Hờn Dỗi - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Hờn Dỗi


Chương 30


Lên xe taxi, khóe môi Quý Thanh Ảnh vẫn nở nụ cười như cũ.

Lái xe ngồi trước liên tục quay đầu lại nhìn cô, chỉ cảm thấy kỳ quái. Làm gì có ai đến bệnh viện mà lại cười vui vẻ như vậy.

Quý Thanh Ảnh đè khóe môi đang cong lên xuống, tránh ánh mắt tò mò của tài xế, gõ chữ: [ Bác sĩ Phó, người khách xem em là bệnh nhân tâm thần rồi, anh phải chịu trách nhiệm. ]

Phó Ngôn Trí: [ Ừ? ]

Cách màn hình, Quý Thanh Ảnh vẫn có thể tưởng tượng ra ngữ điệu lúc anh nói chữ này, giọng nói nhất định hơi thấp, mang theo âm cuối, từ hầu kết bật ra, trêu chọc người ta mà còn không tự biết.

Cô dựa đầu vào cửa kính xe, tiếp tục đổ những hành vi khác thường của mình lên anh.

Quý Thanh Ảnh: [ Từ sau khi lên xe báo địa điểm đến là bệnh viện đến giờ, em cứ cười mãi thôi. Bác tài xế hoảng sợ nhìn em vài lần rồi, chắc chắn ông ấy nghĩ có thể tinh thần của em không bình thường, đi bệnh viện mà còn vui vẻ như vậy. ]

Phó Ngôn Trí: [… ]

Quý Thanh Ảnh: [ Anh nói xem anh có phải chịu trách nhiệm không? ]

Phó Ngôn Trí: [ Vậy em đừng cười. ]

Quý Thanh Ảnh: [ Không, chuyện này thì em không làm được. ]

Phó Ngôn Trí: [? ]

Quý Thanh Ảnh cầm điện thoại, hoàn toàn trở thành một thiếu nữ đang hoài xuân.

Cô có suy nghĩ gì đều viết lên trên mặt, hớn hở vui mừng rõ ràng.

Cô cúi đầu gõ chữ: [ Bây giờ em đang đi gặp anh, sao có thể không cười được. ]

Gặp anh.

Là một chuyện khiến em có thể vui mừng như điên, sao em có thể che giấu cảm xúc của chính mình được.

Cho dù em muốn che giấu, thì đôi mắt em cũng không lừa được người khác.

Phó Ngôn Trí rũ mắt nhìn tin nhắn trong điện thoại, lồng ngực trống rỗng như bị thứ gì đó lấp đầy.

Tràn đầy mọi ngóc ngách.

Giống như ong đi lấy mật, lấy đủ mật rồi, thì tràn.

Anh rũ mắt nhìn tin nhắn kia một lát, cúi đầu nhắn lại: [ Ừ. ]

Dường như nhận ra Phó Ngôn Trí đang không biết nhắn lại như thế nào, nên Quý Thanh Ảnh cũng không thúc giục anh.

Cô chuyển đề tài, nói với anh chuyện đồ ăn ngon ở gần bệnh viện.

Từ nhà cô đến bệnh viện, lái xe mất tối đa hai mươi phút.

Lúc taxi đến cổng bệnh viện, Phó Ngôn Trí đã đứng ở đó.

Màn đêm mờ ảo, khắc họa bóng dáng người đàn ông.

Lúc sáng lúc tối, khiến người ta không thấy được rõ. Nhưng vẫn hấp dẫn ánh mắt cô đầu tiên.

Cảm giác được, Phó Ngôn Trí cũng đưa mắt nhìn lại.

Quý Thanh Ảnh mở cửa xe ra, đúng lúc đó anh cũng bước lại gần.

“Anh chờ lâu lắm rồi ạ?”

“Không có.”

Phó Ngôn Trí liếc nhìn một chút, tài xế lái xe đang nhìn hai người.

Nhận được ánh mắt lạnh nhạt của người đàn ông, tài xế dẫm chân ga, nháy mắt biến mất trước mắt hai người.

Phó Ngôn Trí ruc mắt nhìn cô, thấp giọng nói: “Đi thôi.”

“Anh ra ngoài như vậy thì có sao không?”

“Không sao.”

Phó Ngôn Trí nhàn nhạt nói: “Có chuyện gì thì họ sẽ gọi cho tôi.”

“…Ồ.”

Quý Thanh Ảnh im lặng cong cong môi: “Đi qua bên kia nhé anh?”

Phó Ngôn Trí gật đầu.

Gần bệnh viện vẫn náo nhiệt như cũ.

Dù đã tối, nhưng vẫn đông người như cũ. Dòng người nhộn nhịp, chen chúc trong các cửa hàng nhỏ, tất cả đều làm nổi bật lẫn nhau.

Quý Thanh Ảnh chọn một nhà hàng không tệ lắm gần đó.

Bây giờ đúng lúc là giờ cơm tối, lúc hai người đi vào, hầu như các vị trí đều đã có người ngồi.

Ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu tới, có thể thấy rõ thân ảnh của hai người.

Quý Thanh Ảnh nhìn chằm chằm kính sát đất một lúc, rồi mới chuyển ánh mắt sang người đàn ông ngồi đối diện.

“Đêm nay chỉ có mình anh trực ban thôi sao?”

“Không phải.”

Phó Ngôn Trí rót nước cho cô, dưới màn đêm, âm thanh của anh cũng trở nên trầm thấp hơn rất nhiều.

“Còn có vài đồng nghiệp khác nữa.”

Trực ban buổi tối, khu nội trú bên này có không ít người được phân trực.

Mặc dù không cùng khoa với Phó Ngôn Trí, nhưng chuyên môn thì giống nhau.

Huống gì giờ này, là thời gian ăn tối.

Quý Thanh Ảnh hiểu rõ.

Cô nâng cái ly, nhấp một ngụm nước, phục vụ đem đồ ăn hai người gọi lên.

Ban đầu Quý Thanh Ảnh vẫn chưa đói, nhưng giờ mùi hương xông vào mũi, thì bụng lại thấy đói.

Hai người im lặng ăn cơm, ngoại trừ âm thanh thanh thúy của bát đũa chạm vào nhau thì còn lại là tiếng nói chuyện của Quý Thanh Ảnh.

Giọng nói của cô mềm mại, nghe vào tai vô cùng thoải mái.

Phó Ngôn Trí giương mắt, nhìn đuôi lông mày và đôi mắt sáng ngời của người ngồi đối diện, không tiếng động cười một cái.

Tốn một chút thời gian để ăn bữa cơm, hóa ra cũng không có gì không thú vị.

Ăn xong.

Hai người chậm rãi bước về phía trước, lúc sắp tới bệnh viện, Quý Thanh Ảnh quay đầu nhìn cửa hàng nhỏ bên đường.

Có không ít các quầy bán hàng rong, chỉ cần không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày của mọi người, thì hầu như không ai có ý kiến gì.

Phó Ngôn Trí nhìn theo ánh mắt cô, lập tức đi qua: “Muốn?”

Quý Thanh Ảnh chớp mắt, rũ mắt nhìn đồ vật trên bàn: “Cái này không phù hợp lắm.”

Cô sờ sờ chóp mũi, nói: “Em chỉ nhìn chút thôi.”

Phó Ngôn Trí vẫn chưa nói có thích hợp hay không.

Anh thu hồi tầm mắt, chăm chú nhìn đồ vật bày trên quầy một chút, ghé mắt hỏi: “Thích cái nào?”

Quán nhỏ này bán diều.

Có rất nhiều kiểu dáng và màu sắc, được làm sinh động như thật.

Quý Thanh Ảnh sửng sốt, quay đầu nhìn anh.

“Mua rồi cũng không thả được.”

“Lần sau.”

Giọng nói của Phó Ngôn Trí bình tĩnh, hoàn toàn không ý thức được mình lại một lần nữa hứa hẹn với cô, đồng ý cùng cô ra ngoài thêm một lần nữa.

Quý Thanh Ảnh ngẩn ra, trong đầu có ý nghĩ gì đó đang kêu gào.

Cô đứng cạnh Phó Ngôn Trí, ngẩng đầu nhìn anh: “…Cái này là khen thưởng hay sao ạ?”

“Hả?”

Phó Ngôn Trí không nghe rõ, nghiêng người về phía cô, thấp giọng hỏi: “Cái gì?”

Quý Thanh Ảnh nhấp môi, quay đầu nói vào tai anh: “Em nói, cái này có thể xem như khen thưởng lần trước không?”

Hơi thở ẩm ướt phất qua tai.

Phó Ngôn Trí hơi dừng lại, thu lại con ngươi đen nhánh như mực, hầu kết anh lên xuống một cái, giọng nói trầm thấp hơn chút: “Em muốn được thưởng cái này?”

Quý Thanh Ảnh gật gật đầu, rồi lại lắc đầu.

“Muốn đi thả diều, nhưng không muốn cái này là phần thưởng.”

Cô cảm thấy, mình có thể chọn cái tốt hơn một chút.

Phó Ngôn Trí bỗng cười một tiếng, trả lời: “Chọn một cái đi.”

Ánh mắt Quý Thanh Ảnh sáng rực lên, nhìn thẳng anh.

Anh đưa mắt nhìn đôi mắt xinh đẹp của Quý Thanh Ảnh, thấp giọng nói: “Có thưởng cái khác nữa.”

Chọn tới chọn lui, Quý Thanh Ảnh quyết định chọn một con diều hình bướm.

Ông chủ nhìn hai người trước mặt, nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ: “Chỉ chọn một cái này thôi sao? Mấy cái khác cũng đẹp lắm.”

Quý Thanh Ảnh “Vâng” một tiếng: “Chỉ mình cái này thôi ạ.”

Ông chủ nhìn hai người, cũng không miễn cưỡng.

Mua diều xong, hai người lại tiếp tục đi về phía trước.

Lúc đi ngang qua một ông chú bán kẹo hồ lô bên đường, Phó Ngôn Trí còn quay đầu nhìn cô một cái.

Quý Thanh Ảnh nhìn qua, cố ý đùa anh: “… Anh cũng muốn ăn kẹo hồ lô ạ?”

Phó Ngôn Trí nhướng mày.

Quý Thanh Ảnh cười, cũng không giải thích ngày đó ở đoàn làm phim, không phải cô thực sự muốn ăn kẹo hồ lô.

Nhưng bây giờ, kẹo hồ lô được ánh đèn đường chiếu sáng. Màu sắc tươi sáng, lớp đường bên ngoài bao lấy sơn tra bên trong, trông giống mật ong đỏ, thu hút cô ngắt lấy.

Cô tự động đi qua, lúc mua còn thuận miệng hỏi một câu: “Y tá Triệu hôm nay cũng trực ban hay sao ạ?”

Phó Ngôn Trí gật đầu.

“Vậy mua thêm mấy xâu nữa.”

Phó Ngôn Trí không nói gì, đợi sau khi cô lấy đủ số lượng thì vô cùng tự nhiên trả tiền.

Đến sảnh lớn bệnh viện, Phó Ngôn Trí bị người ta gọi lại.

Quý Thanh Ảnh dựa theo ánh đèn nhìn sang, người gọi Phó Ngôn Trí, hình như là mẹ của bé gái kia.

Phó Ngôn Trí đáp lời, đưa mắt nhìn cô: “Em lên trước nhé?”

Quý Thanh Ảnh gật gật đầu: “Vâng, hai người nói chuyện đi.”

Cô không dám chậm trễ, lập tức vào thang máy lên lầu.

Đến tầng của Phó Ngôn Trí, Quý Thanh Ảnh vừa đi ra ngoài liền thấy Triệu Dĩ Đông đang ngồi ở một bên sảnh lớn.

Nghe thấy tiếng động, Triệu Dĩ Đông đứng lên: “Xin chào, có chuyện gì…”

Còn chưa dứt lời, sau khi nhìn thấy Quý Thanh Ảnh, Triệu Dĩ Đông vui mừng nói: “Thanh Ảnh, sao em lại đến đây?”

Quý Thanh Ảnh cong môi cười, đưa kẹo hồ lô trong tay cho cô ấy: “Em đến đây thăm chị.”

Triệu Dĩ Đông nhận lấy, liếc mắt nhìn cô: “Là đến thăm bác sĩ Phó chứ gì.”

Cô ấy dướn cổ về phía phòng làm việc của Phó Ngôn Trí thăm dò, đèn văn phòng vẫn tắt.

“Nhưng bác sĩ Phó đi ra ngoài rồi, giờ vẫn chưa về.”

“Em biết mà.”

Triệu Dĩ Đông sửng sốt.

Cô ấy đột nhiên nghĩ đến vẻ mặt lúc Phó Ngôn Trí rời đi, là vẻ mặt thả lỏng.

Dù không rõ lắm, nhưng người quen có thể nhận ra.

Nghĩ nghĩ, ánh mắt cô ấy sáng rực lên, phát ra ánh sáng hóng hớt.

“Bác sĩ Phó ăn cơm tối với em à?”

Quý Thanh Ảnh “Vâng” một tiếng, chỉ chỉ: “Kẹo hồ lô này cũng là bác sĩ Phó mời mọi người ăn đấy.”

Triệu Dĩ Đông cười khẽ.

Cô ấy nói: “Nhất định là nhờ phúc của em rồi.”

Quý Thanh Ảnh không dám nhận.

Triệu Dĩ Đông cười nói: “Thật đấy, chắc chắn là em nói bác sĩ Phó mua chứ gì, trước đây bác sĩ Phó mời mọi người, chưa bao giờ mời mấy món này cả.”

Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh rất tò mò: “Vậy anh ấy hay mua gì ạ?”

Triệu Dĩ Đông nghĩ nghĩ: “Khoa bọn chị có truyền thống, sinh nhật mỗi người đều tặng quà, quà nhẹ nhưng tình nặng.”

“Vâng.”

Triệu Dĩ Đông nghĩ, im lặng cười: “Bác sĩ Từ và các y tá, bác sĩ khác đều tặng quà, chỉ có bác sĩ Phó… từ đầu tới cuối, dù là sinh nhật ai thì anh ấy đều tặng lì xì cả.”

Quý Thanh Ảnh: “…”

Suy nghĩ cẩn thận, thì đúng là rất phù hợp với tính cách của Phó Ngôn Trí.

“Tặng lì xì không tốt sao ạ?”

Triệu Dĩ Đông gật đầu: “Chị thấy cũng ok, nhưng có đồng nghiệp cảm thấy bác sĩ Phó không có tình người, quá lạnh lùng.”

Quý Thanh Ảnh chỉ cười không nói.

“Chắc là anh ấy sợ mua thứ mọi người không thích?”

Triệu Dĩ Đông liên tục gật đầu: “Chị cũng cho là như vậy, hơn nữa thật ra bác sĩ Phó vô cùng ấm áp.”

Cô ngẩn ra: “Sao lại nói vậy ạ?”

Triệu Dĩ Đông cười chua xót, thấp giọng nói: “Em biết Tiểu Manh không?”

“Biết ạ.”

Triệu Dĩ Đông thở dài: “Tiểu Manh có thể sẽ xuất viện.”

Quý Thanh Ảnh sửng sốt: “Bé ấy khỏe lại rồi ạ?”

“Không phải.”

Triệu Dĩ Đông nói: “Các loại kiểm tra ở bệnh viện, còn có viện phí các loại, không phải gia đình bình thường nào cũng có thể chi trả được, nên bố mẹ con bé muốn cho bé xuất viện.”

Quý Thanh Ảnh mấp máy môi, thấp giọng hỏi: “Vậy các chị đồng ý hay sao ạ?”

Triệu Dĩ Đông lắc đầu.

“Người đầu tiên không đồng ý chính là bác sĩ Phó, nhưng không đồng ý cũng không có cách nào khác cả.”

Cô ấy nói: “Người tới bệnh viện nhiều như vậy, bọn chị không có khả năng chịu chi phí cho bệnh nhân được, chỉ có thể tận lực thuyết phục bọn họ, cho bọn họ hy vọng lớn nhất thôi.”

Quý Thanh Ảnh không lên tiếng,

Cô nghĩ đến vừa rồi, vẻ mặt của Phó Ngôn Trí, đúng là có chút không bình thường.

Trầm mặc một lát, Quý Thanh Ảnh đưa tay vỗ vỗ bả vai của Triệu Dĩ Đông, nhẹ giọng nói: “Các chị đã nỗ lực hết sức rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy.”

Triệu Dĩ Đông gật đầu: “Chị biết.”

Cô ấy nói: “Chị thì vẫn ổn, nhưng bác sĩ Phó và Tiểu Manh tình cảm tốt như vậy, cô bé nhỏ như vậy, cũng không biết tương lai sẽ như nào.”

Quý Thanh Ảnh ngơ ngẩn.

“Tim của Tiểu Manh, phải đổi hay sao ạ?”

“Ừ.”

Triệu Dĩ Đông gật đầu: “Nhưng trước mắt vẫn không được.”

Quý Thanh Ảnh không hỏi nhiều nữa.

Im lặng một lát, cô nhìn Triệu Dĩ Đông: “Chị ăn chút đồ ngọt đi, em xuống tầng xem Phó Ngôn Trí một chút.”

“Được.”

Lúc Quý Thanh Ảnh tìm thấy Phó Ngôn Trí, anh đang đứng dưới một thân cây bên ngoài sảnh lớn.

Bóng dáng anh hòa vào ánh trăng, mờ ảo, khiến người ta không thấy được vẻ mặt của anh giờ phút này.

Nhưng không hiểu sao, Quý Thanh Ảnh có thể cảm giác được anh đang khó chịu.

Cảm giác như nhiệt huyết tràn đầy của anh bị người ta đánh tan.

Không phải do tự nhiên, mà do con người.

Quý Thanh Ảnh cầm kẹo hồ lô dừng lại, suy nghĩ xem nên đi qua hay nên cho Phó Ngôn Trí chút thời gian yên lặng.

Cô còn chưa suy nghĩ xong, thì Phó Ngôn Trí đã chú ý tới cô.

Trong bóng đêm, ánh mắt anh đen như mực.

Trong ánh mắt anh như có xoáy nước, cuốn cô vào đó.

“Sao lại xuống dưới?”

Phó Ngôn Trí đi qua chỗ cô, giọng nói bình tĩnh hỏi.

Không nghe thấy bất kỳ dao động nào trong giọng nói.

Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt, ngước mắt nhìn anh: “Muốn xem xem rốt cuộc bác sĩ Phó bị ai bắt đi, mà vẫn còn chưa lên.”

Cô cô ý chỉ chỉ vào thời gian trên điện thoại, không vừa lòng lườm anh: “Đã hơn nửa tiếng rồi.”

Phó Ngôn Trí rũ mắt, thu bộ dáng hờn dỗi của cô vào đáy mắt.

Anh “Ừ” một tiếng, thấp giọng nói: “Xin lỗi, giờ đi lên.”

“…Ơ.”

Hai người bước vào thang máy.

Tòa nhà này của bọn họ vô cùng im ắng, ngoại trừ đôi khi có người bệnh ho khan, âm thanh trò chuyện bên ngoài thì cũng chỉ có tiếng gió.

Phó Ngôn Trí một tay bỏ túi đứng cạnh cô, cúi đầu nhìn điện thoại.

Quý Thanh Ảnh nhìn nhìn, rồi lại nhìn kẹo hồ lô trong tay mình.

Bỗng nhiên, Phó Ngôn Trí nâng mắt, cũng nhìn túi kẹo hồ lô trước mặt.

Anh đưa mắt nhìn Quý Thanh Ảnh, như đang hỏi ‘Sao vậy’.

Khóe môi Quý Thanh Ảnh cong cong, nét mặt dịu dàng nói: “Bác sĩ Phó, ăn một viên không?”

“Không cần.”

“Ăn một viên đi.”

Quý Thanh Ảnh nói: “Một xâu có sáu viên, em chỉ có thể ăn năm viên thôi, còn thừa một viên, mà anh nói không nên lãng phí đồ ăn mà.”

Cô mượn lời anh nói trước đó để chặn anh.

“Lãng phí không tốt mà đúng không ạ?”

Phó Ngôn Trí: “…”

Anh cất điện thoại, nhìn chằm chằm cô.

Cô gái trước mắt vừa xinh đẹp vừa tinh tế, đôi khi cũng sẽ làm vài chuyện không hợp với vẻ ngoài, nhưng lại không khiến người khác ghét.

Giống như việc cô nói theo đuổi anh.

Mà giờ phút này, cặp mắt hồ ly xinh đẹp kia lại vô cùng nghiêm túc.

Không có chút giảo hoạt, đùa giỡn nào, chỉ chân thành mời anh ăn một miếng.

Phó Ngôn Trí rũ mắt, anh vẫn luôn tránh xa đồ ngọt.

Nhưng giờ phút này, có lẽ là do độ ấm của đèn trong thang máy, hoặc cũng có thể là do sự chân thành của người trước mặt hấp dẫn anh.

Hầu kết anh lên xuống, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

Quý Thanh Ảnh đưa cho anh.

Phó Ngôn Trí cắn một viên.

Đường bọc bên ngoài quả sơn tra rất nhiều. Vừa cho vào miệng, mật đường bị nước bọt làm tan chảy, hương vị ngọt ngào lan tràn khắp khoang miệng.

Phó Ngôn Trí theo bản năng hơi nhíu mày.

Nhưng rất nhanh, cảm giác vị đường trong miệng không còn nồng như ban đầu nữa, khiến người ta không ghét nổi.

“Thế nào?”

Quý Thanh Ảnh cười hỏi: “Ngon không ạ?”

Phó Ngôn Trí trầm mặc trong chốc lát mới cố gật đầu.

Thời gian vẫn còn sớm.

Quý Thanh Ảnh theo Phó Ngôn Trí vào phòng làm việc, cô nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh: “Em ngồi một chút rồi về, anh cứ làm việc của mình đi.”

Phó Ngôn Trí “Ừ” một tiếng, thuận thế ngồi xuống: Lát nữa kiểm tra phòng.”

“Ồ.”

Quý Thanh Ảnh ở bên cạnh ăn kẹo hồ lô.

Rất rất ngọt, trước đây cô sẽ không ăn đồ ngọt dính như vậy vào buổi tối.

Nhưng đây là do Phó Ngôn Trí mua, cô lại thấy tội cho kẹo hồ lô.

Thật ra, cũng chẳng ngọt đến vậy.

Phòng làm việc vô cùng yên tĩnh.

Ngoại trừ âm thanh lật tài liệu của Phó Ngôn Trí, thì cũng là âm thanh cắn kẹo của Quý Thanh Ảnh.

Rất nhẹ rất nhẹ.

Gió phất qua cửa sổ, thổi tan vị ngọt, lấp đầy văn phòng.

Phó Ngôn Trí rũ mắt nhìn tài liệu trước mặt một lúc lâu, bên tai truyền đến âm thanh rất nhỏ, bỗng chốc thả lỏng xuống.

Anh đưa mắt nhìn, Quý Thanh Ảnh ăn gì cũng rất cẩn thận.

Có lẽ là do thói quen từ nhỏ, từng miếng từng miếng nhỏ, không phát ra âm thanh lớn, nhìn qua rất ưu nhã.

Ánh mắt của anh dừng trên mặt cô, có thể thấy rõ ràng hàng mi cong cong của cô.

Trong nháy mắt đó, giống như cào vào tim anh.

Tâm trạng buồn phiền ban nãy giờ như tan thành mây khói.

Phó Ngôn Trí nghĩ đến những lời mà mẹ Tiểu Manh nói.

Trong lòng bọn họ, đây là nơi đưa tiễn bệnh nhân nhiều nhất. Không phải tiễn họ ra viện, mà là tiễn họ tới một nơi không có ốm đau, bệnh tật.

Phó Ngôn Trí làm việc ở đây được ba năm, thấy rất nhiều việc, cũng trải qua rất nhiều chuyện.

Tình huống giống Tiểu Manh cũng không ít.

Nhưng lần nào cũng không thể vượt qua được rào cản đó.

Những người như anh, ngoại trừ học được kiến thức chuyên ngành, thì còn học được cách không bỏ cuộc.

Lại càng không vì những nhân tố bên ngoài mà bị đánh bại.

Nhưng lại thường xuyên như vậy.

Không đủ sức nói mấy chữ này, vì nói ra sẽ khiến người ta cảm thấy nặng nề.

Dù là bất cứ ai, cũng không muốn đối mặt.

Nhưng hết lần này tới lần khác, lại không thể nào điều khiển được.

Đang mất tập trung, thì có một bàn tay quơ quơ trước mặt.

Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn.

Quý Thanh Ảnh cười một chút: “Bác sĩ Phó, sao anh lại ngẩn người thế?”

Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Ngày mai khi nào đi?”

“8 giờ ạ.”

Cô nói: “À đúng rồi, cuối tuần này anh có thời gian không?”

Phó Ngôn Trí nhướng mày.

Quý Thanh Ảnh nhấp môi dưới, nói: “Vòng thi thứ ba của bọn em thi đấu công khai, nếu anh có thời gian thì có thể tới xem.”

Nói xong, cô lại vội vàng bổ sung một câu: “Đương nhiên, cuộc thi cũng chẳng thú vị lắm, anh không tới cũng không sao.”

Phó Ngôn Trí còn chưa nói có đi hay không.

Anh trả lời: “Lần này đi mấy ngày?”

“Dạ?”

Quý Thanh Ảnh sửng sốt, lúc này mới phản ứng được anh đang hỏi cái gì, cô cười cười: “Lần này rất ngắn, ngày mai đi, ngày kia thi đấu công khai.”

Tính ra, chỉ có thời gian một ngày rưỡi để chuẩn bị.

Phó Ngôn Trí hiểu rõ.

Quý Thanh Ảnh gục xuống bàn, nhìn thẳng anh: “Bác sĩ Phó.”

“Sao vậy?”

Phó Ngôn Trí lật xem bệnh án.

Quý Thanh Ảnh nhắc nhở: “Có phải anh quên mất một chuyện rồi không?”

Nghe vậy, Phó Ngôn Trí không hiểu lắm nhìn cô.

Quý Thanh Ảnh cười tươi: “Anh vẫn chưa cười cho em xem đâu.”

Phó Ngôn Trí: “…”

Cô nói: “Anh đồng ý với em rồi, không thể lừa đảo được.”

“…”

Hai người im lặng đối diện nhau, Phó Ngôn Trí là người đầu hàng trước.

“Sẽ không cảm thấy kỳ quái?”

“Kỳ quái chỗ nào ạ?”

Quý Thanh Ảnh đúng lý hợp tình nói: “Ai dám nói anh cười kỳ quái chứ?”

Cô nói: “Nụ cười của anh giá trị ngàn vàng.”

Phó Ngôn Trí nhướng mày, bị lời của cô chọc cười.

Anh cười một tiếng trầm thấp, âm thanh phát ra từ cổ họng, không nặng không nhẹ, nhưng vô cùng quyến rũ.

Quý Thanh Ảnh nhìn sự vui vẻ trên khuôn mặt anh, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng Phó Ngôn Trí không định tha cho cô.

Khóe miệng anh ngậm ý cười, nhàn nhạt hỏi: “Giá trị ngàn vàng?”

“Đúng ạ.”

Quý Thanh Ảnh gật đầu: “Chẳng lẽ anh không thấy vậy sao?”

Phó Ngôn Trí dừng lại, không nhanh không chậm nói: “Tôi không bán nụ cười.”

Quý Thanh Ảnh: “…”

Cô hạ giọng, đáp lời: “Nếu anh bán rẻ nụ cười của mình thì chắc em phá sản mất.”

Phó Ngôn Trí: “…”

Anh dở khóc dở cười, không nhịn được nói: “Sao em… Đáng yêu như vậy?”

Quý Thanh Ảnh tự luyến nói: “Không sai, em đáng yêu như vậy đấy, bác sĩ Phó có muốn —-”

Nói được một nửa, Quý Thanh Ảnh đột nhiên cảm thấy không đúng.

Quá gượng ép.

Phó Ngôn Trí nhướng mày, nhìn vẻ mặt của cô khi nghẹn lời, tâm trạng rất tốt cong môi: “Muốn cái gì?”

Quý Thanh Ảnh: “…”

Cô hạ giọng, nói không rõ: “Muốn yêu một chút không?”

Mấy chữ đằng sau, cô tự nuốt vào miệng, nên Phó Ngôn Trí ngay cả một chữ cũng không nghe thấy.

“Em nói gì?”

Phó Ngôn Trí nhìn vành tai đỏ ửng của cô, từng bước ép sát.

Quý Thanh Ảnh bị anh nói tới mức mặt đỏ tai hồng, vừa định đánh người thì có tiếng đập cửa.

Triệu Dĩ Đông cẩn thận gọi một tiếng: “Bác sĩ Phó.”

Phó Ngôn Trí đứng đắn lại chỉ trong một giây, anh cúi đầu nhìn thời gian, nhìn cô: “Lát nữa tôi nhờ người đưa em về, giờ tôi đi thăm mấy phòng bệnh bên kia đã.”

“Không cần đâu ạ.”

Quý Thanh Ảnh vội vàng nói: “Anh đi kiểm tra phòng đi, em gọi xe về là được.”

Nói xong, cô chú ý được ánh mắt Phó Ngôn Trí không đúng lắm.

Quý Thanh Ảnh hơi ngơ ngác, chớp chớp mắt: “… Sao thế ạ?”

Phó Ngôn Trí thu hồi ánh mắt dừng trên người cô, lúc đứng dậy đi ra ngoài, không nặng không nhẹ nói hai chữ: “Nghe lời.”

Giọng nói của anh trầm thấp, hai chữ này như hòa vào màn đêm, đập vào tai Quý Thanh Ảnh.

Là cảm giác cưng chiều.

Trái tim nhỏ của cô khẽ rung động, lúc lấy lại tinh thần thì Phó Ngôn Trí đã đi rồi.

Quý Thanh Ảnh nghiêng đầu, nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa kính.

Cô có cảm giác, hình như mặt mình đỏ rồi.

Tác giả các lời muốn nói:

Bác sĩ Phó: Bât giờ mới đỏ mặt?

Quý mỹ nhân:?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN