Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em
Phần 66
YÊU THÊM LẦN NỮA ĐI EM 66
-Chị ơi! Cu Sóc bị ngã gãy tay rồi.
Tiếng con Linh gọi điện cuống quýt. Cô hốt hoảng trả lời.
-Ở đâu đó. Nó ở chỗ nào.
-Em ở trong khu vui chơi. Giờ đưa nó đi vào Việt Đức.
-Nó có khóc không.
Cô thương con đến phát khóc. Cuống quýt vơ nắm tiền trong tủ vào túi phóng xe đi. Tìm mãi cũng đến bệnh viện. Cu con đã được sơ cứu. Chuẩn bị đưa vào phòng cho bác sĩ nắn lại xương.
Thằng con khóc đến khản cả tiếng làm cô xót xa. Ngồi thẫn thờ nhìn vào cánh cửa cố gắng tỏ ra mình mạnh mẽ ,nhưng cảm thấy bất lực vì không thể gánh được cho con. Giờ đứa con chỉ bị gãy cái tay, mà thấy như thế giới trở nên đen tối, cảm giác như trời sắp sửa sập xuống rồi.
-Chị Lan… Đừng lo. Bác sĩ bảo bó bột là sẽ khỏi.
-Uh. Nhưng là lần đầu nó bị nên chị sợ.
-Em cũng bảo chúng nó không được leo lên nữa. Nhưng cu Sóc cứ đòi chơi vòng cuối cùng. Ai ngờ.
-Không sao đâu em. Năm nay là năm hạn của cháu. Bị như thế này cũng là may rồi.
-Vâng.
-Cu cậu ở nhà mãi cũng chán. Chờ mãi dì mới nghỉ được hôm cho đi chơi. Chỉ sợ lần sau dì dỗi không cho đi nữa.
Cô cười cho đứa em khỏi áy náy.
-đi chứ. Cu Sóc này nghịch nhưng mà lễ phép, ăn nói lại như ông cụ non. Em quý nhất.
-Vậy hôm nào cháu khỏi dì lại cho đi nhé. Chứ chị bán hàng suốt ngày chả có thời gian.
-Vâng.
Sau khi bác sĩ đưa con ra khỏi phòng, cu cậu vẫn còn ngủ. Khuôn mặt bơ phờ vì đau. Cô ngồi lặng lẽ bên cạnh. Sờ con từng chút một. Lấy khăn lau sạch sẽ khuôn mặt. Cái trán bò liếm, đôi lông mày nét, cái mũi to, cái miệng rộng. Đều giống bố không khác một chút nào. Ngay cả cái cách hắn suy tư cũng ra vẻ rất trưởng thành nữa.
Tai nạn lần này như một bài học. Mà đã bao nhiêu lần nhắc là không được phi từ trên cao xuống. Giờ gãy tay rồi. Mong sẽ chừa đến già không quậy nữa.
Nhớ lại ngày xưa. Mỗi lần vấp ngã. Dù đau đến đâu bố cô cũng mắng cho chứ không hề dỗ dành như nhà chúng bạn. Giờ lớn rồi mới thấy, bố có nghiêm khắc đến đâu, cũng là dạy cô phải tự chịu trách nhiệm với việc mình làm. Chấp nhận mình sai và tìm cách tự mình giải quyết.
Cô cầm điện thoại lên suy nghĩ , có lên gọi cho hắn không hả các bác. Hôm trước hắn đã cương quyết không muốn cho cô số rồi, giờ gọi cũng không biết gọi vào đâu. Mà gọi cho anh Lại cũng khuya rồi. Không muốn phiền anh ấy thêm nữa. Chi bằng coi như cho hắn biết, sự bướng bỉnh của mình dẫn đến cơ sự nào.
Ba hôm sau, có lẽ đến đón không thấy con, hắn mới sốt sắng gọi điện. Số điện thoại lạ cô vẫn mở máy nghe.
-Alô ạ.
-Sao con bị gãy tay mà cô không nói?
– Nói với ai.
-Với tôi.
Hắn gắt lên. Cô thấy buồn cười cái thái độ trẻ con đó.
-Có định nói. Nhưng sực nhớ ra tôi không có số.
-Cô điên rồi. Không thể gọi cho anh Lại để nhắn một câu sao.
-Tôi không muốn làm phiền anh ấy.
-Cô quá đáng vừa thôi chứ.
Hắn quát to trong điện thoại, vậy mà cô chả những không thấy sợ lại thấy buồn cười.
Cô không dám cười to mà vẫn bình tĩnh nghe hắn nói.
-Giờ con đang ở viện nào.
-Con đang ở Việt Đức.
-Được rồi. Để tôi đến.
Hắn cúp máy. Gần tiếng sau mới thấy hối hả đi vào với cái chân thấp chân cao. Nhìn hắn đi mà cô không đắc ý nổi nữa. Lùi lại cho hắn đi lại phía còn.
-Con … Có đau không con.
Cu cậu ngước lên nhìn bố rồi toe toét khoe cái tay bị bó chặt bằng bột trắng tinh của mình.
-Các chị con bảo. Trông con như …ai đờ men (spider man).
-Có bàn tay… Sấm sét.
Hắn gật đầu nhưng xót con đến độ nước mắt lại rưng rưng. Tay xoa đầu con hỏi nhẹ nhàng.
-Có đau không con.
-Không. Hôm kia… đau lắm… Con khóc.
-Vậy là tốt rồi.
Hắn cứ thế xoa cái tay bó bột của con rồi thơm nó.
-Bố Xin lỗi. Giờ bố mới biết con bị đau tay.
Cu cậu nghe hắn sưng bố thì ngẩng lên suy nghĩ như người lớn rồi kết luận.
-Mẹ con bảo. Bao giờ… chú đồng ý… làm bố con. Thì… Gọi bố.
-Vậy con gọi đi. Gọi bố đi.
Hắn sốt sắng gật đầu ủng hộ nhưng cu cậu vẫn đa nghi hỏi lại.
-Chú có phải… Bố con không?
-Bố là bố con. Là bố con đây.
Hắn ôm con, thơm má thằng bé. Nhưng cu cậu vẫn đắn đo.
-Bố là… Giống bố của Sữa, với Kem ạ.
-Uh. Giống bố của các bạn đấy.
Cu cậu suy nghĩ rồi tự nhiên cúi xuống, khuôn mặt buồn so . Cô tiến lại.
-Sao thế con.
-Thế chú không phải… Không phải bố con.
-Bố phải ở nhà… Giống bố kem cơ.
Cu cậu chối. Hắn sốt sắng giải thích.
-Bố đi làm xa, giờ mới về đây này.
-Nhưng mà… Bố ở chỗ Bác Lại… Không về nhà.
-Vậy bao giờ Sóc về… Bố cũng về với Sóc nhé.
Cu cậu ngước lên nhìn hắn hỏi lại.
-Thật ạ.
-Uh.
-Thật nhá chú.
-Uh. Bố hứa. Nhưng mà Sóc phải gọi bố là bố cơ.
Cu câu im lặng suy nghĩ thêm rồi ngước lên nhìn hắn cái nữa. Rất tự nhiên reo lên.
-Bố ơi.
Hắn xúc động ôm chặt con vào lòng mà nước mắt chảy ra không ngừng. Hắn đang cố kìm nén cảm xúc . Miệng không ngừng nói hai tiếng Xin lỗi với con. Cô đứng đó khóc theo. Giờ sao lại thấy thương hai bố con hắn nhiều đến vậy.
Sau khi cơn xúc động đi qua. Hắn với con lại ngồi chơi xếp hình.
-Giờ mỗi đứa góp một tay. Bố xếp tay trái, con xếp tay phải.
-xong bố con mình, con đi chân phải, bố đi chân trái.
Cu cậu vừa nói vừa híp mắt cười dù chả phân biệt đâu là chân phải chân trái. Hắn hạnh phúc cười theo.
-Sau này con lớn. Bố già không đi được nữa. Con cõng bố.
-Không được. Đau lưng con.
-Rồi con bị.. Còng như cụ.
Hắn bật cười. Hàng xóm cũng phải thích thú với cách nói chuyện của hắn.
-Con sẽ kiếm tiền… mua ô tô… Chở bố… Không phải đi.
-Đi ô tô trong nhà à.
-Vâng.. Ô tô… giống của con… Ông mua cho ý.
Hắn phì cười. Xoa đầu con.
-Thế con làm gì ra tiền mua ô tô…
-Làm gì? Làm gì nhỉ?
-À… Con làm bộ đội…
-Không đừng làm bộ đội. Làm bộ đội lại giống bố đây này.
-Giống bố… phải đi… Chân giả haha.
-Vậy con bán hàng…
-Mẹ con bán hàng… Nhiều tiền lắm.
-Mẹ con… để tiền… trong thùng. – Tối sai… chị Mít đếm.
Hắn nhìn cô hạnh phúc, ánh mắt như muốn cảm ơn cô đã sinh ra một đứa con đáng yêu như thế này. Cô đỏ mặt cúi xuống. Đứa con… Có lẽ là thứ duy nhất níu kéo được tình cảm của cả hai ngay lúc này.
-Bố không có tiền.
-Bố…. Có súng…
-Trong tủ bác Lại… Có cả súng… Dài ơi… Là dài.
Cái giọng nói sao đáng ghét làm sao. Hắn cứ thơm con trong hạnh phúc. Thi thoảng thò tay sờ trộm cúc cu của con. Khiến cô buồn cười. Đàn ông sao ai cũng thích sờ cái đó nhỉ.
Hai bố con chơi với nhau đến khuya thì cu cậu đòi đi ngủ. Hắn bế con trên tay. Dỗ con ngủ mãi rồi mới đặt xuống. Cô vẫn ngồi như người vô hình. Vừa đặt xuống thì cu cậu mở mắt thủ thỉ.
-Bố phải nằm đây, mẹ nằm đây.
-Giường chật lắm.
-Giống nhà kem. Kem ngủ với… cả bố cả mẹ… Vui lắm.
-Con có thích không
-Có.
-Nhưng mà… Bố đi vắng…
-Ai bảo bố đi vắng.
-Mẹ… Mẹ bảo bố… Đi bảo vệ… Tổ quốc…
-Uh.. Giờ bố về với con rồi.
-Giờ bố ngủ… Với con nhé.
-Uh.
-Cả mẹ…
Hắn đắn đo… Nhìn cô rồi nhìn con… Ngập ngừng… Cu cậu nhìn bố chờ đợi.
-Được. Giờ bố ngủ với hai mẹ con.
-Yêu bố.
Cu cậu cười khanh khách.
-Nhắm mắt ngủ đi con.
-Bố hứa nhé.
Cu cậu đòi ngoắc tay. Hắn ngoắc tay. Ngoắc xong nó dịch sát vào hắn. Vỗ cái tay xuống chỗ trống bên cạnh.
-Mẹ nằm đây.
-Chật lắm.
-Không chật đâu. Rộng lắm.
Cu cậu rủ rê.
-Đi mẹ. Giống nhà Kem.
Nó lại cười khoái trí. Cô tiến lại nằm lên giường. Hai đứa ngại ngùng nhìn nhau. Sóc con nằm chơi ở giữa đến lúc ngủ quên. Còn bố mẹ lúc ấy mới bắt đầu bối rối.
Hắn là người mở lời trước.
-Số điện thoại lúc nãy lưu lại. Có gì thì gọi.
-Uh.
Cô trả lời có lệ. Rồi cũng nói ra suy nghĩ của mình.
-Cái gì anh không làm được. Anh đừng hứa. Nói với Trẻ con càng phải giữ lời.
-Cái gì giữ lời. Cái gì không làm được.
-Ngủ với nó.
-Ai nói không làm được.
Cô ngước lên nhìn. Hắn cúi xuống xóa má con.
-Tối ra chơi với nó. Bao giờ nó ngủ thì về.
-Vậy sáng dậy nó hỏi.
-Thì bảo bố dậy sớm đi làm.
-Chân anh thế kia, anh đi lại ít thôi. Tôi sẽ lựa lời nói với con cho.
-Không cần. Tôi làm được. Đừng nghĩ tôi què thì tôi là thằng vô dụng.
-Anh đừng nâng cao quan điểm thế.
-Chẳng phải sao. Giờ tôi què rồi ai cần.
Hắn lại nói kháy. Cô giận lên. Nước mắt rơi vì bị nói oan. Giận dỗi gạt tay hắn khỏi người con.
-Anh tránh ra cho mẹ con tôi yên.
Hắn nắm tay cô giữ lại vì sợ con tỉnh giấc. Thấy cô khóc thì áy náy. Xuống nước nhẹ nhàng.
-Xin lỗi.
-Anh việc gì phải xin lỗi.
-Tôi có lỗi vì đã không suy nghĩ trước khi nói. Cũng vội vàng hứa với con. Nhưng mà sáng mai con dậy tôi sẽ nói lại với con.
Cô nhìn hắn rồi thất vọng cúi xuống. Chắc hẳn là hắn sẽ Xin lỗi con vì đã không giữ được lời hứa ngủ chung với con. Rằng sẽ không thể cùng con đóng vai gia đình hạnh phúc như nhà Kem được. Đúng. Hắn còn rất nhiều vấn đề của riêng hắn cơ mà.
Hắn nhìn cô rồi nói nhỏ.
-Thứ hai đến thứ năm tôi phải trực trong đơn vị, từ tối thứ sáu sẽ về ngủ với hai mẹ con em.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!