Còn Không Qua Ôm Anh Một Cái - Chương 49
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Còn Không Qua Ôm Anh Một Cái


Chương 49


Nghỉ đông lúc sau, Thịnh Hoan không có về Nam Thành, cũng không muốn trở về. Từ Nghệ Mỹ châm chước hai ngày, quyết định ở lại với cô.

Thịnh Hoan mượn học tập để giải sầu, học đến quên ăn quên ngủ, nhưng không quên được Phó Hiển

Hắn a! Một chút đều không tốt đẹp.

Bởi vì, cái gì tốt đẹp hắn đều dành cho cô! Nghĩ đến hắn, khóe môi cô không nhịn được lại cong lên, sau đó liền lắc đầu, cố dời lực chú ý lên trên sách vở.

Tối hôm trước, Từ Nghệ Mỹ mang điện thoại trả cho Thịnh Hoan, hai người mẹ tới con lui một hồi, cô liền nhận lấy.

Nhưng cô vẫn chưa khởi động máy, đến tận hôm ăn tết.

Thịnh Hoan do dự nửa ngày, ở trong lòng cổ vũ chính mình: “Không thể vì hắn mà ngăn cô đến với cái điện thoại.” Cho nên cuối cùng cô vẫn là bật điện thoại.

Cuộc gọi nhỡ không có Phó Hiển, nhưng tất cả các tin nhắn mới đều tới từ hắn, trung bình mấy ngày một tin.

21/12, “Tớ sai rồi, không nên nổi giận với cậu.”

28/12, “Tớ đã thử qua rồi, tớ không thể không có cậu, tớ không muốn khó chịu, là nó muốn khó chịu, cho nên tớ không thể không khó chịu, cậu trả lời tớ một câu được không?”

31/12, “Cậu có về nhà ăn Tết không?”

15/1, “Sắp tới Tết rồi, cậu định làm mặt lạnh với tớ như thế nào nữa? Chẳng lẽ bạn bè bình thường cũng không cho tớ làm?”

Đầu tháng 2, “Tớ sẽ không nhớ tới cậu nữa, cho tới khi cậu chịu gửi tin nhắn cho tớ mới thôi, mạnh khỏe.”

Còn có rất nhiều……

Đôi mắt Thịnh Hoan ướt át, tóc hai bên rũ xuống, trong ánh đèn mở tối này, không ai có thể thấy được biểu tình chật vật của cô cả.

Đột nhiên Từ Nghệ Mỹ gọi: “Thịnh Hoan, nhanh nhanh đi ăn lẩu con”.

Tay cô run lên, di động rơi xuống đất, nháy mắt đau lòng không thôi, khom lưng nhặt lên điện thoại đã ngả tối, cô thoát khỏi trang chủ.

Ting.

Thịnh Hoan xoa xoa nước mắt vương trên màn hình, đáp lại: “Vâng ạ”.

Năm mới của hai mẹ con, tuy không náo nhiệt nhưng ấm áp vô cùng.

Ở giữa bàn nhỏ là hơi ấm nóng của nồi lẩu, hai người mẹ một câu con một câu nói chuyện phiếm.

Sau khi ăn xong, đại khái qua 10 giờ, cô nhận được cuộc gọi của Hứa Hạ, “A Hoan, tớ gọi điện mừng xuân cậu! Năm mới vui vẻ, tâm tưởng sự thành, vạn sự như ý……”

Hứa Hạ nói chuyện mãi không ngừng, Thịnh Hoan đỡ trán, nhẹ giọng nói, “Cậu uống rượu hả?”

Hứa Hạ: “Ách…… Một chút.”

Thịnh Hoan cười cười, “Năm mới vui vẻ nha!”

Trong điện thoại Hứa Hạ nói tiếp: “A Hoan tớ không phải cố ý lâu vậy không liên lạc với cậu, mà ngay cả Chu Kỳ tớ cũng phải cẩn thận từng tí mới gọi được. Mẹ tớ ngày ngày nhét sách vở cho tớ, đem tớ để dưới mí mắt, cấm rục rịch, hic”.

Thịnh Hoan lạnh giọng nói: “Được rồi, Tết nhất đến nơi, cậu nên vui vẻ đi”.

Hứa Hạ ai một tiếng, “Đúng rồi, trung khảo đợt trước tớ biết chắc không phải phong độ bình thường của cậu, vậy mà mấy người khác còn dám xem thường cậu, nói xấu cậu. Cậu xem lần này không phải đều bị vả mặt hết rồi sao.”

Thịnh Hoan bị chọc cười, “Quản chính bản thân mình là được, nghe người ngoài làm gì.”

Hứa Hạ phụ họa: “Cậu nói gì cũng đúng.”

Hai người lại hàn huyên một chút chuyện, đại khái là về cao khảo……

Thịnh Hoan ngắt điện thoại, mới phát hiện Từ Nghệ Mỹ ngủ rồi, tắt đèn liền rón ra rón rén mà đi ra ngoài rửa mặt.

Mới vừa bước ra ngoài cửa, di động lại reo

Cô tưởng Hứa Hạ còn có việc chưa kịp nói, nhấc lên mới thấy là Phó Hiển, hai chữ này thật chói mắt.

Thịnh Hoan quay đầu nhìn cửa phòng, tưởng chừng như Từ Nghệ Mỹ đang nhìn cô thấu triệt vậy. Bèn không nhịn được rùng mình một cái, điện thoại cứ để nó tự kêu.

Hắn đại khái gọi ba lần đi.

Cô liền vào phòng bếp, nhìn lên bầu trời thấy một ngôi sao cực kì chói mắt, Phó Hiển hai chữ này, Thịnh Hoan nhẹ nhàng vuốt ve.

Một lát sau, Phó Hiển nhắn tin mới.

“Nghe đi.”

“Không tiếp.”

“Tớ biết cậu ở lại Thịnh Thành.”

“Không có việc gì. Còn nhớ năm trước tớ đứng trước cửa nhà cậu ngây ngốc cả đêm, trời hôm đó cũng đẹp như thế này, tớ nhìn lên cao, tưởng chừng như đang nhìn thấy cậu.”

Thịnh Hoan cả kinh, đứng dậy chạy đến bên cửa sổ, nhưng đáp lại sự chờ mong là một mảnh đen yên tĩnh.

Tâm cô giờ khắc này đã không còn bình tĩnh được nữa, những nhịp trống ngực liên hồi, cô nghe được rất rõ ràng. Đôi chân không nhịn được muốn đi xuống dưới, lý trí lại bảo không được.

Rốt cuộc đành nhắn cho hắn “Trở về đi.”

Phó Hiển một giây sau liền nhắn lại, “Còn tưởng cậu không nhìn thấy tin nhắn của tớ, đã sớm đi ngủ rồi”.

Thịnh Hoan thường là sẽ đi ngủ, nhưng đêm nay cô rất tỉnh.

Dưới lầu rất lạnh, đặc biệt là mùa này nữa, gió thổi rất mạnh……

Cô phải khuyên hắn trở về.

Bằng không cô đêm nay cô nhất định không thể ngủ.

Xem như tìm cho bản thân lý do để xuống lầu.

Thịnh Hoan chạy nhanh xuống dưới. Phó Hiển ngồi sụp dưới lầu, chung quanh khói thuốc lượn lờ, còn có cả vỏ lon bia.

Đi xuống?

Cô do dự.

Thật ra là đứng từ xa nhìn hắn như thế cũng rất tốt a.

Cuối cùng, cô vẫn quyết định đi xuống.

Phó Hiển cả kinh, ngước mắt lên vừa nhìn thấy mình đang mong ngóng đêm ngày, liền quên cả việc hút thuốc, đứng dậy ôm người vào lòng.

Thịnh Hoan sợ hãi, không ôm lại hắn, nhưng cũng không chối bỏ cái ôm của hắn, giọng nhỏ nhẹ: “Buông ra đi”.

“Một chút nữa thôi.”

Phó Hiển mặt chôn ở cô cổ, mùi hương nhàn nhạt của hắn làm cô dao động, hắn rầu rĩ nói, trông hệt như đứa nhóc không được ăn kẹo.

Thịnh Hoan nhíu mày, vỗ nhẹ lưng hắn, “Nói chuyện đi.”

“Tớ không ở đây lâu được.” Cô sắp phải đi lên rồi.

Hắn “A” một tiếng, sau đó liền buông cô ra.

Phó Hiển cởi áo khoác, bỏ lên trên mặt đất, kéo cô ngồi xuống.

Thịnh Hoan không chịu, lãnh đạm mà nói: “Cậu đem quần áo mặc vào.”

“Tớ không lạnh, thật sự.” Phó Hiển cười nói: “Giây phút nhìn thấy cậu đứng đó, trong lòng tớ cảm thấy thực ấm áp.”

Thịnh Hoan dời mắt, khụ khụ hai tiếng: “Tớ không phải lo lắng cậu lạnh hay không đâu, chỉ sợ cậu mất hình tượng thôi.”

Phó Hiển cười nói: “Khẩu thị tâm phi.”

Hắn lấy lòng mà kéo tay cô “Ngồi nhanh xuống nào, ngoài trời lạnh lắm, nhanh nhanh còn đi lên”

Thịnh Hoan nhìn chằm chằm hắn, nhìn tới nỗi ngượng chín cả mặt mới ngồi xuống. Cô xoa xoa bàn tay lạnh cóng, thấy dáng vẻ đơn bạc của hắn, lòng cô như bị ai nhéo một cái.

Hồi lâu, cô hỏi: “Tớ nhắn tin cậu thấy được hả?”

Phó Hiển ánh mắt nhìn về phía đằng xa, không để nói “Ừ”.

Thịnh Hoan kinh ngạc, “Cậu không có gì muốn nói ư?” Cũng không cãi lại, thật có chút không giống hắn.

“Tớ không đồng ý, nhưng cũng tôn trọng lựa chọn của cậu.” Phó Hiển cúi xuống, lại ngửa đầu lên uống bia: “Cậu còn thích tớ, như thế là đủ rồi, bằng không cậu sẽ không xuống dưới”.

“Tớ vẫn luôn ở ngay sau cậu, bất kì lúc nào cậu quay đầu lại, cũng có thể nhìn thấy.”

Thịnh Hoan rũ mắt, vốn định như thường lệ phản bác lại hai câu, nhưng xét xem như thế chả có nghĩa lí gì, liền im lặng.

Sau một lúc lâu, Phó Hiển âm sắc khàn khàn mà nói: “Tớ phải đi, đi Lương Thành học quân sự”.

Thịnh Hoan kinh ngạc, hỏi lại: “Còn nửa năm nữa mới thi đại học mà?”

Phó Hiển: “Chiêu mộ đặc biệt.”

Thịnh Hoan gật đầu “A” một tiếng, tự đáy lòng mừng thầm cho hắn: “Thật tốt, có thể được đặc chiêu vào trường mà cậu muốn”.

Phó Hiển đè nén cảm xúc nói: “Cậu tới tiễn tớ đi.”

“21 tháng hai tới, tớ ở Lương Thành đợi cậu.”

“Những điều tớ nói cho cậu, đều là thứ tớ muốn đạt được, tớ không nói xuông.”

Thịnh Hoan có điểm ngượng ngùng, do dự mãi mới hạ được chữ “Ừ”.

Giây lát sau, hắn cong môi cười. Đôi mắt nhìn cô ngập tràn sủng ái.

Thịnh Hoan cũng cười.

Lại một trận gió lạnh thấu xương thổi qua. Phó Hiển gắt gao đem cô ôm trong lồng ngực, một khắc đó, cảm nhận được độ ấm của cô, cả người đều mềm nhũn. Hắn khẽ hôn lên trán cô, “Về ngủ đi, muộn quá rồi”.

Thịnh Hoan cố chấp mà nhìn hắn, “Cậu đi về trước.”

Phó Hiển đứng lên, cúi xuống nhìn cô, cười một cái, “Tớ nhìn cậu đi lên mới trở về.” Chỉ xuống dưới mông cô.

Thịnh Hoan mặt đỏ lên, vội đứng dậy, nhặt quần áo cho hắn.

Phó Hiển “Ừ” một tiếng, đem quần áo mặc vào.

Thịnh Hoan lại lần nữa dặn dò, “Cậu về sớm đi nhé.”

“Tuân mệnh.” Phó Hiển chế nhạo nói.

Cô giật giật miệng, cuối cùng lời muốn nói đều nhịn xuống, chạy lên lầu.

Hắn nhìn bóng dáng cô, nho nhỏ, mềm mại, ôm cô thật tốt.

Nếu có thể ôm cả đời thật là tốt biết bao nha.

――

Ngày hai người ước định đã tới, Thịnh Hoan ngủ quên, tối hôm qua ôn tập đến rạng sáng, cô nhìn đồng hồ, cả kinh. Bèn vội vàng đứng dậy đánh răng rửa mặt.

Từ Nghệ Mỹ còn chưa có đi làm, hỏi cô làm sao vậy?

Cô trên lưng đeo balo nhỏ, xỏ giày, ném lại một câu “Hứa Hạ kêu con đi tìm cậu ấy giải sầu, không biết xảy ra chuyện gì.” Lời còn chưa nói xong, bóng người liền biến mất không thấy.

Từ Nghệ Mỹ hậu tri hậu giác gật gật đầu, con gái mấy ngày này học tập căng thẳng quá, cũng nên ra ngoài giải sầu.

Thịnh Hoan ngồi xe buýt hai giờ tới Lương Thành, lại đi tàu điện thêm một giờ nữa thì tới cổng trường quân sự. Người đi đường không nhiều, nhưng trong trường thì lại nhiều vô số kể. Hầu hết đều là cha mẹ đưa tiễn con em mình tới trường.

Thịnh Hoan liếc mắt một cái liền nhìn thấy Phó Hiển, hắn đứng ở cổng trường, mang áo phao màu đen. Vầng trán rộng toát lên vẻ thông minh, ánh mắt nhìn xuống dưới.

Có gì đó như là ủy khuất.

Thịnh Hoan cười thầm, còn tới kịp.

Bỗng dưng, hắn ngẩng đầu nhìn qua.

Cô ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt ấm áp.

Phó Hiển nhẹ nhàng thở ra, âm sắc trầm thấp mà nói: “Còn không tới ôm anh một cái.”

Giờ khắc này, bao nhiêu bá khí, bá đạo, ngạo kiều hắn đều show ra hết, đột nhiện Thịnh Hoan có điểm sợ hãi.

Cô nghiêm túc sửa: “Tớ không có ‘anh’ nào đó”.

“Qua ôm anh một cái nào.” Hắn nũng nịu.

Thịnh Hoan chịu thua, bước tới trước, lại bất ngờ bị hắn ôm vào trong lồng ngực.

Bàn tay cô có chút do dự, xong liền ôm chặt lấy cổ hắn.

Hai người ôm nhau được một lúc, bên lỗ tai xuất hiện hơi thở ấm nóng của hắn: “Cậu thật tốt”.

Thật ngứa mà!

Vành tai của cô đều đỏ ửng lên rồi, nói hắn: “Cậu buông ra được rồi”.

Phó Hiển không để ý tới lời nói của cô, như cũ gắt gao ôm cô, hôn lên tai cô, sườn mặt,…..

Cuối cùng là tới thứ hắn vừa mới gặp đã thích, cánh môi đỏ bừng của cô.

Một lúc lâu, hắn buông cô ra, mắt nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa, cậu mau về đi”.

Thịnh Hoan nói một tiếng “Ừ”, nhìn hắn xoay người đi xa. Cô rất muốn gọi hắn lại, nói hết những thứ từng muốn nói, những tâm tư giấu kín nơi đáy con tim, nhưng đến lúc này. Ngôn ngữ hóa hư không.

Thịnh Hoan đi ăn sáng rồi lên xe buýt trở về. Lúc ngồi vô ý nhét tay vào túi, không ngờ lại rút ra 3000 tệ, cùng một tờ giấy nhỏ: “Cầm tiền của tớ là người của tớ biết không”.

Ngạo kiều thật đấy.

Ấu trĩ.

Chỉ có 3000 tệ mà đòi mua vợ sao?

Thịnh Hoan bất đắc dĩ đỡ trán, lấy di động ra nhắn tin cho hắn: “Cậu làm gì lại cho tớ tiền?”

Đợi hồi lâu, người kia không đáp lại. trong tay cô cầm một chồng tiền, mặc nhiên không thể bỏ.

Cô trở về nhà, tự nhiên liền hiểu, chú tâm ôn tập, chờ khai giảng.

Thời gian trôi rất nhanh, đại học ngày ấy thi xong thực rất nhanh.

Tháng tám, thành tích cao khảo ra tới, cô biết mình trúng tuyển đại học, nhưng lại không hề cao hứng.

Viên Thành Siêu gia nhập quân ngũ.

Chu Kỳ không biết nghĩ gì, nói muốn học lại.

Hứa Hạ thật sự không lay chuyển được mẹ mình, lại đi Anh Quốc.

Không biết hai người bọn họ thế nào, ai ya……

Từ những thiếu niên ngây ngô lúc trước, chính thức chọn nguyện vọng đầu tiên rồi.

Trưởng thành, xuất phát thôi, theo đuổi mộng tưởng, dù có chút đau đớn, nhưng sẽ nhanh lành thôi.

Thanh xuân a, cảm ơn ngươi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN