Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Nở - Chương 13: Làm việc xấu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Nở


Chương 13: Làm việc xấu


Cười thì cười, Tô Mộc Lạc vẫn gỡ nút thắt cho tiểu hắc long nhà mình trước đã.
Sau đó lại cười tiếp, thậm chí còn cười gập cả eo.
Tiểu hắc long: “…”
Nó nhìn chằm chằm Tô Mộc Lạc cả một đường bằng ánh nhìn u u oán oán, cho đến khi xe gần đến Cục dị nhân, nó lại bỗng nhiên hóa lớn—–
Rồi quấn kín người Tô Mộc Lạc.
Tô Mộc Lạc: “…”
Cậu nhìn con rồng đen đè lên người mình không thả, nói: “Buông ra.”
Rồng đen không nói tiếng nào.
Tô Mộc Lạc ẩn nó một cái: “Không được giở trò!”
Rồng đen vẫy vẫy đuôi.
Tô Mộc Lạc: “Không được giả điếc! Thả ta ra!”
Rồng đen thở phì phò phì phò rồi quấn thêm vòng nữa.
Tô Mộc Lạc: “…”
Tô Mộc Lạc tức chết, quyết định chờ tối nay tiểu hắc long ngủ say sẽ buộc nó thành nút.
Còn là cái loại nút thắt hình trái tim ấy!
Một lát sau, xe đỗ trước cổng Cục dị nhân, hắc long biến trở về hình thù nho nhỏ, đuôi cuốn lấy cổ tay Tô Mộc Lạc, điệu bộ cục cưng ngoan ngoãn.
Tô Mộc Lạc không buồn nhìn nó, nhét nó vào túi áo, cất bước đi vào Cục dị nhân.
Phòng tiếp khách quý được trang hoàng nhã nhặn, Liễu Hạc rót cho Tô Mộc Lạc một tách trà, nói: “Ngài Tô, mời dùng trà.”
Hương trà phảng phất, tiểu hắc long ló đầu khỏi túi áo Tô Mộc Lạc, ngửi ngửi, thấy không có gì vui lại chui trở về.
Tô Mộc Lạc nhìn nó một cái, nói: “Bạn tôi thế nào rồi?”
Liễu Hạc đáp: “Bạn ngài đã được đưa đến bệnh viện, trước mắt không có gì đáng ngại, cơ thể bị trầy xước đôi chút, sẽ tỉnh lại sớm.” Nàng hơi ngừng một chút, rồi lại bổ sung, “Con mèo yêu bị thương khá nặng, may là không nguy hiểm đến tính mạng, sau khi chữa khỏi nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian là được.”
Tô Mộc Lạc gật đầu, coi như yên lòng, đoạn nói: “Vậy là, bên các cô đã tra được điều gì từ tấm da người ấy rồi sao?”
“Đã tra được,” Liễu Hạc nói, “Chúng tôi kiểm tra tấm da người đó, bên trên có hơi thở hồ yêu, giới tính nữ, yêu lực chừng ba trăm năm, rất mạnh.”
Tô Mộc Lạc: A? Mới ba trăm năm sao?
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt không thể hiện ra, mà chỉ nghiêm túc gật đầu: “Xác thực.”
Liễu Hạc nhìn nhìn cậu, hơi cong khóe miệng, nói: “Có lẽ không đáng là gì đối với ngài, nhưng bất luận là với tu sĩ chúng tôi, hay là đối với yêu giới hiện giờ, hồ yêu ba trăm năm đều là sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ đáng gờm.”
Tô Mộc Lạc thấy nàng nhìn thấu suy nghĩ của mình, cũng không che giấu nữa, bình tĩnh nói: “Thì ra là vậy, quả thực là tôi không nắm rõ.”
Cậu không dành nhiều sự quan tâm đối với chuyện yêu giới và nhân gian, suốt hơn nghìn năm qua cậu đều sinh sống trong núi rừng cùng với tiểu hắc long. Chỉ là cậu cũng nhận ra một vài biến đổi, yêu quái hiện giờ quả thực không mạnh như trước kia nữa.
Liễu Hạc tiếp tục đề tài vừa rồi, nói: “Chúng tôi cũng chưa chắc chắn hơi thở trên bộ da người này thuộc về yêu quái gây án, chỉ biết khả năng là rất lớn. Chẳng qua những năm gần đây Lâm thành không có hồ yêu ba trăm năm đăng ký, thế nên hoặc là ả mới tới thành phố loài người không lâu, hoặc là lẻn đến từ thành phố khác.”
Tô Mộc Lạc nghe vậy chỉ nói: “Tôi nhớ ả có vũ khí đặc thù, là một chiếc ô đỏ, oán khi trên đó rất nặng, chắc hẳn đã dính máu không ít người.”
Liễu Hạc trầm ngâm: “Đây cũng là manh mối quan trọng, chúng tôi sẽ lần theo đó để điều tra… Nhưng mà ngài Tô, ngài có biết vì sao ả lại tấn công bạn ngài không?”
Tô Mộc Lạc nói: “Có lẽ là vì tôi.”
Khả năng con yêu kia muốn thăm dò sức mạnh của cậu, tựa như khuyển yêu lần trước. Nhưng lại không dám ra tay trực tiếp với cậu, thế nên lựa chọn người có chút dính líu tới cậu là Hoàng Cái Cái, dùng cậu ta dẫn dụ Tô Mộc Lạc.
“Có lẽ ả muốn thứ gì đó của tôi, mà còn là muốn có gấp.” Tô Mộc Lạc nói, “Chẳng qua ả cũng không biết trong tay tôi có chân long, nếu đã biết thì sẽ không dám tấn công như vậy.”
Liễu Hạc nói: “Vậy thì, xung quanh ngài có kẻ khả nghi nào không?”
Tô Mộc Lạc nghĩ nghĩ, đáp: “Không có.”
Vừa dứt lời, cậu đã có cảm giác tiểu hắc long cựa quậy trong túi áo, hình như lại muốn ló đầu.
Tô Mộc Lạc bình thản, ấn rồng nhỏ trở về.
Sau đó hai người trao đổi một hồi, đến khi một nhân viên khác của Cục dị nhân đi tới, rỉ tai Liễu Hạc vài câu.
Liễu Hạc nghe xong, gật đầu tỏ ý đã hiểu, đoạn nhìn về phía Tô Mộc Lạc.
“Bạn ngài đã tỉnh lại,” nàng nói, “Tuy nhiên để ngăn không cho sự tồn tại của yêu quái bị tiết lộ ra ngoài, cũng để bảo đảm cho sự an toàn của cậu ấy, chúng tôi đã xóa đoạn ký ức cậu ấy bị tập kích, chỉ nói rằng đã xảy ra tai nạn giao thông.”
Tô Mộc Lạc biết Cục dị nhân có quy định này, không nói thêm gì, chỉ hỏi, “Tôi có thể đến thăm cậu ấy được không?”
“Được, tôi cũng đã hỏi xong những gì cần hỏi, bây giờ ngài có thể ra vào Cục dị nhân tùy thích.” Liễu Hạc cười nói, “Nếu sau này phát hiện có kẻ nào khả nghi, thì xin hãy báo cho tôi một tiếng.”
Tô Mộc Lạc đáp lời, đứng dậy dẫn tiểu hắc long rời đi.
Hoàng Cái Cái đang nằm trong bệnh viện, vừa mới tỉnh lại, đầu óc xoay vòng, sau khi nghe người khác nói mình gặp tai nạn giao thông lại càng thêm ngây ngẩn, bởi cậu ta hoàn toàn không nhớ được những chuyện xảy ra trước khi hôn mê.
“Mộc Lạc!” Chỉ là lúc nhìn thấy Tô Mộc Lạc đẩy cửa bước vào cậu ta vẫn rất mừng rỡ, vuốt vuốt mái tóc dày dặn, “Cậu xem tóc tớ này! Uống cà phê nhà cậu xong mọc ra cả đống tóc! Kỳ bí dã man!”
Tô Mộc Lạc bình tĩnh nói: “Đấy là phương thuốc bí truyền nhà tôi.” Đoạn nói, “Cậu cảm thấy sao rồi? Vẫn ổn chứ?”
“Cũng khá, đầu hơi choáng tí.” Hoàng Cái Cái đáp, “Người ta bảo tớ gặp tai nạn giao thông, nhưng mà tớ chẳng có ấn tượng gì…”
Cậu ta sờ sờ đầu, muốn nhớ lại chuyện đã phát sinh. Nhưng bất luận cậu ta cố gắng ra sao, ký ức vẫn chỉ là một vùng trống rỗng.
Tô Mộc Lạc ngồi xuống bên giường bệnh: “Cậu không nhớ sao? Khi ấy trời mưa, bên cạnh cậu còn có một con mèo.”
Hoàng Cái Cái nhìn cậu vẻ ngờ vực, nói: “Mèo?”
Nói xong cậu ta lại ngẩn người, trong đầu bỗng nhảy ra một đoạn phim ngắn, thế nhưng đoạn phim ấy mờ mờ ảo ảo, còn chưa chờ cậu ta nhận ra điều gì đã vội biến mất.
“Hình như tớ… tớ mơ thấy một con mèo.” Cậu ta lẩm bẩm, “Có lẽ là Thiên Tuế nhà tớ, tại tiếng kêu giống lắm, nhưng mà không dữ như vậy … Bình thường Thiên Tuế rất ngoan, không có chuyện kêu hung đến thế. Nếu nó kêu như vậy, nghĩa là tớ làm nó bực, hoặc có gì đó làm nó sợ hãi…”
Nhưng tai nạn và Thiên Tuế thì liên quan gì đến nhau đây? Mèo của cậu ta ghét nhất là trời mưa, nó tuyệt đối sẽ không ra ngoài khi thời tiết xấu.
Hoàng Cái Cái nhíu mày, cậu ta cứ có cảm giác mình đã quên mất điều gì đấy, hình như là điều gì rất quan trọng, khiến cậu ta cảm thấy không nên quên mất… Nhưng bất luận thế nào, cậu ta cũng không nhớ nổi.
Tô Mộc Lạc nhìn cậu ta, thở dài một tiếng không người nghe được, sau đó an ủi: “Ít ra bây giờ cậu vẫn khỏe mạnh, nhớ báo tin bình an cho bố mẹ cậu.”
Hoàng Cái Cái nghe vậy mới sực nhớ ra, nói: “Ờ đúng đúng! Tớ còn phải nói với bố mẹ nữa, hôm nay không đuổi kịp máy bay, haiz, chắc chắn bố lại mắng tớ nữa cho xem…”
Cậu ta nhanh chóng dời sự chú ý, thoát khỏi vùng ký ức, lập tức quay về thực tại.
_____
Nửa giờ sau, Tô Mộc Lạc từ biệt Hoàng Cái Cái, trở về quán cà phê.
Cậu vốn định đến Cục dị nhân đón Thiên Tuế, tới nơi mới biết Thiên Tuế đã tự mình trở về, nên lại ghé tiệm cà phê một chuyến.
Lúc này đã là hoàng hôn, quán cà phê chỉ thắp sáng một ngọn đèn nhỏ, một con mèo nằm trên quầy bar, chậm rãi ăn thức ăn trong bát.
Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Tô Mộc Lạc là, thì ra ngươi có thể tự lấy đồ ăn cho mèo.
Sau đó lại gần quan sát tình trạng của nó, nhận thấy sắc mặt nó đã tươi tỉnh hơn nhiều, hẳn là đã được chạy chữa chu đáo.
Thiên Tuế im lặng gặm thức ăn cho mèo, không để ý ánh nhìn của Tô Mộc Lạc. Một lát sau, Tô Mộc Lạc thấy nó ăn gần xong, mới nói: “Hoàng Cái Cái bị xóa ký ức.”
Thiên Tuế “Ồ” một tiếng, không chút quan tâm: “Cũng tốt, đỡ làm sụp đổ thế giới quan của cậu ta.”
Tô Mộc Lạc lại nói: “Nếu ngươi muốn, ta có thể nói sự thật cho cậu ấy, dù sao ngươi cũng đã cứu cậu ấy.”
Thiên Tuế nói: “Người cứu cậu ta là ngươi, không phải là ta.” Nó ăn nốt miếng cuối cùng, dùng chân lau mặt, hờ hững nói: “Huống hồ ta chẳng qua chỉ là trả ơn cưu mang của cậu ta mà thôi, từ nay về sau, ta và cậu ta không nợ nần gì nhau nữa.”
Tô Mộc Lạc không nói thêm gì, cậu hiểu mình cũng không cần nói điều gì nữa.
Thiên Tuế kết thúc bữa ăn, quay đầu nhảy khỏi quầy bar, men theo ánh đèn lặng lẽ khuất sau bóng tối, bước vào phòng nghỉ ngơi của nó.
Sau khi rời khỏi tiệm cà phê, Tô Mộc Lạc dẫn tiểu hắc long về nhà.
“Thế giới này quả là phức tạp,” cậu nhìn sợi rồng con nằm trong lòng bàn tay, nói, “Có rất nhiều điều ta không hiểu được.”
Tiểu hắc long đối mắt với cậu, thân mật ôm lấy ngón tay cậu, dùng hai chiếc sừng êm êm mềm mềm cọ tới cọ lui.
Tô Mộc Lạc biết tiểu hắc long đây là đang muốn an ủi mình, khóe mắt cong cong, nói: “Ta không buồn, ta chỉ cảm thấy đáng tiếc. Thế nhưng đây là quyết định của cậu ta, chỉ có thể tôn trọng mà thôi.”
Tiểu hắc long: “Rừ rừ.”
Tô Mộc Lạc phát hiện bằng một cách thần kỳ nào đó mình lại có thể nghe hiểu tiểu hắc long đang nói điều gì, rõ ràng chỉ có hai âm tiết, mà trong đầu cậu đã tự động gõ ra một lời thoại đủ ý.
Có lẽ nào đây chính là thần giao cách cảm?
Cậu vừa bận kinh ngạc vừa lắc đầu nói: “Không phải nàng ta.”
Sáng nay lúc ở Cục dị nhân, Liễu Hạc đã hỏi cậu xung quanh có kẻ nào đáng ngờ hay không, cậu đáp rằng không, nhưng thật ra cũng có điều giấu giếm—- gần đây cậu quả thực đã gặp một người khả nghi, chính là người đàn bà tóc đen dài, mặt mày u ám thường xuyên đến tiệm cà phê của cậu.
Lần đầu tiên người này xuất hiện trước mặt cậu, cậu đã nhìn ra đối phương không phải người, mà là một yêu quái.
Một con hồ yêu.
Trước đây Tô Mộc Lạc đã nghi ngờ người phụ nữ này, cũng để lại ký hiệu lên người đối phương. Hôm nay khi giao chiến với ả đàn bà cầm ô đỏ, cậu phát hiện trên người đối phương không có ký hiệu cậu đã lưu, nói cách khác, hai người này cơ bản không phải cùng một người.
Tuy vậy, ắt hẳn giữa các nàng có tồn tại một mối liên hệ nào đó. Hơn nữa Tô Mộc Lạc vẫn luôn cảm thấy người đàn bà thường xuyên tới tiệm của cậu không bình thường, trước khi biết rõ mục đích thật sự của đối phương, nói cho Cục dị nhân lúc này sẽ chỉ gây rút dây động rừng.
Tiểu hắc long nghiêng đầu lắng nghe Tô Mộc Lạc, cặp mắt rồng vàng sậm khẽ híp.
“Áu.”
Tô Mộc Lạc: “… Ta có lúc nào cũng nhìn nàng ta chằm chằm đâu.”
“Áu!”
“Ta không cảm thấy nàng ta xinh đẹp!”
“Áu áu!”
“Càng không có chuyện lúc nào ta cũng nghĩ tới nàng ta!” Cậu gõ đầu tiểu hắc long một cái, nói, “Đầu óc ngươi chứa cái gì đấy? Hạt hướng dương à?”
Tiểu hắc long rầm rầm rì rì, chiếm đóng nguyên một cái tay của phượng hoàng nhà nó, quăng quật cái đuôi.
Tô Mộc Lạc nhìn con rồng con động tí là ăn giấm, lại nhớ sáng nay mình bị nó cuốn lấy không buông, quyết định lát nữa nhân lúc tiểu hắc long ngủ say, sẽ thắt nơ nó.
Rồi chụp mấy tấm ảnh, rửa xong treo đầu giường!
Tiểu hắc long nào biết phượng hoàng nhà nó có mưu đồ gì, nó cọ cọ lên đầu ngón tay phượng hoàng, đánh một cái ngáp.
Buổi tối, Tô Mộc Lạc nằm trong chăn, nhìn tiểu hắc long cuộn tròn bên gối, nói: “Ngủ rồi sao, vậy ngủ ngon.”
Tiểu hắc long “áu” một tiếng cực kỳ ngoan ngoãn.
Tô Mộc Lạc xoa xoa đầu nó, nhắm mắt lại.
Căn phòng tối đèn, nhanh chóng chìm vào tĩnh lặng. Tô Mộc Lạc thở rất đều, trông như là đã ngủ, thực tế là đang để ý hơi thở tiểu hắc long.
Tiểu hắc long nằm yên ắng, hình như đã ngủ rồi. Tô Mộc Lạc còn cố tình chờ thêm một hồi, phát hiện con rồng con thật sự không động đậy nữa, mới lặng lẽ với điện thoại đặt đầu giường, quay đầu—-
Cùng lúc đó, tiểu hắc long biến lớn, mình rồng trườn lên eo phượng hoàng nhà nó.
Một người một rồng mặt đối mặt một cách khá là… vừa khéo.
Tiểu hắc long: “…”
Tô Mộc Lạc: “…”
Hai kẻ cùng muốn làm việc xấu cứ vậy bắt quả tang lẫn nhau, trong lúc nhất thời, không người nào dám mở lời nói chuyện.
Tình cảnh lúng túng vô cùng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN