Khó Dỗ Dành - Chương 71: Cắn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Khó Dỗ Dành


Chương 71: Cắn


Kết thúc lần cuối cùng, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi dường như cũng đã dừng lại.

Ôn Dĩ Phàm áp mặt vào ngực Tang Diên, hai tay vẫn ôm chặt anh không buông. Cô có cảm giác cả người mình từ trên xuống dưới đều không còn một chút sức lực nào, mồ hôi ra khắp người, rất khó chịu.

Chỉ cảm thấy vừa nóng vừa buồn ngủ, lại vừa mệt.

Ở tình huống như vậy.

Ôn Dĩ Phàm vẫn nhận ra được, Tang Diên cầm remote đang đặt bên cạnh lên, bấm tắt máy điều hòa đi.

Cô lập tức ngẩng đầu, cổ họng hơi khàn: “Sao anh lại tắt?”

“Lát nữa rồi mở.” Trên trán Tang Diên vẫn lấm tấm mồ hôi, ánh mắt thâm trầm, khuôn mặt vẫn còn mang theo chút dục vọng còn sót lại: “Ra mồ hôi, sợ em bị cảm lạnh.”

Nhìn anh giằng co lăn lộn cả nửa buổi tối, mà dáng vẻ trông vẫn đặc biệt có tinh thần, tâm trạng của Ôn Dĩ Phàm hơi khó tả. Cô tự hỏi, rồi gọi anh một tiếng: “Tang Diên.”

“Ừ?” Tang Diên kéo quần áo bên cạnh lên, đang muốn mặc vào cho cô.

Ôn Dĩ Phàm chậm rãi thỉnh cầu: “Anh có thể tắm cho em không?”

“. . .”

Lần trước nghe cô nói như vậy, là lúc cô uống say đến không còn tỉnh táo. Tang Diên rũ mắt nhìn cô chăm chăm, qua hai giây sau mới cười lên: “Ôn Sương Hàng, em không ngượng sao?”

Mới vừa rồi lúc tắt đèn cũng đâu có thấy anh ngượng gì.

Ôn Dĩ Phàm âm thầm nghĩ.

Nghĩ đến chuyện tự mình đi tắm, Ôn Dĩ Phàm thà rằng cứ trực tiếp ngủ luôn. Nhưng cô thật sự không chịu nổi cảm giác dinh dính này, nên giương mắt nhìn anh: “Nhưng em không đi nổi nữa.”

Tang Diên miễn cưỡng nhìn cô chăm chú, như đợi xem cô còn có thể nói ra cái dạng gì nữa.

Cảm thấy lý do này còn chưa đủ sức thuyết phục.

Ôn Dĩ Phàm lại bổ sung: “Hơn nữa em tự tắm sẽ đụng đến vết thương.”

“Ôn Sương Hàng, em đúng là chúa làm nũng.” Tang Diên tùy ý tròng quần vào, rồi ôm cô lên, đi về hướng nhà vệ sinh: “Lớn rồi mà còn phải có người tắm giúp nữa.”

“. . .” Ôn Dĩ Phàm không nhịn được nói, “Còn không phải là tại anh —— “

Cô đột nhiên kịp phản ứng, lập tức im bặt, không mặt mũi nào mà nói tiếp nữa.

Tang Diên cười: “Không phải là tại anh cái gì? Nói cho xong.”

Ôn Dĩ Phàm không lên tiếng.

Vào phòng vệ sinh, Tang Diên liếc cô một vòng, cảm giác công chúa làm nũng đây ngay cả đứng cũng không muốn đứng. Anh dứt khoát kéo một cái khăn lông, trải lên bồn rửa mặt, rồi ôm cô đặt lên.

Tang Diên cầm khăn lông của Ôn Dĩ Phàm, xả nước ấm, rồi thong thả lau mình cho cô.

Ôn Dĩ Phàm được anh phục vụ cảm thấy rất thoải mái, mí mắt như muốn dính vào nhau. Cô cố chống lại cơn buồn ngủ, nhìn vào mặt anh, lầu bầu nói: “Tang Diên, trước đây có phải là anh đãtừng làm qua nghề này không?”

“. . .” Tang Diên giơ tay lên bóp mặt cô, “Nói cái gì vậy.”

“Vừa rồi em thật sự thấy là,” Ôn Dĩ Phàm cảm thấy mình cũng nên đánh giá một chút, cô suy nghĩ, rồi chầm chậm nói ra cảm nhận: “em là khách đến ‘chơi’.”

“Không phải là vì em nói anh phục vụ không đến tiêu chuẩn thu lệ phí sao,” Tang Diên bĩu môi, cà lơ phất phơ nói, “Nên dù sao anh cũng phải phát huy một chút, nếu không thất nghiệp thì làm thế nào?”

“. . .”

“Còn nữa, ” Tang Diên lời ít ý nhiều, “Anh đây là lần đầu tiên tiếp khách.”

Ôn Dĩ Phàm nhẹ chớp chớp mắt.

“Đời này, ” Tang Diên nâng mi, dùng đầu ngón tay cọ vào khóe mắt vẫn còn hơi đỏ của cô, lại cúi đầu hôn cô, “Cũng chỉ có một người khách là em thôi.”

***

Ra khỏi phòng tắm, Tang Diên lấy một bộ quần áo từ trong valy, mặc vào cho Ôn Dĩ Phàm. Anh đặt cô lên một cái giường, rồi sau đó lại đi đến trước bàn, như lấy gì ở đó, phát ra tiếng động thật nhỏ.

Ôn Dĩ Phàm nhỏ giọng nói: “Anh đi ngủ sớm một chút đi.”

Sau đó cũng không quản anh, cô tự nhiên chui vào làm tổ trong chăn.

Mấy hôm nay vì trận tranh cãi ồn ào với Tang Diên mà lúc ở nhà Ôn Dĩ Phàm không thể ngủ được. Lúc này tinh thần cô đã buông lỏng, cơn buồn ngủ cực kỳ mãnh liệt kéo tới cuốn lấy cô.

Vào giây phút này, khát vọng duy nhất của Ôn Dĩ Phàm là ngủ.

Nhưng cô vừa mới nhắm mắt, chăn cũng còn chưa nằm ấm, ngay sau đó đã có cảm giác mình bị người ta bắt ra.

Ôn Dĩ Phàm cố sức mở mắt ra.

Chỉ thấy Tang Diên lại nắm lấy vạt áo của cô, kéo lên trên.

“. . .”

Ôn Dĩ Phàm bối rối.

Cô thật sự không biết, Tang Diên lấy ở đâu ra nhiều tinh lực như vậy.

Không phải là họ vừa mới tắm xong sao! ! !

“Tang Diên, ” Ôn Dĩ Phàm uyển chuyển nói, “Anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”

“Ừ? Ba giờ.” Đại khái là nghe được ý tứ của cô trong lời nói, Tang Diên nhìn cô một cái, động tác trên tay vẫn không ngừng lại: “Nghĩ gì vậy, em cứ ngủ đi.”

Ôn Dĩ Phàm không biết anh muốn làm gì.

Nhìn anh một lúc, nhưng cũng không so đo cùng anh, cô cứ mặc anh làm gì thì làm.

Cô buồn ngủ đến nỗi chỉ cần nhắm hai mắt lại là có thể rơi vào giấc ngủ.

Đang lúc mơ mơ màng màng, Ôn Dĩ Phàm có thể cảm nhận được Tang Diên kéo áo cô đến tận vị trí xương quai xanh, đèn bàn bên cạnh cũng bị anh mở lên. Không biết qua bao lâu, cô nghe được anh kéo dài giọng, tự lẩm bẩm một mình: “Làm sao bây giờ? Cắn nát rồi.”

“. . .”

“Chắc bôi thuốc là được.”

Giấc ngủ này, Ôn Dĩ Phàm ngủ đến không biết trời trăng gì, chỉ cảm thấy như đang ngủ bù lại cho những ngày vừa rồi, mọi mệt mỏi đều xua tan hơn phân nửa.

Ôn Dĩ Phàm chậm rãi mở mắt ra, cảm thấy cả người đều nhức mỏi, nhưng cảm giác khó chịu giữa hai chân đã giảm đi rất nhiều. Cô thoáng ngẩng đầu, chỉ thấy mình đang nằm trong lồng ngực của Tang Diên.

Không biết anh đã tỉnh dậy được bao lâu rồi, lúc này một tay ôm lấy cô, một tay khác thờ ơ chơi điện thoại, như đang giết thời gian.

Nhận thấy động tác của cô, Tang Diên cúi đầu nhìn cô: “Tỉnh rồi?”

Ôn Dĩ Phàm vô thức hỏi: “Mấy giờ rồi anh?”

Tang Diên: “Bốn giờ.”

“. . .” Như không dám tin vào tai mình, Ôn Dĩ Phàm mở to mắt, một lúc sau mới thốt lên: “Bốn giờ chiều? Anh không đói bụng sao? Sao anh không gọi em dậy?”

“Sao lại không gọi? Cô nương này bị đánh thức là lại nổi giận lên, anh gọi em ba lần thì em phát hỏa với anh đến mười lần.” Tang Diên buông điện thoại xuống: “Nhanh đi rửa mặt, sau đó đi ra ngoài ăn cơm.”

Nghe anh nói như vậy, Ôn Dĩ Phàm nhớ lại, hình như lúc cô nửa tỉnh nửa mê có bị anh gọi dậy mấy lần. Cô hơi bối rối, nghe lời bò dậy, vào nhà vệ sinh.

Cầm bàn chải lên, Ôn Dĩ Phàm nặn kem đánh răng. Vừa đánh răng, cô vừa ngẩng đầu nhìn mình trong gương, đột nhiên chú ý đến chỗ xương quai xanh của mình bị một mảng lớn vết hôn bao trùm, trên cổ cũng có vài vết.

“. . .”

Ôn Dĩ Phàm nhìn chăm chú một lúc lâu, rồi kiên trì tiếp tục đánh răng.

Mới vừa rửa mặt sạch sẻ, lúc này, Tang Diên cũng vào phòng vệ sinh.

Ôn Dĩ Phàm nhìn anh.

Tang Diên hình như đã rửa mặt từ sớm, lúc này chỉ đi vào rửa tay. Chú ý đến ánh mắt của cô, anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt từ từ hạ xuống, rồi sau đó chậm rãi nói: “Nhìn anh làm gì?”

“Chỗ này có dấu vết, áo không che được.” Ôn Dĩ Phàm không tin anh không nhìn thấy, nhưng vẫn tốt bụng chỉ chỉ ngón tay vào cổ, nhắc nhở, “Em không thể nào đi ra ngoài được.”

“Ồ.” Tang Diên nhìn chăm chú vào vị trí cô chỉ, rồi rút khăn giấy ra lau tay: “Em đang có ý trách anh sao?”

“. . .”

Ôn Dĩ Phàm chỉ muốn nhắc nhở anh một chút.

Như vậy về sau anh có thể chú ý hơn, đừng hôn rồi để lại dấu vết ở những chỗ này nữa. Như thế nào mà anh liền biểu hiện như là, cô là dạng người vừa ngủ xong là trở mặt vậy.

Sau đó, Tang Diên ôm lấy cô, lại một lần nữa đặt lên bồn rửa mặt. anh hơi hơi khom người, xích lại gần một chút, tiếp tục nhìn dấu vết trên cổ cô, nghiền ngẫm nói: “Vậy làm sao bây giờ?”

Ôn Dĩ Phàm cố làm ra vẻ trấn tĩnh: “Để lát nữa em xem xem —— “

“Hôn cũng hôn rồi, như thế nào mà còn thu sau tính sổ đây.” Giọng Tang Diên trầm thấp, tay anh đặt sau gáy cô, tỉnh bơ đẩy về phía mình: “Nhưng cũng được, con người anh vốn rất công bằng.”

“. . .”

“Có muốn như vậy không?”

Ôn Dĩ Phàm ngẩng đầu, đối diện với hầu kết của anh. Trái ngược với cô, trên người anh không có chút dấu vết nào, nhìn trắng trẻo sạch sẽ.

“Ừ?”

Tang Diên tiếp tục ấn cô, từng chút từng chút đẩy về phía mình, khẽ cười.

“Bây giờ em cũng hôn anh thành vết như vậy đi.”

***

Hai người thay quần áo khác, sau đó cũng không dây dưa nữa.

Ra khỏi phòng.

Ôn Dĩ Phàm lặng lẽ nhìn về phía Tang Diên, chú ý đến vết hôn bên phải hầu kết của anh, nhớ lại chuyện vừa xảy ra ở trong nhà vệ sinh. Cô chột dạ dời mắt, chủ động hỏi: “Anh muốn ăn gì?”

“Không phải trước đây em học ở đây sao?” Tang Diên lười nhác nói, “Em đề cử đi.”

“Em đề cử sao?” Ôn Dĩ Phàm chợt nhớ đến chuyện gì đó, cười nói: “Lúc học đại học em rất thích một tiệm cơm gần đây. Thức ăn rất ngon, mà lại rẻ, nên em rất hay đến ăn.”

Tang Diên ừ một tiếng: “Vậy thì ăn chỗ đó đi.”

Ra khỏi khách sạn, Ôn Dĩ Phàm dắt tay anh, dẫn đường.

Vốn tưởng rằng sẽ rất dễ dàng, nhưng Ôn Dĩ Phàm rời khỏi thành phố này đã được vài năm rồi, hơn nữa nhiều cửa hàng gần đó đã sang nhượng xây lại, con đường cũng vừa được sữa chữa, thay đổi rất nhiều.

Cho nên mặc dù khu vực này Ôn Dĩ Phàm đã từng đi qua cả trăm lần, nhưng lúc này vẫn hơi mờ mịt.

Một đường đi về phía trước, đi đến chỗ giao lộ.

Ôn Dĩ Phàm hơi phân vân, cuối cùng vẫn dựa vào cảm giác rẽ sang bên phải.

Lúc này, ở phía sau Tang Diên đột nhiên lên tiếng: “Đi nhầm.”

“. . .” Ôn Dĩ Phàm quay đầu, “A?”

“Lúc đến anh nhìn thấy gần đây có một tiệm cơm, không biết có phải là chỗ em nói không.” Tang Diên nâng cằm về hướng ngược lại, hời hợt nói, “Đi bên kia đi.”

“Phải không?” Ôn Dĩ Phàm vốn cũng không chắc chắn, bị anh nói một chút đã dao động, lại đi ngược về hướng anh chỉ: “Vậy thì đi bên này đi. Lâu quá rồi em không đến đây, nên cũng không nhớ đường.”

Đi thẳng theo con đường này, lại vượt qua vài ngõ hẻm, hai người tìm được tiệm cơm nằm trong một con hẻm nhỏ. Mặt tiền của tiệm trông rất cũ kỹ, ánh sáng hơi lờ mờ, trang trí cũng rất tẻ nhạt.

Nhưng nhìn bên trong làm ăn có vẻ rất tốt.

Bây giờ đã gần năm giờ rưỡi, bên trong đã có không ít sinh viên ngồi.

Tìm một chỗ ngồi xuống.

Chủ quán là một bác gái trung niên, dáng vẻ tươi cười hiền hòa. Vừa thấy có khách liền đi tới, hỏi: “Bạn học, muốn ăn gì?”

Rất nhanh, bà chủ chú ý đến Ôn Dĩ Phàm, tựa như vẫn còn nhớ cô, lên tiếng chào hỏi: “Này, đã lâu không gặp. Tốt nghiệp nhiều năm như vậy, còn đến ủng hộ tiệm của bác sao?”

Ôn Dĩ Phàm cũng gật đầu cười: “Dạ, sẵn dịp cháu ghé đến.”

Vừa nói, Ôn Dĩ Phàm vừa chỉ ngón tay lên thực đơn trên tường, hỏi anh muốn ăn món gì.

Tang Diên tản mạn nói: “Em gọi là được rồi.”

Nghe tiếng, bà chủ nhìn về phía Tang Diên, quan sát anh một lúc, rồi vui vẻ hỏi: “Soái ca, trước đây không phải cậu cũng đến đây ăn rồi sao?”

Tang Diên ngẩng đầu.

Ôn Dĩ Phàm ngây ra: “Không có, anh ấy là lần đầu tiên đến đây.”

“A.” Bà chủ cũng không quá để ý, “Tôi có cảm giác cậu hơi quen mắt, chắc tôi nhớ nhầm.”

Tang Diên khẽ gật đầu, không nói gì.

Gọi món xong, hai người lại câu được câu chăng nói chuyện một lúc.

Tang Diên ý tứ không rõ hỏi: “Còn đau không?”

“. . .”

Ôn Dĩ Phàm ngẩn người, rồi lập tức nhận ra ý anh.

Cô không được tự nhiên cúi đầu xuống: “Vẫn ổn.”

Vào lúc này, lại một lần nữa hối hận là chính mình hôm qua đã khiêu khích anh.

Không lâu sau, Tang Diên nhận một cuộc điện thoại, hình như là đồng nghiệp gọi đến. Anh vẫn ngồi tại chỗ, lười nhác nghe máy, nhưng giọng nói so với ngày thường có vẻ nghiêm túc hơn.

Ôn Dĩ Phàm không quấy rầy anh, nhưng cũng không có chuyện gì làm, nên mở Weibo lướt xem.

Qua thật lâu.

Tang Diên kết thúc điện thoại: “Em đang xem gì vậy?”

Ôn Dĩ Phàm vừa vặn đang đọc đến mục truyện cười trên Weibo, đưa đến cho anh xem: “Anh đọc cái này đi, buồn cười lắm.”

Tang Diên nhận lấy điện thoại, trong quá trình này, đầu ngón tay vô ý đụng phải mục “Bài viết”. Anh rũ mắt, nhìn vào mục bài viết của Ôn Dĩ Phàm trên Weibo, chú ý thấy một chủ đề, mặt anh giật giật, vô thức bấm vào.

Liền nhìn thấy hai bài viết Ôn Dĩ Phàm phát lên Weibo lúc trước.

Tang Diên vừa nhìn vừa nhướng mày.

Bài viết thứ nhất được trang chủ Weibo trả lời “Nhận được”, nhưng bài viết sau không nhận được câu trả lời nào.

Trông hơi đáng thương.

【 Tài khoản giấu tên: Làm sao để theo đuổi người mà mình từng đắc tội? 】

Tang Diên trầm ngâm trong chốc lát, rồi sau đó chầm chậm gõ vài chữ.

Bấm phát.

Ngồi ở đối diện Ôn Dĩ Phàm chú ý đến động tác của anh.

Thấy anh tựa như còn đang gõ chữ, cô hơi ngẩn người, nhưng lại cảm thấy trong điện thoại của mình cũng không có gì phải giấu diếm cả. Cô hơi buồn bực, hỏi: “Anh gõ chữ sao?”

Tang Diên cong môi, đúng lý hợp tình ừ một tiếng, rồi đưa điện thoại trả cho cô.

Ôn Dĩ Phàm rũ mắt nhìn, lập tức nhìn thấy giao diện trò chuyện riêng tư trên Wei kia.

“. . .”

Trong nháy mắt, Ôn Dĩ Phàm nhớ lại những lời cô phát trước đó. Cô hơi lúng túng, chỉ kịp nhìn thấy Tang Diên có phát chữ “Đã”, nên vô thức cho rằng là “Đã theo đuổi được.”

Cô lập tức lui ra.

Vừa vặn thức ăn vào lúc này cũng dọn lên.

Ôn Dĩ Phàm thở phào nhẹ nhõm, lại đột nhiên cảm thấy có gì không đúng.

Thừa dịp Tang Diên đang rót nước, Ôn Dĩ Phàm lại cầm điện thoại lên, mở Weibo.

Giao diện vừa rồi vẫn còn chưa tắt.

Ôn Dĩ Phàm liếc mắt nhìn thấy, câu Tang Diên phát chính là.

【 Đã ngủ cùng.】

“. . .”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN