Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện
Chương 29: Hộp gỗ cũ kỹ
Edit: Ry
Tạ Khuyết là một tên lừa đảo miệng lưỡi trơn tru, mỗi câu mỗi chữ gã nói đều không đáng để nghe.
Tống Thanh Thời hoàn toàn không muốn nói chuyện với gã, hoa sen đen một lần nữa nở rộ trong tay, bốn chùm độc hỏa quấn lên tay chân của Tạ Khuyết, muốn ăn mòn thịt xương của gã. Tạ Khuyết vội vàng giật xuống viên ngọc đeo trên cổ, trận pháp phòng ngự màu vàng lập tức triển khai, ngăn lại quá nửa đợt tấn công. Viên ngọc cũng bị kịch độc nhuộm thành màu đen, sau đó hóa thành bột phấn lả tả rơi xuống, số độc hỏa còn sót không hề ngừng lại, ăn vào hai chân gã để lộ ra vô số đốm đen, cũng chậm rãi lan tràn ra xung quanh.
Tư chất tu hành của Tạ Khuyết rất tầm thường, nhưng buôn bán nô lệ nhiều năm, gã vẫn có mấy món pháp bảo để hộ thân.
Gã tê liệt nằm trên mặt đất, dùng bàn tay chầm chậm bò ra sau, cả người run rẩy, miệng không ngừng van xin: “Tôn chủ tha mạng, ta, đồ của ta, tất cả đều tặng cho ngài… Nếu như tôn chủ thích Vô Hoan… Vậy, vậy đứa bé tên Minh Hồng kia cũng có dáng vẻ rất giống với Vô Hoan khi còn bé, ngài, ngài có thể mang nó về nuôi…”
Minh Hồng sững sờ, không hiểu lời này có ý gì.
Tạ Khuyết nhìn ra tâm tư của Tống Thanh Thời, gã vừa chậm rãi lùi về sau, vừa dụ dỗ nói: “Khi Vô Hoan lớn bằng nó bây giờ, cũng ăn mặc như vậy… Trông thì ngoan ngoãn, nhưng thật ra rất nghịch ngợm, tôn chủ hãy quan sát kỹ gương mặt của Minh Hồng đi, ngoài mắt ra thì cực kì… Tôn chủ có muốn biết chuyện quá khứ của Vô Hoan không?”
Dưới sự ăn mòn của độc hỏa, sức mạnh thần hồn của gã càng lúc càng yếu.
Thiếu nữ yếu đuối lén lút trốn ở bên cạnh cuối cùng cũng thoát được khỏi sự kìm hãm trong cơ thể, nàng bỗng nhào tới, xé xuống bức tranh treo sau lưng Tạ Khuyết. Bức tranh kia vẽ phù văn một trận pháp truyền tống, là thủ đoạn giữ mạng cuối cùng mà Tạ Khuyết đã bố trí tốt.
Tạ Khuyết tức giận đến mức phun ra một ngụm máu tươi, gầm thét: “Nghịch đồ!”
Tống Thanh Thời cũng hiểu ra, Tạ Khuyết không ngừng nhắc đến Việt Vô Hoan là để khiến cậu phân tâm mà thừa cơ chạy trốn.
Tuy nói bị Minh Giới U Hỏa quấn quanh, Tạ Khuyết có chạy trốn được thì cũng là đường chết, nhưng sẽ phá hỏng kế hoạch của cậu.
Chuyện đáng sợ nhất ở tiên giới, không phải là tử vong.
Hoa sen đen lại nở trong tay Tống Thanh Thời, hoàn toàn đốt cháy tay chân Tạ Khuyết, khiến gã mất đi khả năng hoạt động, sau đó thả thần niệm ra xâm nhập vào biển ý thức của gã, trực tiếp tìm kiếm mật lệnh của Hợp Hoan Ấn. Tuy nói lượng ký ức trong biển ý thức rất khổng lồ, với tu vi của cậu chỉ có thể điều tra ra chuyện của mấy năm trước, nhưng Tạ Khuyết vẫn luôn buôn bán nô lệ, thường xuyên làm dấu, cho nên chỉ cần tìm được toàn bộ quá trình đóng dấu nô lệ mới nhất là xong.
Trong biển ý thức nhanh chóng hiện ra hình ảnh:
Thiếu nữ nghe trộm được chuyện bị bán, muốn chạy trốn lại bị Linh Khuyển bắt về, khóa lại trong pháp trận, ngậm nước mắt, mặc cho ác ma từng nét từng nét vẽ lên hoa văn lả lướt của Hợp Hoan Ấn trên lưng nàng. Nàng đang không ngừng khóc lóc van xin, nhưng không hề nhận được bất cứ thương hại nào, cho đến khi mật lệnh cuối cùng được đóng xuống, đó là hai chữ “Tạ Khuyết” viết theo lối phù văn thượng cổ. Tạ Khuyết cười nhìn nước mắt của nàng, như thể đang nhìn một con súc vật chuẩn bị xuất chuồng.
Tống Thanh Thời tìm ra được đáp án, thu hồi thần niệm, phá hủy phần biển ý thức buồn nôn này, sau đó dẫn thần hồn của Tạ Khuyết ra, bỏ vào trong lọ chứa đã chuẩn bị sẵn.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi cũng biết?”
Thiếu nữ này tên Thanh Loan, đúng là người cậu vừa thấy trong biển ý thức.
Thanh Loan tê liệt ngồi trên mặt đất, đờ đẫn một hồi, cuối cùng nàng mới ý thức được mình đã thoát khỏi Địa Ngục bị Tạ Khuyết khống chế, cảm xúc kiềm chế đã lâu bỗng ào ạt tuôn ra, kích động òa khóc. Tống Thanh Thời thấy phản ứng của nàng quá mức kịch liệt, bèn vươn tay tới, muốn dùng linh lực giúp nàng làm dịu cảm xúc.
“Người xấu!” Minh Hồng xông lên ôm lấy cậu, khóc không thành tiếng nói: “Ngươi đã giết sư phụ rồi, đừng giết Thanh Loan tỷ tỷ!”
Mặc dù nó cảm thấy sư phụ có vấn đề gì đó, nhưng về mặt tình cảm lại không thể tin được vị sư phụ đã nhặt một đứa ăn mày là nó mang về, nuôi nó lớn lên, truyền thụ tiên pháp cho nó sẽ làm tổn thương đến nó, cho nên… Chắc chắn là sư phụ bị tên ác độc này dọa sợ, nên mới muốn vứt bỏ nó mà chạy trốn.
Tống Thanh Thời bó tay nhìn đứa bé quật cường này, cậu thật sự không giỏi giải thích những chuyện này.
Thanh Loan chậm rãi bò dậy, đi đến trước mặt Minh Hồng, một bàn tay nặng nề tát lên mặt nó, nàng thét to: “Đừng có kêu tên súc sinh kia là sư phụ!”
Minh Hồng bị đánh cho ngã nhào ra đất, nó ôm mặt, không dám tin nhìn vị sư tỷ có tính cách dịu dàng, từ bé đã luôn chăm sóc nó này.
Thanh Loan chảy nước mắt, nhìn nó nửa ngày, chậm rãi cởi xuống y phục của mình.
Minh Hồng hốt hoảng kêu lên: “Tỷ tỷ, tỷ điên rồi sao? Nơi này có nam nhân! Sao lại cởi y phục?!”
Tống Thanh Thời đã quay sang một bên, phi lễ chớ nhìn*.
*Đừng nhìn những điều sai trái không hợp lễ nghi.
Thanh Loan xoay người, hất mái tóc dài lên, để lộ ra toàn bộ Hợp Hoan Ấn xinh đẹp trên lưng trước mặt Minh Hồng.
Minh Hồng ngơ ngác hỏi: “Cái này… Là cái gì?”
“Tạ Khuyết nói với các ngươi rằng vài ngày nữa ta sẽ đến Diệu Âm Môn học đánh đàn…” Thanh Loan chậm rãi nói: “Đó là lừa các ngươi, ta đã bị Tạ Khuyết bán, bán cho Minh Nguyệt Lâu, dấu ấn này chính là thứ biến con người thành gia súc… Minh Hồng có biết Minh Nguyệt Lâu là nơi nào không?”
Minh Hồng lắc đầu, mơ hồ cảm thấy sợ hãi.
“Minh Nguyệt Lâu là thanh lâu lớn nhất tiên giới, Thanh Loan tỷ tỷ… Sẽ phải biến thành hoa nương dựa cửa bán rẻ tiếng cười.” Thanh Loan cười tự giễu, trong mắt lại là những giọt lệ bi ai chảy mãi không hết: “Minh Hồng biết hoa nương là cái gì không? Chính là người mỗi ngày hầu hạ nam nhân, là nô lệ dùng cơ thể để lấy lòng bọn họ ở trên giường.”
Minh Hồng không ngừng lắc đầu, cả người run rẩy: “Không, sẽ không…”
“Tại sao lại không?” Thanh Loan một lần nữa mặc lại y phục, đi về phía nó, cười hỏi: “Đứa nhỏ ngốc, đệ có biết không? Bị bán đi Minh Nguyệt Lâu vẫn là tỷ tỷ phải giả vờ ngoan ngoãn khéo léo mới đổi lấy được! Minh Nguyệt Lâu là thanh lâu có quy củ, rơi vào tay bọn họ, tra tấn sẽ không thái quá! Ha ha… Ta nhọc lòng nịnh nọt súc sinh kia, đau khổ cầu xin, chính là để đi làm một nữ nhân không có chút liêm sỉ nào! Nực cười không? Đệ đừng vội thông cảm cho tỷ tỷ, đệ có biết kết cục của đệ là gì không?!”
Minh Hồng nhìn Thanh Loan như đã hóa điên cuồng, sợ đến mức nước mắt cũng chảy ra.
“Minh Hồng… Dung mạo đệ giống với Vô Hoan ca, cho nên súc sinh kia mới coi trọng đệ.” Thanh Loan nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nó, khóc không thành tiếng: “Vô Hoan ca không phải không có lương tâm, mà là y đã bị bán vào cái nơi Địa Ngục gọi là sơn trang Kim Phượng, bị tra tấn hỏng rồi, cho nên không về được nữa. Sơn trang Kim Phượng đưa đơn đặt hàng tới, chỉ rõ muốn mua một mỹ nhân giống như Vô Hoan ca, đệ được chọn chính là vì thế…”
Minh Hồng cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Được chọn đi làm gì?”
Thanh Loan cười lạnh: “Giống như tỷ tỷ vậy, dùng cơ thể để hầu hạ nam nhân.”
Minh Hồng không dám: “Đệ là nam nhân! Sao có thể hầu hạ nam nhân?!”
Thanh Loan ngẫm nghĩ, cúi đầu bám vào tai nó thì thầm…
Minh Hồng nghe đến mức không chịu nổi, nước mắt chảy đầm đìa, liên tục nôn khan.
Tống Thanh Thời không ngăn cản hành vi của Thanh Loan, những đứa bé người phàm xinh đẹp này không còn tư cách để đơn thuần nữa rồi.
Thanh Loan phát tiết hết cảm xúc, khôi phục sự bình tĩnh. Nàng kéo Minh Hồng đang ủ rũ suy sụp tới, hành đại lễ với Tống Thanh Thời, cảm tạ ân cứu mạng, cũng chủ động báo lại vị trí để túi giới tử và bảo tàng của Tạ Khuyết.
Trong túi giới tử của Tạ Khuyết có đến mấy vạn linh thạch, còn có hai viên ngọc thần niệm, trong đó có một viên thuộc về Thanh Loan. Ngoài ra còn có mấy quyển sổ sách và một đống giấy khế ước, bên trên mỗi một tờ giấy khế ước đều là máu và nước mắt. Tống Thanh Thời tìm được khế ước đặt cọc của Minh Nguyệt Lâu, đưa nó và ngọc thần niệm cho Thanh Loan, Thanh Loan ôm đồ vật ngàn ân vạn tạ, khóc đến mức không ngừng được.
Tống Thanh Thời còn tìm được tên của Việt Vô Hoan trên cuốn sổ, chỉ vì ba mươi hộp ngọc trai giao nhân mà chôn vùi cả cuộc đời y.
Xưa nay cậu không biết con chữ lại có thể đâm vào mắt mình đau nhức đến vậy…
Tống Thanh Thời vốn định giết Tạ Khuyết rồi đi, bây giờ nhìn Minh Hồng và Thanh Loan quỳ trên mặt đất, lại như thấy được Việt Vô Hoan của năm đó, cậu có chút không đành lòng vứt bỏ mặc kệ. Thế là, cậu ra lệnh cho Thanh Loan đi triệu tập những người khác, nói hết những chuyện xấu và những lời bịa đặt của Tạ Khuyết cho bọn họ, ai muốn về nhân gian thì cho Duyên Thọ Đan mang về, xem như kết cái tiên duyên. Nếu là người không có chỗ nào để đi thì có thể chọn đến Dược Vương Cốc làm dược phó, chuyên xử lí chế dược trồng thuốc lặt vặt.
Bề ngoài Thanh Loan trông yếu đuối, nhưng làm việc cực kì nhanh nhẹn, nàng gọi tất cả mọi người tập trung ở trong sân, sau đó cho họ xem Hợp Hoan Ấn trên người mình, kèm theo sổ sách và giấy khế ước làm chứng, lại dùng ngọc thần niệm điều khiển một thiếu niên khác cũng bị đóng Hợp Hoan Ấn, nhanh chóng khiến mọi người hiểu ra sự thật của mọi chuyện.
Bọn nhỏ đứa khóc đứa nôn, rối ren hỗn loạn vô cùng.
Đám nô bộc người phàm cũng không biết chuyện, nghe xong việc này, bị dọa cho chết khiếp.
Thanh Loan kéo mấy đứa nhỏ vẫn còn tương đối giữ được bình tĩnh, để bọn nó đi an ủi những đứa khác.
Tống Thanh Thời ngồi một mình ở trong thư viện xa xa, viết một phong thư cho Dạ Vũ Các, để Diệp Lâm giúp mình đến Tiên Thú Môn thuê một con Linh thú kéo pháp thuyền tới chở toàn bộ lũ trẻ về Dược Vương Cốc, rồi tiếp tục giải quyết những chuyện khác. Tiên Thú Môn ở tiên giới rất có uy tín trong việc vận chuyển, mặc dù có hơi mắc, nhưng có thể dùng số linh thạch ở chỗ Tạ Khuyết để thanh toán.
Chim truyền tin bay đi, phải chờ tới ngày mai mới nhận được câu trả lời.
Tống Thanh Thời không nhịn được lại viết một phong thư cho Việt Vô Hoan, nâng bút hồi lâu, đầy bụng tâm sự lại không biết bắt đầu nói từ đâu, viết rồi lại đổi, viết rồi lại đổi, cuối cùng chỉ nói cho y biết mình sẽ về muộn một ngày, vẫn bình an, không cần phải lo lắng.
Thanh Loan thu xếp ổn thỏa mọi chuyện, để lũ trẻ đi thu dọn hành lý, sau đó tự mình tới báo lại với tôn chủ.
Tống Thanh Thời nhìn từng chiếc đèn lần lượt được thắp lên ở Yến Sơn Môn, không nhịn được hỏi: “Ngươi từng gặp Vô Hoan à?”
Thanh Loan cẩn thận trả lời: “Về câu hỏi của tôn chủ, ta ở đây… Từ khi vừa tròn sáu tuổi, nửa năm sau thì Vô Hoan ca bị đưa đi.”
Tống Thanh Thời ra hiệu cho nàng đứng dậy qua đây ngồi xuống, do dự hồi lâu mới hỏi: “Có thể kể cho ta nghe một chút về Vô Hoan khi đó không?”
Thanh Loan suy nghĩ thật lâu, châm chước đáp: “Khi ấy ta quá nhỏ, có rất nhiều thứ không biết. Vô Hoan ca là người rất tốt, huynh ấy thường xuyên chăm sóc cho những đứa trẻ vừa mới tới như ta, dạy chúng ta viết chữ đọc sách…”
Những kỷ niệm của nàng đứt quãng, nhưng Tống Thanh Thời nghe rất chăm chú, một lần nữa phác hoạ ra hình dáng vốn có của người thiếu niên, ghi lại vào cuốn vở.
“Mỗi lần có thứ gì tốt, Vô Hoan ca luôn để lại cho chúng ta. Mỗi khi chúng ta làm sai chuyện gì đó, Vô Hoan ca cũng sẽ không tức giận.”
“Vô Hoan ca vừa thông minh vừa lợi hại, huynh ấy là người chúng ta ngưỡng mộ. Sau khi huynh ấy rời đi, chúng ta đã khổ sở rất lâu.”
“Tất cả mọi người đều thích trộm ngắm huynh ấy, bởi vì huynh ấy quá đẹp…”
“Vô Hoan ca thích màu đỏ, huynh ấy có rất nhiều quần áo màu đỏ.”
“Vô Hoan ca thích ngồi trên cây ngô đồng luyện sáo, huynh ấy thổi rất hay, chim chóc đều sẽ đậu xuống lắng nghe.”
“Vô Hoan ca đẹp nhất là khi cười, giống như cả trời ánh sáng rực rỡ đều rơi xuống người huynh ấy, rạng ngời đến mức không ai có thể dời mắt.”
“…”
Tống Thanh Thời ghi lại từng điều, sau đó quay lại những vấn đề có trên quyển vở, cậu hỏi: “Ngươi có biết Vô Hoan thích ăn gì không?”
“Vô Hoan ca không kén ăn, nhưng huynh ấy rất thích sạch sẽ.” Thanh Loan chợt nhớ tới chuyện thú vị của năm đó, kể rõ với cậu: “Huynh ấy sẽ không bao giờ ăn thứ bị người khác chạm qua, cũng sẽ không ăn đồ vật bị dơ. Cho dù là một chén nước, chỉ cần có người chạm vào là huynh ấy sẽ không uống… Nhưng huynh ấy chưa bao giờ nói ra làm phiền người khác, thà để bị khát bị đói, tất cả mọi người mới dần dần phát hiện ra… Hình như huynh ấy cũng không thích người khác đụng vào đồ của mình, hay là ngồi trên giường của huynh ấy. Mặc dù có chạm vào huynh ấy cũng sẽ không tức giận, nhưng sẽ lén lút làm sạch…”
Hóa ra bệnh sạch sẽ của Việt Vô Hoan không phải là học y mới bắt đầu có, mà có lẽ cũng chính vì căn bệnh thích sạch sẽ đó mới khiến y càng không thể chịu nổi những chuyện bẩn thỉu kia?
Tống Thanh Thời dừng bút, suy tư một chút, chợt nhớ đến chuyện Việt Vô Hoan đã nhiều lần uống nước từ chén của cậu, cũng nếm qua đồ ăn còn dư lại của cậu, chưa từng ghét bỏ cậu vào phòng y, ngủ trên giường y. Rốt cuộc là bệnh thích sạch sẽ của Vô Hoan không còn nghiêm trọng như vậy nữa? Hay là vì sợ gây thêm phiền cho cậu nên y phải đau khổ chịu đựng? Trở về phải hỏi một chút mới được, để tránh việc đạp phải kiêng kị của người ta còn không biết.
Tống Thanh Thời hỏi lại: “Ngươi biết Vô Hoan thích thứ gì không?”
Thanh Loan bỗng thôi thao thao bất tuyệt, qua hồi lâu, không nhịn được mỉm cười: “Viên đá xinh đẹp…”
Tống Thanh Thời giật mình: “Viên đá?”
“Mời tôn chủ đi theo ta.” Thanh Loan đứng dậy, mang theo Tống Thanh Thời đến một căn phòng chứa đồ linh tinh đầy tro bụi, bên trong đặt đủ thứ đồ vứt đi, có quả bóng da bị rách, có xích đu bị đứt dây, còn có con hổ vải, sách luyện chữ và chút đồ chơi nhỏ, dường như đều là đồ do những đứa bé kia để lại. Thanh Loan tìm kiếm hồi lâu trong đống đồ lộn xộn, cuối cùng lấy ra một cái hộp gỗ cũ kỹ, đưa cho Tống Thanh Thời.
Hộp gỗ là đồ tự làm, rất đơn sơ, phía trên là hoa văn chim chóc được điêu khắc vụng về, bên trong chứa mấy viên đá xinh đẹp không đáng tiền, có đá cuội lấp lánh cát vàng, có ngọc lưu ly màu xanh biếc, có hắc thạch được phác họa bức tranh sơn thủy kì diệu…
“Lúc đầu có rất nhiều, hẳn là còn có chút đá quý.” Tiếng Thanh Loan rất khổ sở: “Sau khi Vô Hoan ca đi, những viên đá đáng giá đều biến mất, chỉ còn lại những thứ này. Ta sợ Vô Hoan ca trở về tìm không thấy nên giấu cái hộp vào đây, giờ vật có thể về cố chủ…”
Tống Thanh Thời nhẹ nhàng cầm lấy chiếc hộp: “Đây là đồ của y?”
Thanh Loan gật đầu: “Ta đã từng thấy Vô Hoan ca lén lút ở bờ sông nhặt đá, chọn từng viên từng viên, chọn cả ngàn viên vạn viên, cho đến khi tìm ra viên đẹp nhất mới bỏ vào hộp. Cả chiếc hộp tràn đầy những viên đá có sắc màu diễm lệ, xinh đẹp vô cùng. Khi huynh ấy phát hiện ra ta thì rất xấu hổ, còn cho ta rất nhiều bánh kẹo, dặn ta không được nói với ai…”
“Vô Hoan ca rất quý cái hộp này, luôn đặt nó ở bên gối, không cho phép ai nhìn.” Thanh Loan hồi tưởng lại chuyện cũ, càng trở nên bi thương: “Sau khi huynh ấy đi, ta phát hiện ra chiếc hộp này ở chỗ Tạ Khuyết, gã cho lũ trẻ những viên đá không đáng tiền làm đồ chơi. Ta không tin Vô Hoan ca sẽ bỏ lại thứ đồ quan trọng như vậy, nổi lên nghi ngờ, bèn âm thầm tìm kiếm chỗ ở của Vô Hoan ca, cho đến khi phát hiện ra chân tướng bị bán làm nô lệ…”
Tống Thanh Thời bỗng cảm thấy cái hộp trong tay thật nặng, nặng đến mức khiến lòng cậu khổ sở.
Cậu chậm rãi quay người, rời đi…
“Tôn chủ.” Thanh Loan bỗng nhiên gọi làm ngừng bước chân của cậu, nàng lau sạch nước mắt trên mặt, nở nụ cười, hành lễ nói: “Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài đã cứu Vô Hoan ca, ta thật sự thật sự rất vui mừng vì Vô Hoan ca còn sống… Huynh ấy tốt như vậy, xứng đáng được cả thế giới đối xử tử tế. Tôn chủ, ngài chắc hẳn rất thích huynh ấy nhỉ?”
Tống Thanh Thời sững sờ hỏi lại: “Thích?”
Thanh Loan mong đợi nói: “Thích một người mới có thể vì người ấy mà làm những chuyện này mà.”
Tống Thanh Thời bị đáp án của nàng khiến trái tim có chút rối bời.
Cậu tới thế giới này vì nhiệm vụ của giáo viên Hệ Thống, thế nhưng chẳng biết từ lúc nào thì bắt đầu, dường như cậu đã không thể xem sự tồn tại của người trong thế giới này là giả lập. Việc đối xử tốt với Việt Vô Hoan như thể đã khắc sâu vào trong bản năng, cậu chỉ muốn dâng hết tất cả những gì tốt đẹp trên đời này đến cho y, để y quên đi đau khổ, có lại được hạnh phúc.
Thích trong mắt Thanh Loan, không giống với hiểu biết trước kia của cậu về thích.
Cậu không hiểu lắm mùi vị của thích, là chỉ sự gia tăng của phenylethylamine* à? Trên sách Y có nói phenylethylamine là thuốc kích thích của hệ thần kinh, sẽ tạo thành hiện tượng tim đập dồn dập, đỏ mặt nóng người, tác dụng phụ là có thể khiến cho người ta sinh ra sự thành kiến và cố chấp, đánh mất khả năng tư duy khách quan…
*Là một hợp chất hữu cơ được tìm thấy trong cơ thể người, giúp kích thích hệ thần kinh giúp tăng cường sức tập trung và cải thiện tâm trạng, giảm trầm cảm. Tuy nhiên, có thể dẫn đến tác dụng phụ là tim đập nhanh, nôn nóng, kích động…
Cậu cũng không cảm thấy sức phán đoán và phân tích của mình xảy ra vấn đề.
Cậu chỉ đang trị bệnh cứu người thôi mà nhỉ?
Bác sĩ không nên có suy nghĩ khác với người bệnh, như vậy là vi phạm đạo đức nghề nghiệp.
Tống Thanh Thời vừa nghĩ vừa đi đến bờ sông, cậu đờ đẫn nhìn những viên sỏi đầy đất, cúi người, nhặt từng viên lên. Ngàn viên, vạn viên, cậu chọn rất lâu cũng không tìm được một viên xứng với Vô Hoan, thế nhưng cậu còn có rất nhiều thời gian, có thể chậm rãi tìm kiếm…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!