Nhật Ký Của Tú Ông
Phần 2
NHẬT KÝ CỦA TÚ ÔNG 2
Tập 1: vào đời
Tối đó hắn thao thức suốt đêm. Lần đầu tiên hắn thích một cô gái và cũng là lần đầu tiên hắn có cảm giác ham muốn con gái…
Cảm giác sơ khai của một thằng đàn ông. Nó đang nhen nhóm ngọn lửa trong hắn. Càng ngày càng cồn cào và khó chịu.
Sáng hôm sau, cô ấy đến tìm hắn thật. Đứng ngập ngừng ngoài cửa vì không biết hắn ở đâu.
-Này. Có đứa nào tìm mày hay gì kìa.
-Kệ nó.
-Nó mang quà cho mày hay sao ý.
-Im cho tao ngủ.
-Thế tao bảo nó về nhé.
-Uh
Hắn đang ngủ ngon mà giật mình ngồi dậy vì nhớ ra. Quay đầu nhìn ra cửa rồi đứng bật dậy đi ra. Ánh mắt còn ngái ngủ.
-Xin lỗi. Mình đêm qua không ngủ được nên giờ ngủ quên mất.
Hắn ngập ngừng vì ngại. Đưa tay vuốt tóc cho tử tế rồi bối rối nhìn cô bạn mặc cái áo sơ mi trắng. Đôi môi đỏ chúm chím của con gái mới lớn. Đáng yêu vô cùng.
-Không sao… Mình đến trả bạn áo.
Bạn ấy đưa cho hắn cái túi bên trong là cái áo của hắn. Hắn đón lấy và đang nghĩ xem nên nói gì tiếp theo.
-Bạn tên là Mừng đúng không?
Hắn gãi đầu rồi gật. Cô bạn tự nhiên ngước lên nhìn hắn rồi bẽn lẽn cười.
-Tớ… Người ta nói gì về tớ à.
-Không… À có. Tớ nghe hội bạn kể về bạn nhiều rồi mà giờ mới gặp.
-Nói xấu gì tớ à.
-Không. Nói đẹp thôi.
Hắn phì cười.
–Thôi tớ đi về đây. Chào bạn.
Hắn cầm cái túi nhìn theo bóng dáng cô ấy. Không cao lắm. Dáng đẹp. Mông tròn. Tóc đen. Buộc bổng lên khỏe khoắn lắm. Hắn thích cô ấy rồi thì phải làm sao đây.
Hắn nhìn theo rồi quay vào lớp. Không nói gì với ai mà cúi xuống ngủ tiếp. Hắn dễ ngủ lắm. Quên cả cô giáo đã vào và đang nói gì đó trên bảng. Cuối buổi học chúng bạn gọi mới mò dậy tìm sách vở rồi lóc cóc đi bộ về.
Nhưng vừa về đến đầu ngõ đã nghe thấy tiếng léo nhéo. Tiếng Chửi bới của mấy đứa con gái. Bình thường hắn kệ. Vì hội con gái trường này nhiều đứa đầu gấu hơn cả con trai. Nhưng hôm nay thì khác. Bóng dáng cô gái hắn quen đang đứng giữa tốp con gái kia. Bị dồn cả người và xe vào một góc. Cái xe đã đổ kềnh ra. Mái tóc đen gọn gàng đã rối lên. Đủ hiểu là bạn ấy bị bắt nạt. Hắn tiến nhanh lại phía đó.
-Mấy bạn kia.
Hắn nói to.
-Này.. Mấy bạn đang làm gì thế hả.
Mấy đứa con gái quay sang nhìn hắn rồi lùi lại một bước.
-Không có gì đâu.
-Không có gì sao đánh người ta.
-Nó là muốn ăn trộm đồ của người khác.
-Cô ấy lấy đồ của bạn lúc nào. Bạn có nhìn thấy không.
-Tất cả mọi người đều nhìn thấy. – Cả mừng cũng thấy.
-Tôi không thấy gì cả. Bạn ấy hiền mà.
-Mừng còn binh nó sao.
-Tôi không biết bạn là ai hết. Để người ta đi đi. Đừng cậy đông bắt nạt bạn ấy.
-Tôi là Hạnh. Người vẫn hay nói chuyện với Mừng đó.
-Hạnh nào. Tôi không biết.
-Vậy hôm qua Mừng gửi thư cho tôi cơ mà.
-Cái đó tôi không quan tâm. Qua hỏi mấy đứa ngồi cạnh tôi. Chúng nó lo việc đấy. Giờ bạn tránh ra cho bạn ấy về.
-Bạn lừa tôi à. Bạn mang tôi ra làm trò đùa sao.
-Tôi không biết bạn là ai. Cũng chưa đọc thư bạn bao giờ. Đừng có vớ vẩn. Tránh ra cho cô ấy đi.
-Không thì sao.
Hắn bước lại. Bóng dáng cao lớn, ánh mắt cương quyết cùng bàn tay nắm lại thành nắm đấm.
-Không tránh đừng trách tôi không nói trước. Con gái bắt nạt người khác mà bị người ta bắt nạt lại cũng không oan đâu.
-Bạn đánh tôi à.
-Nếu bạn bắt nạt bạn tôi. Tôi sẽ bảo vệ bạn ấy. Kể cả đánh con gái.
-Khốn nạn.
Bọn họ bỏ đi. Để lại cô bạn xinh xắn đang cúi xuống che mặt. Hắn tiến lại. Đảo mắt nhìn một lượt. Mấy cái cúc bị đứt lộ ra cái áo lót. Hình như hắn có duyên với mấy cái cúc đó. Bổ mắt lắm. Hơn cả Tobicom.
-Trang có sao không.
Cô bạn cúi xuống. Có vẻ đang tủi thân khóc. Tay kéo cái áo che đi bộ ngực phổng phao của mình. Đầu lắc lắc.
-Ngẩng lên xem mặt có bị tím không.
Cô ấy ngước lên nhìn vì hắn đang đứng gần. Hai má đỏ lên. Hắn mấy vết ngón tay mà hắn xót xa.
-Về nhà Mình đi. Nhà mình gần đây.
-Nhưng mà…
-Không phải lo. Ai làm gì bạn mình sẽ xử lý nó.
Hắn nói đầy nghiêm túc. Cô bạn nghe vậy cũng ngoan ngoãn theo hắn về. Hắn đưa cô ấy vào nhà. Theo thói quen thì đóng cửa. Sau khi rửa mặt xong hắn đưa cho cô ấy cái áo phông của mình.
-Thay áo kia ra đi.
-Nhưng mà không có nhà tắm.
-Bạn quay đi. Mình cũng quay đi. Không… Không nhìn đâu mà sợ.
Cô ấy tin lời hắn. Quay đi cởi áo. Hắn nhìn trộm. thân thể trắng nõn khiến hắn nóng bừng hết cả người. Cái thứ mới lớn trong quần cũng tự động tỉnh dậy. Ham muốn của môt thằng đàn ông trỗi dậy. Hắn muốn ôm lấy người ta. Muốn làm gì đó kiểu như quan hệ với họ. Bản năng đang thôi thúc mà hắn đang cố gắng kìm chế con thú hoang trong hắn.
-Sao Mừng lại nhìn tớ thế.
Hắn đang chìm trong cơn mê nên không nghe ra.
-Mừng sao đấy.
-À…tớ không sao.
-Sao lại nhìn tớ thay áo.
-Tớ không nhìn đâu.
-là vừa rồi đấy.
-Tớ không thấy gì đâu.
-Thật không.
-Uh. Mà tớ thấy thì tớ sẽ chịu trách nhiệm với Trang. Yên tâm.
-Chịu trách nhiệm kiểu gì.
-Cưới trang làm vợ.
Bạn ấy đỏ mặt cúi xuống.
-Mừng không đi học mà đòi…
-Tớ học dốt lắm.
-Học thế nào mà dốt.
-Nói chung tớ không hiểu bài.
-Sao lại không hiểu.
-Vì nghe cô giảng tí là mắt díp lại rồi.
Trang phì cười.
-Thế Mừng có chơi điện tử như các bạn kia không.
-Có chứ. Thấy chúng nó chơi mình cũng chơi thôi.
Hắn nhìn bạn ấy ngại.
-Tớ hư lắm đúng không. Lớp A ai cũng học giỏi mà.
-Hư gì. Nhưng mà Mừng chịu khó học. Sau này xin việc dễ hơn.
-Tớ cũng muốn lắm. Mà học không vào.
Hắn gãi đầu gãi tai.
-Đưa vở đây tớ xem.
Hắn ngập ngừng đưa cuốn vở vừa mới mang về từ trường. Nó được có vài chữ dù đã học được nửa năm học.
Người ta cầm vở hắn nhìn một lượt rồi khẽ cau mày lườm hắn. Hắn gãi đầu cười trừ.
-Mừng ghi vậy sao cô cho Mừng lên lớp được.
-Đang chán đây.
-Hay Mừng có người yêu rồi nên mải chơi hả?
-Yêu cái gì.
–Là các bạn lúc nãy nói tớ không được đến gần bạn. Không được cướp người yêu của họ.
-Tớ còn không biết họ là ai.
-Vậy sao họ nói họ đang quen Mừng.
-Tớ chịu thôi. Tớ không quan tâm. Người ta gửi thư cho tớ nhiều mà tớ không đọc cũng chả biết ai viết mà trả lời.
Có thật không.
-Thật chứ sao. Thích cứ đến lớp tớ mà hỏi.
-Ai thèm.
Trang tủm tỉm cười.
-Sao lại cười thế.
Hắn liếc cô ấy.
-Thì tớ nghe nói tầng dưới có bạn đẹp trai. Mấy đứa ngồi cạnh ca tụng lắm. Ai ngờ là Mừng.
-Họ nói gì kệ họ.
Hắn bỏ xuống ghế ngồi. Trang cũng đi lại phía hắn. Tay rút trong túi ra cái kẹo mút đưa cho hắn.
-Giờ Mừng tính thế nào.
-Tính cái gì.
-Học thế này.
-À. Thì cứ đến đâu hay đến đó. Kiếm cái bằng cấp ba đã.
-Bố mẹ không kiểm tra bài vở của bạn à.
-Không. Bố mẹ tớ tháng mới xuống một lần.
-Vậy Mừng có muốn kết quả học tốt hơn không.
-Có chứ. Nhưng mà học không vào ý.
-Vậy đi học nhóm với bọn tớ. Tớ kèm cho. Buổi chiều nghỉ chắc Mừng chỉ đi chơi điện tử đúng không.
-Uh.. Thì không làm gì chúng nó rủ thì đi.
-Vậy đi học Nhóm mình kèm cho.
-Tớ ngại lắm. Tớ không quen ai ngoài mấy đứa ngồi cạnh. Mấy thằng cùng quê.
-Thế không quen cô bạn gái nào à.
-Không. Trang không tin cứ qua hỏi mấy đứa ngồi cạnh tớ.
-Được rồi. Vậy nếu tớ đến kèm Mừng thì Mừng có đồng ý không.
Hắn nghe như không tin. Ngước lên nhìn cô ấy hỏi lại.
-Thật á.
-Uh.
-Không ngại dậy thằng học dốt như tớ à.
-Không. Trông mừng cũng thông minh lắm. Chỉ lười thôi.
Hắn cười ngại. Cô ấy nhìn hắn chờ đợi.
-Nhưng nhà tớ bừa bãi. Tớ ở một mình thôi. Trang có sợ tớ không.
-Tớ có võ đấy. Đừng có vớ vẩn là tớ cho ăn đòn.
-Sợ Trang quá. Vậy khi nào bắt đầu dạy tớ.
-Giờ tớ đi về. Mai tớ qua.
-Để tớ đưa Trang về.
-Sợ tớ bị chúng nó bắt nát à.
-Lo cho Trang thôi.
-Không sao đâu. Chắc còn lâu chúng nó mới quay lại.
-Hay ở đây ăn cơm. Chiều về.
-Thôi tớ về không mẹ tìm. Nhưng mà Mừng ăn cơm ở đâu.
-Tớ ăn cơm bụi.
-Không nấu cơm à.
-Có một mình nấu làm gì.
-Vậy đi ăn đi. Tớ đi về nhé.
-Hẹn gặp Trang ngày mai.
-Nhớ chuẩn bị tinh thần. Tớ khó tính lắm đấy.
-Hơn cô tớ là được rồi.
-Hẹn gặp lại nhé.
-Tớ sẽ chờ.
Hắn bước nhìn theo bóng dáng cô ấy. Lòng vui đến lạ. Và quan trọng là cái cảm giác muốn gần gũi con gái đang thôi thúc hắn. Hắn sắp có được rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!