Tiên Thê Nam Đương - Chương 53: Kế Hoạch Chạy Trốn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Tiên Thê Nam Đương


Chương 53: Kế Hoạch Chạy Trốn


Editor: Kei
Beta: LP
_____
Chuyện gì bất thường chắc chắn có vấn đề.

Phượng Dương lại ăn thêm một suất thịt kho Tàu, ăn mãi mới thấy đỡ đói.

Cậu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về sự bất thường của mình lúc này.

Cậu đã thích ăn ve sầu từ nhỏ, không thích ăn đồ chay, nhưng cũng chưa từng giống như bây giờ, chỉ thèm ăn thịt, còn ăn mãi không chán.

Nếu điều này xảy ra từ từ thì còn có thể hiểu được, nhưng nó xảy ra quá đột ngột.
Cậu chỉ ngủ một giấc đã thành ra như vậy, quả thực rất kì quái.
Mặc Đình cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng y biết sự thay đổi này không phải một sớm một chiều mà là sau giấc ngủ hơn nửa tháng, cho nên y không thể không nghĩ tới những hướng khác.

Ví dụ như…
Ngài Tiên quân nhìn xuống bụng dưới của Phượng Dương, sau đó nhìn lên mặt Phượng Dương, rồi lại nhìn xuống bụng dưới của Phượng Dương.
“Anh nhìn bụng em làm gì?” Phượng Dương khó chịu quay người sang một bên, luôn cảm thấy ánh mắt của Mặc Đình là lạ.
“Bảo bối, em… Ngoài việc muốn ăn thịt, em còn có cảm giác gì khác nữa không?”
“Cảm giác khác sao?” Phượng Dương suy nghĩ cẩn thận rồi đáp: “Em cảm giác mình đã ngủ rất lâu.”
“Khụ khụ, việc này thì bỏ đi.” Mặc Đình nhìn bụng Phượng Dương chăm chú, “Ví dụ như buồn nôn, mệt mỏi v…v… có không? ”
“Không có.” Phượng Dương lắc đầu, “Em đói” Cực kì đói.
Tỉnh lại sau khi ngủ hơn nửa tháng thì đói bụng là chuyện bình thường… nhưng y không thể nói ra được.

Mặc Đình suy nghĩ một chút: “Cũng có thể là vì môi trường thay đổi nên khẩu vị cũng thay đổi.

Chúng ta cứ quan sát thêm, nếu chỉ mỗi lần này thì không có vấn đề gì.

Nhưng nếu em vẫn tiếp tục muốn ăn thịt thì… thì chúng ta cẩn thận một chút, biết đâu là Mặc Đình bé hay Dương Dương bé đến thì sao?”
Phượng Dương cúi đầu nhìn xuống bụng mình: “Chắc là không đâu? Em không có…cảm giác gì khác.”
Dù là thần hay tiên, quá trình thai nghén đều không dài như người phàm.

Trong lúc nam nữ người phàm hoan ái, sau khi t*ng trùng gặp trứng sẽ hình thành em bé trong tử cung phụ nữ, còn thần và tiên đều dựa vào linh lực để thai nghén.

Mặc dù cũng có thân thể, nhưng linh thể có trước rồi mới tới thân thể.

Cũng vì điều này, mặc dù cậu và Mặc Đình đều là nam nhưng hai người vẫn có thể thai nghén đời sau.
Vấn đề là nếu có một dòng linh khí lạ trong cơ thể cậu, thì cậu phải phát hiện mới đúng, nhưng cậu lại không cảm nhận được gì.
Bởi vì điều này nên Mặc Đình cũng cảm thấy không phải Phượng Dương mang thai, nhưng Phượng Dương đột nhiên không thích ăn ve sầu, mà lại muốn ăn thịt cá thì thật là kỳ quái.
“Quên đi, không nghĩ nữa.

Trước kia không phải anh nói thuận theo tự nhiên rồi  sao?” Phượng Dương cầm xiên thịt nai nướng lên gặm, “Đi thôi, lúc này tốt hơn là đi ra ngoài đổi gió một chút.”
“Được, nghe em.” Mặc Đình đưa hộp thức ăn cho Phượng Dương cầm, “Nói đi, em muốn đi xem cái gì trước? Không phải vi phu mạnh miệng, ở chỗ này của chúng ta cái gì cũng có.”
“Vậy đi xem cái cây ngô đồng Sấu Nguyệt kia trước đi?” Phượng Dương nói: “Là cái cây mà anh cho em ý.” Dù loại cây này phải rời khỏi đất cũng có thể sống rất lâu, nhưng nếu không được hấp thụ linh khí lâu dài thì nó vẫn sẽ chết.
“Được rồi, anh sẽ dẫn em đi dạo xung quanh, tìm một chỗ thích hợp trồng cây đó.”
Mặc Đình rất vui vì Phượng Dương tỉnh dậy sau khi ngủ một giấc dài như vậy mà vẫn còn nhớ đến cái cây mà y tặng.

Y liền đưa Phượng Dương đi tham quan vườn hoa lớn nhất trong tiên phủ của y.

Trước khi Phượng Dương đến, trong tiên phủ của y chỉ có bốn người, ngoài y và Yến Lưu thì chỉ còn một người chăm sóc hoa cỏ và một người làm việc nhà.

Nhưng dù neo người như vậy, chỗ ở của y vẫn rất lớn.

Phượng Dương phát hiện chỗ này quá rộng nhìn không thấy điểm cuối, còn khu vườn Mặc Đình nhắc tới không nên gọi là “vườn hoa”, mà phải là “cánh đồng hoa”…
Tiên hoa tiên thảo ngập tràn khắp núi, linh khí mờ mịt lượn lờ xung quanh, đàn bướm uyển chuyển múa lượn trong bụi hoa.
Khi Phượng Dương và Mặc Đình đi ngang qua, hai con bướm cánh lớn màu vàng rực lần lượt đậu trên vai của họ.

Hai bộ nghiễm tụ trường bào (Hán Phục có tay áo rộng) màu đỏ và xanh ngọc được bướm đuôi én màu vàng sửa lại thành đồ đôi, trông bề ngoài tuy đơn giản nhưng ẩn hiện sự sang quý xinh đẹp, như thể họ là một đôi trời sinh.
Phượng Dương cười nói: “Hai vật nhỏ này đều có linh tính.”
Mặc Đình nói, “Đúng vậy, anh đã ở đây rất nhiều năm mà chưa từng thấy con bướm nào đậu lên người anh.

Đến khi em tới chúng nó mới lại đây, còn đến theo đôi, đó là một dấu hiệu tốt.


Phượng Dương đặt tay lên vai, bướm cái lập tức đậu trên đầu ngón tay của cậu.

Mặc Đình nhìn thấy cũng làm theo cậu, đưa con bướm đến đầu ngón tay của mình, rồi lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng ghép đôi với Phượng Dương…
Đôi bướm lại bay lên, nhưng thay vì rời xa họ, chúng lại thong thả bay vòng quanh họ.
Mặc Đình thấy vậy, bèn cởi túi Càn Khôn muốn lấy cây ngô đồng Sấu Nguyệt ra.

Phượng Dương nhìn vào đôi bướm nói: “Đừng trồng ngô đồng ở đây.

Hiện tại chỗ này  đã tốt lắm rồi.”
Mặc Đình nghĩ lại, trồng một hai cây thì được, nhưng muốn làm rừng ngô đồng thì phải chặt bỏ một phần lớn hoa cỏ ở đây, quả là rất đáng tiếc.

Thế là y lại cất đi rồi nói: “Được, vậy chúng ta đổi chỗ khác.”
Thế là cặp chồng chồng dắt theo “chiếc đuôi nhỏ màu vàng” thong dong bước ra khỏi cánh đồng hoa.

Cùng lúc đó, cây ngô đồng Sấu Nguyệt trong túi Càn Khôn cũng “thở phào nhẹ nhõm”.

Ngay sau đó, giọng nói hèn mọn của một người đàn ông trung niên đột nhiên vang lên trong chiếc túi Càn Khôn tối tăm và buồn tẻ.
“Ồ, người khác muốn đi ra ngoài nhưng không được, còn cô thì lại la ó sợ đi ra ngoài à?”
“Ông là ai?!” Diệp Hân Lan kinh hãi hỏi.
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta cũng căm ghét Phượng Dương như cô!” Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ông nghe trộm ta nói chuyện sao?!”
“Nghe trộm? Cái túi Càn Khôn này không có cách âm thì cần gì nghe trộm? Theo ta thấy, nếu cô có thời gian để suy nghĩ vớ vẩn, chẳng bằng suy nghĩ làm sao để có thể đi ra mà không bị phát hiện đi”.

Người đàn ông hừ lạnh nói, “Chắc cô không phải là thụ yêu đâu nhỉ? ”
“Tất nhiên là không!”
“Tại sao cô lại bị giam ở đây?”
“Liên quan gì tới ông?!” Diệp Hân Lan không muốn nhắc tới.
Tất nhiên ả ta không phải thụ yêu, không những không phải thụ yêu mà còn chẳng phải là yêu quái.

Cô ả là một đứa con trong tiên gia.

Mặc dù tu vi không cao, tất cả người nhà đều qua đời, nhưng thân phận tiên của cô ả là không thể phủ nhận.
Nếu không phải vì Tiên quân Mặc Đình …
Nghĩ đến Mặc Đình, Diệp Hân Lan không khỏi buồn bã.

Cách đây hơn 20 năm lần đầu tiên ả ta nhìn thấy Mặc Đình đã yêu y từ cái nhìn đầu tiên.

Từ đó về sau ả chỉ có một nguyện vọng là gả cho Mặc Đình.

Mặc dù bao nhiêu năm trôi qua điều ước này vẫn không thành hiện thực, nhưng không có ai khác xuất hiện xung quanh Mặc Đình.

Ả ta lợi dụng lời nhờ vả của anh trai để ở lại núi Bàn Vân, được nhìn thấy Mặc Đình thường xuyên hơn những người khác.

Ả cho rằng thời gian trôi qua thì có thể khiến y rung động, ai ngờ giữa đường lại có một Phượng Dương nhảy ra!

Trước kia, rõ ràng nhà họ Mặc cũng muốn để ả trở thành con dâu, nhưng từ khi quen biết Phượng Dương bọn họ cứ luôn miệng nhắc tới cậu.

Rõ ràng Phượng Dương chỉ là một thằng nhóc con, sao lại có thể lọt vào mắt xanh của Tiên quân Mặc Đình cơ chứ?
“Cô ở đây tức giận với bản thân thì có ích lợi gì?” Người đàn ông cao giọng dạy bảo, “Phải nghĩ cách làm sao đuổi được Phượng Dương ra khỏi lòng người cô yêu mới đúng.”
“Ta không hiểu ông đang nói cái gì.” Diệp Hân Lan cứng miệng.
“Không hiểu? Hừ, xem ra cô muốn trơ mắt đứng nhìn Phượng Dương sánh đôi với người trong lòng mình rồi.”
“Ta không muốn!” Diệp Hân Lan hét lớn.

Có lẽ cảm thấy cảm xúc của mình có chút mất kiểm soát nên hét xong cô ả liền tức giận quay đi.
Về mặt lí trí, ả ta biết rằng mình nên dừng lại, nhưng về mặt tình cảm, ả ta thực sự rất khó từ bỏ.

Vì vậy, khi ả tình cờ biết được Tiên quân Mặc Đình đang sống ở trần gian từ cuộc nói chuyện giữa trưởng công chúa và Yến Lưu, ả ta đã không nén nổi tò mò, lén lút chạy theo xuống trần gian.
Ả ta vốn định tìm cơ hội nói chuyện với Mặc Đình, nhưng nào ngờ Mặc Đình vừa trở về đã lại đi ra ngoài với Phượng Dương.

Lúc ả đang tìm kiếm một nơi thích hợp để ẩn náu thì đột nhiên phát hiện ra trên cây ngô đồng Sấu Nguyệt mà Mặc Đình trồng có mùi của y, thế là ả ta bèn nhập vào.

Sau đó, Mặc Đình quay lại, nhưng Phượng Dương khiến người khác chán ghét vẫn lẽo đẽo đi theo bên cạnh y!
Vì vậy, ả ta lựa chọn tiếp tục ẩn nấp chứ không chịu lộ diện.

Ả ta lo sau khi Mặc Đình trở về Tiên giới thì sẽ không thể gặp lại y được nữa, nếu có thể theo y lên Tiên giới thì đúng là không còn gì tốt hơn.
Nhưng đến lúc sắp được thả ra, ả ta lại thấy hơi sợ hãi.
Ả ta có thể thành công che giấu linh khí của mình đều nhờ vào pháp khí do cha mẹ khi còn sống tặng cho, nhưng thứ này không thể sử dụng thường xuyên.

Nếu lần này ả ta ra ngoài, rất có thể sẽ bị phát hiện, như vậy sẽ khó có cơ hội ở lại Tiên giới.
“Ta có cách để Phượng Dương biến mất khỏi thế giới này, cô cũng có thể đến với người yêu của mình.” Người đàn ông nói,“Nhưng ta có một điều kiện, cô có muốn nghe không?”
“Hah, ta còn không biết ông là ai.

Làm sao có thể tin ông được? ” Diệp Hân Lan hỏi.
Người đàn ông búng tay một cái, một ngọn Cửu Thiên Huyền Hỏa lập tức chiếu sáng mặt ông ta, ngoài Phượng Vũ Viêm ra thì còn ai vào đây nữa?!.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN