Nhớ Em - Chương 19: Tức giận
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
183


Nhớ Em


Chương 19: Tức giận


Editor + Beta: Tiểu Hy.

Chạng vạng, Khương Tuệ ở hành lang bệnh viện gọi điện thoại.

Cô chậm chạp không về nhà, sợ Khương Thủy Sinh lo lắng.

“… Vâng vâng, đúng vậy ba, con rất ổn… Là bệnh dạ dày của bạn con phát tác, con đưa cậu ấy tới bệnh viện… Vâng, con rất nhanh sẽ trở về nhà, ba đừng lo lắng… Con biết phải ngồi xe buýt số 15 trở về.”

Khương Tuệ cúp máy, nhẹ nhàng thở ra, lúc cô trở lại phòng bệnh, Trì Yếm vẫn chưa tỉnh.

Thiếu niên bờ môi tái nhợt, ống kim đang cắm vào tĩnh mạch để truyền dịch.

Sau khi bác bảo vệ đưa anh đến bệnh viện đã rời đi, lúc này bác sĩ đi vào: “Cô bé, em là em gái của cậu ấy sao?”

Khương Tuệ lắc đầu: “Là bạn học ạ.”

Bác sĩ rất kinh ngạc nhìn cô một cái, tiểu thiếu nữ toàn thân dơ bẩn, có lẽ là bị té rất nhiều lần, nửa bên quần dính bùn. Cặp sách của cô đều là bùn, băng gạc trên mặt cũng bị bẩn.

“Chị không biết em có nghe hiểu không, nhưng bạn học này của em bị bệnh dạ dày rất nghiêm trọng, vừa rồi làm kiểm tra cho cậu ấy, bị xuất huyết dạ dày. Cậu bé vốn đã mắc bệnh, mấy ngày nay lại ăn đồ ăn có tính kích thích, nếu em đưa tới bệnh viện chậm một chút nữa, hậu quả không dám tưởng tượng. Cậu bé mới bao lớn đã bị nghiêm trọng như vậy, trong nhà chẳng lẽ không có người chăm sóc sao? Em có phương thức liên hệ với người nhà của cậu ấy không?”

Khương Tuệ ngẩn người, hồi lâu mới nói: “Anh ấy tự nuôi gia đình, chỉ còn một người em trai thôi.”

Bác sĩ lộ vẻ không đành lòng, nặng nề thở dài một tiếng: “Chị hiểu rồi, em gái nhỏ, em về nhà trước đi, nếu không người nhà của em sẽ lo lắng, yên tâm, nơi này sẽ có chị y tá chăm sóc tốt cho cậu bé.”

Khương Tuệ gật gật đầu, lúc đi cô còn quay đầu lại nhìn Trì Yếm vài lần.

Anh an an tĩnh tĩnh nằm trên giường bệnh, bệnh nặng đến như vậy nhưng không ai có thể chăm sóc anh. Bao gồm cả chính cô cũng không có biện pháp làm bạn với anh.

Khương Tuệ nhớ rõ, anh kêu cô không cần quản anh, bất luận khi nào cũng cách anh xa một chút. Trong lòng cô có chút khổ sở, cuối cùng vẫn là quay lại, nhỏ giọng nói: “Anh nhanh tốt lên nhé.”

Khương Tuệ sờ sờ trên người, còn ba đồng tiền lẻ, cô ra khỏi phòng bệnh.

Lúc Trì Yếm tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào phòng bệnh, chị y tá kéo rèm ra: “A, cậu tỉnh rồi, thế nào, còn đau không?”

Dạ dày đau, nhưng Trì Yếm lắc đầu.

“Tôi đã ngủ bao lâu?”

“Tối qua bảo vệ của trường cậu đưa cậu tới đây, bây giờ là 12 giờ trưa rồi.”

Trì Yếm cau mày, rút ống kim ở mu bàn tay rồi xuống giường.

“Ôi này, cậu làm cái gì thế! Hiện tại không thể đi, còn phải quan sát hai ngày. Ống kim có thể tùy tiện rút ra sao! Tay cậu chảy máu rồi kìa.” Y tá lạnh lùng nói, “Mau nằm xuống.”

Trì Yếm hỏi: “Tiền khám bệnh của tôibhết bao nhiêu? Tôi đi đóng viện phí.”

“Gấp cái gì.” Y tá tức đến bật cười, “Còn muốn sống không, còn chuyện gì có thể quan trọng hơn mạng cậu hả, nằm xuống trước đi, tôi lấy đồ ăn cho cậu. Cô bé… Bảo vệ trường cậu có để lại cháo, ăn một chút trước đi.”

Trì Yếm lẳng lặng nhìn y tá: “Bảo vệ trường?”

Y tá nhớ tới lời khẩn cầu của cô bé, quay mặt qua chỗ khác: “Đúng vậy, ăn cháo trước đi.”

Trì Yếm an tĩnh, sau một lúc lâu, anh yên lặng nằm xuống. Y tá bưng một chén cháo lỏng tiến vào, Trì Yếm khàn khàn giọng nói: “Tôi tự ăn.”

Y tá đưa cho anh, nghĩ thầm thật là quật cường.

Anh rũ mắt, ăn hết chén cháo.

Hồi lâu sau, anh đột nhiên hỏi: “Cô ấy té có bị thương không?”

“Cái gì?”

Trì Yếm không nói nữa.

Anh ăn hết chén cháo không chừa một giọt, cuối cùng vẫn là giao tiền rồi xuất viện. Anh còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, nằm đây như một phế nhân chính là lãng phí thời gian.

Hôm nay là thứ tư, vốn dĩ phải đi học.

Bình thường 7 giờ rưỡi sáng, anh và bác Trương sẽ cùng chờ Đoạn Linh xuống lầu đi học, nhưng hôm nay đến giữa trưa anh mới đến Đoạn gia.

Đoạn Thiên Hải là kiểu nhân vật gì, Trì Yếm trước kia một phút cũng sẽ không đến trễ, nay lại giữa trưa mới tới, ông ta đã thăm dò mọi chuyện rõ ràng.

“Thân thể thế nào rồi?”

Trì Yếm nói: “Rất xin lỗi, hôm nay cháu đến muộn.”

Anh không đề cập tới chuyện đã xảy ra, Đoạn Thiên Hải lại vừa lòng với anh thêm vài phần. Tuy ông ta biết chuyện này là con gái làm sai, nhưng trên đời này có ông bố nào lại thích nghe người khác nói con mình không tốt chứ.

Trì Yếm biết làm người như vậy, Đoạn Thiên Hải sẽ không bạc đãi anh.

Ông ta có chút ý tứ xin lỗi: “Linh Linh còn nhỏ, không mấy hiểu chuyện, cậu phải đảm đương nhiều việc rồi.”

Trì Yếm khom lưng, bình tĩnh nói: “Là cháu không chăm sóc tốt cho Đoạn Linh tiểu thư, sau này ở trường cháu sẽ chú ý.”

Đoạn Thiên Hải vừa lòng gật đầu: “Mấy ngày này cậu nghỉ ngơi đi, đợi mấy ngày nữa rồi đi học, tiền lương cứ tính như cũ. Dì Dương! Đem tổ yến đến đây.”

Dì Dương cầm một hộp quà đưa cho Trì Yếm.

Trì Yếm nói cảm ơn rồi rời đi.

Anh gọi xe trở về hẻm Lý Tử, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ. Mấy con chó hoang sủa như điên, anh kéo kéo khóe miệng, ném hộp tổ yến cho đám chó.

Chó hoang dựng thẳng đuôi ngửi ngửi, không hứng thú rời đi.

Trì Yếm biết, Đoạn Thiên Hải cho anh tổ yến, bản chất không khác gì tùy ý ném đồ cho chó.

Khương Tuệ cho rằng, Trì Yếm bệnh nặng như vậy, có khả năng là một thời gian dài không thể tới trường học.

Nhưng tháng tư còn chưa qua đi, ngày thứ hai nào đó, cô lại thấy tan học Trì Yếm xách cặp giúp Đoạn Linh. Trần Thục Quân đang muốn cười, Khương Tuệ kéo kéo tay áo của cô bé: “Mỗi người đều không dễ dàng.”

Trần Thục Quân làm động tác kéo khóa miệng, không cười.

Chiếc cặp sách trong tay thiếu niên có màu hồng nhạt, mặt trên còn có mèo Kitty rất lớn, vừa nhìn liền biết là loại của con gái dùng. Trì Yếm rất cao, ở trong đám người đặc biệt gây chú ý, thiếu niên cao lớn như vậy lại xách chiếc cặp như thế, rất nhiều người che miệng trộm cười.

Hiện tại mọi người đều đã biết, Đoạn Linh sơ tam ban 1 mang theo một “Tên chân chó” hỗ trợ mở cửa xe cùng lấy cặp sách, sự tồn tại đặc thù như vậy, mọi người sôi nổi nghị luận sau lưng anh.

Nhưng sắc mặt Trì Yếm không hề biến đổi, anh trầm mặc đến gần như lãnh đạm mà xách cái cặp kia, tựa như chưa từng nghe thấy bất cứ lời bàn luận nào.

Loại xưng hô khuất nhục này, Trì Yếm không phản ứng, Trì Nhất Minh lại không cách nào không để ý.

Thời điểm Trì Nhất Minh từ lầu hai đi xuống, bạn học của cậu trêu đùa nói: “Trì Nhất Minh, mau xem anh của cậu kìa, lại giúp Đoạn Linh cầm cặp sách.”

Ngữ điệu khinh mạn cùng châm chọc, Trì Nhất Minh nghe được rành mạch, cậu gần như không khắc chế được tia âm lãnh trong mắt, hung hăng đẩy bạn học kia một cái.

Bạn học nam lảo đảo vài bước, cũng tức giận: “Cậu làm cái gì thế?!”

Trì Nhất Minh phản ứng lại, thấp giọng nói: “Rất xin lỗi.”

Bạn học nam gãi gãi đầu: “Được rồi, cũng là tớ không đúng, không nên nói anh trai của cậu.”

Trì Nhất Minh miễn cưỡng cười cười.

Bởi vì chuyện này, Trì Nhất Minh không ít lần bị chê cười. Cậu là lớp trưởng của lớp sơ nhất ban 1 cũng là người đứng nhất khối, sự tồn tại ưu tú như vậy, anh trai lại bị người ta gọi là “Tên chân chó” giúp con gái xách cặp, không biết bao nhiêu người dùng chuyện này mà cười nhạo Trì Nhất Minh.

Nhưng thật ra Trì Nhất Minh không thèm để ý.

Cậu biết Trì Yếm đang phải chịu khuất nhục, nếu bàn về chuyện này, ai có thể chịu những khuất nhục như Trì Yếm mấy năm nay?

Anh trai không thèm để ý, cậu càng không thể để ý. Cậu sẽ không cảm thấy vì Trì Yếm mà mất mặt, không ai biết rõ bằng cậu anh trai mạnh mẽ thế nào, cậu chỉ hận chính mình bất lực, cái gì cũng để Trì Yếm gánh vác.

Bây giờ loại đồn đãi vớ vẩn này ngược lại làm trong lòng cậu dễ chịu hơn một chút.

Ít nhất, cậu không để Trì Yếm một mình gánh vác. Ý nghĩ học thật tốt lại càng thêm kiên định trong lòng cậu.

Cậu chỉ hận tiện nhân Đoạn Linh, cô ta mọi cách làm anh trai cậu phải xấu mặt.

Lúc này đã là giữa tháng tư, còn chưa đến hai tháng nữa học sinh sơ tam phải thi chuyển cấp.

Trước kỳ thi có một cuộc thi thử, sơ tam phải dùng phòng học của sơ nhất và sơ nhị.

Khương Tuệ cùng Trần Thục Quân dán số báo danh lên bàn.

Trần Thục Quân nói: “Khương Tuệ cậu cẩn thận một chút, bàn cậu có cái đinh nhô lên, còn có gai gỗ, coi chừng đâm trúng tay.”

Khương Tuệ gật gật đầu, cười trả lời: “Được, cảm ơn cậu.” Cô tránh cái đinh, dán số báo danh xuống bàn.

Số báo danh dưới lòng bàn tay cô viết hai chữ “Trì Yếm”.

Cô biết Trì Yếm không học sơ nhị mà phải đi sửa xe, tới kì thi này, có khả năng anh sẽ không thích ứng được.

Dù sao Trì Yếm cũng không biết chủ nhân của cái bàn này là ai, vì thế cô cầm lấy bút chì bấm, viết dòng chữ “Bạn học cố lên!” ở phía dưới góc bên phải bàn, còn vẽ một cái mặt cười nho nhỏ.

Khương Tuệ chống cằm, nhịn không được cười.

Thời điểm Trì Yếm làm xong bài thi còn dư lại 30 phút.

Anh rũ mắt nhìn bài thi, lại bôi đen hết một nửa đáp án. Cái đinh trên bàn đâm vào tay anh, anh đưa mắt nhìn, cánh tay không sao.

Nhưng anh biết đây là bàn của ai.

Ngón tay anh xoa xoa trên dòng chữ “Bạn học cố lên!” vụng về đáng yêu kia, khóe miệng hơi hơi cong lên.

Chờ giáo viên thu bài thi, đóng cửa, Trì Yếm lại vòng trở về.

Trong tay anh cầm vài dụng cụ, duỗi thẳng cái đinh bị uốn cong rồi đóng xuống bàn cho khỏi nhô lên nữa, sau đó lại mài mấy cái gai gỗ nhỏ trên bàn.

Gai gỗ bị anh mài đi, chiếc bàn nửa cũ liền trở nên bóng loáng.

Thi hết hai ngày rưỡi, ngày thứ ba đi học lại, Trần Thục Quân kinh ngạc phát hiện gai gỗ trên bàn không thấy nữa.

“Khương Tuệ, trường sửa bàn rồi sao?”

Khương Tuệ lắc đầu, cũng có chút mờ mịt. Nhưng quả thật có đôi khi trường sẽ báo sửa bàn, đây không phải chuyện gì hiếm lạ.

Lực chú ý của bọn họ bị một chuyện khác hấp dẫn.

Sau trường có một viện dưỡng lão, nghe nói là viện dưỡng lão có niên đại xưa nhất ở thành phố R. Bên trong có vài giáo viên già.

Tháng năm vừa vặn là cuối năm học, trường học nói các bạn học có thể tổ chức đi “Thăm hỏi các giáo viên lớn tuổi”.

Xuất phát từ sự an toàn cho học sinh, từ năm nay trường học không tổ chức hoạt động tập thể quy mô lớn, lỡ như xảy ra chuyện trường học cũng không gánh nổi trách nhiệm. Vì thế lớp trưởng cầm một tờ giấy thống kê những học sinh muốn đi tham gia hoạt động “Thăm hỏi các giáo viên lớn tuổi”.

Khương Tuệ vốn đang rối rắm có nên đi hay không, chân của cô ngắn lại nhỏ, sợ là còn chưa thăm hỏi người ta thì đã bị té ngã.

Trần Thục Quân thấy cô do dự, ôm cánh tay cô: “Đi thôi đi thôi! Dù sao cũng là cuối tuần, chúng ta coi như đi chơi, hơn nữa các giáo viên lớn tuổi rất có khí chất, chúng ta đi trò chuyện với bọn họ!”

Khương Tuệ cười gật gật đầu, cuối cùng vẫn là đồng ý.

Bọn họ xuất phát mới phát hiện không có nhiều người đi, tổng cộng chỉ có hai mươi người. Khương Tuệ xách chuối và táo mua bằng tiền tiêu vặt của mình trong tay, đi theo phía sau lớp trưởng Trần Sở, phần lớn là bọn trẻ mười hai mười ba tuổi, nói nói cười cười đi về hướng viện dưỡng lão.

Ánh sáng vừa vặn, hoa dại nở khắp ven đường, các thiếu niên thiếu nữ ngâm nga ca hát, tinh thần cực kỳ phấn chấn.

Một chiếc xe hơi màu đen chạy ngang qua bọn họ, tro bụi bay mù mịt.

Bọn học sinh che miệng mũi lại, chờ tro bụi bay đi hết.

Có người nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mấy người lái xe trên đường kiểu này thật đáng ghét, cả người chúng ta đều bẩn rồi…”

Mọi người đều tán đồng, có người nói: “Hình như là xe của Đoạn Linh.”

Quả nhiên chỉ trong chốc lát, bọn học sinh tới viện dưỡng lão, vừa lúc thấy Trì Yếm mở cửa xe cho Đoạn Linh.

Có người chê cười nói: “Thật đúng là đại tiểu thư và nô tài thời phong kiến.”

Cơn gió hạ thổi qua, Trì Yếm ngẩng đầu nhìn qua.

Khương Tuệ ánh mắt ấm áp, rất vui vẻ khi anh đã khỏe lại.

Ánh mắt anh dừng lại trên người Khương Tuệ một chút, sau đó đỡ Đoạn Linh xuống xe.

Châm chọc thì châm chọc, nhưng tiểu thiếu niên thiếu nữ vẫn là nhịn không được nhìn qua đó. Đoạn Linh mang đôi giày đỏ phong cách tây âu, vớ dài màu trắng, còn có một thân váy bồng cung đình.

Có vài phần cảm giác “Lolita” của sau này, đáng tiếc hết thảy đều bị cái trán nhô ra của cô ta phá huỷ.

Sự phối hợp tinh xảo lại quái dị, ánh mắt của bọn học sinh sáng ngời.

Đến Trần Sở cũng nói: “Thật phiền, nếu biết Đoạn Linh tới, chúng ta sẽ không tới.”

Bác Trương cùng Trì Yếm lấy túi quà lớn quà nhỏ từ cốp xe ra, các bạn học nhìn đến nghẹn họng. Đoạn Linh giống như là tới biểu diễn, cằm khẽ nâng đứng ở một bên. Bọn học sinh cầm quà, so với cô ta thì có vẻ vô cùng keo kiệt, bọn họ có chút lúng túng.

Nhóm giáo viên lớn tuổi nghe tiếng đi ra, thấy bọn nhỏ liền cười muốn nở hoa.

Bọn họ hòa ái nói: “Các bạn học nhỏ mau vào đây ngồi. Uống nước không? Ăn bánh quy không?”

Khương Tuệ nhẹ nhàng thở ra, cô thật sợ hôm nay biến thành buổi vây xem Đoạn Linh biểu diễn.

Cô đưa táo và chuối, một giáo viên nữ 70 tuổi đã về hưu hòa ái nói: “Cảm ơn con, bạn học nhỏ.”

Khương Tuệ lắc đầu cười cười: “Bà ơi, nếu quả táo không cắn được, bà có thể dùng muỗng nạo nó.”

“Bà biết rồi.”Bà lão thương tiếc nhìn khuôn mặt bị thương của cô, ôn hòa cười cười, “Đám nhỏ bọn con thật đáng yêu. Khuôn mặt con bị sao vậy?”

“Lúc còn nhỏ bị bệnh, đi đường có chút khó khăn ạ.”

Bà lão hiền lành nói: “Đến khi con khỏe, nhất định sẽ là cô gái xinh đẹp nhất.”

Bên má Khương Tuệ lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Bà lão sờ sờ đầu cô: “Không phải bà dỗ con đâu, đời này bà đã gặp rất nhiều người, ngũ quan của con rất mỹ lệ.” Giống như bông hoa đào sáng lạn nhất mùa xuân.

Buổi chiều ánh mặt trời không hề gay gắt, Trần Sở tổ chức buổi vệ sinh với các bạn học. Cô biết các học tỷ sẽ không làm, vì thế chỉ có thể để mấy cô bé sơ nhất cùng nhau quét rác.

Hai chú mèo con lắc lư đi tới, cuối cùng ngồi xổm bên chân Khương Tuệ, thân mật cọ cọ vào cô.

Khương Tuệ gãi gãi cằm nó, nó nhắm mắt lại, trong cổ họng phát ra tiếng rên nhẹ, Trần Thục Quân nói: “Oa, thật đáng yêu.”

Đoạn Linh vốn ngồi ở một bên nhìn đến thèm, nói với Trì Yếm: “Anh đem một con đến đây cho tôi.”

Trì Yếm nhíu mày.

Đoạn Linh thấy anh thật lâu không động đậy, tức giạn nói: “Tôi nói cái gì anh không nghe thấy sao? Tôi muốn con mèo trắng kia!”

Trì Yếm mím môi, cuối cùng đi tới bên người Khương Tuệ, mèo con thân cận với Khương Tuệ, hận không thể lật bụng cho cô sờ.

Trì Yếm ngồi xổm trước mặt cô, mèo con bị thân ảnh của anh bao phủ, “Meo” một tiếng, hận không thể bò lên người Khương Tuệ.

Trì Yếm duỗi tay cầm lấy sau cổ mèo trắng.

Khương Tuệ theo bản năng ôm lấy nó.

Hai người bốn mắt giao nhau, đôi mắt đen nhánh của Trì Yếm nhìn cô.

Khương Tuệ cùng Trần Thục Quân nghe được lời Đoạn Linh nói, Trần Thục Quân cũng khẩn trương nói: “Khương Tuệ, đừng đưa cho bọn họ.”

Mèo con liếm liếm ngón tay Khương Tuệ, Khương Tuệ nhỏ giọng nói: “Em không muốn đưa cho anh.” Cô đã nhìn thấy bộ dáng Đoạn Linh và Lâm Văn Văn đánh nhau, cô sợ Đoạn Linh đánh chết chú mèo con này.

Trì Yếm nhìn đôi mắt đào hoa xinh đẹp của cô, đứng dậy quay về.

Đoạn Linh ngây ngốc: “Anh làm cái gì thế? Sao không đoạt lấy nó!”

Lần trước cô ta đánh với Lâm Văn Văn, Lâm Văn Văn không chịu trả lại khẩu trang, là Trì Yếm lạnh nhạt mạnh bạo đoạt về. Giờ phút này nó cũng chỉ là một một con mèo không có chủ nhân mà thôi, người ta nói không muốn đưa, anh cứ như vậy bỏ qua sao?

Trì Yếm mím môi: “Trở về tôi mua cho cô một con.”

“Không được, tôi muốn con mèo trên tay con nhóc đó! Nếu đến chút bản lĩnh này cũng không có, anh ở lại Đoạn gia làm gì!”

Ánh mắt Trì Yếm chợt lạnh xuống, anh không nói gì, quay đầu đến chỗ Khương Tuệ.

Anh vươn tay về hướng Khương Tuệ: “Đưa nó cho tôi.”

Lúc anh nói lời này, ngữ điệu hơi lạnh, mắt lại không nhìn cô, lướt qua phía sau tiểu thiếu nữ, nhìn mấy cây nho trong viện.

Khương Tuệ tự nhiên biết anh khó xử, người trước mắt gần như đã có vài phần giống với Trì Yếm quạnh quẽ của mấy năm sau.

Cô hỏi: “Đoạn Linh sẽ không làm nó bị thương phải không?”

Trì Yếm dừng một chút: “Ừm.”

Trần Thục Quân kéo kéo ống tay áo Khương Tuệ, cô có chút do dự nhưng vẫn bỏ mèo con vào trong lòng anh. Trì Yếm cúi đầu nhìn mèo con, nó rất mềm mại, nhưng vẫn cuộn tròn lại, trên người tựa như còn mang theo hơi ấm của tiểu thiếu nữ.

Anh ôm mèo, giao nó cho Đoạn Linh.

Trần Thục Quân tức muốn khóc: “Khương Tuệ!”

Khương Tuệ buồn cười xoa xoa má cô bé: “Được rồi, đừng tức giận. Nếu anh ấy nuốt lời, tớ cũng sẽ tức giận.”

Trần Thục Quân căm giận bế mèo con màu xám dưới chân lên, kéo Khương Tuệ tìm các giáo viên nói chuyện.

Nhưng Khương Tuệ vừa rửa sạch tay, chuẩn bị làm vằn thắn cùng các giáo viên thì bên bàn đá truyền đến một tiếng thét chói tai.

“A! Con mèo chết tiệt, nó cắn tôi!”

Khương Tuệ ngẩng đầu liền thấy Đoạn Linh ném mèo ra ngoài. Đầu mèo con đập vào ghế đá, thân thể hơi hơi run rẩy.

Các bạn học im như ve sầu mùa đông.

Nhóm giáo viên lớn tuổi cũng nhíu mày.

Con mèo nhỏ dừng ở bên chân Trì Yếm, một lát trước nó còn nằm trong lòng Khương Tuệ.

Trì Yếm cứng đờ.

Cô hỏi anh Đoạn Linh sẽ không làm nó bị thương phải không, lúc ấy anh đã nói cái gì.

Anh gần như lập tức quay đầu nhìn Khương Tuệ.

Tiểu thiếu nữ cúi đầu, nhào bột mì trên tay, không nhìn anh.

Trần Thục Quân kéo kéo ống tay áo Khương Tuệ: “Khương Tuệ, cậu giận sao?”

Khương Tuệ gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Kẻ lừa đảo.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tuệ Tuệ: Em giận anh rồi. Anh là kẻ lừa đảo, tên hỗn đản, em tín nhiệm anh nên mới đưa cho anh, nhưng anh lại cùng một đám với Đoạn Linh!

Trì Yếm (gian nan nói): Tôi…

Tuệ Tuệ: Không được nói chuyện với em! Em thật sự tức giận = =

Tuệ Tuệ nhà chúng ta tức giận cũng thật đáng yêu!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN