Xuyên Nhanh: Hãy Gọi Tôi Là Ảnh Đế!
Chương 20: Vả Mặt Tu Chân Giới (20)
“Mục đích tới là giống nhau, ngươi lại đứng đây khinh thường ngăn chặn bọn ta, ngươi nghĩ bản thân mình ưu việt lắm sao?”
“Ngươi..”
“Tránh ra, nếu ngươi nói ngươi không tới đoạt bảo vật thì mau cút ra chỗ khác chơi cho lão tử, đừng cản trở chúng ta so chiêu”
Một người luôn được người khác câu lệ lấy lòng như hắn ngoại trừ từng bị ăn thiệt ở người tên Phong Vân kia, thì có bao giờ bị người khác đối xử như vậy đâu chứ?.
Lập tức vẻ mặt trở lên vặn vẹo, Lưu Dương tức giận mà nhìn tu sĩ trước mặt, kiếm trên tay lưu loát mà giơ lên: “ngươi đừng có mà trách ta không khách khí!”
Tu sĩ nhìn hắn như vậy liền bĩu môi một cái, không để ý đáp: “nha, vậy thì đúng là ngươi cũng muốn tranh đoạt bảo vật, sao không nói ngay từ đầu, đại gia cùng tới tranh đoạt bảo vật không phải tốt hơn sao? Lại một hai phải khiến người khác ghê tởm.
“Đi chết đi!” Cậu mới không giống đám người này.
Lưu Dương cầm kiếm lao tới, mấy đám tu sĩ liếc nhìn hắn một cái, tiếp tới lại im lặng nhìn mặt nhau, sau đó không hẹn mà cùng xông lên đối phó với Lưu Dương.
Bình thường Lưu Dương không có chăm chỉ tu luyện, lúc này lại còn tức giận như vậy khó tránh để lộ ra nhiều sơ hở.
Thấy cậu trở lên yếu thế, người đứng sau cũng không nhịn được nữa, Hàn Mạc và Nhuận Ngọc cũng rút kiếm ra tới.
Hai người vừa xông lên, trong chớp mắt đám tu sĩ kia đã bị đánh bại, Lưu Dương đắc ý liếc nhìn qua bọn họ, cười nhạo.
“Các ngươi không phải là muốn bảo vật này sao?” Vừa nói hắn vừa sờ lên chiếc hộp, cảm nhận được hận ý từ đám người kia nhìn về phía mình hắn mới vui sướng nói tiếp: “Ta vốn không muốn đoạt, nhưng do các ngươi ép ta, vậy nên các ngươi đừng hòng có thể lấy được”
Mẹ nó,ai ép hắn? Bọn họ đang công bằng cạnh tranh đoạt lấy bảo vật, tự nhiên có người tới khuyên bọn họ dừng tay, còn nói cái gì mà đồng bọn không lên đánh nhau?
Thử hỏi xem bọn họ sẽ đồng ý sao? Bọn họ còn chưa đánh hắn đã là nhân từ, mẹ gia, vào đây không phải tới tìm bảo vật chẳng lẽ lại để dạo chơi hay sao?!
Vậy mà tên này còn ở trước mặt bọn hắn tự biên tự diễn, còn khinh thường bọn họ vì một cái hộp bảo vật mà tranh đoạt? Còn nói bọn họ ép hắn??
Rõ ràng là loại kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ trinh tiết, lúc nào cũng là cái bộ dạng thánh mẫu “ta đây chỉ muốn tốt cho các người, nhưng các người lại ép ta, ta cũng không còn cách nào khác ??”
Thà rằng bọn họ đánh nhau tới toát đầu chảy máu vẫn không có được tới bảo vật, còn hơn là nhìn tới một tên không biết xấu hổ tới ghê tởm người như vậy.
Một đám người càng nghĩ càng sôi máu, ngực phập phồng, đôi mắt đỏ ngầu mà nhìn Lưu Dương.
Càng đáng giận hơn là cái hộp bọn họ nhấc mãi không được mà Lưu Dương lại nhẹ như không cầm lên, hắn mở hộp ra, một sức nóng mãnh liệt tỏa ra khắp không gian, ngay cả Nhuận Ngọc cùng Hàn Mạc đứng cạnh hắn cũng không nhịn được.
Nhưng kỳ lạ, Lưu Dương không những không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn thấy rất thoải mái, hắn vươn tay tới cầm lấy viên ngọc châu to tròn trong hộp.
“Lưu Dương!” Hai đồng thanh phát ra.
“Sư huynh, ta không sao, ngược lại cảm thấy dễ chịu”
Hàn Mạc gắt gao nhìn vào tay hắn, như sợ hắn bị thương, nhưng cũng chỉ có thể đứng đó nhìn hắn.
“Là các ngươi ép ta, ta đã nói là ta không có hướng vào bảo vật mà tới, các ngươi lại không tin, hừ, còn dám giơ tay động thủ với bản thiếu, vậy nên các ngươi đừng hòng mà có được nó” Lưu Dương nhìn đám người nằm lê liệt dưới đất mà nói, vừa dứt lời, hắn cho thẳng viên ngọc châu vào miệng.
“Dừng tay!” Bắc Thanh Vân vẫn luôn trầm mạc từ lẫy tới giờ bỗng nhiên lên tiếng, tiếc là đã chậm, Lưu Dương đã hoàn toàn nuốt viên đó vào miệng.
Viên ngọc châu vừa dung nạp vào cơ thể, cả khôngn gian bắt đầu rung chuyển mãnh liệt, mặt đất nứt ra thành nhiều vệt dài khác nhau, không khác nào mở ra địa ngục trần gian, vết nứt sâu rộng không thấy đáy, không gian cũng trở lên vặn vẹo.
“Sư tôn..” Lưu Dương hoảng sợ, hốc mắt đỏ ửng mà nhìn Bắc Thanh Vân.
Cậu không biết tại sao, nhưng khi nhìn thấy viên ngọc châu đó cậu chỉ muốn đút nó vào trong miệng mình.
Vết nứt ngày càng lớn, tất cả mọi người chạy cũng không thoát được, đối với đệ tử có tu vi tầm thường đã sớm bị rơi xuống vực.
“Sư đệ!”
“Lưu Dương!”
Giọng Hàn Mạc và Nhuận Ngọc đồng thời vang lên, hai người đứng khoảng cách rất gần mà cũng không thể vươn tay giữ lấy cậu.
Đồng thời, tất cả mọi người đều bị rơi xuống khe sâu trên mặt đất.
Lăng Tiêu xem video từ hệ thống phát ra khoé miệng bỗng rưng giật giật vài cái, không hổ là nam chính, chuyện gì cũng có thể làm được.
Nhưng mà sao mãi chưa chạm đến đáy a!
Hắn còn rơi xuống bao lâu nữa?
Bên trong tối om, Lăng Tiêu không nhìn được thấy đáy, hắn chỉ đành vận một chút linh khí bao bọc tới bản thân mình, như vậy thì rơi tới mặt đất hắn mới không bị thương.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!