Dục Vọng Thằng Hề! - Phần 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1642


Dục Vọng Thằng Hề!


Phần 14


Anh ta hứa sẽ chung thuỷ,sẽ chỉ yêu mình tôi,anh ta nói cả cuộc đời này sẽ mãi mãi biết đến một người con gái là tôi,tôi đã luôn tin điều đó cho tới tận ngày hôm nay,tôi đã tự tin rằng người chồng đó chỉ yêu mình tôi…
Mẹ của Dung dò la tin tức quay lại đà nẵng bà ta nhờ người hỏi địa chỉ nhà Tuấn…đến làng chài bà ta hỏi đứa trẻ được nhặt được ai cũng biết…đến trước ngôi nhà lụp xụp thấy một người phụ nữ già đang đứng phơi quần áo…bà ta lại gần hỏi
-Đây có phải nhà cháu Tuấn được nhận nuôi cách đây 27 năm k ạ
-Cô là (người phụ nữ già cau mày)
-Tôi là người nhà của cháu,cách đây 27 năm tôi có lạc mất cháu tại một mỏm đá ,khi đó cháu mặc đồ áo trắng sơ mi kẻ và quần sóc bò…
Người phụ nữ già rơi bịch chiếc áo đang cầm trên tay xuống đất…
Tuấn đang làm ở bể bơi thì tên Kay mặt sẹo đệ cứng của Phạm Xuân Trường xuất hiện đứng trước mặt
-Lão đại có lời mời cậu
-Lão đại nào vậy ạ
-Chông của người cậu đã cứu hôm qua
Đến trước mặt người đàn ông này khi ông ta đang nói chuyện với giám đốc khách sạn…vị giám đốc gương mặt có vẻ tái dại đi…Tuấn cúi chào
-Chào chú
-Ồ chào chàng trai,làm một ly chứ
-Cháu đang làm việc nên k uống dc rượu
-K sao hôm nay cháu sẽ dc nghỉ mà vẫn có lương tin ta đi…
Tuấn nâng ly nhấp nhẹ môi…Lão đại cười nhẹ
-Tôi muốn trả ơn cậu bằng cách cho cậu làm quản lý một quán bar trên thành phố,quán bar đó thuộc sở hữu của ta…lương khởi điểm rất hậu hĩnh cho cậu,ta cũng đã nhờ bác sỹ giỏi ở viện tim có thể điều trị cho mẹ cậu…cậu nghĩ sao?
-Thật…thật ạ…
-Cậu cứu vợ ta hai lần ,ta làm chút chuyện nhỏ này k đáng là gì cả…
-Cám ơn chú,cả đời này có phải làm gì cho chú cháu cũng làm chỉ cần mẹ cháu có hy vọng
-Bác sỹ nói mẹ cậu k bị nặng chỉ là phải điều trị,vì hoàn cảnh cậu k thể làm cho mẹ giờ thì có thể được rồi…về thu xếp đi ngày mai sẽ ra Hà Nội
-Vâng…cháu về sắp xếp ngay…cám ơn chú rất nhiều
Tuấn cười tươi rồi chạy đi khi thấy Lão đại gật đầu…cô Mai từ trong đi ra xoa vai chồng
-Đứa trẻ có hiếu…
-Mong rằng cậu ta sẽ trưởng thành hơn vs việc mới …
Cô Mai gật đầu cười nhẹ…
Sau khi nghe cô Dung nói chuyện người phụ nữ mang ra bộ đồ
-Tôi đã nuôi nó suốt 27 năm qua…giờ đến lúc trao trả cho cô rồi,tôi ốm đau lại nghèo khiến thằng bé vô cùng khó lấy vợ,thậm chí nó còn chả dám yêu ai
-Bố mẹ cậu ấy nhất định sẽ trả ơn bà hậu hĩnh,họ rất giàu có
-Vậy…vậy là tốt rồi…
Hai người đang nói chuyện thì một cô gái mặc đồ đen cùng hai người đàn ông bước vào…họ trợn mắt lên rồi bịt thuốc mê mẹ của Tuấn…cô Dung hét lên “ Các người là ai,các người là ai”
Họ bịt thuốc mê khiến mẹ Dung ngất lịm…
Cô gái gọi cho bên kia đầu dây,bờ môi đỏ cùng hơi thuốc phì phèo của Naomi cất lời…” giết tất cả ,sau đó tìm nó giết “
Căn nhà cháy bùng bùng…cả làng chài đua nhau đi ra hô lớn “ cháy rồi,cháy…cứu người “…
Tại nhà Thành…
Thành bước chân về nhà thì thấy Dung đứng ở cửa…cô đon đả
-Anh về rồi à
-hôm nay ra tận đây chờ anh à
-Nhớ anh thì ra thôi
Thành cười nhẹ…Dung bóp bóp vai Thành
-Có tin vui gì sao
-Đâu có nhà mình có khách anh ạ
-Khách,ai vậy?
Chuông cửa vang lên cô giúp việc ra mở của Yến rạng rỡ cười ở cửa “ xin chào hai vợ chồng”
-Khách quý anh ạ ( Dung nói nhỏ vào tai Thành)
Gương mặt Thành tái dại đi khi vợ đang mời cô người tình của anh ta đến nhà…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN