Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em - Phần 67
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1153


Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em


Phần 67


YÊU THÊM LẦN NỮA ĐI EM 67
Chiều thứ sáu đón cu Sóc về, hắn đặt con xuống giường. Cu cậu bám hắn không rời nửa bước. Bíu lấy chân hắn ngước lên nũng nịu.
-Bố ở đây… với con nhé.
Hắn cúi xuống cười nhìn con rồi xoa má. Nhưng không nói gì. Xung quanh nhà là ông bà, và người thân rất đông đang nhìn hắn khiến hắn ngại.
Kem với sữa chạy lên giường chơi với Sóc con. Ông ngoại lịch sự chỉ hắn.
-Cháu ngồi đi. Uống chén nước nhé. Em nó pha rồi.
Lần đầu tiên bố cô nhẹ nhàng với hắn đến như vậy. Hắn một mình giữa bao nhiêu người. Giờ thất thế chỉ biết gật đầu. Ngồi xuống giường cạnh ba đứa trẻ con. Cu Sóc có một tay, gác chân lên cái xếp hình để gỡ nó ra.
-Ai dạy Sóc Xếp hình bằng chân đấy.
Bà hỏi đùa nó.. Cu cậu líu lo trả lời.
-Bố con…
-Bố Sóc là chú này à.
-Uh… Đây là bố Sóc đấy.
-Sóc nhặt được bố ở đâu đấy.
Ôi… Câu nói khiến cả nhà phì cười.
-Bố Sóc đi… Bảo vệ tổ quốc… Về đấy.
-Bố Sóc bị… Địch bắn… Mất một cái chân… Giống Sóc đây này…
-Bố Sóc biết bắn súng không.
-Có… Bố biết võ. Bố Sóc bảo… Bao giờ… dạy Sóc võ.
-Bố Sóc có biết lái xe tăng không?
Cu cậu ngước lên nhìn bố như hỏi. Hắn cười lắc đầu.
-Không… Bố không biết… lái xe tăng.
-Bố Sóc chỉ biết lái máy bay thôi.
Ôi giời… Câu nói vừa đùa cợt vừa cà khịa của con ranh kia… Ngày xưa giới thiệu hắn cho nó. Hắn còn chê. Giờ nó cũng hai con rồi nhanh thật.
Cả nhà lại cười ầm lên. Hai nhân vật chính cũng nhìn nhau ái ngại. Cu Sóc nghe được kéo tay bố hỏi ngây thơ.
-Bố biết… lái máy bay… hả bố?
Đôi mắt tròn xoe tò mò, kèm thêm cái giọng nói như bất ngờ khiến cả nhà được trận cười nghiêng ngả.
-Bố biết lái máy bay nhưng không phải cái to đùng trên trời.
-Bố Sóc chỉ lái máy bay to như mẹ Sóc thôi.
-Ủ ôi… Bố lái mẹ… À… Bố lái máy bay… To như mẹ à…
Ôi… Cái giọng nói mới ghét làm sao. Hắn biết hắn bị trêu rồi ngước lên nhìn cô cầu cứu.
-Dì nói đùa thôi con.
-Mà cái con kia nữa… Về trông con đi.
Cô quay lại quát nó. Ông ngoại cũng gật đầu.
-Các anh chị cứ tiêm nhiễm vào đầu trẻ con toàn cái vớ vẩn. Ngày xưa bố tôi, cưới vợ năm 12 mẹ tôi 15 mà cũng sống với nhau mấy chục năm. Hiếm khi thấy hai cụ cãi vã to tiếng.
-Thế mà bố cứ quát mẹ, chẳng bù cho ông nội.
-Nhà mình Ba đời sợ vợ, đến đời bố thì không.
Tiếng anh em nhà cô bàn tán rồi cười. Hắn ngồi lại cũng nhìn theo rồi cười theo. Dù hắn lần đầu tiên được ở trong giá đình cô như vậy.
Bố cô cắt đứt câu chuyện vui vẻ. Quay sang nhìn hắn hỏi han.
-Giờ cháu công tác ở đơn vị nào.
-Cháu ở đơn vị đây ạ.
Ông gật đầu.
-Chân cẳng thế kia… Sao họ không cho nghỉ.
-Cháu xin ở lại làm. Ăn lương hưu sớm, ngồi một chỗ cũng chán.
-Ngồi không là không thế nào. Chân đau còn làm được chứ cái đầu đau mới sợ.
-Vâng.
Bố cô thở dài.
-Giờ cho cu Sóc nhận Bố cũng tốt, nhưng cái gì cũng phải đúng giới hạn. Còn Gia đình bên đấy. Còn vợ con cháu ở nhà.
-Dạ… Bố mẹ cháu giờ cũng không can thiệp vào cuộc sống của cháu nữa, còn vợ thì…
Hắn cúi xuống nói nhỏ.
-Chúng cháu chia tay rồi ạ.
Bố cô nhìn hắn như cảm thông. Tội nghiệp cho cái thân què bị vợ bỏ. Hắn ngại ngùng đứng lên trước ánh mắt tội nghiệp
của mọi người.
-Cháu xin phép, cháu về ạ.
Cu con thấy bố đứng dậy. Vội vàng với theo hỏi.
-Bố đi đâu.
-Bố về đi làm.
-Con đi với.
Nó đưa tay với lên đòi bế.
-Sóc ở nhà chơi với Kem cho bố đi làm chứ.
-Không.
-Bố đi làm lấy tiền mua kẹo.
-Không.
Cu cậu mếu máo. Hắn Thấy tội bế lên dỗ dành.
-Bố đi làm, tối xong việc bố vào với con.
-Bố không được… bỏ con.
Cu cậu khóc nấc lên. Hắn thương con gật đầu.
-Tối bố vào.
-Bố ngủ với con.
-Uh.
Hắn gật đầu.
-Ngoắc tay.
Hắn cười đưa ngón tay ra ngoắc. Ông đứng lên đưa tay ra bế nó.
-Ra ông bế cho bố đi làm.
-Không…
Cu cậu nép vào bố.
-Ông cho Sóc đi thả diều.
-Ông mua cho siêu nhân.
Hắn cũng dỗ vào.
-Sang chơi với ông, bố về đi làm tối bố vào. Bố yêu…
Cu cậu theo ông nhưng vẫn không cam lòng.
-Tối bố vào là mấy hôm nữa Sóc bị ra rìa đấy.
-Không phải.
-Bố mẹ lại đẻ em bé như em Cháo.
-Không…
Cô và hắn bị trêu thì nhìn nhau. Hắn ngại, Chào rồi cắm đầu đi ra. Cô vẫn đứng im. Bố nhìn cô nói ý.
-Sóc nó đang đau tay, anh chị rút kinh nghiệm đấy.
-Bố… Bố nghe gì nó… Con không có gì.
-Thử xem. Xem có gì không.
-Mẹ… Mày đừng có chọc ngoáy rồi ông lại mắng tao.
-Mắng gì. Trai không vợ gái không chồng, có gì mà ngại.
-Không ngại, nhưng ai cũng có cuộc sống riêng rồi. Không muốn làm ảnh hưởng đến nhau nữa.
-Thế cứ đi lại vì cu Sóc thôi chứ gì.
-Uh. Giờ tính đến vậy, sau này có gì tính sau. Chứ giờ không nói trước được. Người ta cũng có con, có bố mẹ. Người ta đâu có cần mình.
Cô cười buồn. Mọi người không trêu cô nữa. Cả nhà nhìn cô rồi lảng sang chuyện khác.
Tối đến, hắn mò sang thật. Chơi với con xong cho con ngủ. Cu cậu sợ bố đi mất thì ôm chặt không rời. Cô từ nãy bị cho ra rìa. Ngồi đóng hàng xếp vào thùng. Hắn nằm dài trên giường với con. Chân nó gác lên bụng bố không rời. Hắn ngước lên nhìn cô nói nhỏ.
-Khuya rồi ngủ đi.
-Dọn xong.
Cô lấy lý do vì ngại gần hắn.
-Dọn nhanh vào ngủ với nó để về.
-Bỏ nó đấy. Về đi không muộn rồi.
Hắn gỡ con ra nhẹ nhàng ngồi dậy. Quay lại nhìn con rồi lưu luyến đứng lên ra cửa rồi dặn cô.
-Mai bảo…
-Biết rồi về đi.
Cô đuổi hắn vì không muốn hắn biết sự tự ái của cô. Đàn bà buồn cười lắm. Trong lòng đã vạch ra giới hạn để né tránh, vậy mà vẫn hi vọng hắn ở lại đây. Kể cả ngại ngùng nhìn nhau thế này cũng thấy ấm lòng, cũng bồi hồi như ngày mới yêu nhau vậy.
-Thế ngủ sớm đi nhé.
Hắn đi xuống nhà mở cửa rồi đóng cửa cẩn thận cho cô. Lóc cóc đi bộ từ đây về đơn vị.
Sau mấy lần bị lừa trắng trợn, thằng con cũng khôn ra, nằm xuống giường rồi chỉ.
-Bố nằm trong, mẹ nằm ngoài, con nằm giữa.
-Con ngủ đi, mẹ đóng hàng.
-Mẹ không phải… đóng hàng nữa đâu… mẹ nằm đây.
-Không đóng hàng lấy tiền đâu mà đi học.
-Con bảo chị Mít… Con cả chị Mít… Nghỉ học… Để mẹ không phải… Đóng hàng.
-Không đi học cũng phải kiếm cái ăn chứ.
-Vậy con không ăn… con không uống sữa nữa. Mẹ nằm đây.
Cu cậu lại vỗ xuống giường. Hắn cầm cái bình sữa dỗ con uống mà nó cương quyết không uống vì sợ mẹ phải làm. Hắn sốt ruột quay sang nói cô.
-Thôi đừng đóng nữa. Lên giường đi không con bỏ sữa bây giờ.
-Không uống thì phát cho cái. Anh cứ chiều.
-Con nó đau tay.
-Mẹ nó còn đau đủ thứ đây này.
Hắn rút ra trong túi một ít tiền đưa cho cô.
-Cầm lấy.
-Tiền gì.
-Hôm nọ định thanh toán tiền viện cho con mà bác sĩ bảo thanh toán rồi.
-Vậy nên cầm lấy.
-Không cần đâu, có tiền mà.
Cô lắc đầu
-Cầm lấy.
Hắn vẫn đưa.
-Mẹ cầm đi… Ông ngoại… Cũng đưa tiền… Cho bà ngoại.
-Chồng phải… Đưa tiền cho vợ.
Hahaha.
Cu cậu cười khoái trí trong khi bố mẹ nhìn nhau vừa vui vì thằng con vừa ngại nhau.
-Dọn đi cho nó ngủ để về.
Cô đứng lên, cầm tiền để lên tủ rồi theo hai người đàn ông lên giường. Bố chân dài nằm trong mẹ nằm ngoài. Sóc con líu lo kể chuyện rồi vần vò bố mẹ. Nó kéo tay hắn sang gối đầu. Bàn tay hắn sát vào mặt cô. Hắn nằm nhìn con đang véo von kể chuyện. Miệng tủm tỉm.
-Mẹ gối đầu… lên tay bố đi. Giống con đây này.
-Đây này.
Cu cậu kéo đầu cô gối vào bàn tay to lớn của hắn. Mặt cô đỏ lên vì ngại. Hắn cũng ngại.
-Mẹ ngủ đi. Gối đầu tay bố, ngủ ngon lắm.
-Uh. Con ngủ đi.
Mẹ nhắm mắt vào.
-Hì hì.
-Con ngủ đi.
-Con trông…
-Con trông gì.
-Trông không cho… mẹ đẻ em bé.
Cô và hắn phì cười.
-Ai bảo con thế.
-Dì Linh.
-Dì ý hâm đấy.
-Không đâu. Bố Kem ngủ… cạnh mẹ Kem, đẻ ra Cháo.
Hắn cười tủm tỉm. Cạn lời với thằng con lắm chuyện. Động đậy bàn tay trên má cô như vuốt ve ra hiệu.
-Ngủ đi.
Cô gật đầu nhắm mắt. Nhưng lát sau đã thiếp đi lúc nào không hay. Đến lúc mở mắt, thằng con đã nằm tuột xuống dưới.
Chỉ có bố mẹ nằm sát nhau. Cô gối đầu lên tay hắn ngủ ngon lành. Còn hắn, đôi mắt nhắm chặt. Tiếng ngáy vẫn đều đều. Không dám động đậy vì sợ hai người đó tỉnh giấc. Cô nằm ngắm bố con hắn ngủ. Trong lồng ngực tự nhiên bồi hồi. Khuôn mặt thân quen, mùi hương của cơ thể hắn như gợi lại những ham muốn đã ngủ yên bấy lâu nay trong cô.
Không kìm được lòng mình. Cô đưa tay chạm vào khuôn mặt hắn. Hắn bình thường ngủ rất tỉnh, nên vừa chạm vào đã giật mình mở mắt. Phát hiện mình ngủ quên thì ngồi bật dậy. Khiến cô hụt hẫng.
-Xin lỗi, tôi ngủ quên mất.
-Ngủ… Nữa đi, còn… Sớm mà.
-Thôi..
Hắn không dám nhìn cô mà tụt xuống dưới để đi xuống khỏi giường. Vừa leo qua chân cô thì cô vùng dậy, lấy hết can đảm ôm chặt lấy hắn.
-Đừng về… Có được không.
-Ở đây làm gì.
-Không làm gì… Chỉ ngủ.
-Về phòng ngủ cho ngon. Ngủ đây không đủ giấc.
-Vậy em sẽ… Sẽ nằm im.
Hắn vẫn ngồi im trong tay cô. Cúi xuống không dám nhìn cô. hắn to con hơn cô mà giờ khép nép như gái mới lớn vậy.
-Buông ra đi.
-Không… Em không buông. Chúng mình, quay lại với nhau đi.
-Không được.
-Tại sao.
-Không được. Đừng hỏi.
-Có phải anh tự ái về chuyện cái chân.
-Không phải.
-Vậy thì vì sao. Em muốn con có bố có mẹ.
-Giờ thế này là ổn rồi. Tôi cũng còn con cún, không phải có mình mình Sóc mà là cho mỗi nó được.
-Em biết, chúng ta sẽ cùng nuôi dạy chúng nó. Em mong anh hãy vì con.
-Giờ đối với tôi. Hai chữ gia đình khiến tôi quá mệt mỏi rồi.
Một người yêu không có chính kiến, một người vợ không thủy chung.
-Bảo tôi ở lại với Thư tôi đã không thể. Mà bảo ở lại với cô càng không.
-Cô nhìn thấy tôi có đáng thương không. Đó là kết quả của cô đấy. Kết quả của sự mù quáng và cả tin.
-Cho nên giờ, nếu chúng ta gặp nhau vì con thì được. Nhưng mà quay trở lại với nhau thì không.
-Vậy anh cứ sống mãi như thế này sao.
-Tất nhiên là không. Tôi đã nhờ bạn bè mai mối.. Khi nào tìm được. Sẽ nói với cô.
Cô khóc vì tự ái. Đẩy hắn ra.
-Vậy thì về đi. Không ai cần anh anh phải đến đây làm gì cả. Anh có thể không cần nó cơ mà. Tôi vẫn nuôi được.
Hắn hậm hực đứng lên đi ra cửa. Tiếng con tỉnh giấc khóc cũng không níu kéo được bước chân của hắn. Cô ôm con vào lòng. Kể từ mai… Không thèm cho hắn gặp con nữa.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN