Nhớ Em
Chương 73: Kẻ lừa đảo
Editor: Yang Hy.
Không khí trong phòng rất nặng nề, Trì Yếm cúi đầu nhìn đồng hồ: “Hôm nay đến đây thôi.”
Sử Sương Lam ngồi ở trong góc, bàn tay với đôi móng sơn đỏ đặt trên đùi Tống Địch. Tống Địch trên mặt cười hì hì, nhưng dưới bàn lại ám chỉ xoa nắn tay cô ta. Sử Sương Lam bị Trì Yếm cho ăn quả đắng, ở chỗ khác chủ động xuất kích còn coi như mọi việc đều thuận lợi.
Đái Hữu Vi không quan tâm bạn gái mình rốt cuộc đang làm gì, hắn hoa tay múa chân cực kỳ cao hứng.
Vừa nghe Trì Yếm nói đi, Đái Hữu Vi cũng không quyến luyến, lập tức liền đi theo.
Sử Sương Lam hất văng tay Tống Địch, cũng vội vàng đi theo.
Những người còn lại tất nhiên cũng sẽ không giữ Trì Yếm lại.
Trì Nhất Minh ở đây, cùng bọn họ còn giống bạn cùng lứa tuổi, nhưng Trì Yếm thì khác, khí chất lạnh lùng của anh, như là chủ nhiệm giáo dục thời cấp ba, không ai dám nói đùa.
Gió đêm quất vào mặt, khuôn mặt Khương Tuệ bởi vì thiếu oxy mà có chút đỏ lên.
Trì Yếm nói: “Đái Hữu Vi, các anh về trước đi.”
Anh cầm tay Khương Tuệ, kéo cô đi dọc theo con phố, xe chạy theo ở xa xa phía sau. Vào đêm đầu hạ, gió vừa nhẹ vừa ấm, thổi phất qua má đặc biệt thoải mái.
Khương Tuệ thoải mái nheo nheo mắt, đôi mắt đào hoa của cô hơi nhếch lên, có loại hương vị vui sướng.
Hai người đi đến công viên lần trước nghỉ chân.
Khương Tuệ nhớ tới lúc trước Trì Yếm nói đi theo anh có khả năng sẽ ăn không đủ no, hiện tại mới biết đây chỉ là hù dọa. Anh nói chính mình hai bàn tay trắng, kêu cô đừng đi theo anh, sau đó cô không đi.
Cô nghiêng đầu hỏi anh: “Trì Yếm, nếu lần trước em lựa chọn trở về thì sao?”
Trì Yếm dừng chân, anh nhìn thoáng qua Khương Tuệ rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
“Vậy để em trở về.”
Khương Tuệ cắn cắn môi: “Cứ như vậy sao.”
Trì Yếm nói: “Ừm.”
Khương Tuệ nhớ lại Trần Thục Quân có một khoảng thời gian thường đọc tiểu thuyết ngôn tình, cô nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ anh không giận sao? Một người phụ nữ xấu xa bởi vì anh không có tiền mà không cần anh nữa, anh cứ như vậy buông tha cho cô ấy sao? Anh có thể đợi đến như bây giờ, đặc biệt lợi hại mà trở lại, sau đó trả thù.”
Cô càng nghĩ càng cảm thấy lạ.
Hai mắt sáng lấp lánh vòng đến trước người Trì Yếm, đầu cô thiếu chút nữa đã đụng vào ngực anh, lúc này Trì Yếm mới dừng bước chân, rũ mắt nhìn cô.
Khương Tuệ hỏi: “Trì Yếm, anh không có dục vọng chiếm hữu sao?”
Trong nháy mắt ấy, Trì Yếm mặt không cảm xúc nhìn cô.
Khương Tuệ nóng đầu hỏi câu này, mới cảm thấy biểu cảm của anh hình như có chút không đúng.
Gió thổi qua, đầu óc Khương Tuệ bởi vì thiếu oxy mà tỉnh táo lại.
Bản thân cô biết Trì Nhất Minh nhốt cô nhiều ngày như vậy vẫn không xảy ra chuyện gì, nhưng người khác không biết, Trì Yếm cũng không biết.
Lúc Trì Yếm không cười, ngoại trừ sự cứng nhắc nghiêm túc, còn có loại lạnh lùng toát ra từ trong xương cốt.
Thật ra cô càng muốn hỏi, vì sao Trì Yếm có thể bao dung không điểm dừng với cô?
Nhưng nghe thấy mấy từ “Dục vọng chiếm hữu” này, cái u tối ở đáy mắt anh vẫn bị cô bắt gặp.
Trì Yếm thấy cô tự mình hỏi, bộ dáng lại còn sợ hãi nhìn anh, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Bàn tay anh giữ lấy cổ cô, lực không mạnh nhưng lại lập tức kéo tới gần.
Khương Tuệ chống tay lên ngực anh.
Anh cũng không có tức giận, nhìn bộ dáng ảo não của cô, Trì Yếm rũ mắt hỏi cô: “Tuệ Tuệ, em có lương tâm không, tôi đã nói từ rất lâu trước kia, kêu em tránh xa Nhất Minh một chút. Thế mà em còn hỏi tôi loại vấn đề này, hửm?”
Mà anh còn phải bình bình tĩnh tĩnh mà nói dối gạt cô.
Khương Tuệ cẩn thận nghĩ lại, hình như thật sự có nói qua, nhưng đã là chuyện từ rất lâu trước kia.
Cô chớp chớp đôi mắt đen long lanh, dáng vẻ nhận sai.
Trì Yếm nhàn nhạt nói: “Tôi nói tức giận em sẽ sợ hãi, tôi nói không giận em lại khó hiểu.”
Ngón tay anh chạm vào sau cổ mềm mại khiến mặt cô đỏ lên.
Gió đêm chầm chậm, mặt hồ ở công viên bị thổi lên vô số gợn sóng.
Khương Tuệ nhón chân, hôn khẽ lên sườn mặt anh một cái: “Em rất thích anh.”
Anh duy trì vẻ mặt vô cảm nhìn cô chăm chú vài giây, đáy mắt lại chợt nổi lên ý cười: “Ừm.”
Trì Yếm vẫn không biểu lộ sự đáp lại.
Khương Tuệ đã nhụt chí thành quen, những lời này như là nói sang chuyện khác, cô cố ý lắp bắp vươn tay về phía anh: “Muốn cõng một chút.”
Vết thương của Trì Yếm đã lành, cô nhảy lên bờ lưng rộng lớn của đối phương, người đàn ông vững vàng nâng cô lên.
Trì Yếm biết, phương thức thổ lộ của một cô gái nhỏ như Khương Tuệ, em rất thích anh, giống như là thích một chiếc bánh kem, một cái váy xinh đẹp, hoặc là cô bạn thân ở bên cạnh.
Con gái hình như đều thích nói như vậy, dùng những lời nhẹ nhàng nhất chọc vào lòng đàn ông.
Muốn dùng lời tỏ tình nhẹ nhàng để lừa anh nói ra những lời xuất phát từ nội tâm.
Nhưng anh biết mình vẫn dễ bị lấy lòng như vậy.
Cô ngoan ngoãn dựa vào lưng, cằm gác trên vai anh.
“Trì Yếm, em cũng hát cho anh nghe được không?”
Vừa rồi ở KTV cô vẫn luôn không hát, trải qua chuyện của Trì Yếm lần này, không còn người nào dám dùng ánh mắt xem món đồ chơi xinh đẹp nhìn cô như lần trước.
Khương Tuệ cũng không đợi Trì Yếm đáp lại, nhẹ giọng hát bên tai anh:
“Trên trời cao dải ngân hà đang toả sáng, dưới mặt đất tiếng chuông gió đang ngân vang.
Chòm sao Chức Nữ nơi xa xăm kia ẩn chứa cả một câu chuyện thần thoại đầy lãng mạn.
Nước chảy qua làm thay đổi cả bốn mùa xuân hạ.
Hạnh phúc đang tràn trề, yêu anh là điều sẽ khiến em mãi không bao giờ cô độc.”
Năm ấy mới lưu hành bài hát《Cỏ anh đào – 樱花草》, giai điệu vừa nhẹ nhàng vừa êm dịu.
Trì Yếm thả chậm bước chân.
Giọng hát của cô gái trên lưng cực kỳ sạch sẽ, hát đến câu “Yêu anh là điều sẽ khiến em mãi không bao giờ cô độc”, như là đang nói chuyện ma quỷ gạt người.
Nếu cô là kẻ lừa đảo, vậy cô nhất định phải là kẻ lừa đảo có trình độ, bởi vì những ngón tay đang cầm cẳng chân mềm mại kia lại siết chặt thêm một chút.
Anh cũng không quá tin là Khương Tuệ yêu mình, nhưng đêm nay, cũng là lần đầu tiên Trì Yếm nhìn thẳng vào vấn đề này.
Anh chưa từng được yêu.
Nếu nói trên đời có người không được yêu, anh nhất định cũng là một trong số đó. Anh đã bị vứt bỏ từ khi còn bé, một vài người lang thang tốt bụng đã dùng nước cơm thay phiên nuôi lớn anh, sau đó phiêu bạc tới nhà Trì Nhất Minh, mẹ của cậu ôn nhu mà tiếp nhận anh.
Đó là lần đầu tiên ở đời này anh cảm nhận được ấm áp, đáng tiếc người phụ nữ kia vẫn chỉ yêu một mình Trì Nhất Minh.
Bà giao con trai mình cho một cậu thiếu niên còn chưa trưởng thành, để Trì Yếm cõng bí mật về nguyên nhân cái chết của bà trên lưng, mà Trì Nhất Minh lại sống sót không hề có gánh nặng.
Người phụ nữ kia nói: “Ta đương nhiên cũng rất thích Trì Yếm của chúng ta, con và Nhất Minh ở trong lòng ta đều quan trọng như nhau.”
Bà nói thích anh, nhưng là cần anh thật lòng chăm sóc cho Trì Nhất Minh nhỏ hơn. Vì thế anh từ rất nhỏ đã biết, tất cả đều là gạt người.
Sau đó một nhà Đặng Ngọc Liên cũng không thích anh, vui thì cho chút cơm ăn, không vui thì kêu cút xa một chút. Nuôi chó chắc hẳn còn dụng tâm hơn.
Trì Yếm sống không có tôn nghiêm, nuôi lớn bản thân và Trì Nhất Minh.
Nhưng mà tâm Nhất Minh cũng không ấm áp, đứa trẻ mà anh nuôi lớn, tâm địa cũng lạnh lùng như anh.
Đời này anh chưa từng gặp được một người thích anh.
Nhưng cô gái mềm mại trên lưng lại nói thích anh.
Trì Yếm sợ bị cuộc sống lừa, trong mắt anh thứ có thể lấp đầy bụng mới là chân thật nhất.
Anh nói đi nói lại, không có khả năng.
Cô gái mà tất cả mọi người đều muốn, sao có thể thích anh. Nhưng mà nhịp tim đập nhanh lại bán đứng sự thật rằng anh bị dỗ dành đến hết thuốc chữa.
Cô đã quan trạng hơn hai việc ăn no và sống sót ở trong lòng anh, anh thật sự không có gì có thể cho cô.
Nhưng cô gái lừa đảo này hát xong liền cười cười cắn cổ áo sơmi của anh, ngọt ngào hỏi: “Có dễ nghe không?”
Trì Yếm mím môi: “Dễ nghe.”
Cô liền hết sức vui mừng.
Anh không hiểu sao cô lại có thể dỗ người ngọt như vậy, sao hành động dỗ người lại có thể nhiều đến như vậy.
Muốn kêu cô đừng quậy nữa, nhưng cuối cùng anh lại không nói gì.
Trì Yếm đột nhiên dừng chân lại, Khương Tuệ ngẩng đầu, nhìn về phía trước.
Liếc mắt một cái liền thấy Trì Nhất Minh ở giao lộ phía trước.
Một nhóm thanh niên nam nữ đang đi theo phía sau cậu ta, trước kia Khương Tuệ đã gặp qua, hình như cũng từng là bạn bè với đám người Đoạn Linh.
Tóm lại, bọn họ hẳn là một đám phú nhị đại gia cảnh không tồi ở thành phố R.
Thiếu niên nghiêng đầu, mặc chiếc áo sơmi màu xanh biển, trên vai là cây gậy bóng chày, cách một cái giao lộ, cậu ta lạnh lùng nhìn bọn họ.
Trì Nhất Minh cũng lập tức an tĩnh lại, vài người bên cạnh cậu ta có mắt, đã nghe qua tên Trì Yếm, cũng từng gặp Trì Yếm trong bữa tiệc của Trần lão gia, bởi vậy cũng lập tức ngừng cười lại.
Nhưng cũng có một cô gái không có mắt, sau khi Đoạn gia sụp đổ, Đoạn Linh được đưa về Tôn gia, ăn nhờ ở đậu cuối cùng cũng không còn kiêu ngạo nữa. Trừ Đoạn Linh ra, cô gái tên Hà Nhạc này có gia cảnh tốt nhất.
Cô ta thấy Trì Nhất Minh không chớp mắt nhìn chằm chằm một người đàn ông, trên lưng anh ta còn cõng một cô gái.
Hà Nhạc lấy hết can đảm, tiến lên một bước bám lấy cánh tay Trì Nhất Minh: “Trì thiếu, làm sao vậy?”
Lời nói của cô ta đã đánh vỡ bầu không khí im lặng.
Sắc mặt Trì Nhất Minh nặng nề nhìn Khương Tuệ trên lưng Trì Yếm, nhìn chằm chằm như muốn đào một cái lỗ trên người cô.
Khương Tuệ nhìn thẳng vào mắt cậu ta, sau đó tiếp tục gác cằm trên vai Trì Yếm.
Đôi mắt đào hoa của cô sáng trong, giống như đóa hoa cực kỳ xinh đẹp, mềm như bông leo lên đại thụ mà sinh trưởng.
Trì Nhất Minh cười lạnh một tiếng, giữ vai của Hà Nhạc ở bên cạnh.
Hôn Hà Nhạc đang dựa vào người một cái.
Hà Nhạc quả thực bị chuyện này làm cho sợ ngây người, cô ta che môi mình, trong mắt vừa mừng vừa sợ, hai má đỏ bừng nhìn Trì Nhất Minh.
Trì Nhất Minh cong môi cười với cô ta, xoay cổ tay, gậy bóng chày kéo lê trên mặt đất, nói với những người phía sau: “Đi.”
Hà Nhạc túm chặt tay áo cậu, Trì Nhất Minh ấn đầu cô ta, ôm vào trong lòng rồi huýt sáo.
Đám người lớn gan hơn một chút, không quen biết Trì Yếm, lại bắt đầu chơi đùa.
Lúc đi ngang qua con phố khác, Trì Nhất Minh không hề liếc nhìn Khương Tuệ, tựa như cậu ta thật sự không quan tâm đến cô. Không quan tâm đến cô gái ở bên cậu ta thì hận không thể đồng quy vu tận, mà ở bên anh trai cậu ta thì lại bám dính như không có xương.
Cậu lật cây gậy bóng chày, trong một cái chớp mắt có suy nghĩ tới làm một trận.
Nhưng ý nghĩ này biến mất cũng rất nhanh.
Dù mấy năm nay bắt đầu vận động, nhưng có cầm gậy bóng chày cũng không đánh lại Trì Yếm.
Càng đừng nói đến anh trai cậu tuyệt đối không phải là người dễ chơi. Năm đó lẻ loi một mình dốc sức làm ở bên ngoài, cuối cùng có thể lật đổ Nhạc Tam, loại người này tâm sâu đến biển rộng cũng không bằng.
Trì Yếm có thể cảm nhận được hơi thở của cô gái trên lưng, lúc đầu là bên tai anh, sau đó Trì Nhất Minh đi qua con phố bên kia, hơi thở ấm áp khẽ chuyển đi.
Cảm thấy được Khương Tuệ nhìn Trì Nhất Minh, Trì Yếm lạnh nhạt buông cô xuống, ngữ điệu lạnh lùng: “Tự đi.”
Tất cả sự ôn nhu và động tâm của Trì Yếm đều là ở lúc không có Trì Nhất Minh. Cậu vừa xuất hiện, như là tạt một chậu nước lạnh vào lòng Trì Yếm, khiến anh trở nên lạnh lùng lại khó gần.
Khương Tuệ: “…”
Cho nên, cô có thật sự chán ghét Trì Nhất Minh hay không, và vấn đề cô hỏi lúc trước cũng đã tìm được đáp án.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!