Hờn Dỗi
Chương 31
Người đưa Quý Thanh Ảnh về chính là Lâm Hạo Nhiên.
Lâm Hạo Nhiên ở gần bệnh viện, Phó Ngôn Trí muốn nhờ người đưa Quý Thanh Ảnh về, thì anh ấy chính là sự lựa chọn hàng đầu.
Sau khi lên xe, Quý Thanh Ảnh vô cùng ngượng ngùng nói: “Làm phiền bác sĩ Lâm rồi.”
Lâm Hạo Nhiên không để ý, xua xua tay, mỉm cười nói: “Đưa người đẹp Quý về là vinh hạnh của anh.”
Anh không nói cho Quý Thanh Ảnh biết rằng anh đã trộm nguyền rủa sau lưng Phó Ngôn Trí.
Nguyền rủa anh, lúc đang làm chuyện xấu thì bị cắt ngang.
Nếu không thì thật có lỗi với chuyện anh ấy đang hẹn hò mà bị cắt ngang.
Quý Thanh Ảnh bật cười: “Anh đừng nói vậy.”
Lâm Hạo Nhiên nhìn cô: “Ở bệnh viện có phải chán lắm không?”
Quý Thanh Ảnh nghĩ nghĩ: “Cũng khá tốt ạ.”
Cô nói: “Không phải không có gì vui đâu ạ.”
Lâm Hạo Nhiên cười cười, nói: “Em là người đầu tiên nói vậy đấy.”
Anh ấy nói: “Mọi người đều nói tìm đối tượng thì không nên tìm bác sĩ, còn em thì cứ đâm đầu vào.”
Quý Thanh Ảnh sửng sốt, kinh ngạc nói: “Vì sao ạ?”
Lâm Hạo Nhiên trầm tư một chút, nghiêm túc nói: “Nghề nghiệp bác sĩ này, nhìn thì vinh quang đấy, nhưng những chua xót trong đó thì chỉ có người trong ngành mới biết.”
Anh ấy nói: “Có rất nhiều người nhà của bác sĩ nói rằng, bọn anh cả đời cống hiến không phải cho gia đình, mà là cho bệnh nhân. Còn về cơ bản thì không thể làm tròn trách nhiệm với gia đình.”
Anh ấy cười cười: “Vậy nên anh mới nói người đẹp Quý em rất can đảm.”
Anh nói những điều này, cũng không phải muốn làm cho Quý Thanh Ảnh lùi bước hay gì.
Lâm Hạo Nhiên rất hiểu Phó Ngôn Trí.
Anh ngầm đồng ý cho Quý Thanh Ảnh tới gần, thì rõ ràng anh đã tỏ thái độ.
Sở dĩ anh ấy nói những điều này với Quý Thanh Ảnh, là để cô có thể sớm biết, có thể suy xét kỹ lưỡng hơn một chút.
Anh ấy không hi vọng, chờ tới khi Phó Ngôn Trí hoàn toàn chìm đắm vào, thì Quý Thanh Ảnh lại thoải mái rút lui và rời đi.
Dù là trên cương vị đồng nghiệp, hay là bạn bè nhiều năm, đó đều không phải là điều Lâm Hạo Nhiên muốn nhìn thấy.
Trong bệnh viện cũng có rất nhiều chuyện tương tự xảy ra.
Cũng có những bác sĩ khác được người ta theo đuổi, sa vào lưới tình. Nhưng cuối cùng, chỉ nhận lấy thất bại.
Nên anh chỉ là đưa trước cho Quý Thanh Ảnh một mũi thuốc tiêm phòng trước.
Bác sĩ và quân nhân, là hai lựa chọn khiến người ta phải suy xét cẩn thận khi kén vợ kén chồng.
Tín ngưỡng của bọn họ, sẽ dễ dàng khiến người nhà, người thích họ chịu thiệt, lo lắng sợ hãi.
Quý Thanh Ảnh ngẩn ngơ, cô nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Lâm Hạo Nhiên.
Trầm mặc một lát, cô bỗng nhiên cười một cái.
“Vâng, em biết rồi.”
Lâm Hạo Nhiên kinh ngạc nhìn cô.
Quý Thanh Ảnh cong khóe môi, hỏi lại: “Thì sao chứ?”
Trên vai mỗi người đều có trách nhiệm và tín ngưỡng của riêng mình.
Cô tôn trọng sự lựa chọn của mỗi người, dù trong tương lai Phó Ngôn Trí sẽ vì bệnh nhân mà xem nhẹ cô, thì sao chứ.
Cô thích anh, không chỉ vì vẻ ngoài của anh, mà còn thích anh vì vẻ đẹp bên trong của anh nhiều hơn.
Tín ngưỡng của anh.
Cô thích.
Thái độ hết lòng cứu chữa mỗi sinh mệnh của anh, cô thích.
Vẻ ngoài của anh, cô cũng thích.
Vừa gặp đã yêu anh vì gương mặt của anh.
Nhưng càng gần gũi, cô lại yêu tất cả của anh.
Dù là tốt hay xấu, thì cô đều muốn cả.
Thấy rõ ràng sự nghiêm túc trong đáy mắt cô, Lâm Hạo Nhiên yên tâm.
Anh ấy cười cười: “Xin lỗi, vừa rồi anh nói những lời đó, không phải muốn khiến em từ bỏ.”
Quý Thanh Ảnh hiểu rõ: “Em hiểu ý anh mà.”
Cô tò mò nhìn Lâm Hạo Nhiên: “Cũng cảm ơn anh đã nhắc nhở, nhưng em theo đuổi anh ấy, không phải là bốc đồng nhất thời, cũng không phải trong lúc vui vẻ nhất thời.”
Lâm Hạo Nhiên gật đầu.
“Cảm ơn.”
Quý Thanh Ảnh cười: “Em không nghĩ tới… Anh sẽ nói với em những lời thế này.”
Lâm Hạo Nhiên đắc ý nhướng mày.
Anh ấy nói đùa: “Mặc dù có đôi khi anh cũng rất ghét Phó Ngôn Trí, cao cao tại thượng, lạnh như tảng băng, nhưng anh không thể không thừa nhận, cậu ta là một trong số ít người có thể khiến anh khâm phục.”
Quen biết từ đại học.
Ban đầu thái độ của Lâm Hạo Nhiên với Phó Ngôn Trí cũng không tốt lắm, cảm thấy anh quá giả tạo.
Nhưng quen biết càng lâu, anh càng hiểu rõ Phó Ngôn Trí là kiểu người thế nào.
Không nói đến những cái khác, chỉ nói đến là bạn cùng lứa.
Thì người Lâm Hạo Nhiên bội phục nhất, chính là Phó Ngôn Trí. Anh là người kiêu ngạo như vậy, cả đời kiêu ngạo như thế là tốt rồi.
Không cần phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Phó Ngôn Trí là một người không hiểu gì về chuyện tình cảm, vì vậy Lâm Hạo Nhiên mới phải dùng thái độ của một người mẹ mà quan tâm như vậy.
Đến cổng tiểu khu, Quý Thanh Ảnh xuống xe.
Cô quay đầu nhìn người đưa mình về, mỉm cười nói: “Cảm ơn bác sĩ Lâm, làm tốn thời gian của anh rồi.”
“Không cần khách khí.”
Quý Thanh Ảnh cười cười, nghiêm túc nói: “Bác sĩ Lâm.”
Lâm Hạo Nhiên nhìn cô.
Quý Thanh Ảnh nghĩ nghĩ: “Bây giờ em không thể lấy gì để bảo đảm cả, nhưng em chắc chắn, em thực sự thích bác sĩ Phó, thích tất cả của anh ấy. Tương lai thế nào không ai có thể đoán trước được, nhưng ít nhất, em biết mình nghiêm túc.”
Lâm Hạo Nhiên gật đầu: “Cảm ơn.”
Anh ấy cười nói: “Cố lên.”
“Vâng, em hiểu.” Cô nói: “Cũng cảm ơn anh đã nói những chuyện này với em.”
Không phải người thật lòng suy nghĩ cho Phó Ngôn Trí, không ngại bị hiểu lầm, thì mới nói những lời này với cô.
Cô biết sự lo lắng của Lâm Hạo Nhiên.
Sau khi về nhà, Quý Thanh Ảnh lập tức gửi tin nhắn cho Phó Ngôn Trí, sau đó rửa mặt nghỉ ngơi.
Cô phải nghỉ ngơi dưỡng sức.
Đưa Quý Thanh Ảnh về xong, Lâm Hạo Nhiên gọi cho Phó Ngôn Trí.
“Alo.”
“Đưa về rồi.”
Phó Ngôn Trí vừa đi kiểm tra phòng bệnh xong, trầm thấp trả lời: “Cảm ơn.”
Lâm Hạo Nhiên cười xùy cười: “Không cần khách khí.”
Anh ấy muốn nói lại thôi: “Nhưng mà tôi vừa lắm lời một chút.”
Phó Ngôn Trí nhíu mày: “Có ý gì?”
Lâm Hạo Nhiên ngẫm nghĩ một chút, nói: “Nói chút chuyện với người đẹp Quý.”
“Ví dụ như…”
Phó Ngôn Trí để đồ trong tay xuống, âm thanh thâm trầm: “Lời gì?”
Lâm Hạo Nhiên im lặng vài giây: “Không phải nói xấu cậu.”
Anh ấy cười khẽ, nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy cậu nên suy xét kỹ về người đẹp Quý một chút, cô ấy và mấy người trước đây không giống nhau.”
“Không cần cậu nhắc.”
Phó Ngôn Trí lãnh đạm nói: “Tôi biết.”
Lâm Hạo Nhiên nghẹn lời.
“Được thôi, nếu cậu biết rồi thì tôi cũng không nói nhiều nữa, cúp đây.”
“Ừm.”
Cúp điện thoại, Phó Ngôn Trí nhìn tin nhắn vừa nhận được, rơi vào trầm tư.
Ngoài cửa sổ màn đêm mông lung.
Gió lay động cành lá, loáng thoáng có thể thấy một chút đong đưa.
Phó Ngôn Trí đứng bên cửa sổ nhìn một lúc lâu, ngửi mùi hương trong phòng, tâm tình thả lỏng một chút.
Anh ngẫm nghĩ một chút, rồi gọi điện cho mẹ Phó.
“Chuyện gì.”
Đầu bên kia truyền đến âm thanh của mẹ Phó, có phần không hài lòng.
Phó Ngôn Trí: “… Mẹ.”
“Sao?”
Mẹ Phó cảnh giác: “Con tìm mẹ có phải có việc cần nhờ mẹ giúp không?”
Phó Ngôn Trí: “…”
Anh trầm mặc một lát, thấp giọng hỏi: “Tài liệu tối qua mẹ muốn cho con ấy, gửi cho con một bản.”
“Tài liệu gì?”
Mẹ Phó giả ngốc, nói: “Nhưng mẹ có nói muốn gửi tài liệu gì cho con đâu.”
“…”
Phó Ngôn Trí bất đắc dĩ cười: “Ngày mai có phải mẹ có chuyện phải làm không?”
“Đúng vậy.”
Mẹ Phó nói: “Con biết mẹ bận như vậy, mà muộn như rồi con còn gọi cho mẹ, có phải muốn khiến mẹ đi ngủ muộn không?”
Phó Ngôn Trí không nói gì.
Năng lực từ một suy ra ba của này mẹ anh, anh không đỡ được.
“Con không phải có ý này.”
“Vậy ý con là gì?”
Phó Ngôn Trí trầm mặc.
Mẹ Phó bị anh chọc cười: “Được rồi, không trêu con nữa, cạy miệng cũng chẳng ra được chút tin tức mẹ muốn biết nào.”
Phó Ngôn Trí trả lời.
Mẹ Phó nói: “Tài liệu để mai mẹ gửi qua nhà con cho, giờ mẹ không mang bên người.”
“Được ạ.”
Mẹ Phó trầm mặc một lát, đột nhiên nói: “Không nói nhiều nữa, con tự có chừng mực đấy.”
“Vâng.”
Mẹ Phó trầm mặc một lát: “Còn chuyện gì nữa không, mẹ muốn đi ngủ.”
Phó Ngôn Trí cười khẽ: “Con cần một vé.”
Anh nói: “Cuộc thi hôm đó, con muốn một vé hàng đầu.”
Mẹ Phó: “Được voi đòi Hai Bà Trưng, ngày mai mẹ bảo người đưa qua luôn cho.”
Phó Ngôn Trí “Vâng” một tiếng: “Sớm nhất có thể giúp con, đêm nay con trực ban.”
Mẹ Phó: “…Hay để giờ mẹ bảo trợ lý đem qua luôn cho con nhé?”
“Cũng được mẹ.”
“Ăn dưa bở đi.”
Mẹ Phó giáo huấn anh: “Trợ lý của mẹ chứ không phải trợ lý của con, trễ nhất thì sáng mai đưa cho con.”
“Vâng.”
Sáng sớm hôm sau.
Quý Thanh Ảnh dậy từ sớm.
Cô nhàn nhã ăn sáng, sắp xếp vài cuốn sách và vài bộ quần áo, rồi sau đó định ra khỏi nhà.
Cô vừa thay quần áo xong, thì tiếng chuông cửa vang lên.
Quý Thanh Ảnh khẽ giật mình, vội vàng chạy ra mở cửa.
Vừa mở cửa, thì hình dáng của người mà cô luôn tâm tâm niệm niệm in vào trong mắt.
Hẳn là Phó Ngôn Trí vừa tan làm về, trên người anh vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua.
Cô ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn anh.
“Giờ anh mới tan làm ạ?”
“Ừ.”
Phó Ngôn Trí cúi đầu nhìn đồng hồ, giọng nói có chút khàn: “Chuẩn bị đi rồi?”
“Vâng.”
Quý Thanh Ảnh kinh ngạc nhìn anh, vừa định nói gì đó thì nghe thấy anh hỏi: “Gọi xe à?”
Quý Thanh Ảnh tiếp tục gật đầu.
Phó Ngôn Trí đột nhiên cười một cái, rũ mắt nhìn cô: “Đi thôi.”
“Dạ?”
Quý Thanh Ảnh không tin nổi nhìn anh.
Phó Ngôn Trí hơi nhướng mày, không nhanh không chậm hỏi: “Không muốn tôi đưa đi?”
“Muốn ạ, nhưng tối qua anh không ngủ, em gọi taxi cũng được.”
Nghĩ là một chuyện, nhưng không nỡ lại là chuyện khác.
Giữa việc được anh đưa đi và không cần anh đưa đi, Quý Thanh Ảnh càng muốn anh được nghỉ ngơi nhiều hơn.
Phó Ngôn Trí hơi ngẩn ra.
Anh ngừng lại, đột nhiên vỗ đầu cô, giọng nói qua một đêm không ngủ có chút trầm thấp, cũng có chút khàn khàn.
“Không cần hiểu lòng người như vậy.”
Anh nghiêng đầu ra hiệu: “Đi lấy hành lý đi.”
Gió buổi sáng rất dễ chịu.
Chất lượng giấc ngủ tối qua của Quý Thanh Ảnh không tồi, nên lúc này tinh thần rất tốt.
Do đang giờ đi làm nên đường đi hơi tắc.
Phía trước xe cộ chật như nêm, cô quay đầu nhìn người bên cạnh.
Phó Ngôn Trí luôn vô cùng bình tĩnh với việc bị kẹt xe thế này.
Không nóng không vội, cũng không có vẻ mặt nóng nảy thiếu kiên nhẫn, vô cùng lạnh nhạt.
Cô nhìn chằm chằm như vậy, vừa định thu hồi ánh mắt, thì bên tai truyền đến giọng nói của người đàn ông: “Nhìn gì?”
Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh nhướng mày nói: “Nhìn anh đó.”
Trong lời nói, cô chẳng biết chút gì gọi là xấu hổ.
Phó Ngôn Trí: “…”
Quý Thanh Ảnh bị biểu cảm của anh chọc cười, cắn cắn môi nói: “Có phải em nói thẳng quá không?”
“Không.”
Phó Ngôn Trí liếc mắt nhìn cô: “Quen rồi.”
Quý Thanh Ảnh cười.
Quen rồi mới tốt, nếu anh không quen thì cô sẽ cảm thấy mất mát.
Trong xe im lặng.
Hai người không nói lời nào, nhưng lại có một bầu không khí đặc biệt quanh quẩn.
Khiến cho bọn họ đều thấy thoải mái.
Điện thoại của Quý Thanh Ảnh rung lên, là tin nhắn của Trần Tân Ngữ, Dung Tuyết và vài người trong nhóm cổ vũ cho cô.
Trần Tân Ngữ: [ Cố lên cố lên!! Đoạt được giải thưởng thì chúng ta đi chơi xuân đi. ]
Dung Tuyết: [ Ế! Phải gọi là du lịch hè chứ chị Tân Ngữ, giờ là mùa hè rồi! ]
Trần Tân Ngữ: [ Chị mặc kệ, Thanh Ảnh đạt giải thì chị sẽ cho nó tiền mua máy chơi game. ]
Dung Tuyết: […Vậy em nấu cho chị Thanh Ảnh một bữa cơm nha? ]
Quý Thanh Ảnh bật cười.
Cô nhắn lại: [ Cap màn hình rồi, nói được thì làm được nhé. ]
Sau đó, cô quay đầu nhìn Phó Ngôn Trí.
“Bác sĩ Phó.”
“Ừ.”
Quý Thanh Ảnh nhấp môi dưới, thấp giọng hỏi: “Anh có gì để chúc em không?”
Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn cô: “Chúc gì?”
“Thì là… cổ vũ cho em ấy.”
Cô nhỏ giọng nhắc nhở: “Lần trước, anh cũng cổ vũ mà, lần này chắc không quên đâu nhỉ.”
Phó Ngôn Trí: “…”
Quý Thanh Ảnh hiểu rõ.
Mình vô cùng vô cùng được nước lấn tới, cũng vô cùng phách lối.
Nhưng cô lại cảm thấy, thật ra là Phó Ngôn Trí cho cô một lối đi phách lối như vậy.
Giống như anh vạch ra một ranh giới, và chỉ cho phép một mình cô vượt quá ranh giới đó.
Không phải là ảo giác.
Cô thực sự có thể cảm nhận được.
Phó Ngôn Trí nghe giọng nói của người bên cạnh, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên cửa sổ xe phản chiếu hình ảnh của cô.
Có chút căng thẳng, nhưng càng nhiều hơn là khát vọng.
Anh có chút buồn cười.
Nhưng lại biết rằng, hành động lúc này của cô, đúng thật là do anh dung túng mà ra.
Phó Ngôn Trí “Ừm” một tiếng, thấp giọng hỏi: “Vậy lần này muốn cổ vũ thế nào?”
Ánh mắt Quý Thanh Ảnh sáng rực lên, không nhanh không chậm nói: “Em muốn gì cũng được ạ?”
Phó Ngôn Trí không nói là được hay không.
Anh vẫn giữ thái độ im lặng.
Sự im lặng này, kéo dài cho đến khi đến cửa khách sạn.
Quý Thanh Ảnh xoắn hết cả não vẫn không dám nói ra điều mình muốn.
Xuống xe, Phó Ngôn Trí lấy hành lý giúp cô.
Quý Thanh Ảnh ngẩng đầu nhìn anh.
“Nghĩ ra chưa?”
Cô lắc đầu, thành thật nói: “Chưa ạ.”
Phó Ngôn Trí nhìn chằm chằm vẻ mặt của cô, vừa định nói chuyện, thì cách đó không xa truyền đến một giọng nói xa lạ.
“Cô Quý.”
Hai người quay đầu.
Là người đàn ông lần trước cùng thi với cô, Dương Văn.
Quý Thanh Ảnh gật đầu.
Dương Văn cười một tiếng, ánh mắt sáng rực nhìn cô: “Đã lâu không gặp.”
Quý Thanh Ảnh cười một tiếng, nhàn nhạt nói: “Vâng.”
Dương Văn chỉ chỉ: “Cùng đi vào không?”
Quý Thanh Ảnh sửng sốt, quay đầu nhìn người bên cạnh: “Vậy em vào trước nhé?”
Vẻ mặt Phó Ngôn Trí lạnh nhạt, liếc nhìn người đàn ông đối diện, thấp giọng nói: “Chờ một chút.”
Cô sửng sốt.
“Vâng.”
Quý Thanh Ảnh mỉm cười nói với Dương Văn: “Anh vào trước đi, tôi sẽ vào sau.”
Dương Văn gật đầu, cũng không miễn cưỡng.
Nhưng trước khi đi, thì quay đầu nhìn hai người họ.
Mọi người đi xa, Quý Thanh Ảnh mới hỏi: “Anh còn gì muốn nói với em sao?”
Phó Ngôn Trí rũ mắt nhìn cô, bình tĩnh hỏi: “Không cần cổ vũ?”
Quý Thanh Ảnh sửng sốt.
Khóe môi cô giật giật, thong thả chớp chớp mắt: “Muốn…”
Còn chưa nói xong, thì cô được ôm vào lòng anh.
Chóp mũi đụng vào bả vai anh, quần áo hai người dán sát vào nhau, một cao một thấp, hai cơ thể dán chặt vào nhau.
Bên tai phảng phất hơi thở của người đàn ông.
Anh nghiêng đầu, đôi môi ấm áp kề bên tai cô: “Cổ vũ như thế này được chứ?”
Tim Quý Thanh Ảnh đập như nổi trống.
*Editor: Từ các chương sau số lượng chữ 1 chương hầu như toàn hơn 7000 chữ Trung nên chắc em sẽ ra chương chậm hơn. Nhưng em đảm bảo với mọi người sẽ không drop truyện nên cả nhà yên tâm nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!