Xuyên Nhanh: Cảm Hoá Nữ Phụ Ác Độc - Chương 22: Thế giới thứ nhất 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Xuyên Nhanh: Cảm Hoá Nữ Phụ Ác Độc


Chương 22: Thế giới thứ nhất 22


“Hy vọng cậu không làm Miên Miên tổn thương…”

Edit: Linh

Beta: Sa, Xanh, TH

(︶︹︺)(︶︹︺)(︶︹︺)

Hai người im lặng suốt đường đi, khi đến nhà vệ sinh.

“Vương Du Bồi, cậu đang hiểu lầm cái gì đúng không?”

Nghe được giọng điệu nghiêm túc như vậy từ người mà mình thích, Vương Du Bồi tủi thân nhăn mặt, ánh mắt ki nhìn Tô Cẩn Hồng đầy khổ sở và đau lòng:

“Lâm Miên Miên căn bản không thích cậu! Cô ấy chỉ đang trêu đùa cậu mà thôi, cậu đừng có ngớ ngẩn như vậy nữa.”

Tô Cẩn Hồng bỗng dưng bị gắn mác ngớ ngẩn: “..”

Cậu bối rối gãi đầu: “Lâm Miên Miên không thích tôi? Rốt cuộc tôi đã làm chuyện gì ngu ngốc vậy?”

Vương Du Bồi đau lòng nhìn chàng trai mình thích cam tâm tình nguyện để cô gái khác chà đạp lên tình cảm của chính mình: “Cho dù Lâm Miên Miên không thích cậu, cậu vẫn muốn đối xử tốt với cậu ấy sao?”

“…” Tô Cẩn Hồng càng nghe càng cảm thấy có gì đó sai sai, cuối cùng mới hiểu Vương Du Bồi đang nói tới chuyện gì.

Tô Cẩn Hồng thở dài, bất đắc dĩ nói: “Cậu cho rằng tôi thích Lâm Miên Miên?”

Vương Du Bồi không ngờ sẽ bị hỏi ngược lại, sửng sốt hồi lâu: “Chẳng lẽ không phải? Nếu không tại sao cậu đối xử tốt với cậu ấy như thế?”

Tô Cẩn Hồng không biết nên giải thích về chuyện của Lâm Miên Miên thế nào, cuối cùng quyết định chọn phương án nghiêm túc nói dối: “Không phải. Tôi quan tâm Lâm Miên Miên vì cậu ấy là con gái nuôi của ba mẹ tôi. Thật ra tôi chính là anh trai cậu ấy, ngày thường đã hay che chở, bây giờ đối tốt với cậu ấy thì cũng là chuyện bình thường.”

Vương Du Bồi mở to mắt đầy kinh ngạc, vui sướng hỏi lại: “Vậy cậu có thích cô gái nào không?”

“Không có, tôi cũng sẽ không tính chuyện yêu đương trước tuổi 30, thế giới này còn rất nhiều thứ khiến tôi muốn tự mình trải nghiệm và khám phá.” Tô Cẩn Hồng nhanh chóng cắt ngang lời nói của Vương Du Bồi, cố gắng khiến cô quên suy nghĩ đó đi.

Thấy ánh mắt Vương Du Bồi trở nên ảm đạm, Tô Cẩn Hồng có chút không đành lòng trợn mắt nhìn đỉnh đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt thất vọng của Vương Du Bồi: “Tôi xin lỗi.”

“Không sao, cậu xin lỗi cái gì? Tôi quay lại tiết tự học buổi tối đây.” Vương Du Bồi miễn cưỡng cười, rời đi.

Tô Cẩn Hồng im lặng gật đầu. Chuyện này nếu để cậu đi an ủi thì đúng là dậu đổ bìm leo. Vỗ nước lạnh vào mặt mình, tỉnh táo lại đôi chút, vừa ngẩng đầu lên, cậu đã thấy Ngô Niệm Đồng qua tấm gương, nữ chính nguyên tác đang đứng ngay sau lưng mình.

“Cậu vừa nói dối.” Ngô Niệm Đồng lạnh lùng đứng bên cạnh bồn rửa tay.

“Chẳng lẽ còn lý do gì khác sao?” Tô Cẩn Hồng nghiêm túc nhìn Ngô Niệm Đồng, hóa ra đây là nữ chính người gặp người mến, hoa gặp hoa nở trong truyện.

“Không phải, vừa rồi cậu xử lí rất tốt, hy vọng sau này cậu sẽ không tổn thương Miên Miên.”

Tô Cẩn Hồng xoa ngón tay, thản nhiên mỉm cười: “Theo như lời của bạn Ngô đây, Chu Nghiên Bân đúng là kẻ si tình nhỉ?”

“Cậu!”

Trên mặt Ngô Niệm Đồng không hiện ra bất kì biểu cảm nào, chỉ có ánh mắt hoảng hốt nhìn sang một bên, thằng cha xa lạ này như biết được tất cả mọi chuyện, bỗng nhiên chính cô cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Tô Cẩn Hồng tắt vòi nước, đứng thẳng người, ánh mắt sắc bén quan sát Ngô Niệm Đồng: “Hy vọng cậu không làm Miên Miên tổn thương, dù sao cậu cũng là chị họ của cậu ấy.” Lại nhún nhún vai: “Đương nhiên tôi chỉ là người ngoài cuộc.”

Tô Cẩn Hồng cố tình nhấn mạnh chữ “người thân”, cậu tin tưởng nữ chính thông minh xinh đẹp đã sớm đưa ra quyết định, mà trước mắt cứ nhìn vào mối quan hệ giữa nữ chính và Lâm Miên Miên. Với tính cách thiện lương chính trực của nữ chính, cậu tin rằng Ngô Niệm Đồng sẽ không làm tổn thương Lâm Miên Miên.

Cốt truyện đã tiến hành đến lúc này. Tận mắt thấy thời điểm Lâm Miên Miên bùng nổ ngày càng gần. Tô Cẩn Hồng thầm hy vọng Lâm Miên Miên sẽ hạn chế chịu tổn thương dù là nhỏ nhất, cùng với thời gian dạy dỗ khiến cô nàng biết tự mình cố gắng sẽ phát huy tác dụng. Tuyệt đối không được làm thêm bất kì điều gì ngu ngốc nữa.

Tô Cẩn Hồng thầm nghĩ, lại ngẩng đầu nhìn Ngô Niệm Đồng còn đứng như trời trồng, lời muốn nói đã nói xong, gật đầu một cái rồi rời đi.

Buổi tối trong trường vô cùng yên tĩnh, tiếng bước chân của Tô Cẩn Hồng vang vọng khắp hành lang vắng vẻ, Ngô Niệm Đồng cúi đầu đứng yên tại chỗ.

Ngô Niệm Đồng ngơ ngác nhìn chính mình trong gương, giọt nước trên tay liên tục chảy xuống bồn nước. Tâm tình còn đang hoảng loạn, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng ngày một rõ ràng. Tô Cẩn Hồng quay trở lại sao?

“Chị, chị làm gì mà đứng ngẩn người ở đó thế?”

Nhìn gương mặt ngây thơ non nớt của em họ, Ngô Niệm Đồng âm thầm xác nhận quyết định của mình.

“Làm bài tập buổi tối khiến chị hơi mệt, nên mới ra đây rửa mặt cho tỉnh táo.” Ngô Niệm Đồng nhẹ giọng trả lời.

Giọng nói vui vẻ của Lâm Miên Miên phát ra từ WC cách vách: “Chị, chờ em một chút, em ra ngay đây.”

“Ừ.”

Lúc Lâm Miên Miên đi ra, cô lập tức khoác tay Ngô Niệm Đồng, vui vẻ nói: “Chị, phương pháp học thuộc mà chị bảo em rất hữu dụng. Dạo này em học thuộc có tiến bộ đấy, lại còn nhớ lâu nữa.”

“Cứ như vậy là tốt rồi, nhất định sẽ đạt điểm cao.” Ngô Niệm Đồng dịu dàng trả lời.

“Hi hi, em cũng nghĩ vậy. Em chắc chắn sẽ đạt được thành tích tốt trong kỳ thi tháng này.” Lâm Miên Miên không kiềm được chia sẻ về sự tiến bộ trong học tập với Ngô Niệm Đồng. Khuôn mặt ngây thơ, non nớt của cô tràn đầy niềm vui.

Ngô Niệm Đồng kéo tay Lâm Miên Miên, ý bảo muốn tới phòng học, không cần phải lớn tiếng như vậy. Lâm Miên Miên tinh nghịch lè lưỡi, quay trở lại phòng học tiếp tục tiết tự học.

Vào ban đêm, vợ chồng họ Lâm mới trở về, Lâm Miên Miên hào hứng chia sẻ cho cha mẹ về tiến bộ trong học tập, còn nói chuyện phiếm, trong đó gồm cả về Ngô Niệm Đồng.

“Trong trường, chị ấy rất nổi tiếng, cũng có rất nhiều bạn nam theo đuổi, nhưng mà chị ấy đều mặc kệ tất cả bọn họ.” Lâm Miên Miên kiêu ngạo nói với bố mẹ, vẻ mặt tự hào như người đó là cô vậy, không để ý đến số người theo đuổi mình ít hơn Ngô Niệm Đồng.

Ba Lâm mẹ Lâm đều gật đầu cười, vui mừng nhìn Ngô Niệm Đồng. Cả hai đều cảm thấy rất vui vì cô đã có thể thoát khỏi bóng ma từ cái chết của ba mẹ mình.

Ngô Niệm Đồng miễn cưỡng cười với hai người. Khi Lâm Miên Miên đi rửa tay, cô mới nói với ba Lâm mẹ Lâm: “Cậu, mợ, cháu có chuyện muốn nói với hai người. Hai người có thời gian sau bữa tối không?

Cha Lâm cảm thấy khi Lâm Miên Miên nói mấy chuyện của Ngô Niệm Đồng, sắc mặt của cô không được tốt lắm, như đang có tâm sự khó nói. Mẹ Lâm muốn hỏi nhưng cha Lâm ngăn bà lại, mỉm cười ân cần nói với Ngô Niệm Đồng: “Được, buổi tối cậu mợ đều rảnh. Ăn xong cháu cứ lên thư phòng gặp cậu.”

Cơm nước xong, Ngô Niệm Đồng vỗ vai Lâm Miên Miên: “Chị và cậu mợ có chút chuyện cần nói với nhau, em vào phòng làm bài tập trước đi, chị sẽ vào sau.”

Lâm Miên Miên hiểu chuyện cũng không hỏi gì nhiều. Từ khi Ngô Niệm Đồng chuyển đến đây, cha mẹ thường xuyên tìm cô nói chuyện, hôm nay chắc cũng liên quan đến đến hai người. Lâm Miên Miên không nghĩ nhiều, lặng lẽ vào phòng làm bài tập.

Ngô Niệm Đồng đứng trong phòng đọc của cha Lâm, khẩn trương chuẩn bị lí do thoái thác sao cho hợp lí. Cô không thể nói cho bọn họ biết nguyên nhân thật sự, nhưng nếu nói sự thật sẽ gây tổn thương lên những ngày còn học ở trường của Lâm Miên Miên.

Trong khoảng thời gian học tại đây, cô thường xuyên nghe thấy các nữ sinh bàn tán về mối quan hệ giữa Lâm Miên Miên và Chu Nghiên Bân, đôi khi còn trộn lẫn vào đó những lời đồn đại về cả bản thân mình và Chu Nghiên Bân. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ có ngày người ta phát hiện ra thái độ đặc biệt của Chu Nghiêu Bân với cô, đến lúc đó người bị tổn thương nhiều nhất chính là Lâm Miên Miên.

Ngô Niệm Đồng mải mê đắm chìm trong suy nghĩ của mình cho đến khi cha Lâm và mẹ Lâm bước vào.

“Đồng Đồng mau ngồi xuống đi, cháu còn đứng đó làm gì?” Cha Lâm mẹ Lâm mỉm cười nhìn cô.

Ngô Niệm Đồng rụt rè ngồi xuống, lần lượt nhìn cha mẹ Lâm luôn đối xử tốt với cô, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.

Cô không mở miệng trước, cha Lâm đành phải hỏi: “Đồng Đồng có chuyện gì sao?”

“Cậu mợ, cháu xin lỗi nhưng cháu muốn chuyển trường.”

Cha mẹ Lâm kinh ngạc liếc nhau một cái, mẹ Lâm nắm tay Ngô Niệm Đồng, nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao vậy Đồng Đồng? Có phải con bị bắt nạt trong trường không? Sao tự nhiên lại muốn chuyển trường?”

Ngô Niệm Đồng rối rắm nhíu mày, cắn cắn môi dưới suy nghĩ, nhất thời không biết phải giải thích với hai người như thế nào, “Cháu không bị bắt nạt ạ.”

Mẹ Lâm nhìn hai bàn tay Ngô Niệm Đồng càng ngày nắm chặt, đau lòng vỗ lưng cô: “Được rồi, không muốn nói thì đừng nói. Cậu mợ bàn bạc một chút, rồi chuyển cháu tới trường khác học được không? Đảm bảo sẽ không thua gì trường này.”

Cha Lâm không nói gì mà chỉ gật đầu, ánh mắt lo lắng nhìn Ngô Niệm Đồng.

Cảm nhận được sự bao dung của cha Lâm và mẹ Lâm, hốc mắt Ngô Niệm Đồng bất giác đỏ lên, cố gắng kiềm chế cơn xúc động: “Cảm ơn cậu mợ, cháu có lí do riêng của mình, nhưng không thể nói bây giờ. Khi nào có cơ hội, cháu sẽ nói rõ với hai người!”

“Ừ, không có việc gì đâu Đồng Đồng, bọn ta tin cháu là một đứa trẻ có tính kỷ luật, chắc chắn phải có lí do khiến cháu muốn chuyển trường. Cậu mợ cần bàn bạc một lát, nghĩ cách giúp cháu chuyển trường ngay trong tháng này.”

“Cảm ơn cậu mợ, cháu về trước đây.”

“Đúng rồi, Miên Miên có biết chuyện này không?” Thấy Lâm Miên Miên tối nay vẫn rất thoải mái, mẹ Lâm lo lắng con gái mình khi biết chuyện này sẽ rất buồn.

“Hiện tại em ấy chưa biết, cháu dự định lát nữa về phòng sẽ nói với em ấy.”

Cha mẹ Lâm gật đầu, xem ra Lâm Miên Miên chưa biết quyết định của Ngô Niệm Đồng, cả hai người bắt đầu cảm thấy lo lắng rằng cô sẽ không chấp nhận điều đó.

Ngô Niệm Đồng lặng lẽ bước vào phòng, lần lượt quan sát khung cảnh lẫn con người đã trở nên quen thuộc, rối rắm chuẩn bị nói cho Lâm Miên Miên biết chuyện này.

“Chị, sao lại đứng đó? Tới đây ngồi đi.” Lâm Miên Miên kỳ quái nhìn Ngô Niệm Đồng từ lúc vào phòng đến giờ chỉ đứng yên một chỗ, cũng không hiểu vì sao chị ấy lại nhìn đồ trang trí đến ngây người.

“Miên Miên chị có chuyện muốn nói với em.”

Lâm Miên Miên đặt bút xuống, nhìn vẻ mặt từ rối rắm chuyển thành hạ quyết của Ngô Niệm Đồng, linh tính mách bảo rằng đây không phải chuyện tốt: “Chị mau nói đi, em nghe.”

“Chị muốn chuyển trường.”

Lâm Miên Miên hoảng hốt, ngạc nhiên nhìn Ngô Niệm Đồng, hai tay nắm chặt lấy cô: “Chị, tại sao vậy? Chị học ở trường mình không tốt sao? Tại sao lại muốn chuyển?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN