Sau Khi Bị Hào Môn Tình Địch Kí Hiệu
Chương 18
Tôi biết mọi người đang chờ H, nhưng đáng tiếc, tác giả cho ăn cua đồng rồi :v
Ngày hôm sau.
Cố Hành Xuyên nửa tỉnh nửa mê nghiêng người qua, hắn cảm giác vai mình hơi ngứa ngứa, trong không khí tràn ngập mùi sữa, vô tội cùng yếu ớt, vô cùng mỹ diệu, theo hô hấp của hắn mà tiến vào cơ thể, theo mạch máu mà tiến thẳng vào lồng ngực.
Hắn mở mắt rồi cúi đầu, Cố Hành Xuyên thấy trước mặt là phần gáy trắng nõn, thon dài, mái tóc đen tuyền càng làm tôn lên làn da trắng, đường chân tóc hơi ngắn một chút, giống như một đám lông xù xù, nhìn vào rất giống một đứa trẻ, vô cùng thuần khiết trong sạch.
Không được hoàn mỹ chính là tuyến thể sau gáy vô cùng thê thảm, mấy dấu răng chồng lên nhau dày đặc, nhìn ra được chủ nhân của nó chịu không ít khổ.
Cố Hành Xuyên run lên, hắn lạnh cả sống lưng, đồng tử đen co rút lại, giống như vừa mới bị sét đánh.
Hắn làm Tống Nghi rồi…
Tống Nghi là một Omega, mùi tin tức tố giống hệt như Thẩm Lê.
Ba thông tin này như đạn bắn vào ngực Cố Hành Xuyên, vang lên tiếng ầm ầm nổ lớn.
Từ nhỏ đến lớn, tuy rằng hắn là một người ngang ngược, nhưng hắn biết thế thế nào là giới hạn, từ trước đến nay chưa từng gây ra chuyện lớn gì, nhất là hắn có thể kiềm chế được bản năng của một Alpha, chuyện lao vào một Omega đang mất không chế chưa từng xảy ra trước đây.
Nhưng hôm qua hắn vừa nhìn thấy Tống Nghi, ngửi được tin tức tố quen thuộc, giống như đạn được châm thuốc súng, ngay lập tức bốc cháy, toàn thân kêu gào hắn phải chiếm được người này, phải đánh dấu được Omega này.
Loại cảm giác đó thật cmn sướng, Cố Hành Xuyên liếm liếm môi, hắn chỉ cần vừa nghĩ đến hình ảnh đó thôi là huyết mạch không ngừng sôi sục, trong ngực nổi trống, không biết mệt mỏi là gì.
Nhưng… sao tin tức tố của Tống Nghi lại giống với Thẩm Lê như vậy?
Cố Hành Xuyên không thể nào quên được mùi hương đó được bởi nó vô cùng hợp khẩu vị của hắn, tươi mát lại ngọt ngào, mê hoặc mà không mất đi sự ngây thơ, chỉ cần hít nhẹ một hơi cũng đủ làm cho mọi Alpha trên đời hưng phấn đến khó chịu.
“Ưm…” Tống Nghi trong cơn mê khẽ rên một tiếng, anh khó chịu nghiêng người.
Cố Hành Xuyên ngưng động, hắn nhìn thấy mặt anh rất đỏ, sờ lên lại nóng hổi, dính nhiều nước mưa như thế tránh không khỏi bị sốt.
Cố Hành Xuyên lo lắng, hắn đi tìm tủ thuốc mà đoàn phim để lại, lấy một viên thuốc hạ sốt rồi đút cho Tống Nghi uống.
Ngày hôm qua, Cố Hành Xuyên đi tìm Tống Nghi, người đoàn phim chờ mãi đến tận tối vẫn chưa thấy hai người đâu, mà mưa gió thì ngày càng lớn, không thể chần chừ mà phải ngay lập tức quay về đất liền, thế nên họ đã để lại cho hai người một đống đồ dùng cùng một tờ giấy, ghi rằng nếu sáng hôm sau tạnh mưa sẽ đến đón.
Mưa trên đảo cũng đã hơi ngớt, nhưng vẫn liên miên không ngừng, rơi tí tách trên lều, trong không khí tràn ngập mùi ẩm ướt của nước.
Trong lều không có ánh sáng, Cố Hành Xuyên cầm lấy đèn pin mà Tống Nghi mang theo bên người, hắn chiếu vào mắt Tống Nghi đang say ngủ, dưới tầng ánh sáng nhàn nhạt của, làn da vốn tái nhợt có thêm vài phần mềm mại.
Cố Hành Xuyên đến gần, hắn híp mắt quan sát tường tận, không muốn bỏ qua một chi tiết nhỏ nào.
Trước đây hắn chỉ nghĩ Tống Nghi lớn lên đẹp trai xíu thôi, người thích Tống Nghi không phải ít, thư tình lúc nào cũng ngập trong ngăn bàn của anh.
Mà Tống Nghi còn là một Alpha, anh ngồi trước Cố Hành Xuyên, tóc lúc trước ngắn hơn bây giờ, sau vành tai trái có một nốt ruồi nhỏ màu nâu, lúc bình thường sẽ không thấy, chỉ khi Tống Nghi cúi đầu mới có thể mơ hồ nhìn thấy nó.
Lúc đó Cố Hành Xuyên thường ném cục tẩy vào gáy của Tống Nghi để quấy rầy anh khi anh đang nói chuyện với Thẩm Lê cùng bàn, mãi cho đến khi Tống Nghi không chịu nổi nữa mà quay người lại mắng hắn thì tâm trạng Cố Hành Xuyên mới thoải mái.
Mỗi lần Tống Nghi mắng hắn xong thì đều cúi đầu tìm cục tẩy, nốt ruồi phía sau tai cũng vì thế mà lộ ra.
Thời gian trôi đi, nhiều kí ức của Cố Hành Xuyên trở nên mơ hồ nhưng nốt ruồi sau tai này của Tống Nghi thì hắn vẫn khắc sâu trong trí nhớ, giống như đã chôn vào lồng ngực vậy, vừa nghĩ đến là trong lòng hắn liền tê dại, giống như bị điện giật.
Tầm mắt Cố Hành Xuyên dừng ở sau tai Tống Nghi, hắn duỗi ra một ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nốt ruồi màu nâu nho nhỏ, đầu ngón tay liền ngứa không thôi, giống như chạm vào một đóa hoa anh túc, cảm giác nhồn nhột lan đến lồng bàn tay khiến cả tay hắn trở nên nóng hổi.
“Cậu thật sự là Omega này.” Cố Hành Xuyên nhẹ giọng nói, hắn ngửi lấy tin tức tố trên người Tống Nghi.
Trong lòng hắn bây giờ rất vi diệu, Tống Nghi trước đây là một Alpha, như một lẽ thường tình thì Cố Hành Xuyên sẽ xem Tống Nghi đặt ở vị trí đối thủ cạnh tranh, chuyện có thể làm Tống Nghi luôn khó chịu thì hắn sẽ làm.
Bây giờ thì Tống Nghi đã biến thành Omega, từ nhỏ Cố Hành Xuyên đã được giáo dục là phải biết chăm sóc Omega, đây chính là giáo dục cơ bản của một Alpha.
Hơn nữa, đây còn là một Omega đã bị hắn kí hiệu tạm thời, Alpha chăm sóc Omega của mình là chuyện đương nhiên rồi.
Cố Hành Xuyên nghĩ đến cái miệng không buông tha người khác của Tống Nghi, hắn nắm lấy cái cằm gầy gò của anh, nhẹ giọng nhắc nhở: “Ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi sẽ chăm sóc cậu thật tốt, hiểu chưa hả?”
Tống Nghi ngủ không được thoải mái, anh lật người.
Cố Hành Xuyên nhẹ nhàng ghém ghém góc chăn rồi nghiêng người nằm bên cạnh Rống Nghi, một tay chống má, đôi mắt đen láy nhìn mặt Tống Nghi không chớp mắt.
Mí mắt Tống Nghi run rẩy, nhìn ra anh đang rất bất an, Cố Hành Xuyên chạm nhẹ vào trán anh, thấy không còn nóng như trước mới yên tâm.
Lúc xế chiều, Tống Nghi đã thanh tỉnh, huyệt thái dương anh đau vô cùng, như là di chứng của một cơn sốt nặng.
Anh nhìn đỉnh lều đen kịt trước mặt, một ngụm máu liền kẹt ngay cổ họng, hai mắt anh biến thành màu đen, anh nhớ rằng hôm qua anh đột nhiên phát tình, sau đó… Có một Alpha đã kí hiệu tạm thời anh.
Tống Nghi ho khan vài tiếng, anh không biết người kia là ai, trong lòng thật cmn muốn giết người diệt khẩu.
“Cậu tỉnh rồi à?” Cố Hành Xuyên xốc cửa lều lên, hắn lắc lắc chai nước trong tay, nhẹ giọng hỏi, “Muốn uống nước không?”
Tống Nghi nhìn mặt của hắn, anh sửng sốt vài giây, thanh âm khô khốc nói: “Là cậu à…”
Dao cắt trong lòng anh đỡ hơn rất nhiều, từ dao găm đổi sang cây giũa.
Nếu là người khác thì Tống Nghi đã ngay lập tức tìm dây thừng thắt cổ quách cho rồi.
Ít nhất khi là Cố Hành Xuyên thì Tống Nghi có thể miễn cưỡng an ủi bản thân rằng “một lần thì lạ, hai lần thì quen”, coi như ác mộng tìm về, lần trước anh vượt qua được thì lần này cũng làm được thôi.
“Thế cậu cho là ai?” Sắc mặt Cố Hành Xuyên liền âm trầm.
Hô hấp nhẹ nhàng của Tống Nghi co rút mấy lần, anh giữ nguyên sắc mặt, trong thanh âm hiện lên vài phần gay gắt: “Tôi muốn uống nước.”
Cố Hành Xuyên nhịn xuống tức giận trong lòng, hắn chậm rãi đi tới, hắn mở nắp bình ra rồi đưa đến bên mép của Tống Nghi.
Trong đầu hắn rà sát một vòng những ai thân thiết với Tống Nghi, suy luận giống như Holmes mà phân tích các cử chỉ của Tống Nghi dành cho họ.
Miệng của Tống Nghi ngậm lấy miệng bình mà uống nước, bị loại Alpha tuổi trẻ cường tráng như Cố Hành Xuyên giằng vặt cả ngày khiến dáng vẻ anh càng đáng thương, lông mi dài rũ xuống, sắc mặt tái nhợt, hầu kết trượt lên xuống, giống như một con mèo đang uống sữa vậy.
Quen biết nhau nhiều năm như thế nhưng Cố Hành Xuyên chưa bao giờ nhìn thấy Tống Nghi yếu ớt như vậy, đầu hắn nóng, cơn tức giận trong ngực cũng bị dập tắt hơn phân nửa.
Uống nước xong, Cố Hành Xuyên trơ mắt nhìn anh, “Cậu muốn ăn gì không?”
Tống Nghi muốn ngồi dậy nhưng khi anh vừa cử động thì anh cảm giác một thứ gì đó ấm áp chảy ra, không cần nói cũng biết đó là gì.
Còn ăn cái rắm gì, cảm giác khó chịu đầy ấp trong lòng anh, Cố Hành Xuyên không phải là người mà, Tống Nghi thật muốn cắn rớt một miếng thịt trên người Cố Hành Xuyên, “Cậu thật là vô liêm sỉ.”
Nếu là lúc bình thường thì sắc mặt Cố Hành Xuyên đã biến xấu rồi, nhưng khi hắn nhìn thấy bộ dáng bị chà đạp, giày vò của Tống Nghi thì cả người Cố Hành Xuyên như phát nóng, ngay cả nói ra một câu châm chọc cũng không nỡ: “Ừ, cậu nói đúng rồi.”
Lương tâm của kẻ sau khi ăn sạch sẽ Tống Nghi đã trỗi dậy.
Tống Nghi muốn nghỉ ngơi nhưng không thể nào lơ đi cảm giác dinh dính, anh càng không thể chịu nổi ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu của Cố Hành Xuyên, anh nghiến răng, tức giận nói: “Sao vậy? Thích tôi rồi à?”
Cố Hành Xuyên hời hợt nói: “Tin tức tố của cậu giống hệt Thẩm Lê.”
Môi Tống Nghi hơi run lên, anh hít một hơi thật sâu mới mở lời: “Trùng hợp thôi.”
Anh thật muốn lấy gáo vỡ làm muôi, thẳng thắng thừa nhận với anh thì Cố Hành Xuyên sẽ không nắm chẹt được anh.
Nhưng cái này mất mặt quá.
Anh muốn thuê phòng với Thẩm Lê, kết quả là bị lọt hố, ngủ với Cố Hành Xuyên, nghe thế nào cũng ra trộm gà không được còn mất nắm thóc, nói ra coi chừng có thể bị người cười chết.
Thế nên Tống Nghi không thể nói ra chuyện đó.
Cố Hành Xuyên hé mắt, hắn bán tính bán nghi, xác suất tin tức tố giống nhau chỉ là một phần triệu, nhưng cứ coi là giống nhau đi chăng nữa thì cũng phải có điểm khác biệt, thế nhưng mùi trên người Tống Nghi không khác chỗ nào với Thẩm Lê cả.
Tống Nghi nhìn thấy ánh mắt ngờ vực của hắn thì anh liền thẹn quá hóa giận, lạnh nhạt nói: “Chẳng lẽ hôm qua cậu coi tôi là Thẩm Lê à?”
“Cậu không giống Thẩm Lê, tôi phân biệt được.” Cố Hành Xuyên cau mày.
Tống Nghi nở nụ cười, cậu phân biệt được cái mốc xì, anh nín giận trong lòng, cố ý làm khó dễ hắn: “Khác nhau chỗ nào?”
Cố Hành Xuyên mím môi, nhìn dáng vẻ đắc ý của Tống Nghi, hắn rầu rĩ nói: “Không giống chính là không giống, cậu hỏi nhiều thế làm cái gì?”
Tống Nghi phát ra tiếng ồ thật dài, anh nghĩ tới Thẩm Lê thì trong lòng cũng mềm mại hẳn, anh nghiêm túc: “Thẩm Lê là một người rất tốt, thế nên em ấy sẽ không giống ai cả.”
Cố Hành Xuyên sửng sốt một hồi, trong lòng dâng lên cảm giác khó thở đến lạ, giống như có một hòn đá đang chèn lên khí quản, Tống Nghi vẫn còn thích Thẩm Lê?
Tống Nghi thu lại nụ cười, anh chuyển đề tài, “Cảm ơn cậu đã giúp tôi ngày hôm qua, cậu cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi.”
Nếu có thể xem như chưa có gì thì sẽ tốt hơn, đó là cách giải quyết chuyện này tốt nhất.
Coi như chưa có chuyện gì xảy ra sao?
Cố Hành Xuyên biết đây là biện pháp tốt nhất, nhưng hắn nghe lại cảm thấy uất ức, Tống Nghi quá bình tĩnh, một Omega gặp phải chuyện này mà không nổi giận chút nào, còn có thể bình tĩnh mà đưa ra cách giải quyết.
Tại sao Tống Nghi lại thành thục như vậy?
Hắn híp mắt nhìn Tống Nghi, khẽ nâng cầm, “Cậu không nói thì tôi suýt nữa đã quên.”
Tống Nghi ngẩng đầu nhìn hắn, Cố Hành Xuyên nghiêng người về phía trước, tay nâng nâng cằm Tống Nghi, “Lần trước ở khu du lịch cậu bị gì vậy?”
Tống Nghi hít một hơi khí lạnh, da mặt dày là một chuyện, anh bị vạch mặt liền trở nên lúng túng, bởi vì tiếp xúc thân thề nên đến nửa đêm anh phát tình, điều này quá nhạy cảm, nghe không giống như chuyện người bình thường có thể làm, “Không có liên quan gì đến cậu.”
“Cậu thật đúng là nhóc lừa đảo mà.” Ngón tay Cố Hành Xuyên vuốt ve môi của Tống Nghi.
Một câu hai nghĩa.
Hắn không phải thằng ngu, thật đáng tiếc, lúc đó hắn lại không nhận ra.
Thật tốt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!