Trả Anh Một Đời Yêu Lầm
Chương 45: Cuối
Vừa quay lên lầu, Hứa Thiệu đã cất tiếng hỏi: “Dung Đồ Phong vẫn ổn chứ?”
“Y tá nói, vết thương không nghiêm trọng, phẫu thuật xong đã xuất viện rồi.”
Hứa Thiệu là người thông minh, nói đến đây đã hiểu là gì rồi, không cần phải hỏi thêm nữa.
Thẩm Mộ Diễn đã qua cơn nguy kịch, ngày thứ hai đã từ từ tỉnh lại.
Cạnh giường, là một người đã lâu không gặp, vừa nghe thấy tiếng động, cô ấy liền ngoảnh đầu lại: “Anh tỉnh rồi à?”
Thẩm Mộ Diễn có chút mơ hồ, không phân biệt được là mơ hay là thật.
“Em là thực? Hay là mơ vậy?”
“Mơ? Anh thường mơ thấy em sao?”
“Đúng thế, rất thường mơ thấy em”
Đường Tiểu Nhiễm đôi mắt biết cười lấp lánh, lại lườm anh một cái:
“Hứa Thiệu nói, anh hối hận rồi, phát điên rồi, anh ta nói anh thực sự đã yêu em rồi.”
Trên giường bệnh, người đàn ông hàm dưới như cứng đờ đi, có thể nhìn ra được sự căng thẳng trong lòng anh.
Đường Tiểu Nhiễm tiếp tục nói: “Hứa Thiệu nói, là lời của Hứa Thiệu. Anh nói mới là lời của anh.”
Vì vậy, Những lời Hứa Thiệu nói, không thể bằng lời của Thẩm Mộ Diễn được, tức khắc đã hiểu được ý nghĩa trong câu nói, liền nhanh chóng cất lời:
“Anh yêu em, anh sớm đã yêu em rồi, lời anh nói, lần này là lời của anh!”
Không hiểu vì sao, Đường Tiểu Nhiễm cảm thấy người đàn ông trên giường lúc này lại có chút đáng yêu.
“Em đã nghe người ta nói, trong lúc một sống một còn, là dễ nhìn ra nhất một người có thật lòng yêu một người hay không. Anh trong lúc em đang cận kề với cái chết, đã lấy thân mình che chở cho em, Thẩm Mộ Diễn em rất phân vân, em có phải là cũng nên bỏ qua những chuyện cũ, có phải cũng nên cho nhau một cơ hội không?”
Thẩm Mộ Diễn hồi hộp nhìn chăm chú người phụ nữ cạnh giường, anh không vội ngắt lời cô
“Nhưng Thẩm Mộ Diễn, em dùng tận bảy năm mà không làm tan chảy được trái tim anh, nếu như em cho anh một cơ hội, cơ hội này liệu có trở thành cái cớ khác lại làm tổn thương chính mình?”
Thẩm Mộ Diễn hơi thở có chút gấp gắp, nhưng anh biết, người phụ nữ này vẫn còn lời chưa nói hết, anh kiên nhẫn, đợi cô nói xong.
“Ở bên cạnh anh, em mệt lắm, nhưng…” cô đưa mắt nhìn người đàn ông nằm trên giường: “Anh tỏ tình với em thêm một lần nữa đi.”
“Anh yêu em! Thẩm Mộ Diễn yêu Đường Tiểu Nhiễm! Anh yêu em!”
“Nhưng, em không tin anh thì phải làm sao?” cô đột nhiên lạnh lùng hỏi lại.
Thẩm Mộ Diễn nằm trên giường không biết lấy đâu ra dũng khí, đưa tay kéo cô lại, khiến cô cúi thấp xuống, nồng nàn hôn lên môi cô, Đường Tiểu Nhiễm bổng đẩy anh ra.
Thẩm Mộ Diễn cũng không hề giận, âu yếm nhìn Đường Tiểu Nhiễm:
“Anh nói anh yêu em, em nói em không tin anh. Chuyện này, anh không có cách nào dùng lời nói để chứng minh được, anh chỉ có thể xin em cho anh một cơ hội này, thời gian trôi qua sẽ chứng minh tất cả, anh muốn, anh nguyện đánh cược bằng toàn bộ gia tài, cùng em hưởng thụ cả đời, cuộc đời này của anh, cùng em cược một ván, anh cược, anh yêu em, cả đời không bao giờ ngừng yêu, trừ khi, anh không còn đủ sức để nghĩ nữa.”
Nói dứt lời, lại kéo Đường Tiểu Nhiễm thêm lần nữa, hôn say đắm, lần này, Đường Tiểu Nhiễm không né tránh nữa.
Người phụ nữ nhắm mắt lại, cô nghĩ: Trong tình yêu này, anh có lỗi, cô cũng có lỗi.
Cô sai ở chỗ đã dụ dỗ ép buộc trước, nhưng không hề biết trái tim là thứ rất dễ tổn thương, không thể chịu được những tính toán mưu mô nhiều như vậy.
Mà anh
Đường Tiểu Nhiễm trong lòng cười thầm: thôi vậy, cùng anh đánh cược một lần đi.
Không chỉ tha thứ cho anh, mà cho cả cô nữa. Lẽ nào, cô có thể đập vai mà nói, cô chưa từng làm sai điều gì sao?
Hạnh phúc, nó không phải là thứ rẻ tiền, để có thể đổi lấy những thứ đáng giá hơn.
Mặt trời đã lặn, gió thổi qua cửa sổ, từ từ và nhẹ nhàng, đôi tình nhân, cuối cùng cũng được mãn nguyện.
Ai biết được mọi chuyện sau này sẽ như thế nào?
Dù sao, cô và anh cũng đã cược vào canh bạc cuộc đời này, thắng rồi, có được cả gia tài bạc triệu của anh, thua rồi, lại được anh cả đời này yêu thương. Dù thế nào, cũng đều không thiệt.
Ba tháng sau
Hạ Nhã bị kết án chung thân với nhiều tội danh cùng lúc.
Tiên An Lí
Trong phòng ngủ, tấm rèm trắng bị gió thổi đong đưa, trên giường, phong cảnh vô cùng thú vị.
“Thẩm Mộ Diễn, cái tên thú tính này!”
“Xem ra bà xã vẫn còn mệt, là lỗi của chồng cả, còn có thể khiến bà xã phát cáu, xem ra chồng phải cố gắng hơn nữa mới được.”
“Cầm thú cầm thú cầm thú!”
“Đến cầm thú còn không bằng, hihi”
Ánh nắng xuyên qua in bóng xuống nền, chiếu sáng đến bên tai trái người đàn ông, làm lộ ra chiếc hoa tai bạc sáng lập lánh,chiếc hoa tai ấy, bình yên nằm trên ta, nơi ấy, chính là nơi trở về.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!