Giảng Viên Lạc, Em Lỡ Tương Tư Cô Rồi - Chương 2: Thần tượng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Giảng Viên Lạc, Em Lỡ Tương Tư Cô Rồi


Chương 2: Thần tượng


Giao diện Evollrig khá đơn giản, có danh sách các giảng viên kèm theo lời giới thiệu cùng với những hình ảnh của họ.
Thẩm Tư Duệ tùy ý chọn một người. Mà người này… là giảng viên mới, chưa dẫn dắt ai cả.
Thẩm Tư Duệ không chọn giảng viên nhiều kinh nghiệm, vì cô biết trình độ tiếng Anh của mình chẳng bằng một học sinh tiểu học. Mà giảng viên mới, thường sẽ có ngọn lửa nhiệt huyết, chắc chắn sẽ nhiệt tình cứu vớt cuộc đời cô.
Giảng viên kia rất nhanh đã kết nối.
“Hi, what’s your name?”
Không biết do ảnh hưởng của bão hay bên kia chưa bật cam, màn hình tối đen như mực.
Thẩm Tư Duệ dựa theo bản năng của mình trả lời.
“Ai em Tham Tu Due.”
Sau đó không có một âm thanh nào nữa. Thẩm Tư Duệ hoang mang không biết mình có nói sai ở đâu không. Cô ngẫm lại câu trả lời của mình lần nữa.
Ngẫm vài phút vẫn thấy mình đúng, Thẩm Tư Duệ ngớ người. Lúc này một giọng nói vang lên.
“Kết nối hình như không ổn định lắm. Xin lỗi em nhiều. À, vừa nãy em nói em tên gì?”
Giảng viên nói bằng tiếng Anh, điều này làm Thẩm Tư Duệ ú ớ không biết nên trả lời gì. Phải chi là nhắn tin, cô còn có thể đem lên Google!
Trong lúc Thẩm Tư Duệ lo lắng không biết xử sự sao, giảng viên kia lặp lại câu hỏi bằng ngôn ngữ mẹ đẻ.
Ừm, nói sao nhỉ… Giảng viên này thật tâm lý.
“Vâng, em tên Thẩm Tư Duệ.”
“Thẩm Tư Duệ… tên đẹp nhỉ? Tôi tên Diêu Vận Lạc, em có thể gọi giảng viên Lạc.”
“Vâng ạ, giảng viên Lạc, mong cô chiếu cố em.”
Lúc này màn hình bắt đầu chuyển tải hình ảnh, ban đầu mờ dần, sau đó dần dần rõ lên. Là một giảng viên ngũ quan thanh tú, nhếch môi đầy quyến rũ.
Thẩm Tư Duệ nuốt một ngụm nước bọt, chạy vội lại tủ tìm son môi. Cũng may cô chưa bật cam, vẫn có thể sửa sang hình tượng.
“Thẩm Tư Duệ, kết nối ổn định rồi, em bật cam đi.” Từ trong ứng dụng phảng phất giọng nói Diêu Vận Lạc.
Hít một hơi thật sâu, Thẩm Tư Duệ mở cam, cố gắng nở nụ cười tự nhiên nhất.
Bên kia dường như có chút bất ngờ, nhưng chỉ trong chốc lát, Diêu Vận Lạc lại nhếch môi đầy quyến rũ.
“Hôm nay chúng ta giao lưu một chút rồi kiểm tra qua trình độ của em. Nắm rõ trình độ tôi mới có thể vạch ra lộ trình phù hợp.”
Lúc này đây Thẩm Tư Duệ có chút hối hận rồi. Không phải hối hận vì chọn giảng viên đẹp phi giới tính như này, mà hối hận vì không chịu nỗ lực học tiếng Anh.
Cái trình tiếng Anh gà mờ của cô… Thật sự không thể độ được mà! Hi vọng giảng viên Lạc giao lưu xong sẽ không chạy mất.
Khoảng một tiếng sau.
“Thẩm Tư Duệ, em thật sự là học sinh cấp ba sao?” Diêu Vận Lạc cảm thán nói, cô làm giảng viên bốn năm trời, gặp được học sinh cấp ba trình độ tiểu học như vầy vẫn là lần đầu.
Thẩm Tư Duệ ấm ức nói, “Giảng viên Lạc, cô nói vậy… làm em tổn thương sâu sắc đó.”
Diêu Vận Lạc nở nụ cười quen thuộc.
“Được rồi tôi xin lỗi. Để bù đắp lại tôi hứa sẽ không bỏ rơi em đâu.”
Evollrig là ứng dụng cải thiện trình độ tiếng Anh cho học sinh cấp ba. Trình độ tiếng Anh như Thẩm Tư Duệ thật ra sẽ không ai chịu nhận. Diêu Vận Lạc đồng ý nhận, đây chính là kì tích của học sinh, cũng là ngoại lệ của giảng viên.
“Đêm nay tôi soạn giáo trình, buổi học sau gặp lại. Tạm biệt.” Trước khi tắt máy, Diêu Vận Lạc vẫy tay, nhẹ giương môi.
Bên ngoài mưa vẫn không ngừng rơi, gió từng đợt từng đợt thổi. Thẩm Tư Duệ ngồi thẩn thờ trên máy. Giảng viên Lạc đẹp phi giới tính, bất chấp tuổi tác, khí chất lại bất phàm. Người để lại ấn tượng mạnh như này rõ ràng vẫn chưa từng gặp qua, không hiểu sao cô lại cảm thấy quen mắt.
Đùng đoàng…
Rào rào…
Hạt mưa theo gió lất phất vào kính cửa sổ, Thẩm Tư Duệ rùng mình, kéo màn che lại, cô tắt đèn đi ngủ.

Uyển Đình bưng khay cơm đặt lên bàn.
“Cậu nói gì cơ? Cậu thích giảng viên Lạc á? Là kiểu thông thường hay tình yêu?”
“Kiểu thông thường thôi, như thần tượng vậy.”
Uyển Đình cười biến thái huých vai Thẩm Tư Duệ.
“Này này, hay là tối nay mình qua nhà cậu ngủ, tiện thể xem thử gu cậu thế nào nhé.”
“Cái gì vậy chứ…” Thẩm Tư Duệ lấy khăn giấy lau đũa, đưa cho Uyển Đình, “Mình biết cậu thích nữ, nhưng giảng viên Lạc đẹp như vậy, hẳn là hoa đã có chủ, cậu không có cửa đâu. Chưa kể đến chỉ là giảng viên qua mạng…”
“Gì chứ, mình có Tiểu Vân rồi, ai thèm giảng viên Lạc của cậu. À mà chưa chắc cậu là thẳng nữ đâu nha!”
Uyển Đình thè lưỡi chăm chọc, sau đó cúi đầu ăn cơm.
Thẩm Tư Duệ ngây ngẩn một lúc, cái gì mà giảng viên Lạc của cậu chứ… Cô cũng bắt đầu ăn, trong đầu vẫn quanh quẩn câu nói của Uyển Đình.
“Chưa chắc cậu là thẳng nữ…”
“Chưa chắc cậu là thẳng nữ…”
“Chưa chắc…”
Lần cuối Thẩm Tư Duệ thích một người, là chàng trai khoá trên. Những lần trước đó, không có. Chàng trai đó là người duy nhất.
Mà kể cũng lạ, cô chẳng thích ai quá lâu, cũng chẳng có cảm tình với nhiều người. Bạn thân thì có Uyển Đình, chàng trai từng thích chỉ mỗi một Diêu Cố. Thần tượng? Giảng viên Lạc là người đầu tiên.
Bữa cơm hôm nay dường như không có vị, Thẩm Tư Duệ hoàn toàn thả đầu óc về miền cực lạc, món mình vốn dĩ không ăn được, cô cũng vô thức nuốt trôi. Thật sự khiến Uyển Đình một phen hú vía.
Uyển Đình trợn mắt nhìn cô bạn mình.
“Tiểu Duệ, thần tượng có thể khiến một người từ thơ thẩn có chừng mực thành thẫn thờ vô thời hạn sao?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN