Trọng Sinh Vì Muốn Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Học Tập Thật Tốt
Chương 12: Chơi Bóng
Hoắc Duệ nói xong, thả tay Thẩm Dũ ra, cũng mặc kệ cậu, chỉ nói một câu: “Ra ngoài đóng cửa.”
Rồi xoay lưng lại.
Trong bóng tối không nhìn rõ cái gì, Thẩm Dũ chỉ cảm thấy nhiệt độ trên cổ tay có chút nóng.
Khoảng cách vừa rồi…!
Có lẽ ngồi xổm quá lâu, chân cũng tê đi, mãi cậu mới đứng lên được.
Trong hành lang, tiếng bước chân của quản lí kí túc xa dần.
Thẩm Dũ cúi đầu xuống, cong môi cười một tiếng, nhẹ giọng nói câu ngủ ngon.
Mặc dù tiếng đóng cửa rất nhỏ, trong không gian yên tĩnh vẫn bị phóng đại.
Một lát sau, Hoắc Duệ ngẩng đầu liếc ra cửa, im lặng giễu cợt hình như nhếch mép một cái.
Tâm tình hắn tốt hay không, cần Thẩm Dũ quan tâm sao?
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Thẩm Dũ dậy muộn.
Nguyên nhân là tối qua ngủ mơ một đêm, trong mơ rối tung rối mù lên, buổi sáng vẫn bị tiếng chuông trường đánh thức.
Cậu liếc nhìn thời gian, năm giờ năm mươi.
Tiếng than phiền của đám con trai dần dần vang lên ngoài cửa, kèm theo tiếng bước chân hỗn loạn.
Thẩm Dũ ngồi trên giường một lát, mãi mới đi rửa mặt.
Ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, Thẩm Dũ mở điện thoại ra.
Thông báo Wechat — Hoắc Duệ không nói lời nào [Tôi chấp nhận lời mời kết bạn của cậu…]
Động tác của Thẩm Dũ dừng một chút, mới cười nhẹ một tiếng.
Người này, thật là rắc rồi mà.
Thứ 6 mỗi tuần, là thời gian học sinh vui sướng nhất.
Nhưng thứ 6 này, vừa khiến người ta vui vẻ, lại vừa khiến người ta thống khổ.
Lúc Thẩm Dũ đến phòng học, Khương Châu đang dán thông báo thứ 2 tuần sau thi tháng ở lớp.
Danh sách chỗ ngồi căn cứ theo thành tích xếp hạng để sắp xếp chia lớp.
Cửa lớp học đang đóng, Thẩm Dũ bước vào, Khương Châu thấy cậu, vẻ mặt kiêu căng.
“Bởi vì cậu là học sinh chuyển trường, cho nên tên của cậu phải ở cuối danh sách.” Lúc đi qua, Khương Châu đột nhiên mở miệng.
Thẩm Dũ dừng chân một chút: “Cảm ơn.”
Khương Châu hàm ý giễu cợt: “Vậy cũng không sao, chỉ sợ lần sau cậu thi, vẫn là người ở lại cuối cùng.”
Trả lời hắn, chỉ có bóng lưng của Thẩm Dũ.
Khương Châu đứng tại chỗ trợn mắt nhìn hắn một hồi, mới hứ một tiếng.
Tiến độ học tập của Văn Lễ 1 và Văn Thành không giống nhau, nếu như vậy, Thẩm Dũ tỉnh lại từ tuổi hai mươi tám, đã sớm quên trung học phổ thông đã học cái gì, cũng chẳng thể nhớ rõ đã học cái gì, càng không thể nào thi được.
Nhưng mà, cái gì cũng phải có ngoại lệ chứ?
Suy nghĩ này lúc Thẩm Dũ nghe Trương Kiến Thanh giảng bài mới nhanh chóng bị đánh bay.
Thực sự là không có ngoại lệ, cái thứ học tập này, trọng sinh một lần nữa thì còn có thể.
Giờ đọc sớm đã bắt đầu được phân nửa, Hoắc Duệ đạp từ cửa sổ chỗ Lục Sơ Hành nhảy vào.
Lục Sơ Hành và Thích Vinh theo sau hắn, hai người chia làm bốn cái vành mắt đen.
“Lại đến muộn phải không! Lại đến muộn! Đứng bên ngoài cho tôi! Tỉnh táo tỉnh táo! A tối nào cũng đi làm việc xấu đúng không!”
Vừa đúng lúc Trương Kiến Thanh tới.
Hai chân vừa chạm đất, Hoắc Duệ nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, không chút lưu tình trở về chỗ ngồi của mình.
Vừa mới ngồi xuống, Thẩm Dũ liền kéo áo khoác đồng phục của Hoắc Duệ một cái.
Đối phương nghiêng đầu qua, rõ ràng là vẻ mặt ngủ không đủ giấc.
“Phải làm sao đây?” Bởi vì Trương Kiến Thanh ở bên ngoài, Thẩm Dũ không lên tiếng, nói khẩu hình.
Đầu bút nhọn đang làm bài tập gật gật.
Hoắc Duệ cúi đầu liếc nhìn.
Hôm qua Trương Kiến Thanh lấy ví dụ về bài học mới, hay công thức đơn giản nhất để giải quyết loại đề đó, trong đề bài không có bẫy gì.
Hắn thu hồi tầm mắt, mở quyển sách tiếng Anh ra, chặn trên bàn học, chuẩn bị nằm xuống.
Thẩm Dũ lại giật giật áo khoác của Hoắc Duệ.
Hoắc Duệ hất cánh tay xuống, vén mí mắt lên nhìn Thẩm Dũ một cái.
Nụ cười trên mặt đối phương nhạt nhẽo.
Mãi sau, hắn cầm lấy quyển bài tập trên bàn Thẩm Dũ, lục tìm bút trong ngăn bàn.
Thẩm Dũ tiến lại gần, nhìn hắn làm bài.
Trước Khương Châu nói Hoắc Duệ lần nào thi cũng đứng nhất lớp, mặc dù theo lời hắn là mua điểm.
Nhưng trong ấn tượng của Thẩm Dũ, Hoắc Duệ còn không thi đỗ đại học.
Cậu có chút hoài nghi với thực lực của Hoắc Duệ.
Một lát sau, trên giấy xuất hiện mấy chữ — rõ ràng tỉ mỉ xem sách trang 30.
Chữ của Hoắc Duệ cũng như người, mạnh mẽ có lực.
Thẩm Dũ: “…?”
Cậu có suy nghĩ kì quái, tối qua cậu nói hai người có kiếp trước kiếp này, thái độ của Hoắc Duệ đối với cậu hình như đã thay đổi.
Không biết có phải ảo giác của cậu không.
Chẳng lẽ — Hoắc Duệ tin vào điều này?
Trương Kiến Thanh dạy dỗ xong đám người đi muộn, vừa mới nghiêng đầu từ cửa sổ nhìn về phía lớp học, liền thấy hàng cuối, sách trên bàn Hoắc Duệ, một quyển sách tiếng Anh dựng dọc, Hoắc Duệ và Thẩm Dũ đang tụm đầu lại, không biết đang làm gì.
Trương Kiến Thanh hắng giọng một cái.
Vậy mà hai người cũng không tách nhau ra.
Nửa phút sau, Trương Kiến Thanh vọt vào lớp học, dùng sức đập bàn giáo viên một cái: “Thứ hai thi tháng rồi! Có người vẫn còn ở lớp tự học buổi sáng thì thầm với nhau!”
Vừa mới được “Mãn hạn tù”, Lục Sơ Hành và Thích Vinh lại tranh nhau trèo cửa sổ vào, tiếng chửi mắng hoà cùng tiếng đọc sách: “Đầu hói ngày nào cũng mắng, nếu mà ông ta mắng mà thành tích học tập của tao tốt lên được, thì cho ông cầm một loa phóng thanh để ở bên tai tao luôn đi.”
“Mày có im ngay không, tao thấy mày bị cha đánh cho bò lê bò càng, thành tích cũng chẳng tiến bộ gì.”
Thẩm Dũ lần nữa về chỗ mình ngồi, lật sách số học ra, cậu muốn xem một chút, Hoắc Duệ làm bài rốt cuộc có đúng hay không.
Nam sinh cúi đầu, lộ ra nửa đoạn cổ gầy nhỏ, cúc đầu tiên của áo sơ mi không cài, từ góc độ của Hoắc Duệ, xương quai xanh như ẩn như hiện.
Hoắc Duệ rủ mắt xuống, một lát sau, đạp chân vào ghế Thích Vinh ngồi trước.
“Đang tiết đọc sớm, hai đứa mày có phải chuẩn bị mở tiệc trà không?”
…!
Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết thể dục, vừa nghỉ trưa xong, trong lớp căn bản là không có người nữa, tất cả đều đến sân vận động.
Thẩm Dũ có chút mệt mỏi đi vào wc, còn chưa kịp cởi quần, liền nghe được giọng nói truyền đến từ gian bên cạnh.
– — “Có thật là mày muốn tìm học sinh trường nghề đến gây phiền toái cho Hoắc Duệ không?”
– — “Hoắc Duệ dù sao cũng là học sinh năm 2 trung học, còn chưa trải đời, tao không tin là bọn họ không đánh lại hắn—”
– — “Nói nhỏ chút đi, nhỡ bên ngoài nghe được.”
– — “Nghe được thì làm sao? Mách với Hoắc Duệ? Vậy cũng phải để Hoắc Duệ đánh thắng mấy người này mới được.”
Giọng nói quen thuộc, giọng điệu cuồng bạo.
Nghe hai người kia nói, Thẩm Dũ tỉnh táo một chút, kéo quần lên.
Nghe âm thanh, gian bên cạnh trong nháy mắt không thấy lên tiếng.
Rửa tay đi ra, Thẩm Dũ gửi Wechat cho Hoắc Duệ.
– — [SSSR: Bạn cùng bàn, sân vận động để học thể dục ở đâu?]
Văn Lễ 1 tổng cộng có hai sân vận động, một nhà thi đấu.
Đợi một lát, Hoắc Duệ không đáp lại.
Thẩm Dũ từ sân thượng nhìn xuống một cái, lớp học của ban tự nhiên ở tầng ba, vừa vặn có thể nhìn thấy sân vận động lớn bên phải có người chơi bỏng rổ.
Khoảng cách hơi xa nhìn không rõ ràng, nhưng cậu nhìn được Lục Sơ Hành.
Bởi vì Lục Sơ Hành hôm nay đi một đôi giày xanh huỳnh quang, có thể nói là chuẩn mực của cái đẹp.
Cả trường không thể tìm ra được cái thứ hai.
Sân vận động phía đông.
Học sinh của Văn Lễ nhiều, nhưng tiết thể dục học vào buổi chiều, thường dùng sân vận động phía đông để học, nếu như có kiểm tra gì đó, mới sang sân vận động phía tây.
Buổi chiều thứ sau tiết đầu là tiết thể dục, học sinh ba khối đều có, còn chưa bắt đầu giờ học, các học sinh nam đã chiếm đoạt sân bóng rổ.
Mấy nam sinh cả ba cấp chia làm hai đội lăn lộn chung một chỗ, bên cạnh còn một đám dự bị đang rục rịch.
Vây bên ngoài là một đám nữ sinh không nhìn rõ tình huống bên trong, còn không bằng đứng ở trên tầng nhìn xuống.
Lúc Thẩm Dũ tới, trong lòng nghĩ vậy.
Cuộc sống mười bảy tuổi thật đúng là vô tư vô lo.
Dĩ nhiên là trừ chuyện học tập.
“A a a a! Hoắc Duệ!!!”
“Nhan Phái!!! Nhan Phái!!!”
“Hoắc Duệ!! Đẹp trai quá!! A a a a a vào vào!!”
Tiếng hét rung trời của các nữ sinh, tựa như cái bọn họ ném vào rổ không phải là bóng mà mà trái tim thiếu nữ yếu đuối của các cô.
Lục Sơ Hành đứng bên cạnh rất lâu, liếc thấy Thẩm Dũ đi tới, một tay ôm bóng rổ kéo người vào trong: “Đại ca mỗi lần chơi bóng, đám con gái cũng điên theo luôn.”
Thẩm Dũ nhìn theo tầm mắt.
Hoắc Duệ đổi một bộ đồ thể dục màu đen, đang chuyển bóng, bởi vì thân thể liên tục lên xuống, để lộ ra vòng eo gầy, màu da lúa mì, cơ bụng cũng có chút rõ ràng.
Thẩm Dũ sửng sốt một chút, nhìn sang chỗ khác.
Đám con gái trên sân càng gọi càng hăng hơn.
“Nhan Phái đó—” Lục Sơ Hành chỉ chỉ nam sinh đang cản bóng Hoắc Duệ: “Năm ba, dù sao thì nhìn thấy hắn nên tránh xa ra một chút, không phải là người tốt lành gì.”
“Mày với anh ta có thù oán gì mà nói người ta không phải là người tốt lành gì.” Thích Vinh lại gần.
Lục Sơ Hành liếc mắt, không nói gì nữa.
Tầm mắt Thẩm Dũ trở lại trên người Hoắc Duệ.
Lúc chơi bóng vẻ mặt Hoắc Duệ nghiêm túc, chuyển bóng nhanh vòng qua Nhan Phái, nhanh đến mức người xem cũng không phản ứng kịp, trực tiếp giơ hai tay qua đỉnh đầu nhảy lên.
Vào tiếp.
“A a a a a!!”
“Hoắc Duệ!!!”
Thẩm Dũ che lỗ tai lại.
Lục Sơ Hành bên cạnh chặc chặc hai tiếng: “Tôi đoán thầy thể dục lao qua đây ngay lập tức.”
Bên cạnh bạn học làm trọng tài đã thổi còi.
Trận này kết thúc, Hoắc Duệ và Nhan Phái đụng bả vai một cái, hai mắt nhìn nhau cười giả tạo một tiếng, sau đó người nào trở về lớp nấy.
Hoắc Duệ cười nhẹ một tiếng, đám nữ sinh kia mắt đầu hét lên.
Người còn chưa đi đến chỗ Lục Sơ Hành, đã bị mấy nữ sinh cầm nước vây lại.
Thẩm Dũ liếc nhìn áo đồng phục của các cô, có cả năm nhất, năm hai, năm ba.
Lục Sơ Hành huýt sáo một cái: “Đi thôi bạn cùng bàn, đến cứu đại ca.”
“Hoắc…!Hoắc Duệ, cậu có muốn uống nước không?”
“Uống coca lạnh không…”
“Nước suối Nông Phu*, hơi ngọt đó.”
* Tên một loại nước đóng chai của Trung Quốc.
“…”
Hai tay Hoắc Duệ chống đầu gối, thở gấp một lúc, mới vén mí mắt lên, vẻ mặt lạnh lùng mở miệng: “Tránh ra.”
Không thương hoa tiếc ngọc chút nào.
Các nữ sinh dường như đã quen, hắn vừa nói như vậy, quả nhiên tránh ra để đường cho hắn.
Hoắc Duệ rốt cuộc cũng cảm thấy hô hấp thông thoáng một chút.
Yết hầu nam sinh chuyển động lên xuống, mồ hôi chảy xuống gò má, yết hầu lại lăn xuống chui vào trong áo thể dục, cơ bắp dưới cánh tay vì lực chống đầu gối mà nhô lên.
Thẩm Dũ đột nhiên cảm lỗ tai hơi nóng.
Mẹ nó, Hoắc Duệ mười bảy tuổi, có mị lực hơn lão nam nhân hai mươi tám tuổi nhiều.
“Đại ca, lần sau có thể cho bọn em chơi được không, anh vừa chơi xong, cũng chẳng có em gái nào chịu để ý đến bọn em hết!” Lục Sơ Hành nói thật, Hoắc Duệ và Nhan Phái đứng cùng một sân, tất cả các nữ sinh đều chạy đến.
Hoắc Duệ thẳng người lên, liếc nhìn Thẩm Dũ một cái, “Mày có muốn chơi cùng Nhan Phái đâu.”
“Cái thằng chó đó…!cướp bạn gái của ông, ông đây còn lâu mới cùng nó chơi bóng.”
Thẩm Dũ nghiêng đầu nhìn Lục Sơ Hành một cái: “Tôi cảm thấy…!cũng có thể không phải là cướp?”
“Không phải, bạn cùng bàn, nói vậy là sao? Cậu thay đổi rồi, cậu không còn là bạn cùng bàn nhã nhặn lịch sự nữa—”
“Ý là, không cần phải cướp mà, con gái người ta chọn ai, người mù cũng có thể nhìn ra được.” Thích Vinh bổ một đao.
Lục Sơ Hành: “…”
Hoắc Duệ cười khẽ một tiếng, hai tay nắm lấy vạt áo dưới, trực tiếp đi lên, ném quần áo lên tay Thẩm Dũ.
Nồng nặc, mùi hooc-môn nam tính tràn đầy xộc thẳng vào mũi.
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai của đám nữ sinh.
Thẩm Dũ còn chưa kịp phản ứng, Hoắc Duệ đã khoác lấy cổ cậu.
“Không phải là sinh tử chi giao sao?”
“Lấy cho tôi một cái áo khác, hẳn là không có vấn đề gì chứ?”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!