Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo - Chương 1: 🍓 : Xuyên sách
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
359


Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo


Chương 1: 🍓 : Xuyên sách


Edit by Sel
  Nửa đêm, tia chớp cắt ngang bầu trời, mưa còn chưa tạnh, xung quanh giống như toả ra hương vị của sự thê lương.
  Lúc ý thức của Nặc Nặc thanh tỉnh một chút, cả người đã hung hăng ngã xuống đất.
  Tiếng nói của thiếu niên bên người hơi khàn, vội vàng chạy tới đỡ cô: “Nặc Nặc, cậu không sao chứ?”
  Đau, đau quá!
  Dưới sự giúp đỡ của thiếu niên, Nặc Nặc chật vật đứng dậy, đầu gối không biết bị cái gì cắt qua, cô đau đến nỗi nước mắt lưng tròng, suýt chút nữa khóc thành tiếng.
  Thiếu niên nôn nóng, thấp giọng nói: “Nặc Nặc, đừng gây ra tiếng động, chúng ta đi thêm một lát nữa được không? Không cần sợ, tôi nhất định sẽ cứu cậu ra ngoài!”
  Trong màn đêm thiếu nữ đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh, tóc dính vào trên má.
  Nhưng ánh mắt lại sáng ngời, sắc môi kiều điêm, dáng người thướt tha.
  Cô mới 17 tuổi, nhưng đã trổ mã vô cùng xinh đẹp, ba phần vũ mị, bảy phần thanh thuần. Vừa mới té ngã gây ra động tĩnh lớn như vậy, không chạy chắc chắn là không thoát được. Nhưng cô thật sự quá đau, cô đứng ngồi không yên, bắt đầu nhỏ giọng nức nở thành tiếng.
  Giây tiếp theo, tiếng chó săn liên tiếp kêu lên, ở trong bóng đêm càng thêm hung ác.
  Đèn của biệt thự lần lượt được bật lên.
  Thân thể thiếu niên cứng đờ, run rẩy nói: “Anh, anh ta phát hiện rồi!”
  Sau đó kéo Nặc Nặc muốn chạy.
  Nặc Nặc:”…”
  Ai? Ai phát hiện?
  Tình huống bây giờ là như thế nào? Cô rõ ràng vẫn đang ngủ ở trong phòng. Trước khi đi ngủ bạn cùng phòng còn đọc cho các cô một cuốn tiểu thuyết vô cùng máu chó, khiến cho mọi người cười lăn lộn, kết quả vừa mở mắt ra cô lại thấy mình đứng ở trong đêm tối lại còn bị người lảo đảo kéo đi.
  Nặc Nặc không muốn chạy, cô đâu có quen biết cậu ta. Bây giờ cô chỉ cảm thấy đầu gối rất đau, giống như sắp vỡ vụn.
  Cô tránh thoát khỏi tay của thiếu niên, cậu ta ngẩn ngơ, quay đầu nhìn cô: “Sao vậy?”
  Nước mắt Nặc Nặc cứ thế rơi xuống, đại khái cũng biết được thiếu niên này không có khiếu quan sát, EQ rất thấp.
  Nhưng cô còn chưa kịp nói chuyện, mấy con chó săn đã lao tới vây quanh hai người.
  Lúc này đau đớn trên đầu gối Nặc Nặc cũng không rảnh mà quan tâm, cô rất sợ chó. Từ lúc nhỏ bị cắn một lần, nỗi sợ này liền khắc sâu vào trong xương cốt. Cô nghĩ lại bản thân lúc này đang bị thương chắc chắn là chạy không thoát liền cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
  Thiếu niên cũng là người rất dũng cảm, rõ ràng cậu ta đang sợ hãi nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, đứng ra chắn ở trước người Nặc Nặc.
  Ba con chó săn toàn thân đều là màu đen, ở trong đêm tốc độ cực nhanh. Đến gần cô mới phát hiêj cả ba con đều là Becgie Đức. Nặc Nặc sợ đến oà khóc, khuôn mặt nhỏ treo đầy nước mắt, gắt gao túm lấy góc áo của thiếu niên.
  Becgie cao lớn uy mãnh, giống như chó nghiệp vụ.
  Nói không chừng bọn họ sẽ bị ba con chó này gặm đến một miếng xương cũng không còn.
  Nhưng Nặc Nặc lại cảm thấy hoàn cảnh quỷ dị này rất quen thuộc.
  Trước khi đi ngủ, bạn cùng phòng đã thần thần bí bí nói: “Hôm nay mình sẽ đoic cho mọi người nghe một câu chuyện tổng tài vô cùng máu cún, tên là [vị hôn thê 17 tuổi bỏ trốn của bá đạo tổng tài]. Khúc đầu chính là cảnh vị hôn thê bỏ trốn cùng người khác trong đêm, chó săn của bá tổng vô cùng soái khí mà lao tới, suýt chút nữa đã cắn thiếu niên dẫn vị hôn thê bỏ trốn kia thành tàn tật…”
  Cả người Nặc Nặc run rẩy.
  Becgie đen uy phong lẫm liệt không một chút lưu tình đã cắn chân thiếu niên bị thương.
  Một trong ba con ghé vào chân Nặc Nặc ngửi ngửi, sau đó giống như không quan tâm mà nhào tới cắn thiếu niên trước mặt cô.
  Thiếu niên gắt gao cắn răng, liều mạng đấm đá với bọn chúng.
  Nhưng những con chó kia không hề sợ hãi, mà là chúng nó không hề sợ cậu.
  Cậu thật sự sẽ có khả năng bị tàn phế.
  Cả người Nặc Nặc run đến lợi hại, nhìn vết máu trên chân thiếu niên, cô cắn răng ôm lấy một con chó, mở miệng ra mới biết giọng nói của mình mềm mụp đến kì cục: “Không được cắn!”
  Becgie thế mà lại buông lỏng, quay đầu hung tợn  hướng Nặc Nặc “gâu” một tiếng giống như đang uy hiếp.
  Chân cô đều đã mềm nhũn, nhưng cô phát hiện chúng sẽ không cắn mình, liền làm theo cách vừa rồi để lôi hai con còn lại ra.
  Làm xong hết thảy, thiếu nữ giống như mất hết sức lực ngồi phịch xuống đất.
  Ngay sau đó, một đám người mặc đồ đen chạy ra. Ở giữa có người cầm ô, giày da của người đàn ông xuất hiện trước mắt cô.
  Bước đi của hắn ưu nhã, rũ mắt nhìn cô, thanh âm thập phần lười biếng:
  “Chơi vui không? Hửm?”
  Cô nâng mắt, nhưng trong mắt đã ướt sũng nước, không thấy rõ gương mặt của hắn.
  Người đàn ông cả một thân lãnh lệ, trên đỉnh đầu  của hắn che một cái ô đen.
  Nặc Nặc run rẩy hỏi: “Cừu Lệ?”
  Hắn không trả lời mà chỉ thấp giọng cười nhạo một tiếng, giống như hoài nghi chuyện cô dám gọi thẳng tên của hắn.
   Trong lòng Nặc Nặc lạnh ngắt, cô thật sự đã xuyên vào trong sách.
  Cho nên tình huống bây giờ là…trong đêm mưa cô hẹn cùng người khác chạy trốn, kết quả bị Cừu Lệ bắt được. Mà thiếu niên kia vừa rồi gọi cô là Nặc Nặc, có lẽ tên đầy đủ là Tống Nặc Nặc.
  Sở dĩ bạn cùng phòng cười nhạo là vì cô gái tên Tống Nặc Nặc này giống tên với Nặc Nặc là cô.
  Nhưng Nặc Nặc biết.
  Tống Nặc Nặc này không phải nữ chính, mà em gái Tống Liên của cô.
  Đây chính là một cuốn tiểu thuyết bá đạo tổng tài kinh điển. Chuyện xưa bắt đầu, Tống Nặc Nặc bị người nhà đưa cho Cừu Lệ, mà cô lại cầu xin thiếu niên cùng lớp cứu cô ra khỏi biển khổ, thiếu niên vốn đã thích cô, cho nên không do dự mà đồng ý.
  Ai ngờ thiếu niên bị thương nặng, Cừu Lệ không chút để ý nói “chạy rồi cũng đừng trở về!”
  Vì vậy Tống Nặc Nặc bị đưa về Tống gia.
  Tống gia kề bên bờ vực phá sản, cả nhà hoang mang rối loạn, chỉ kém quỳ xuống dập đầu, cuối cùng lại đem Tống Liên dâng lên.
  Trong sách Tống Liên chính là nữ chính ghét cái ác như kẻ thù, tuy rằng quan hệ với Tống Nặc Nặc không tốt, nhưng cô lại vô cùng căm ghét loại đàn ông bá đạo vô tình như vậy, kết quả cô gái nhỏ này cũng…chạy trốn….
  Hai chị em cùng tuổi, năm nay đều 17, còn đang học lớp 12.
  Nhưng nữ chính thì vẫn mãi là nữ chính, Tống Liên tuy rằng chạy không thoát nhưng nam chính vẫn cảm thấy cô vô cùng đáng yêu.
  Vì thế trải qua một phen tương ái tương sát*, hai người ở bên nhau.
  Còn Tống Nặc Nặc trở thành trò cười, thiếu niên bị thương quá nặng, ban đầu là một học bá nhưng trải qua chuyện này cả nửa đời còn lại coi như bị huỷ hoại. Người nhà của cậu cưỡng bách, một hai nói Tống Nặc Nặc phải chăm sóc cậu.
  Tống Nặc Nặc chỉ là đứa con ngoài giá thú, từ bé đến lớn đều bị người của Tống gia ghét bỏ. Lúc đầu cô còn kiên cường, thật sự cùng thiếu niên ở bên nhau, còn chăm sóc cậu.
  Nhưng thời gian lâu dần, cô gái nhỏ cũng không chịu được sinh hoạt khắc khổ như vậy, hai người đều không thi đại học, bằng cấp không cao, cuộc sống liền vô cùng nghèo túng thê thảm. Tống Nặc Nặc lại nhìn thấy em gái của mình được gả vào hào môn, Cừu Lệ khiến cô sợ hãi hoá ra lại tuấn mĩ giỏi giang như vậy. Trong lòng Tống Nặc Nặc khó có thể bình tĩnh được, cô vứt bỏ thiếu niên kia để quay về tìm Cừu Lệ, kết quả bị ngược vô cùng thảm, bi kịch kết thúc.
  Câu chuyện về tiểu hôn thê chạy trốn, có lẽ là kể về Tống Liên.
  Nhưng vị hôn thê bỏ trốn giờ phút này lại là Nặc Nặc.
  Cô nhớ lại cốt truyện một lần, thật sự muốn khóc.
  Xuyên thành con gái của tiểu tam thì thôi đi, đã chạy trốn còn bị tóm được để rồi rơi vào bi kịch. Mà mấu chốt là hiện tại cô mới 17 tuổi, nếu muốn thoát khỏi cốt truyện cô phải trải qua một kì thi đại học.
  Bản thân Nặc Nặc vốn dĩ đã 18 tuổi đang học đại học năm nhất, khổ sở lắm mới trải qua kì thi kinh khủng kia, giờ vừa xuyên qua lại bắt đầu phải đối mặt với nó.
  Nhưng việc hệ trọng lúc này là cứu người, cô xuyên qua thành Tống Nặc Nặc, cho nên nhất định không thể để bản thân trở thành yêu nghiệt cho mọi người chỉ trích được.
  Tay nhỏ của cô dính nước bùn, không dám chạm vào Cừu Lệ.
  Cô biết bản thân mình là nữ phụ, mà nữ phụ lại dám mơ ước chạm vào nam chính, kết cục nhận được đương nhiên rất thê thảm.
  Nặc Nặc đem nước mắt lau khô, tôn nghiêm hiện giờ cũng không thể so sánh được với tương lai của thiếu niên kia. Cô ghé sát vào Cừu Lệ, vẫn còn khóc nức nở, giọng nói mềm mại:
  “Thù tổng, mọi chuyện đều là do tôi, là tôi không hiểu chuyện, tôi sai rồi…”
  Cô thút thít nói, đáng thương không chịu được.
  Cừu Lệ ngoài ý muốn nhướng mày.
  Ba con becgie vận sức chờ phát động, chỉ cần hắn ra lệnh liền nhào lên cắn xé thiếu niên kia.
Mà thiếu niên Hàng Duệ kia cũng rất dũng cảm.
  Cậu không nhịn nổi cảnh Nặc Nặc xin tha, cắn răng chịu đựng nhoài lên muốn nâng cô dậy.
  “Chúng ta không cần cầu xin tên ma quỷ đó!”
  Đôi mắt của “ma quỷ” đen nhánh, nghe vậy cũng chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua bọn họ.
  Nặc Nặc tránh khỏi tay cậu ta, cô hiểu rõ mọi chuyện. Ma quỷ trước mắt thật sự là ma quỷ, đồ vật thuộc về hắn, nếu hắn không cần thì nhất định sẽ huỷ diệt, cho nên không có chuyện bị cướp đi rồi còn mang trả, Cừu Lệ chắc chắn sẽ đem cô cùng Hàng Duệ huỷ hoại hoàn toàn.
  Chuyện này nói đến cùng vẫn là Nặc Nặc liên luỵ Hàng Duệ. Dựa vào thành tích của cậu ta thì không khó để thi vào một trường đại học danh giá. Nhưng chỉ vì chuyện này mà cả nửa đời còn lại đều sống trong đau khổ.
  Cô không thể để hai người tiếp tục đi lên con đường cực khổ kia nữa.
  Nặc Nặc lau khô nước mắt, ngẩng mặt lên nhìn Cừu Lệ.
  Tia chớp giống như muốn rạch nát bầu trời, hắn bỗng nhiên nhìn rõ gương mặt nhỏ trước mặt mình.
  Rõ ràng chật vật như vậy, nhưng vẫn giống như hoa đào tháng ba, vừa thanh thuần vừa mị hoặc.
  Cặp mắt kia thuần tịnh sáng ngời, mang theo cầu xin mà nhìn hắn.
  Ánh mắt Cừu Lệ lạnh lẽo dừng ở trên người Nặc Nặc.
  Thật lâu sau hắn vươn tay, cầm lấy cổ của cô.
  Cần cổ mảnh khảnh lại mịn màng. Chỉ cần dùng sức một chút, cô sẽ hết đường trốn chạy.
  Người dưới tay run rẩy đến lợi hại.
  Không ngừng khóc lóc muốn cậy tay hắn ra.
  Cừu Lệ nhìn viên lệ chí kiều diễm ướt át ở khoé mắt cô, hơi hơi híp mắt. Tuy hắn chưa chạm vào Tống Nặc Nặc nhưng trí nhớ của hắn rất tốt, tốt đến nỗi một gương mặt không có gì nổi bật hắn cũng sẽ nhớ rất kĩ.
  Lúc trước Tống Nặc Nặc không có viên lệ chí này.
  Tay của hắn dần dần buộc chặt.
  Đôi mắt xinh đẹp tràn đầy nước kia đang nhìn hắn, hắn bị nhìn đến nỗi sống lưng tê dại, trong lòng xuất hiện một cỗ hưng phấn khó tả.
  Đồng tử Cừu Lệ đen nhánh, rũ mắt nhìn cô. Không chỉ có thêm lệ chí, mà khí chất cũng thay đổi, gương mặt cũng khác trước, đây không phải Tống Nặc Nặc. Tống Nặc Nặc không có vẻ ngoài câu nhân như vậy.
  Thật là đẹp, bộ dáng khóc lóc giãy dụa cũng rất đẹp.
  Quỷ dị, trong lòng Cừu Lệ sinh ra một chút khoái cảm.
  Nũng nịu nữ nhân, hô hấp không thuận. Hốc mắt Nặc Nặc đỏ lên, gương mặt nhỏ lộ ra màu phấn hồng, sắc môi lại trắng bệch. Cô gái nhỏ 17 tuổi, lại trong bộ dáng chật vật như vậy, thoạt nhìn giống như một nụ hoa yếu ớt.
  Ha, thật là đẹp.
  Tống Nặc Nặc?
  Không, không phải. Hắn sống 30 năm nay chưa từng thấy đôi mắt nào đẹp như vậy, chưa có đôi mắt mào khiến tim của hắn đập nhanh như vậy, từng nhịp từng nhịp, đâm đến lồng ngực hắn phát đau.
  Nặc Nặc bị người đàn ông siết cổ đến nỗi tiếng khóc cũng nghẹn lại trong cổ họng. Cô nhìn gương mặt lạnh lùng quyết tuyệt của hắn, trong lòng liền tuyệt vọng.
  Cô không muốn chết.
  Trong sách rõ ràng viết, sau khi nam chính hành hạ nam phụ xong liền ném nữ phụ về nhà mẹ đẻ. Sau đó nữ chính lên sàn diễn, từ đấy cũng không còn chuyện của nữ phụ nữa.
  Nhưng bây giờ thì sao? Nam phụ không có chuyện gì, cô lại sắp bị nam chính bóp chết.
  “Cầu…cầu xin anh..” Nước mắt của cô rơi vào mu bàn tay của hắn.
  Đồng tử đen nhánh của người đàn ông co rút lại.
  Tay bỗng nhiên dùng lực.
  Hình ảnh cuối cùng mà Nặc Nặc nhìn thấy chính là đuôi mắt của người đàn ông đỏ lên một cách thô bạo, mang theo biểu tình mà cô không hiểu.
  Thanh âm của hắn khàn khàn, bám vào bên tai cô, cũng chỉ có mình cô nghe thấy:
  “Cô không phải Tống Nặc Nặc, cô đẹp lắm!”
  Mà Tống Nặc Nặc có thể phản bội hắn, chạy trốn khỏi hắn. Nhưng người này…không thể.
  Hắn cười nhạo nói: “Nhân lúc tôi còn chưa yêu cô…thì đi chết đi!”
  Cái chết cùng sợ hãi bao trùm lấy Nặc Nặc, sống mười mấy năm trên đời, đây là lần đầu tiên cô muốn chửi tục.
  Đi cái bà nội nhà anh đồ tổng tài bá đạo chết tiệt.
  Nhưng ngay sau đó, trên cổ tê rần, cô cũng mất đi ý thức.
  Hô hấp dừng lại, lông mi còn hơi run rẩy. Nặc Nặc vừa xuyên sách ngày đầu tiên cứ như vậy mà chết đi.
  Cô sống không quá một giờ.
  Tiếng sấm rền vang, cơn mưa rốt cuộc tạnh.
  Chỉ còn lại tiếng thét tê tâm liệt phế của thiếu niên:
  “Nặc Nặc!”

Sel: Từ bây giờ mình cũng sẽ bắt đầu up truyện trên wattpad, còn bạn nào muốn đọc nhanh hơn 2c thì ghé qua blog “Sel” của mình nhé. Link blog mình gắn ở tường nhà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN