Còn Không Qua Ôm Anh Một Cái
Chương 19
Phó Hiển ghét nhất chính là tiết ngữ văn, tụng bài thôi cũng mỏi mồm, đây là tiết hiếm hoi hắn đi học mà không có chơi game, nghiêm túc đánh giá nhìn Thịnh Hoan, đánh giá qua đánh giá lại cũng coi như là giết thời gian.
Hậu tri hậu giác phát hiện, bạn học nữ này sợ là đối với hắn có thành kiến.
Kết hợp với tình huống mấy ngày nay, thành kiến còn không nhỏ.
Tan học, Thịnh Hoan liền vội vàng đi WC.
Phó Hiển đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, hỏi Hứa Hạ, chỉ chỉ chỗ ngồi Thịnh Hoan, “Cậu ấy…… Cậu ấy có phải hay không cái kia tới?”
Nghe nói con gái lúc dì cả tới, tâm tình đều không tốt, hơn nữa dễ quạu.
Hắn biết được điều này bởi vì đứa em gái tên Phó Minh Nguyệt .
Hứa Hạ thấy lão đại tìm mình, có điểm thụ sủng nhược kinh, nghe vậy vẻ mặt hơi hốt hoảng, chau chau mày, “Cái gì cái gì??”
Phó Hiển loại người này, loại chuyện này hắn sao có thể hỏi lần thứ hai, đúng vậy, không có khả năng. Hắn liếc Hứa Hạ một cái, vô lực dựa vào ghế phía sau lưng, cúi đầu lại bắt đầu nghịch di động.
Hứa Hạ tiếp tục ngốc.
Thịnh Hoan đi WC xong, lập tức liền đi văn phòng ôm sách luyện tập Tiếng Anh, tiết cuối cùng là tiếng Anh, xong rồi liền tới Quốc Khánh.
Không nghĩ tới lúc sau đi vào, đụng tới Phó Hiển đang bị chủ nhiệm lớp thuyết giáo, cô nhàn nhạt nhìn lướt qua liền dời đi.
“Phó Hiển, thầy biết em rất là thông minh, bằng không lý hoá cũng sẽ không tốt như vậy, tham gia kì thi vật lý cũng khá tốt, thầy muốn biết em vì cái gì cự tuyệt?”
“Thầy cũng là từng ở qua độ tuổi của em, là người từng trải, thầy sẽ không hại em……”
Thịnh Hoan ôm sách luyện tập ra văn phòng, Đông lão sư còn đang siêng năng dạy bảo học sinh.
Lúc tan học, trên hành lang người rất nhiều, mấy chục quyển sách luyện tập không nhẹ, Thịnh Hoan tất cả sức lực của cánh tay đều dùng tới, bước chân có điểm chật vật.
Giây lát sau, có người chạm vào cánh tay cô. Thịnh Hoan theo bản năng mà quay đầu xem, là Phó Hiển.
Hắn mặc đồng phục, áo khoác lỏng lẻo, tay áo cuốn tới chỗ khuỷu tay, có lẽ là mới vừa nãy nóng quá, trên trán tóc mái phiêu phiêu, lông mày giương lên, trong mắt chứa ý cười, nhẹ cong môi, cô mới phát hiện, bên trái gương mặt hắn thế nhưng mà lại có vết bầm tím, nhợt nhạt.
Thịnh Hoan thu hồi ánh mắt, trên mặt không có biểu tình gì, tiếp tục đi phía trước.
“Ai……” Phó Hiển che ở trước mặt cô, ý cười dần dần dày, ánh mắt từ trên mặt cô rơi xuống, dừng lại ở khuỷu tay cô chỗ sách luyện tập, “Đừng đi a, tớ giúp cậu ôm đi.”
Thịnh Hoan dứt khoát cự tuyệt, “Không cần.” Nói xong, lại tiếp tục đi phía trước.
Phó Hiển là có tính tình chấp nhất, từ nhỏ chính là, lúc còn rất nhỏ đã muốn làm quân nhân, tuy rằng trong nhà không có ai giúp duy trì, nhưng hắn muốn là muốn.
Chưa bao giờ thay đổi, liền muốn giúp đỡ.
Cô thân mình nho nhỏ, đang hơi hơi sợ hãi.
Hắn chính là bất quá, muốn hỗ trợ, liền nhất định phải hỗ trợ.
Phó Hiển cúi người về phía trước, chuẩn bị đem sách luyện tập trong tay cô lấy đi, kết quả tay vừa mới đụng đến sách luyện tập.
“Bang” một cái, Thịnh Hoan đánh vào tay hắn, không có hạ thủ lưu tình.
Phó Hiển sửng sốt dừng lại, ngơ ngẩn mà nhìn cô.
Đừng nhìn người vóc dáng nho nhỏ, tay cũng nho nhỏ, đánh người là thật sự đau.
Thịnh Hoan thở hắt ra, đoạn nghiêm túc nhìn hắn nói, “Phó Hiển.” Tự nhiên lại gọi tên hắn.
“Tớ chỉ nghĩ hảo hảo đọc sách, không có tâm tư để chơi đùa”.
“Về sau đừng tới quấy rầy tớ, cậu không mệt tớ mệt, thật sự.” Cô nhấn mạnh hai chữ ‘ quấy rầy ‘.
Sau đó một lần nữa ôm lên luyện tập sách, lướt qua hắn bước nhanh về phía trước.
Phó Hiển đơ như cây cơ tại chỗ, nhíu lại mi, như suy tư gì mà nhìn bóng dáng cô.
Sau khi tan học.
Thịnh Hoan phải ở lại trực nhật, sau đó về kí túc xá, thu thập mọi thứ vào hai bao to rồi mới vác balo đi.
Cái chỗ thuê phòng trong ngõ nhỏ kia, thời điểm này trong ngày, dân cư thưa thớt.
Ở trong ngõ nhỏ, cô thấy Phó Hiển.
Thịnh Hoan cúi đầu, đôi tay đặt ở vai, làm bộ không quen biết, dựa gần ven tường đi.
Phó Hiển sớm thay cho giáo phục, T trắng áo khoác đen, đem người ngăn lại, ỷ cường môi cười, “Bạn Thịnh Hoan à, làm bạn gái tớ di.”
“Tớ chưa từng có ý định quấy rối cậu, nếu mà đi quấy rối cậu, thà bị mất hai thanh máu trong LOL được hơn.”
“Tớ nói điều này là vì cậu, cho nên cậu……”
Thịnh Hoan mặc đồng phục, lại khoác áo khoác mềm mại, trong mắt thoát lên tia vô hại, thoạt nhìn ngây thơ “A” một tiếng, mới ngửa đầu nghiêm túc hỏi: “Tớ biết cậu sao?”
Ra khỏi sân trường, cô có thể chọn không quen biết hắn.
“Bởi vì vậy, mục đích của tớ chính là cậu”, cô biết a, biết trước hai ngày liền rồi, không cần lại lặp lại một lần hai lần ba lần.
Phó Hiển lại lần nữa giật mình tại chỗ, nhìn bóng dáng Thịnh Hoan càng đi càng xa.
Nghĩ tới vô số câu trả lời, vẫn là xem nhẹ cô……
Tác giả có lời muốn nói: Bởi vì vậy, mục đích của tớ chính là cậu.
Tác giả bảo bảo: “Hôm nay như nào?”
Người đọc tiên nữ: “0 điểm, cho nên đổi mới.”
Tác giả bảo bảo: “Không đúng.”
Người đọc tiên nữ: “???”
Tác giả bảo bảo: “Hôm nay là ái các cậu nhiều một chút nha!”
Được thôi, Hiện Ca cùng A Hoan muốn nhập V, tận lực giúp đỡ tận lực giúp đỡ, nếu như có thể mạnh mẽ hơn nữa, là truyện của chúng ta có thể được xuất bản rồi.
Ta biết có một vài tiểu tiên nữ vì bọn ta mà sẽ khóc lên khóc xuống, nhưng ta hứa sẽ cho bọn họ một cái kết có hậu.
Một quyển sách bất quá năm sáu đồng đi, ta viết không được dài lắm, coi như là mời mọi người ly trà sữa.*
(*) tính tới chương 19 là đã hơn 40000 chữ rồi, ủa còn cả mớ đằng sau là sao hả?? Ít đây ư??
Chúng ta tay cầm tay, vẫn là bạn tốt.
Hai chương đầu được đặt mua đối với tác giả đều rất quan trọng.
Nếu các cậu đặt mua hai chương đầu thì sẽ được phát 【 bao lì xì 】hai đồng không mệt ha, dùng sự nhiệt tình của mọi người tới xem.
Sẽ viết tiếp một truyện nữa: 《 chậm rãi thích cậu 》 là Phó Minh Nguyệt cùng Tiểu Ca Ca chuyện xưa, coi như là một cái chuyên mục nhỏ.
Đại khái sống nhiều năm như vậy, đến nay mới thất bại một lần, Phó Hiển nhẹ phúng cong cong môi.
Hắn như vậy, dù tính tình hơi bướng bỉnh, nhưng cũng không tính là người xấu đi.
Ít nhất không giống Viên Thành Siêu như vậy ** bạn gái.
Hắn từ trước đến nay, nếu không phải dùng biện pháp mạnh, khẳng định là thu thư tình đến mỏi cả tay.
Thành tích thì cũng được chứ bộ, hơi thiếu một chút, dù gì thì trước sau hắn cũng phải làm quân nhân.
Xuy, cho nên những thứ phức tạp như vậy, quan tâm làm gì.
Cũng không giống tiểu tử Chu Kỳ kia, cả ngày không có lý tưởng, Viên Thành Siêu còn tốt, ít nhất có mục tiêu, tuy rằng mục tiêu là thao học muội xinh đẹp.
Nhưng giá trị bất luận như thế nào, bất luận đắt rẻ sang hèn, đều là mục tiêu a.
Mà thôi, hắn sẽ đem đàn guitar hát, bằng không dưới khán đài cũng sẽ không có nhiều tiếng thét chói tới cùng vỗ tay như vậy, nghe nói nữ sinh đều thích lãng mạn, chẳng lẽ như thế này không tính sao?
Uổng hắn chuẩn bị lâu vậy, tâm tư đều nóng đến như vậy, rốt cuộc là công dã tràng à.
Mẹ nó, vẫn là có điểm khó chịu a.
Chu Kỳ, Viên Thành Siêu hai cái loại người này.
Bóng đêm từ từ buông xuống.
Phó Hiển về đến nhà, kéo ra cửa tủ lạnh, cầm bình nhỏ Coca ra tới, vặn ra nắp bình lộc cộc lộc cộc uống lên mấy hớp, vừa lúc nhìn đến Phó Minh Nguyệt từ trên lầu xuống dưới, hỏi: “Ba mẹ đâu?”
Phó Minh Nguyệt đi đến sô pha ngồi xuống, chân bắt chéo, bên xé bim bim khoai lát vị cà chua, bên nhìn TV, “Không biết.”
Phó Hiển đi qua đi, cầm khoai lát ném vào trong miệng, nhai xong sau nói, “Con gái ăn bẩn ít thôi, làn da không đẹp, dễ béo.”
Phó Minh Nguyệt liếc hắn liếc mắt một cái, tức giận mà nói: “Vậy anh còn ăn?”
“Anh em ăn như nào cũng không mập.” Phó Hiển nói, “Nam sinh càng như này càng có khí chất.”
( Lời editor: Khí chất ở đâu vậy anh??)
Phó Minh Nguyệt dẩu miệng không để ý tới hắn, tiếp tục ăn.
Đối diện trên tường TV chiếu《 Hậu duệ mặt trời 》 của Hàn Quốc, vừa xem liền thấy khóc lóc sướt mướt, ôm ôm ấp ấp, aye eya các thứ, này không phải là dạy hư em nhỏ sao?
Phó Minh Nguyệt vừa mới lên sơ trung, chưa có ý niệm thẹn thùng gì, xem say mê tới nỗi quên cả ăn khoai.
Phó Hiển che trước mặt cô, đoạt lấy gói khoai lát, lạnh giọng nói:
“Mới mấy tuổi đầu, xem TV làm gì, còn không mau đi làm bài tập.”
“A a…… Anh hai.” Cốt truyện đang ở đoạn cao trào, bị quấy nhiễu, Phó Minh Nguyệt có thể không nổi bão sao, đứng lên một phen đem hắn đẩy ra.
“Chính anh ngày nào cũng không làm bài tập, không biết xấu hổ nói em?”
“Anh muốn thì tự xử đi a.”
Phó Hiển một cái lảo đảo, nhanh chóng ổn định thân mình, lớn tiếng nói: “Phó Minh Nguyệt, em mới bao lớn? Đây là em nên xem TV sao? Thật là không biết xấu hổ.” Dứt lời, trực tiếp đem đầu cắm kéo xuống.
Phó Minh Nguyệt tức giận đến đôi tay chống nạnh, gọi thẳng tên anh trai mình, “Phó Hiển, anh hôm nay đầu óc bị lú rồi đi.”
“Quảng điện* đều quá dễ dãi rồi, cái gì cũng chiếu trên TV, còn không biết nhắm đối tượng cho phù hợp, bây giờ học sinh sơ trung đã mang thai.”
(*) Quảng điện: cục kiểm tra nội dung phim bên Trung.
” Kệ em” Cô bên mắng bên đi qua đi cắm điện, TV lại bắt đầu, nhưng sớm đã qua cảnh tượng xuất sắc kia.
Phó Hiển nhún nhún vai, hắn cãi nhau luôn luôn là không thắng Phó Minh Nguyệt, bất quá đã thực hiện được, cũng liền không cần thiết lại phí nước miếng.
Muội muội này so với hắn còn ghê gớm hơn a.
Qua hồi lâu.
Phó Minh Nguyệt thực bất đắc dĩ mở miệng, “Anh, anh có thể đừng ngồi đơ ở đó được không? Đây đâu có gì chơi, anh đi ra chỗ khác đi có được không??”
Phó Hiển liếc cô một cái không nói lời nào, hắn yên tĩnh liền nhớ tới cảnh tượng Thịnh Hoan dỗi hắn vừa nãy, chơi game cũng không thể tập trung tinh lực.
Bực bội.
Mẹ nó, đây đều là chuyện gì.
Ở nhà là ở không nổi nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!