại tới nơi mà năm đó người đàn ông ấy mở công ty, kiến trúc vẫn còn, chỉ là tên công ty không còn là khoa học kỹ thuật Thiên Phi, mà là đổi thành một công ty lục sắc sinh hóa bảo vệ môi trường.

“Xin chào, xin hỏi công ty khoa học kỹ thuật Thiên Phi năm đó là mở ở nơi này sao?” Trong nội tâm Vương Lệ vẫn có chút không cam lòng, ước chừng có loại cảm xúc giống như nếu lỡ hắn sống rất tốt, thì cô sẽ không vui vậy.

“Khoa học kỹ thuật Thiên Phi?” Cô gái tiếp tân suy nghĩ thật lâu, lắc đầu nói, “Chưa từng nghe nói có một công ty như vậy, công ty chúng tôi là ba năm trước đây mới chuyển đến.”

“Công ty Thiên Phi cô nói tôi có biết, ” một bà thím quét dọn tinh thần tràn đầy nói, “Chỉ có điều năm đó nói là nghiên cứu ra phần mềm mới gì đó, cuối cùng phát hiện là sao chép, còn có lừa gạt thương nghiệp linh tinh, ông chủ bọn họ từ tám năm trước đã bị bắt rồi. Nghe nói bởi vì số tiền lừa gạt lớn, phán mười năm hay là bao lâu đó, nếu trong tù biểu hiện tốt, hiện tại hẳn là đã được thả.”

“Còn có chuyện này à, ” cô gái tiếp tân rất trẻ tuổi, cười tủm tỉm nói, “Tám năm trước tôi còn đang học lớp mười cơ.”

Vương Lệ có chút giật mình, thời gian tám năm dường như giật mình mà qua, nhưng đối với cô gái tiếp tân này mà nói, lại là khác biệt giữa thiếu nữ và người trưởng thành, thật sự rất có ý tứ.

“Cám ơn dì.” Vương Lệ nói một tiếng cám ơn với dì vệ sinh.

“Này có cái gì, ” dì vệ sinh sang sảng nói, “Ông chủ kia dáng vẻ nhân mô cẩu dạng, ai biết đúng là người như vậy chứ, thật sự là biết người biết mặt không biết lòng mà.”

Dì vệ sinh nói xong, thấy Vương Lệ đi rồi, mới nói với tiếp tân: “Người vừa rồi mấy người biết là ai không?”

“Là ai?” Tiếp tân thấy có dưa để buôn, tinh thần đều tỉnh táo.

“Là vợ của ông chủ khoa học kỹ thuật Thiên Phi kia, năm đó cô ấy từng đưa cơm cho ông chủ, tôi đã từng gặp, ” dì vệ sinh lắc lắc đầu, “Có điều năm đó cô ấy vàng vọt, trên người còn có máu ứ đọng, hơn phân nửa là đàn ông đánh.”

“Thế mà còn đánh vợ, xứng đáng bị bắt vào tù ngồi, ” cô bé tiếp tân ghét nhất đàn ông bạo lực gia đình, “Người như thế thật ghê tởm.”

“Còn không phải sao, có điều nhìn dáng vẻ cô ấy hiện tại hẳn là sống cũng không tệ lắm, ” dì vệ sinh có chút đắc ý nói, “Tôi liếc mắt một cái liền nhận ra, năm đó cô ấy có thể nhảy ra khỏi hố lửa, coi như là chuyện tốt.”

Vương Lệ đi ra khỏi công ty, liền đi xung quanh du ngoạn, đi Trường Thành, nhìn cố cung, đi thăm nhà bảo tàng, vườn bách thú, viện hải dương, đấy là những việc mà năm đó cô ở bên Mạnh Tuyên không thể làm. Rõ ràng người ở đế đô, nhưng không có chơi đùa thật tốt ở đế đô, lại nói cũng thật sự là châm chọc.

Ngày cuối cùng, cô đi tới Hồng Lương quan nghe nói vô cùng linh nghiệm.

Trong Hồng Lương quan người đông nghìn nghịt, chật ních các sắc màu con người, nhìn những người da đen da trắng lẩm bẩm bái tượng thần, Vương Lệ nhịn không được có chút hoài nghi, thần tiên có thể nghe hiểu tiếng ngoại quốc sao?

Vừa vặn cô đi ngang qua một người, nghe hắn dùng tiếng Hoa Hạ sứt sẹo cầu nguyện mình có thể thành công lấy được hộ khẩu Hoa Hạ, liền nhịn không được bật cười, quyên tiền trong hòm công đức xong liền lui ra.

Lúc cô rời đế đô, còn chưa có Hồng Lương quan, hiện giờ nơi này đã xây dựng rất xinh đẹp, nhưng mà từng cọng cây ngọn cỏ đều bảo hộ thực tốt, tùy tiện có thể thấy một vài nhân viên phòng hộ rừng đi lại xung quanh, có thể thấy rất coi trọng hoàn cảnh sinh thái nơi này.

Cô đi xuống thềm đá, liền gặp một một người đàn ông ăn mặc mộc mạc, đi đường khập khiễng.

Người đàn ông đó tóc hỗn độn, râu ria xồm xàm, trên mặt tràn đầy phong sương, thậm chí ngay cả ánh mắt nhìn người cũng né tránh, thoạt nhìn vô cùng đáng thương. Nhưng mà Vương Lệ lại biết gã, vì người đàn ông ấy từng chung chăn gối với cô thiệt nhiều năm.

“Mạnh Tuyên.”

Mạnh Tuyên nghe được có người gọi mình, tưởng đòi nợ, sợ tới mức nhìn khắp nơi, khi gã phát hiện gọi mình chính là một người phụ nữ thì mới thở phào một hơi. Ánh mắt gã có chút không tốt lắm, nhìn chằm chằm Vương Lệ hồi lâu, mới nhận ra cô, nhưng mà biểu tình của gã giờ phút này, còn hoảng sợ hơn so với nhìn thấy người đòi nợ.

“Vương Lệ…”

“Em, không phải em đã chết sao?” Năm đó gã thấy được di thư của Vương Lệ trong phòng, tìm một vòng xung quanh không thấy người, lại sợ cảnh sát truy cứu trách nhiệm của gã, cho nên vẫn không có báo cảnh sát. Mấy năm nay trong lao, gã thường thường mơ thấy Vương Lệ tìm đến gã lấy mạng.

“Em muốn làm gì, nơi này có thần tiên, em đừng xằng bậy.” Mạnh Tuyên sợ tới mức toàn thân phát run, “Em là tự sát, không có quan hệ với tôi.”

Vương Lệ nhìn người đàn ông đáng thương trước mắt, trong lòng không có một chút đồng tình, chỉ còn lại khoái trá vô hạn: “Mạnh Tuyên, nhìn dáng vẻ đáng thương của anh hiện tại xem, thật sự là rất khiến tôi vui vẻ.”

Mạnh Tuyên ngơ ngác nhìn Vương Lệ: “Em… không chết ư?”

“Chuyện mà đời này tôi hối hận nhất, chính là năm đó mắt mù coi trọng anh, ” Vương Lệ phun ra một hơi thật dài, giống như là hộc ra oán khí mấy năm nay, “Nhìn thấy anh sống không tốt, tôi an tâm rồi.”

Mạnh Tuyên kinh ngạc đứng ở tại chỗ, nhìn Vương Lệ bỗng nhiên xuất hiện, lại bỗng nhiên rời đi, cả người giống như phát ngốc.

Năm đó gã phong quang vô hạn, ở nhà đẹp, lái xe xịn, ai thấy gã mà không cho khuôn mặt tươi cười?

Chuyện cũ như gió, Vương Lệ năm đó ở trước mặt gã ngay cả nói nặng cũng không dám, lại trở nên sống động như thế, còn gã thì sao…

Mặt mũi tang thương, thân mang tàn tật, gã đời này… xong rồi…

“Kỳ đại sư, phong thuỷ công ty chúng tôi thật sự không có vấn đề sao?” Đặng Lâm Lâm hoài nghi nhìn công ty, “Vậy tại sao tác giả của công ty chúng tôi, luôn thích kéo dài hoặc là không đăng chương, cái này vẫn có chút quan hệ với phong thuỷ đi?”

“Đặng tiểu thư, xin cô yên tâm, phong thuỷ quý công ty thật sự không có vấn đề. Về phần tác giả của quý công ty có chứng kéo dài, không liên quan tới phong thuỷ, mà liên quan tới con người, ” Kỳ Yến cười cười, “Đúng rồi, quên chúc mừng cô thăng chức làm tổng biên.”

“Cám ơn.” Đặng Lâm Lâm nhớ tới những lời vừa rồi Kỳ Yến nói với ông chủ, “Anh mới vừa nói, ông chủ tăng lương cho nhân viên sẽ có vận may, có thật không?”

“Đương nhiên, ” Kỳ Yến cười đến vẻ mặt hư hỏng, “Tâm tình nhân viên tốt, chẳng phải là vận may sao?”

Đặng Lâm Lâm vội vàng một phát bắt lấy Kỳ Yến, vẻ mặt thần bí nói: “Anh nói nhỏ thôi, đừng làm cho ông chủ của chúng tôi nghe thấy.”

Kỳ Yến thấy cô như vậy, nhịn không được bật cười.

Hai người đang nói chuyện, bên trong có một người đàn ông trung niên đi ra, bắt tay Kỳ Yến nói: “Kỳ tiên sinh, ngài nói thật sự là rất chuẩn, ngày mai tôi liền tăng lương cho viên chức.”

Vị Kỳ đại sư này thật sự là quá thần kỳ, vừa tới chỗ bọn họ, tác phẩm dưới tay công ty bọn họ liền bán đi vài cái bản quyền lớn, đại sư không hổ là đại sư.

“Ngài khách khí.” Kỳ Yến nghiêm trang chững chạc cười nói, “Đây là thực lực quý công ty, không liên quan tới tôi.”

Lời tuy nói như vậy, ông chủ công ty văn học vẫn cảm thấy việc này có một nửa là công lao của Kỳ Yến, vì thế ở trong lòng quyết định, tăng thù lao của Kỳ Yến lên gấp đôi.

“Tiền Tiền.” Sau khi Sầm Bách Hạc biết Kỳ Yến xem phong thuỷ cho một công ty văn học mạng, liền quyết định lái xe lại đây đón cậu, kết quả vừa đến cửa công ty, liền thấy Kỳ Yến và Đặng Lâm Lâm cùng với một người hắn không biết tụm một chỗ nói chuyện, hắn đi đến bên cạnh Kỳ Yến, cười cười với hai người khác: “Ngại ngùng, quấy rầy, tôi tới đón người yêu của tôi về nhà.”

“Người yêu?” Người đàn ông trung niên nháy mắt hiểu được, cười nói, “Xin chào.”

“Xin chào, ” sau khi hai người bắt tay tự giới thiệu, Sầm Bách Hạc đem áo khoác trong tay khoác trên người Kỳ Yến.

“Hôm nay thời tiết tốt như vậy, mặc vào sẽ rất nóng.” Kỳ Yến xoay xoay bả vai, không muốn mặc.

“Ngoan, đừng làm rộn, ” Sầm Bách Hạc giữ vai cậu, nói với người đàn ông trung niên và Đặng Lâm Lâm, “Chúng tôi đi về trước.”

“A…” Đặng Lâm Lâm sửng sốt một chút, sau đó nói: “Anh đi thong thả.”

Hai người này ở bên nhau đã bảy tám năm, sao còn còn dính dính nhau như vậy? Cô với ông xã mới kết hôn ba năm, cũng không thân thiết như hai đại lão gia bọn họ, thau đồ ăn chó này cô ăn đến cam tâm tình nguyện.

“Tôi cảm thấy người đàn ông của Kỳ đại sư hình như có chút quen mắt, ” người đàn ông trung niên vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, “Hẳn là từng gặp ở nơi nào rồi.”

“Phó tổng, tôi biết anh gặp ở nơi nào đó, ” Đặng Lâm Lâm vẻ mặt bình tĩnh, “Bảng xếp hạng tài phú Hoa Hạ.”

Người đàn ông trung niên nghe nói như thế, nhịn không được nhìn về phía Kỳ Yến và người đàn ông của cậu chuẩn bị lên xe, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là, cái xe này là bản limited đi, không biết hao dầu hay không nhỉ?

“Không phải đã nói tự mình trở về sao, sao anh lại tới đón?” Kỳ Yến thắt dây an toàn, cầm tay Sầm Bách Hạc.

“Em bị cảm, anh lo lắng.” Sầm Bách Hạc điều chỉnh vị trí điều hòa một chút, không cho gió nóng thổi ngay Kỳ Yến, “Buổi tối anh bảo đầu bếp làm đồ ăn em thích.”

Hai năm gần đây, hai người bọn họ dọn vào một căn biệt thự gần đại trạch Sầm gia, sống thế giới hai người, ké cơm của đầu bếp bên đại trạch, ngày tháng sống vô cùng thích ý.

“Em đã ba mươi tuổi, cũng không phải con nít.” Kỳ Yến vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, “Chẳng lẽ còn có thể làm mình lạnh ư?”

“Ở trong lòng anh, em chính là đứa con nít ba tuổi, ” Sầm Bách Hạc hôn hôn trán cậu, “Được rồi, ngoan nha.”

“Ba ba Bách Hạc, ba dẫn con đi ăn kem ly có được không?” Kỳ Yến cười hì hì dùng đầu đẩy ngực Sầm Bách Hạc, “Con muốn ăn hương việt quất.”

“Kem ly không có, trở về uống nước sôi để nguội.”

“Trời ạ, ông chủ tài sản ngàn triệu, thế mà để chồng uống nước sôi để nguội, đây là xã hội thụt lùi, hay là đạo đức không còn?”

“Đừng làm rộn, ” Sầm Bách Hạc bắt lấy cái tay tác loạn trên người mình của cậu, “Trở về anh lại xử lý em.”

“Ba ba Bách Hạc, ba như vậy sẽ rất dễ dàng mất đi bổn bảo bảo đó.”

“Nói bậy!” Sắc mặt Sầm Bách Hạc trở nên nghiêm túc lên, “Đừng nói lung tung lời như thế.”

Từ sau khi nhìn thấy dáng vẻ cả người Tiền Tiền đầy máu, Sầm Bách Hạc liền không cách nào nghe nổi Kỳ Yến nói những lời như mất đi, tử vong.

“Được rồi, ” Kỳ Yến nhẹ nhàng sờ sờ ngực Sầm Bách Hạc, “Yên tâm, em tính rồi, chúng ta là nhân duyên tốt trăm năm hảo hợp, tam sinh tam thế.”

“Không phải nói là chuyện có liên quan đến mình tính không chuẩn sao?” Sầm Bách Hạc vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng chung quy không nỡ bày sắc mặt với cậu.

“Tuy rằng tính không chuẩn, nhưng mà trực giác của em rất chuẩn.”

“Bách Hạc.”

“Ơi?”

“Em sẽ ở cạnh anh cả đời, chỗ nào cũng sẽ không đi.”

“Chờ chúng ta già rồi, trồng mấy bồn hoa, nuôi con chó, sau đó sống cuộc sống lão niên vui vẻ.”

“Em không thu đồ đệ ư?”

“Thu đồ đệ nhìn duyên phận, không thể cưỡng cầu. Lại nói… em còn chưa muốn hiện tại liền xuất hiện một tiểu quỷ tới quấy rầy thế giới hai người hạnh phúc của chúng ta.”

“Được.”

“Ba ba Bách Hạc.”

“…”

“Bổn bảo bảo càng ngày càng thích ba rồi.”

“Anh cũng càng ngày càng thích em, cục cưng Tiền Tiền.”

Bóng đêm dần dần buông xuống, xe chậm rãi nhập vào trong dòng xe cộ, trở thành một trong hàng vạn hàng nghìn chiếc ô tô.

Trong buổi đêm ảm đạm này, dòng xe cộ hóa thành một dải ngân hà xinh đẹp, chiếu sáng con đường phía trước, thắp sáng con đường phía sau.

Giống như dòng sông sinh mệnh, mỗi đường mỗi nhánh, đều có chỗ sáng của nó, sau đó hợp thành một nhân sinh hoàn mỹ, vĩnh viễn không có điểm cuối.

TOÀN VĂN HOÀN

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN