Lão Công, Ly Hôn Đi!
Chương 17
Editor: bót
Beta-er: lá
____
Trên mặt Trần Chỉ Huyên tràn đầy ý cười: “Còn không phải là vì quá nhàm chán cho nên mới đến xem sao?”
Phó Thời Giác cười, lắc lắc đầu: “Nếu cảm thấy nhàm chán thì mau đi kiếm bạn trai đi. Trong công ty nhiều người như vậy mà chưa để ý ai sao?”
Nụ cười trên mặt Trần Chỉ Huyên cứng lại một chút, sau đó lại làm bộ giống như không có chuyện gì mở miệng: “Vậy không được, ở trong lòng bọn họ đã ăn sâu bén rễ hình tượng ‘đàn ông’ của mình luôn rồi, cho nên chỉ có thể làm bạn bè mà thôi.”
Phó Thời Giác không nói gì nữa, dù sao đây cũng là việc riêng của cô ta, có một số việc hắn nên làm thì đã làm, về việc khác thì hắn cũng không nên can thiệp.
Thấy Phó Thời Giác lại bắt đầu vùi đầu xử lý văn kiện, Trần Chỉ Huyên nhéo nhéo góc váy của mình. Rõ ràng mình đã thay đổi rồi mà hắn cũng chưa phát hiện ra sao? Cô ta cắn cắn môi dưới, tiếp tục cười cười mở miệng nói: “Ai, A Quyết, cậu đoán xem hôm nay mình ra ngoài với chị Tống Thi Văn thì gặp ai?”
Phó Thời Giác trả lời qua loa có lệ: “Ai vậy?” Thậm chí ngay cả đầu hắn cũng chưa thèm ngước lên.
Trần Chỉ Huyên dùng sức nắm chặt lòng bàn tay của mình, nỗ lực duy trì ý cười trên mặt: “Bọn mình gặp mẹ và vợ cậu ở trong hội sở đó.”
Lúc này Phó Thời Giác mới buông bút trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn cô ta, khóe môi khẽ nhếch: “Vậy sao?”
“Nếu không phải hôm nay mình đi cùng Tống Thi Văn thì mình còn không biết vợ của cậu hóa ra là một đại mỹ nhân nha! Cất giấu không cho chúng mình gặp là sợ bị người khác đoạt đi mất sao?” Trần Chỉ Huyên tràn đầy ý cười trêu ghẹo Phó Thời Giác.
Phó Thời Giác nhếch môi, sau đó mới thấp giọng nói: “Cô ấy hơi sợ gặp người lạ.”
“Vậy sao?” Nụ cười của Trần Chỉ Huyên có chút miễn cưỡng, sau đó lại treo lên mặt nạ giả tạo: “Nhắc đến mới cảm thấy thật đúng là hâm mộ vợ của cậu nha, tuổi tác cũng không cách mình bao nhiêu, vậy mà mỗi ngày chỉ cần đi đưa đón con cái, sau đó lại đi dạo phố mau sắm, thật đúng là cực kỳ nhàn nhã.”
Phó Thời Giác cười khẽ: “Thay bằng ở đây nói lời hâm mộ, thì không bằng chạy đi tìm người nuôi cậu không phải nhanh hơn sao.”
Trần Chỉ Huyên nhéo nhéo bàn tay: “Khó lắm, mình theo chủ nghĩa tự lập mà.”
Thấy Phó Thời Giác cười cười không ra tiếng, ý cười trên mặt cô ta cuối cùng cũng không duy trì được nữa: “Mình đi ra ngoài trước đây, không quấy rầy cậu làm việc nữa.”
Phó Thời Giác ngẩng đầu: “Ừm, tạm biệt.”
Trần Chỉ Huyên đi tới cửa, ngẫm lại lại có chút không cam lòng, vì thế lại quay trở về đứng ở trước mặt Phó Thời Giác: “A Giác, chẳng lẽ cậu không phát hiện hôm nay mình rất khác so với mọi ngày sao?”
Phó Thời Giác ngẩng đầu đánh giá cô ta một phen, sau đó mới không xác định lắm mở miệng đáp: “Hôm nay cậu mặc váy?”
Trần Chỉ Huyên nắm thật chặt góc áo, sau đó mới nỗ lực xả ra một nụ cười tươi: “Hôm nay mẹ sắp xếp một buổi xem mắt cho mình, chị Tống Thi Văn còn kéo mình đi đổi kiểu tóc khác nữa.” Nói xong còn xoay một vòng: “Thế nào?”
Lúc này Phó Thời Giác mới phát hiện tóc của cô ta hình như đã được cắt ngắn đi, nhưng dường như cũng không thay đổi mấy thì phải?
“Ừ, rất đẹp, vậy chúc đêm nay cậu sẽ thành công.”
Trần Chỉ Huyên thấy thái độ cho có lệ của hắn, cười gượng: “Được, nếu thành công mình sẽ mời cậu một bữa!”
Đợi sau khi Trần Chỉ Huyên rời đi, Phó Thời Giác mới buông bút trong tay xuống, hôm nay Dư An An vậy mà lại đi mua sắm với mẹ hắn? Xem ra sau khi mất trí nhớ cô đã thay đổi không ít, năm lần bảy lượt thay đổi nhận thức của hắn về cô. Nghĩ như vậy, hắn lại liếc qua điện thoại bên cạnh, phát hiện cũng không có tin nhắn nào. Hắn hơi nhíu mày, là cô không mua hay là không cào thẻ của hắn?
***
Chờ xe ngừng lại, sau khi Dư An An xuống mới phát hiện mấy chiếc xe đỗ chung quanh đều là xe hàng hiệu, cô không khỏi líu lưỡi, xem ra đám nhóc ở nhà trẻ này đều có gia thế không bình thường. Nếu như chỉ có mình cô thôi thì có thể nuôi được Gia Bảo và Gia Bối không? Đang lúc cô miên man suy nghĩ, Lâm Uyển Uyển ngồi bên cạnh liền mở miệng: “Ra rồi, ra rồi kìa!” Nói xong còn cố ý chỉ cho Dư An An thấy chỗ của Gia Bảo và Gia Bối.
Ánh mắt Gia Bối rất tinh, vừa mới ra liền nhìn thấy Lâm Uyển Uyển và Dư An An, bé tươi cười, trực tiếp thoát khỏi vòng tay của cô giáo chạy đến chỗ Dư An An: “Mẹ, mẹ ơi!” Cô giáo cũng nắm tay Gia Bảo theo sau đi đến trước mặt Dư An An.
Gia Bối ôm chặt lấy hai chân Dư An An, ngửa đầu ngước mắt nhìn cô: “Mẹ ơi, mẹ tới đón con và anh ạ?” Gia Bảo cắn chặt môi, lúc này cũng có chút khẩn trương nhìn Dư An An, chờ câu trả lời của cô.
Dư An An nhẹ nhàng búng trán của Gia Bối: “Bằng không thì con cho rằng mẹ tới làm cái gì?” Nói xong liền nắm lấy tay Gia Bối từ trong tay của cô giáo, lễ phép gật gật đầu với cô ấy, “Cô giáo vất vả rồi.”
Cô giáo trẻ tuổi không nghĩ tới cô lại khách khí như vậy, nói thực ra là Gia Bảo và Gia Bối nhập học đã gần một năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy gặp được bà Phó! Nhưng giới hào môn rất phức tạp, cô giáo rất mau đã thu hồi lại sự thất thố của mình, vội vàng khoát tay với Dư An An: “Bà Phó khách khí rồi, những chuyện này đều là chuyện tôi nên làm mà.”
Dư An An cúi đầu nhìn hai đứa tiểu gia hỏa: “Hai bảo bối, chúng ta phải đi về rồi, chào cô giáo đi.”
Gia Bảo Gia Bối ngoan ngoãn khoanh tay: “Bọn con chào cô ạ!”
Nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, cô giáo trẻ tuổi đột nhiên nhớ tới người cha anh tuấn lần trước tới đón Gia Bảo và Gia Bối, bỗng nhiên không khỏi muốn nhìn thấy một nhà bọn họ xuất hiện với nhau, hình ảnh đó chắc chắn sẽ rất đẹp mắt! Sau đó lập tức lại lắc lắc đầu tự giễu, việc nhà của người khác cô ấy quan tâm làm cái gì.
***
Gia Bối nắm tay Dư An An: “Mẹ ơi, ngày mai mẹ có tới đón bọn con tiếp không?” Hôm nay quá đột ngột, bé còn chưa kịp khoe với đám bạn rằng mẹ của bé tới đón bé và anh đâu!
Dư An An cầm bàn tay nhỏ bé của Gia Bối, đi đến chỗ đỗ xe: “Thế con muốn mẹ đến hay là không đến nữa?” Dư An An cố ý đùa bé.
Gia Bối vội vàng vội vàng mở miệng: “Đương nhiên là muốn mẹ đến rồi ạ!”
Dư An An ra vẻ trầm tư một hồi, sau đó nghiêng đầu nhìn Gia Bảo: “Còn Gia Bảo thì sao?”
Gia Bối thấy Gia Bảo không nói chuyện, vội vàng trợn mắt với Gia Bảo, ý bảo nhóc mau trả lời. Dư An An và Lâm Uyển Uyển thấy của động tác của bé cũng không nhịn được nở nụ cười. Thấy Gia Bảo cắn môi gắt gao, Dư An An biết Gia Bảo không thích biểu đạt cảm xúc ra ngoài, liền vội vàng chen ngang Gia Bối: “Được rồi, đừng làm khó dễ anh con nữa, ngày mai mẹ vẫn sẽ tới đón các con được chưa?” Nói xong còn xoa xoa tóc Gia Bảo, sau đó lại ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt bé: “Về sau nếu có ý kiến gì đều phải nói cho mẹ biết chưa?” Gia Bảo do dự một hồi rốt cục cũng gật gật đầu.
Dọc đường, Gia Bối ngồi trên xe quả thực không ngồi yên được, bé lôi kéo cánh tay Dư An An: “Mẹ ơi, vậy ngày mai chúng ta mặc quần áo gia đình lần trước mua có được không ạ?”
Dư An An cúi đầu nhìn quần áo trên người hai đứa: “Không phải các con nên mặc đồng phục này sao?”
Gia Bối chu miệng: “Có bạn cũng không mặc mà. Mẹ, chỉ một lần thôi có được không ạ? Đi mà, đi mà.” Nói xong cả người đều dựa vào người Dư An An làm nũng.
Dư An An dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Lâm Uyển Uyển, cô thật sự không biết quy định của nhà trẻ. Lâm Uyển Uyển cười nhìn bọn họ nhẹ giọng nói: “Cứ chiều nó đi, lâu lắm mới thấy nó muốn cái gì mãnh liệt như vậy mà.”
Dư An An nhất thời trầm mặc, trước kia Dư An An và Phó Thời Giá rất ít tự mình đi đón hai đứa sao? Nhớ lại bộ dáng kiêu ngạo của Gia Bối khi nhìn thấy cô hôm nay, Dư An An liền nhịn không được mềm lòng, cô xoa sợi tóc mềm mại của Gia Bối trong lòng mình, nhẹ giọng nói: “Được!”
“Vâng ạ, mẹ là tốt nhất!” Nói xong Gia Bối liền chui ra từ trong lòng Dư An An, hôn chụt một cái lên gò má cô. Sau đó lại ngồi xuống bên cạnh Gia Bảo nói: “Vậy ngày mai anh cũng mặc cùng được không ạ?” Nghe xong Gia Bối nói, ánh mắt Dư An An cũng nhịn không được nhìn lại Gia Bảo. Dù sao dựa vào tính cách của nhóc, nếu muốn thuyết phục nhóc đồng ý hẳn là một chuyện rất khó đi?
@Cooking_Team
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!