Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo - Chương 25-1: 🍓: Em yêu anh (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo


Chương 25-1: 🍓: Em yêu anh (1)


Edit: Mei
Nặc Nặc bị cuộc gọi của Hàng Duệ doạ sợ.
Cô đã gặp qua rất nhiều ánh mắt ái mộ, hôm nay lúc Hàng Duệ chạy từ sân bóng rổ xuống ôm lấy cô, cô đã biết không đơn giản.
Tuy rằng cô từ bỏ không đi theo cốt truyện chính, nhưng không biết tại sao Hàng Duệ giống như có hảo cảm với cô.
Nặc Nặc vừa áy náy vừa xấu hổ.
Cô rất sợ Cừu Lệ nổi điên rồi đi tính sổ với Hàng Duệ.
Thiếu niên bên kia tựa hồ như bình tĩnh lại: “Vết thương của cậu thế nào rồi?”
“Còn tốt, không đau nữa rồi, bác sĩ nói sẽ nhanh khỏi thôi.”
Hàng Duệ im lặng một lát, hỏi: “Những lời cậu nói ở phòng y tế chiều hôm nay đều là thật sao?”
Tháng mười cuối thu, Nặc Nặc cảm thấy không khí đều phiếm lạnh lẽo.
Cô nhíu mày dùng chăn quấn chặt người, trước mắt là bóng tối, cô nghe thấy giọng nói rầu rĩ của mình: “Đúng vậy.”
“Nhưng cậu sợ anh ta!” Hàng Duệ bình tĩnh phân tích: “Nếu cậu thật sự thích anh ta thì sẽ không sợ thành như vậy. Lúc anh ta đi vào cậu còn run bần bật.”
Nặc Nặc không còn lời nào để nói, cô không ngờ rằng Hàng Duệ lại mẫn cảm như vậy.
Giọng nói của thiếu niên lạnh lẽo: “Tống Nặc Nặc, cậu nói cho tôi biết, có phải cậu bị ép không?”
Nặc Nặc cảm thấy đây đúng là ý trời trêu người, nếu nói phải thì không chừng Hàng Duệ lại đi trở lại cốt truyện cũ. Giọng nói của cô mang theo ý cười, cố gắng mềm nhẹ nói: “Không phải, là tôi tự nguyện lấy anh ấy.”
“Cậu thích anh ta?”
Nặc Nặc cố nhịn không nghĩ tới gương mặt chán ghét của Cừu Lệ: “Ừm, tôi thích anh ấy.”
Đầu dây bên kia im lặng, lâu đến nỗi cô còn cho rằng cậu đã tắt điện thoại. Cô nhẹ giọng nói: “Hàng Duệ, ngủ ngon nhé. Cảm ơn cậu đã quan tâm, nhưng sau này cậu vẫn nên cách tôi xa một chút thì hơn.”
Thiếu niên lạnh lùng nói: “Được, tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa.”
Nghe cậu nói vậy, đôi mắt của Nặc Nặc bắt đầu ê ẩm.
Nguyên thân hẳn là rất thích Hàng Duệ, chẳng sợ sau này cậu có tàn tật thì nguyên thân vẫn như cũ chọn gả cho cậu.
Nếu để Nặc Nặc chọn, cô cũng sẽ chọn Hàng Duệ.
Bóng lưng che chắn cho cô đêm mưa định mệnh ấy tuy không cao lớn nhưng lại hết sức kiên định, khiến cô có cảm giác an toàn. Đây sẽ là một thiếu niên vì người thương mà dũng cảm tiến lên.
Cho nên cô lại càng không thể làm hại cậu.
Nặc Nặc đợi cậu tắt điện thoại rồi mới đặt điện thoại xuống giường, cô kéo chăn lên ngang ngực nhưng không hiểu sao lại không ngủ được.
Cừu Lệ cong cong môi, không khống chế được tâm trạng tốt của mình.
Lần đầu tiên anh không mang theo bất kì dục niệm nào mà lẳng lặng nhìn cô ngủ.
Tư thế ngủ của cô rất ngoan, có lẽ vì không có cảm giác an toàn, cô nằm nghiêng, một bàn tay lót ở dưới má.
Từ trước đến nay anh là một người rất có kiên nhẫn, sợ gây ra tiếng động nên vẫn luôn chờ tới khuya. Tiếng hít thở của cô nhợt nhạt có quy luật, anh mới mở cửa rời đi.
Vừa về phòng Cừu Lệ liền gọi cho Trần Mậu: “Rút người về đi, cứ để thằng nhãi đó yên ổn trước đã.”
Trần Mậu ngủ đến nửa đêm bị Cừu Lệ đánh thức, nghe mệnh lệnh của anh khiến hắn ta không nhịn được nhướng mày. Người đàn ông kia tàn nhẫn độc ác như vậy, đây là lần đầu tiên thấy anh có lòng tốt.
Nếu không có cuộc gọi này, thì sáng mai thiếu niên tên Hàng Duệ kia sẽ “không cẩn thận xảy ra tai nạn giao thông” mà hậu quả là mất một chân.
Trần Mậu biết anh làm vậy là vì ai, chính là vị hôn thê mà anh coi như bảo bối – Tống Nặc Nặc.
Hắn là anh trai của Trần Thiến, biết Cừu Lệ không có tình cảm gì với em gái mình, chỉ là cô ta quá cố chấp.
Sáng hôm sau Nặc Nặc tỉnh dậy, chuyện thứ nhất chính là gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm để xin nghỉ.
Cô Triệu cũng biết chuyện hôm qua cô bị bóng rổ đập trúng nên bảo cô cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.
Nặc Nặc vừa xuống lầu, mẹ Trần đã vội vàng đỡ lấy cô.
Hôm nay là thứ năm, Nặc Nặc không nghe thấy tiếng của những người khác. Cô cười cười chào mẹ Trần.
Mẹ Trần nói: “Cô chủ muốn ăn sáng trước không?”
“Cừu thiếu đến công ty rồi sao?”
“Không, đang tập thể dục.”
Nặc Nặc gật đầu, mẹ Trần đỡ cô đi đến nhà ăn. Đi được một nửa thì mẹ Trần đột nhiên thả tay, Nặc Nặc ngây ngốc chớp mắt, bây giờ cô cũng chẳng biết mình đã đi đến chỗ nào nữa!!!
Sau đó hơi thở của người đàn ông ngày càng gần, bởi vì mới chạy bộ xong, hô hấp của anh hơi thô nặng.
Nặc Nặc vội vàng lui về phía sau, anh bật cười.
Cừu Lệ cố tình vòng ra phía sau cô, làm Nặc Nặc đụng phải ngực anh, anh duỗi tay ôm lấy eo cô từ phía sau. Gương mặt Nặc Nặc đỏ rần, cô có chút tức giận: “Cừu Lệ!”
“Hửm?”
“Anh đã nói sẽ không chạm vào tôi.”
“Đây là em chủ động lùi vào trong lòng tôi.”
“Anh là cố ý!”
“Nặc Nặc.” Anh bật cười, lồng ngực khẽ run: “Tôi không có cố ý mà.”
Một chân Nặc Nặc đạp lên chân anh, cô đạp cũng không nể tình chút nào, sắc mặt anh trở nên nguy hiểm nhưng vẫn không nỡ trở mặt với cô, đành phải buông lỏng tay ra.
[1051 words]
17/04/2021

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN