Nguy Tình Thử Ái
Chương 58: Coi Đường Ý là không khí
Đường Ý nhún vai.
“Tôi đến, là để chăm sóc Gạo, có liên quan đến cuộc sống riêng của tôi sao?”
“Không liên quan, em muốn sống như nào thì như vậy đi.”
Đường Ý kinh ngạc với kiểu nói chuyện hiền lành của Phong Sính, nam nhân lại đưa mắt nhìn bốn phía.
“Không còn sớm nữa, em đi ngủ đi.”
Đường Ý buông lỏng thần kinh, nhưng từ sâu thẳm vẫn đề phòng như trước.
“Ngày mai tôi nghỉ ngơi, không đến công ty.”
“Ý em muốn nói gì? Muốn tôi ở nhà cùng em?”
Đường Ý vội vàng xua tay, “Không phải. . .”
Phong Sính chặn ngang câu nói của cô, “Em có thể ở nhà ôm đứa nhỏ, cũng có thể đi ra ngoài. Nhưng tuyệt đối không được ôm đứa nhỏ ra ngoài.”
“Vì sao?”
“Đừng kiểu biết rõ còn hỏi.”
Đường Ý vẫn kiên trì,
“Tôi chỉ muốn ôm bé ra ngoài dạo thôi, đi công viên giải trí thôi.”
“Đường Ý, “
Phong Sính đột nhiên nói một câu,
“Tôi thấy tinh thần của em rất tốt, thời gian ngắn thế này em cũng không ngủ được? Hay đến phòng tôi? Làm xong rồi em đi về.”
Anh nói trắng ra thế, thật giống như lột hết đồ cô sau đó đặt lên trên bàn mổ chuẩn bị làm thịt, Đường Ý còn dám nói gì?
Cô hé miệng nói nhỏ,
“Tôi đi nghỉ.”
Phong Sính chỉ nhếch miệng rất nhẹ, rất khéo léo nên Đường Ý nhìn không thấy, mà có lẽ chính anh cũng không nhận ra. Phong Sính xoay người đi ra ngoài, Đường Ý vẫn theo đi theo anh. Đến khi anh đã đi đến bên ngoài cửa, cô mới tự mình khóa trái cửa, lúc đó mới an lòng.
Đường Ý dán chặt hai tai trên ván cửa, bên ngoài vẫn không nghe thấy tiếng bước chân của Phong Sính. Đừng trách cô đa tâm, dù sao bây giờ cô cũng đang ở nhà anh, chỉ cần anh muốn, cho dù cô có dùng đến trăm cái khóa lớn cũng vô dụng.
Nam nhân này, ít nhất là đứng lặng trước cửa mười phút, sau đó mới nghe thấy tiếng anh cất bước rời đi.
Ngày hôm sau, Đường Ýcòn chưa tỉnh ngủ đã nhận được điện thoại của Đường Duệ.
Cô vẫn núp người trong chăn, giọng nói mơ hồ,
“Alo. Chị ạ?”
“Đường Đường, hôm nay em nghỉ làm đúng không? Có thể mang Gạo ra ngoài không?”
“Đợi em xem Phong Sính có ở nhà không, em sợ người làm trong nhà sẽ không đồng ý.”
“Vậy chị đứng ngoài sân Úc cư đợi hai dì cháu.”
“Chị. . .”
Đường Ý vừa muốn nói, Đường Duệ đợi điện thoại của cô, bên kia đã không thể chờ đợi mà cúp máy.
Đường Ý đứng dậy rửa mặt, khi đi tới dưới lầu, đứa nhỏ vẫn chưa dậy. Trái lại, quản gia rất nhiệt tình,
“Đường tiểu thư, mau đi ăn sáng đi.”
Đường Ý nhìn thấy Phong Sính đang ngồi ở bàn ăn, cô kéo ghế ngồi xuống. Khi ăn được một nửa, Nguyệt tẩu( cách gọi vú em bên Trung) cũng bế Gạo xuống.
Phong Sính buông đôi đũa, có đứa nhỏ, Đường Ý rõ ràng có thể cảm giác sắc mặt Phong Sính có biến đổi, anh vươn tay .
“Đưa tôi.”
Phong Sính thận trọng đón Gạo từ tay Nguyệt tẩu, đứa nhỏ vẫn còn bé, anh dùng một tay nâng người nó, đặt nó ngồi lên trên chân mình.
“Uống sữa chưa?”
“Uống rồi ạ.”
Ngón tay Phong Sính vuốt ve khuôn mặt mụ mẫm ú thịt của đứa nhỏ, trong miệng còn buông mấy tiếng trêu đùa, Gạo cũng rất phối hợp mà khanh khách cười. Ánh mắt Phong Sính dịu dàng, khóe miệng cũng bất giác cong lên, khiến người ta cảm thấy khoái mái.
Đường Ý nắm chặt đôi đũa trong tay, cảm giác đau xót tràn ngập. Đứa nhỏ vẫn còn bé như vậy, ai đối với bé tốt, đó chính là người thân của bé. Mặc dù Đường Duệ là người sinh ra bé, nhưng nếu ngay cả tuổi thơ của bé cùng bé không phải là chị ấy, chỉ sợ sau này có nỗ lực hơn nữa cũng không thể thân thiết được với đứa con trai này.
Mà Phong Sính thì sao, anh dễ dàng cướp đoạt chuyện người ta nương tựa nhau mà sống. Hành vi ngang ngược như vậy, nhưng cũng chẳng ai có thể quản được anh.
Đường Ý mạnh mẽ trấn tĩnh những bất an ở trong lòng.
Cô coi như không có chuyện gì mà ăn xong bữa sáng.
Phong Sính cùng vui đừa với Gạo trên ghế sô pha, Phong Sính nâng đứa nhỏ lên cao, Gạo cười thích thú, hai chân bé không ngừng đạp vào không khí
“Khanh khách, khanh khách —— “
Sau khi Phong Triển Niên chết, Phong Sính cũng chỉ ủ dột trong mấy ngày. Sau đó ngày nào cũng đều bị công việc bận rộn bao vây. Trong mắt anh chính lá hình ảnh đứa nhỏ cười đến mức đỏ mặt. Anh cảm thấy lựa chọn này của mình không hề sai, lại vui vẻ, anh mang Gạo đến sống cùng.
Một tiểu bảo bối vô ưu vô lự như vậy, ăn rồi lại ngủ, tỉnh dậy vui đùa. Khi chơi đùa, nếu vui vẻ trên mặt bé sẽ là vẻ hài lòng, cũng không tức giận. Thế giới của trẻ con đơn giản như vậy, chỉ cần cho nó ăn no là được.
Phong Sính cũng muốn được như vậy, nhưng anh không có tư cách như vậy.
Mà lúc này, Gạo đối với anh, không còn cảm giác bài xích trước kia. Ngược lại, có một cảm giác tình thân nhen nhóm.
Thứ gì anh không có được, Gạo sẽ có, thứ anh đã mất đi, anh muốn tận lực để giữ lại cho Gạo.
Đứa nhỏ cười vui vẻ đến mức nước bọt cũng chảy ra. Phong Sính lại ôm bé đặt lại trên đùi, rút khăn giấy lau miệng cho bé.
Đường Ý đi qua,
“Cho tôi bế chút đi.”
Phong Sính cũng không đáp lại lời của cô, chỉ cùng Gạo tiếp tục vui đùa. Đường Ý cảm thấy mình như không khí vậy.
“Hôm nay anh không phải đến công ty sao?”
Phong Sính để Gạo cầm lấy ngón tay mình, chân ngừng nhún, Gạo rất thích như vậy. Hai anh em coi cô là vật thể trong suốt.
Đường Ý đành phải ngồi vào ghế xem tivi.
Không lâu sau, Phong Sính nhận được điện thoại, có vẻ như cần phải nói rất lâu. Đường Ý thấy thế, “thân thiết” tiến lên, mở hai tay,
“Để tôi bế nào.”
Phong Sính xoay người, vẫy tay với nguyệt tẩu đứng đó không xa.
Nguyệt tẩu nhanh bước qua, đón đứa nhỏ từ tay Phong Sính.
Đường Ý thấy mình đón được là khoảng không, chỉ còn cách thu tay lại. Phong Sính bước nhanh lên lầu. Đường Ý cọ nhẹ hai bàn tay trong túi quần. Cô cũng không vội vàng bế Gạo, mà cùng nguyệt tẩu nói chuyện mấy ngày qua. “Đường tiểu thư, bà chủ có khỏe không?”
“Rất khỏe, chỉ là rất nhớ con trai.”
“Tôi hiểu tâm trạng của cô ấy, dù sao tôi cũng là một người mẹ.”
Đường Ý nhìn đứa nhỏ đang nằm trong lòng nguyệt tẩu,
“Nhưng mà, Phong Sính vẫn cương quyết như vậy, em cũng chỉ có thể thay chị, đến đây chăm đứa nhỏ. Em không có kinh nghiệm, chị nhất định phải dạy cháu thật tốt.”
“Được, được, không có gì.”
Sau một hồi hàn huyên, lúc này Đường Ý mới nhích đến gần,
“Nào nào, đến đây dì ôm nào, cục cưng của dì.”
Nguyệt tẩu bế đứa nhỏ đặt vào trong vòng tay cô.
Tư thế ôm đứa nhỏ của Đường Ý không được chuẩn, nguyệt tẩu điều chỉnh mấy lần. Mắt Đường Ý không ngừng nhìn về phía cầu thang đi lên lầu, cô sờ sờ quần của đứa nhỏ,
“Đây là lễ vật gặp dì lúc tỉnh dậy đó hả, phải thay bỉm rồi.”
“Được, để chị đi lấy.”
Nguyệt tẩu cười đứng dậy.
Đường Ý thấy chị ta tìm kiếm, vừa vặn túi bỉm hết trơn, nguyệt tẩu lại lập tức đi lên lầu.
Cô nhanh nhẹn ôm Gạo đi về phía cửa lớn, vừa mới bước đến bậc thềm, đã gặp quản gia đứng ngay ngoài cửa,
“Đường tiểu thư, cô định đi đâu?”
“Hôm nay ánh nắng đẹp quá, tôi muốn bế đứa nhỏ đi dạo quanh sân.”
Trên mặt quản gia không lộ ra biểu cảm nào, ông chỉ cười nói,
“Được, cô cứ làm theo ý mình.”
Đường Ý không có chút thiện cảm nào với ông ta. Lúc trước bị Phong Sính bắt nhốt ở đây, hành vi ngày đó của ông ta, chính là vẽ đường cho hươu chạy.
Đường Ý ôm Gạo đi nhanh về phía trước. Cửa còn có bảo vệ, muốn đi ra ngoài, rất ít khả năng. Cô ôm Gạo đi về phía đông , nơi ấy trồng nhiều cây ăn quả, cành lá tươi tốt, muốn giấu một người không quá khó.
Đường Ý đứng dưới một gốc cây, quan sát cửa sắt không xa đó.
Cô cầm di động gọi cho Đường Duệ.
Giọng nói lo lắng từ đầu dây bên kia. Chỉ vừa nhấn gọi đã có nhiều nhận, vội nói,
“Đường Đường, hai dì cháu ra chưa?”
“Chị, em đoán không được đâu, cửa khóa rất chặt.”
“Chị. . .”
Đường Duệ định nói mình đã chờ đợi sẵn ở nơi đó, cô thất vọng ngừng lời. “Vậy chị qua đó, em bế Gạo ra gần, chị ngắm con một lúc cũng được.”
“Được, không thành vấn đề.”
Đường Ý cúp điện thoại, cô vừa lo lắng cho chị, vừa chơi đùa với Gạo trong lòng, không để đứa nhỏ khóc.
Không đến mười phút Đường Duệ đã đến, từ ngoài song sắt thò đầu vào.Đường Ý nhìn thấy chị, vui vẻ bế Gạo qua.
Thình lình, một bóng người đứng chắn trước mặt cô.
Đường Ý vội dừng bước, vô thức ôm chặt đứa nhỏ.
Phong Sính chậm rãi mở miệng,
“Muốn đi ra ngoài?”
Đường Ý cũng không giấu giếm,
“Chị tôi tới, muốn nhìn đứa nhỏ một lúc thôi.”
“Có thể.”
Đường Ý hai mắt sáng ngời, ngay sau đó trong tay cô chỉ còn khoảng không. Cô nhìn thấy Phong Sính cất bước, cô vội vàng chạy đến trước mặt anh.
“Chị ấy chỉ muốn nhìn đứa nhỏ thôi, không phải là mang nó đi.”
“Đường Ý, trái tim em không ở nơi này, em có thể đi, không ai ngăn cản em.”
Tức giận trong lòng Đường Ý bị khơi dậy, cô dang hai tay chặn đường Phong Sính,
“Anh biết rất rõ, đứa nhỏ còn ở đây, cho dù tôi có rời khỏi đây mà về, tôi cũng không trốn được, anh nói những lời này còn có ý nghĩa gì?”
“Cho nên, em nghĩ rằng, tôi dùng đứa nhỏ để ép em ở lại đây?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
Đường Ý cao giọng,
” Như những lần trước, tôi cũng đâu phải ngoan ngoãn mà đưa đến cửa?”
“Em có thể không đến, “
Mặt anh không chút biểu cảm,
“Dù có dùng người để ép buộc em, tôi cũng không dùng đến một đứa nhỏ. Là em, em không yên lòng nên muốn tới đây.”
“Nhưng anh cũng đã nói rõ ràng, nguyệt tẩu và bảo mẫu chăm sóc sẽ không được tận tâm như người trong nhà. Nếu chẳng may đứa nhỏ bị bệnh . .”
Cuối cùng trên mặt Phong Sính cũng xuất hiện nụ cười hờ hững, nhưng đó lại tràn ngập ý chế nhạo,
“Tôi phân tích không đúng sao? Đứa nhỏ sẽ thường bị ốm, điều đó không phải rất bình thường sao?”
Anh đẩy vai cô bước đi,
“Đường Ý. Tôi nói lại lần nữa, đứa nhỏ phải theo tôi. Em đến đây, chỉ có tác dụng chăm sóc nó. Nếu em cảm thấy chuyện này vất vả, em không gánh được, hoặc không có tác dụng, em có thể không đến. Nhưng em và chị em, tốt nhất là chặt đứt mơ tưởng đó đi. Dù sau này Gạo trưởng thành, tất cả, đều có tôi quản.”
Đường Ý nghe những lời này, không thể không nói, là bị dọa.
Cô cũng ý thức được tình cảnh này không ổn.
Hành vi lúc trước của Phong Sính, Đường Ý vẫn luôn cho rằng, là nhắm vào cô.
Chỉ cần cô thỏa hiệp, chịu thua, Phong Sính nhất định sẽ trả Gạo lại cho chị mình. Nhưng đến hôm nay, xem chừng sự tình đã vượt quá dự liệu của cô.
Cô bước nhanh theo sau Phong Sính, Đường Duệ nhìn thấy Phong Sính, lên tiếng hét,
“Để tôi nhìn con tôi, trả lại con cho tôi.”
Đường Ý lại lần nữa chắn trước mặt Phong Sính,
“Chỉ là một cái liếc nhìn thôi, có được không?”
“Hôm nay em rất không nghe lời, đây là trừng phạt em. Ngày nào đó em biểu hiện tốt, tôi sẽ để chị em đến đây gặp con.”
Đường Ý không có mắng thành tiếng, chỉ là dùng khẩu hình nói câu thô tục.
Phong Sính vươn tay, nắm chặt cằm Đường Ý,
“Cứ nói ra đi, để tôi có thêm hiểu biết.”
Đường Ý đẩy tay anh ra, Phong Sính bước nhanh vào trong,
“Đi vào.”
Cô xoay người, làm động tác ý bảo Đường Duệ đi về đi. Sau đó cùng Phong Sính đi vào nhà.
Nguyệt tẩu đi từ trong ra, sắc mặt lo lắng,
“Đường tiểu thư, cô bế Gạo đi đâu vậy?”
“Bế bé đi hái trái cây.”
“Háitrái cây?”
Đường Ý đi tới bên cạnh Phong Sính,
“Đưa bé cho tôi, tôi có thể chăm nó.”
Phong Sính nhìn cô,
“Chuyện này, tôi còn chưa được tận mắt thấy. Nếu em không về, không lẽ tôi để một kẻ bất tài ở nhà sao?”
Anh ôm Gạo đi lên lầu,
” Vậy trước tiên, em đi tắm cho nó đi.”
Đường Ý cùng anh đi lên tầng hai. Bước vào phòng trẻ em, Phong Sính nói cô đi pha nước trước. Đường Ý nhìn thấy bên phòng tắm có một bồn tắm nhỏ màu xanh da trời, chắc là dùng để tắm cho trẻ con. Cô xả nước ấm vào trước, sau đó đi về phía giường, đặt đứa nhỏ nằm giữa giường.
“Cởi quần áo cho nó đi.”
Phong Sính đứng bên chỉ đạo.
Đường Ý gãi đầu, cúi người bắt đầu hành động. Cô suy nghĩ xem nên cởi hết quần áo của Gạo hay cứ để nguyên vậy, cô suy nghĩ rất lâu này mới hành động.
Cởi nào, cởi nào, cởi sạch. Cánh tay nhỏ bé trắng trẻo, mập mạ lộ ra, thân thể đứa nhỏ mềm mại như vậy, Đường Ý đổ mồ hôi.
Cởi hết cả giày và tất, trên người đứa nhỏ chỉ còn lại một cái bỉm.
Phong Sính như vô hình đứng ngay sau Đường Ý, ánh mắt chuyển xuống dưới, hôm nay cô mặc một chiếc quần bó, hơi mỏng, hình dáng chiếc mông cong cũng hiện rất rõ đường nét dưới mắt anh. Anh đi về phía trước, đứng đúng vị trí kết hợp, chỉ cách vài cm là có thể gắn kết chặt chẽ.
Đường Ý nâng đôi chân mập mạp của Gạo, cởi bỉm ra.
Sau đó, nhìn thấy một cảnh rất không hài hòa.
Gạo cười khanh khách hai tiếng, hai tay nắm chặt, dùng sức chờ phát động. Nó mới chỉ là đứa nhỏ thôi, lại bị cô nhìn hết, cái gì không cần nhìn cũng bị nhìn hết.
Nhưng Đường Ý cũng không hề quên, trong phòng này còn có –Một-Người-Đàn_Ông.
Bầu không khí đột nhiên biến đổi, như là có gì đó ái muội.
Mặc dù, Gạo là cháu trai của cô, nhưng trong phòng này còn có “Cháu trai lớn”, nhưng bản chất lại khác nhau một trời một vực.
Đường Ý sờ sờ tai, muốn đứng dậy, nhưng hiển nhiên, động tác của cô không nhanh bằng Gạo.
Một đường parabol vọt lên, Đường Ý phản ứng kịp thời, hô lên một tiếng
“Má ơi!”
Cô nhảy thật nhanh, ngay sau mông đụng phải một bộ phận nào đó. Đường Ý lảo đảo suýt ngã, Phong Sính dùng tay nâng mông cô, cô mới có thể đứng vững lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!