Sau Khi Âm Thầm Kết Hôn Cùng Với Ảnh Đế, Tôi Mang Thai
Chương 2
Đương nhiên Đồ Lũng cũng biết Trình Kha Nhiên đang nghĩ gì: “Hay mày diện đồng phục đi, dù sao Cung Trạch Ngọc cũng là đàn anh của chúng ta.”
Dù sao lấy thân phận là đàn em để đi cũng rất thích hợp, vì da mặt của Trình Kha Nhiên rất mỏng, nhỡ có bị người ta hỏi tới thì lại ấp úng không biết làm sao.
Trình Kha Nhiên và Đồ Lũng đều học khoa biểu diễn, ít nhiều gì còn nói được Diệp Thiệu và bọn họ có một chút điểm chung.
Dù điểm chung này là do Trình Kha Nhiên phải nỗ lực để đạt được.
Cậu đã từ bỏ trường đại học top 1 thành phố để có thể vào được Hoa Lộ học biểu diễn nghệ thuật, chỉ vì nghĩ như vậy sẽ theo đuổi người ta dễ dàng hơn một chút, ai mà ngờ được cậu chỉ là một trong một đống fans của Diệp Thiệu ở trong trường, hơn thế còn không làm nổi quản trị viên của fanclub.
Vào đại học được 2 năm, Trình Kha Nhiên cũng không nhận diễn, chưa từng đi show, phỏng vấn cũng không đi, có một vài công ty ngỏ lời muốn ký hợp đồng với cậu, nhưng Trình Kha Nhiên chỉ ngoan ngoãn chăm chỉ đi học.
Chỉ có một mình Đồ Lũng biết, Trình Kha Nhiên chọn ngành này là vì tương lai có thể đàng hoàng quang minh chính đại mà tiếp xúc gần gũi với Diệp Thiệu, nhưng mặt khác cậu đều không có hứng thú, chỉ thích vẽ tranh.
Vậy mà Diệp Thiệu lại đi du học mất 4 năm, mãi mới chịu trở về nước, Trình Kha Nhiên cũng ra tận sân bay đón còn chả nhìn nổi cái gáy của người ta, hơn thế lúc về đế giày cũng bị người ta giẫm đến nát bét.
Đáng thương cực kì.
Nhưng thật ra nỗi đau ở sân bay của Trình Kha Nhiên đã được giấy hôn thú kia xoa dịu hết sạch rồi.
Không còn nỗi đau đớn khi theo đuổi ngôi sao nữa, tờ giấy kết hôn đã đủ chữa lành cho cậu rồi.
Thậm chí Trình Kha Nhiên còn nghĩ sau này có độc thân cả đời cậu cũng thỏa mãn.
Ai sẽ có lịch sử vàng son được kết hôn rồi ly hôn với Diệp Thiệu chứ? Chính là cậu.
Nếu sau này Diệp Thiệu có ai bên cạnh, chắc hắn cũng sẽ không ly hôn với người ta đâu, mình sẽ thành người chồng trước duy nhất của hắn.
Có 1 không 2 trong lịch sử.
Chẳng qua nghe thân phận chồng trước hơi đau lòng một chút xíu.
Đồ Lũng: “Buổi tối hôm nay cố gắng một chút, biểu hiện tự nhiên một tí, nhỡ đâu còn lấy được phương thức liên hệ của Diệp Thiệu, nhưng đừng giống như lần trước bồng bọt tỏ tình anh ta luôn.”
Nghe nói Diệp Thiệu có rất nhiều người theo dõi đến phát phiền, đối với những người theo đuổi hắn muốn xin phương thức liên lạc, hắn sẽ không đưa cho ai hết.
Trình Kha nhiên mạnh miệng: “Tao không cần đâu nhé, đây là sinh nhật của đàn anh, Diệp Thiệu thì liên quan gì.”
Ban biểu diễn cũng chẳng có bao nhiêu người, những người ở trong trường nếu có thời gian thì cũng muốn đi lắm, chẳng qua là không tìm được ai thích hợp để đưa mình vào trong.
Hai người họ có người mang rồi, tất nhiên là muốn đi.
Bạn cùng trường lôi kéo đi để làm quen mà thôi, liên quan gì đến Diệp Thiệu, có ai biết Diệp Thiệu sẽ đi đâu nào?
Đồ Lũng vỗ tay: “Giỏi! Phải dùng thái độ này này, đừng có tỏ ra thèm thuồng quá, Diệp Thiệu cũng dị lắm, ai càng đến gần hắn, hắn lùi đi càng xa.”
Diệp Thiệu nổi tiếng như vậy, nhưng từ trước tới nay không hề có tin tức về tình yêu tình ái gì, cũng là bởi vì miệng hắn quá độc, truyền thông cũng biết thằng cha này chỉ chú tâm vào sự nghiệp chứ không dính đến tình yêu, càng dính đến hắn thì càng bị đẩy ra xa.
Đồng phục của Trình Kha Nhiên cũng rất đẹp, áo vest lịch sự nhưng vẫn trẻ trung. Cậu không nỡ để giấy hôn thú ở ký túc xá vì sợ nó cô đơn, trực tiếp để nó ở trong túi áo khoác.
Để ở trước ngực, chỉ lộ ra một nếp gấp màu đỏ nho nhỏ.
Không sợ người ta chú ý, mà kể cả có đọc được nội dung, cũng chẳng ai tin đây là sự thật.
Đến khi bọn họ tới nơi, Diệp Thiệu vẫn còn chưa đi tới, Trình Kha Nhiên thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần tới sớm hơn Diệp Thiệu là không bị mang tiếng vì người ta mà tới rồi.
Cung Trạch Ngọc vẫn luôn ngồi ở giữa trung tâm bữa tiệc, có rất nhiều người vây quanh anh ta nói chuyện phiếm hỏi thăm, xong xuôi rồi mới đi ra chỗ khác chơi.
Trình Kha Nhiên đi sau lưng Đồ Lũng như lính mới đang muốn học hỏi kinh nghiệm, không hề quen biết ai cả, hai mắt cậu cứ láo liên mọi ngóc ngách, rốt cuộc Diệp Thiệu có định tới đây hay không? Đã 9 giờ rồi mà.
Có chắc đây là tiệc sinh nhật không? Sao có lắm đứa nhảy Disco thế kia?
Trình Kha Nhiên lặng lẽ che đi giấy hôn thú, lẽo đẽo theo Đồ Lũng đi tới một góc ghế dài.
Đồ Lũng vừa nhìn thấy anh họ đã hỏi thẳng: “Cung Trạch Ngọc đâu?”
Anh họ xấu hổ chỉ vào người ngồi cạnh: “Đây chứ đâu.”
Đồ Lũng lại càng xấu hổ hơn, người trước mặt mặc đồ tối quá, không chú ý tới được: “Anh Cung, chào anh ạ…Em, em với Trình Kha Nhiên là fans của anh, à không phải, là đàn em, cũng là fans, nghe nói hôm nay anh tổ chức sinh nhật….”
Cung Trạch Ngọc rất nhiệt tình: “Ngồi đi ngồi đi.”
Trình Kha Nhiên phát hiện bàn này không có nhiều người lắm những người khác đều tới những chỗ khác chơi.
Chủ nhà ngồi ở chỗ này, chứng tỏ những người ngồi xung quanh cũng là bạn bè thân thiết của người ta, dù sao cũng không tới lượt cậu và Đồ Lũng ngồi.
Vì thế cậu lôi Đồ Lũng sang chỗ khác, nhưng không ngờ Cung Trạch Ngọc còn nhiệt tình mời cả Trình Kha Nhiên ở lại.
Cung Trạch Ngọc: “Đừng khách khí, đàn anh đàn em cũng tính là người một nhà rồi, Kha Nhiên đừng khách khí làm gì, ngày xưa cố vấn của anh từng khen cậu có khí chất đấy.”
Trình Kha nhiên thẹn thùng cười, cậu bị Cung Trạch Ngọc ấn vào chỗ ngồi, “Ngồi đây đi, lát nữa cho mấy cậu nhìn thấy người nổi tiếng.”
Trình Kha Nhiên nhìn giống như một sinh viên vô danh không hề nổi bật gì, nhìn qua cũng không hề có hậu thuẫn sau lưng.
Nhưng cũng có người biết, đừng nói là người trong giới giải trí không thôi, người ngồi trong lĩnh vực nào cũng sẽ phải nể nang ông nội Trình.
Bản thân Trình Kha Nhiên không thích lọt vào vòng, nhưng Cung Trạch Ngọc lại không thể không chào đón.
Bây giờ đầu Trình Kha Nhiên lại chứa toàn những câu anh ta nói ban nãy; người nổi tiếng nào? Có phải Diệp Thiệu không?
Cuối cùng thì Diệp Thiệu cũng chịu tới, nhan sắc xuất chúng, nhìn còn tưởng đây là tiệc sinh nhật hắn chứ không phải Cung Trạch Ngọc.
Ai ai gặp hắn cũng cất tiếng chào hỏi, Diệp Thiệu chỉ cười khách sáo đáp lại, sau khi đi tới thì bị Cung Trạch Ngọc trách mắng.
Cung Trạch Ngọc “Nói với tao là 9 giờ, mày rảnh như vậy còn tới trễ nửa tiếng, phạt mày hôm nay phải mời khách.”
Bấy giờ Diệp Thiệu mới nở nụ cười tươi, dù sao hắn và Cung Trạch Ngọc đã không gặp nhau gần 1 năm trời: “Được, hôm nay mời khách, mọi người cứ thoải mái, ban nãy đi đường bị kẹt xe.”
Qủa tim trong lồng ngực của Trình Kha Nhiên như muốn rơi ra, quán này là chỗ xa hoa như vậy, người nhảy Disco cũng nhiều thế, khui mấy chai rượu thôi cũng bằng người ta uống một hồ rượu rồi.
Diệp Thiệu còn nghèo đến nỗi phải bán thân kết hôn như vậy, sao phải ngồi khoe khoang đãi khách ở đây? Cậu vội vàng sờ túi quần mình….
Không mang tiền, thẻ trong ví cũng không còn nhiều, bình thường cậu ra đường cũng không phải trả phí gì, thật sự không có nhiều tiền trong người.
Diệp Thiệu liếc mắt nhìn đám người ngồi cùng Cung Trạch Ngọc, liếc một hồi mới nhìn thấy Trình Kha Nhiên.
Sao cậu ấy lại ở đây?
Không phải kêu là có bảo vệ à? Gi ờ đã 9 giờ rưỡi rồi, chắc khoảng nửa tiếng sau ký túc xá sẽ khóa cửa phải không, trong khi sinh nhật bên này còn chưa cả bắt đầu, chắc chắn sẽ không về được buổi tối.
Đêm tân hôn không muốn vi phạm kỷ luật, còn đi ăn sinh nhật đàn anh thì được? Rõ ràng là nhìn thấy mình, lại không thèm để ý mình, cố tình giả vờ không quen biết nữa kìa.
Ánh mắt chăm chú của Diệp Thiệu quá rõ ràng khiến da đầu Trình Kha Nhiên cũng run lên.
Diệp Thiệu đang nhìn mày, Diệp Thiệu đang nhìn mày kìaaaa!
Cậu quay đầu sang nói chuyện với Đồ Lũng, giống như không hề để ý tới Diệp Thiệu.
Nhưng những người khác ở trêи bàn đều đi tới chào hỏi với Diệp Thiệu hết.
Đến lượt Đồ Lũng, cậu ta nhanh nhẹn lôi tay Trình Kha Nhiên đứng dậy, gập người một cái 90 độ vuông góc: “Đàn anh! Đây là anh em tốt của em- Trình Kha Nhiên ạ!”
Trình Kha Nhiên bị cậu ta kéo đến mức đập đầu gối vào bàn trà rồi, sao mày không lạy anh ấy một cái luôn đi?
Trình Kha nhiên “……”
Gập người cũng không được, mà không gập người cũng chẳng xong, xấu hổ đến mức da đầu cũng cảm thấy tê rần.
Là ai dạy tao phải biết chảnh chó phớt lờ người? Đồ Lũng mày thật sự….quá giỏi.
Trình Kha nhiên đứng thẳng người, “Chào đàn anh ạ.”
Thái độ cậu khách sáo đơn giản, dường như không hề phù hợp với đám người đang vây quanh xu nịnh Diệp Thiệu.
Trình Kha Nhiên biết, Diệp Thiệu không hề cam lòng kết hôn với cậu nên mới phải làm trong âm thầm như vậy, bây giờ hắn có phớt lờ cậu cũng rất bình thường, vì thế cậu định đi trước bỏ qua Diệp Thiệu.
Ai ngờ Diệp Thiệu lại nhướng mày nhìn về phía cậu, nói: “Chào cậu, Trình Kha Nhiên.”
Trong lòng hắn lại nghĩ, giỏi thật, giờ đã kêu là đàn anh được rồi, sáng nay là ai đi kết hôn với tôi vậy?
Trình Kha Nhiên đơ người không hề phản ứng lại, cúi xuống mới nhìn thấy Diệp Thiệu đang đưa tay ra muốn bắt tay với cậu.
Vì vậy cậu cũng với tay qua theo bản năng, cảm nhận được xúc cảm chân thật.
Lòng bàn tay Diệp Thiệu chạm vào cậu, cũng không hề giống như trong tưởng tượng của Trình Kha Nhiên, không hề lạnh lẽo, mà lại nóng hôi hổi.
Xung quanh nhiều người như thế, vậy mà Diệp Thiệu chỉ bắt tay có mình cậu, đại não của Trình Kha Nhiên cũng chết máy luôn rồi, chỉ kịp cảm nhận 2,3 giây rồi vội vàng rút tay ra.
Tránh người khác nghi ngờ.
Diệp Thiệu cũng thong thả rút tay lại, ung dung liếc nhìn Trình Kha Nhiên, quả nhiên cậu nhóc rất bài xích mình.
Trình Kha Nhiên giả vờ không thèm để ý gì mà chắp tay sau lưng, đầu chỉ nghĩ đến, mấy ngày tới không rửa tay có sao không nhỉ?
Hôm nay là buổi tiệc tư nhân nhỏ, cũng không quá trang trọng, chẳng bao lâu sau đã có thêm nam thanh nữ tú đi vào, tự xưng là người mẫu, trông lại giống hot girl hot boy trêи mạng hơn.
Bọn họ vừa đến gần, một số người cũng tự động tản ra, để chỗ cho bọn họ xen vào.
Bốn phía của bàn trà nhỏ hình vuông là ghế phô pha dáng dài, Diệp Thiệu ngồi một mình một chỗ, không ai dám ngồi cạnh hắn cả.
Vậy mà khi người mẫu nam kia tới nơi, hai mắt tia được Diệp Thiệu tỏa sáng lấp lánh, đẩy hết mấy người đi cùng ra ngồi cạnh Diệp Thiệu.
Cung Trạch Ngọc vội vàng ngăn cản: “Này này này, đừng ngồi chỗ đó, Diệp Thiệu có độc đấy.”
Người mẫu nam không hiểu, có người nói đùa thêm: “Diệp tổng của chúng ta nổi tiếng là trai thẳng, cậu ngồi bên cạnh thì anh ta không được tự nhiên, nhỡ lúc sau lại bị mắng lại khổ cho, lại đây, ngồi cạnh tôi nè.”
Trình Kha Nhiên nghe thấy người ta nói vậy, xấu hổ nuốt nước bọt, hóa ra mác thẳng nam đã là nhãn độc quyền của Trình Kha Nhiên rồi à?
Hắn lại kết hôn với mình, nghe như ác bá cưỡng bức con trai nhà lành vậy.
Nghe vậy người mẫu nhìn quanh một vòng, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Trình Kha Nhiên.
Trình Kha Nhiên nhìn thấy Diệp Thiệu đang quan sát mình, vừa xấu hổ vừa không cam lòng chịu thua: “Tôi, tôi, tôi…cũng là trai thẳng.”
Mẫu nam quàng tay qua vai Trình Kha Nhiên: “Trai thẳng thì sao nào, gay cũng đâu có lây nhiễm đâu.”
Trình Kha Nhiên: “Tôi, tôi biết, rất xin lỗi…”
Miệng cậu không ngừng xin lỗi, thật ra lúc mới nói ra cũng rất hối hận, vì sao lại đi hãm hại người vô tội vậy chứ, bản thân cậu cũng là gay.
Vì quá nóng lòng muốn thể hiện trước mặt Diệp Thiệu.
Mọi người đều cười vang, vừa nhìn đồng phục của Trình Kha Nhiên vừa hỏi cậu học lớp nào, sao lại đáng yêu như thế.
Trình Kha Nhiên mím môi không nói thêm câu nào, nhưng cánh tay của người mẫu vẫn đặt trêи vai cậu.
Cung Trạch Ngọc thấy người kia muốn quấn lên Trình Kha Nhiên, cậu nhóc lại ngượng ngùng từ chối như vậy, anh vội vàng kéo Diệp Thiệu ngồi xuống bên cạnh cậu.
Một sô pha chỉ chứa được 3 người, Diệp Thiệu đã đi tới đây rồi, người mẫu nam cũng phải ra chỗ khác.
Cung Trạch Ngọc: “Trai thẳng ngồi với trai thẳng đi, hai người là thẳng nhất, ngồi cùng nhau.”
Đột nhiên Đồ Lũng lại bị kẹp giữa Diệp Thiệu và Trình Kha Nhiên, cậu ta vội vàng đứng dậy: “Tôi không thẳng tôi không thẳng! Không ngồi chỗ này được, tôi sang đối diện ngồi.”
Chạy trốn khỏi hiện trường trai thẳng.
Mọi người bật cười, Đồ Lũng ngồi xuống ở chỗ Cung Trạch Ngọc.
Cuối cùng lại thành 2 người Trình Kha Nhiên và Diệp Thiệu ngồi cùng một sô pha.
Trông hai người cũng không thân quen gì nhau.
Vẫn luôn giữ im lặng.
Nhưng Diệp Thiệu cách cậu gần như vậy, đầu gối chạm vào đầu gối.
Trình Kha Nhiên muốn dịch ra chỗ khác, nhưng cậu thật sự rất hưởng thụ thời khắc này.
Đến khi Cung Trạch Ngọc rót rượu cho hai người với nhìn về phía ngực Diệp Thiệu, nhìn hắn, rồi lại quay sang nhìn Trình Kha Nhiên.
Diệp Thiệu: “Nhìn gì?”
Cung Trạch Ngọc hất cằm về phía ngực hai người: “Sao mỗi đứa một quyển màu đỏ thế kia, kết hôn à?”
____________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Trình Kha Nhiên: Sao có thể! Đây là chứng chỉ sư phạm đó!
Diệp Thiệu: Chứng chỉ đó không nhìn như thế này đâu…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!