Sau Khi Bị Hào Môn Tình Địch Kí Hiệu
Chương 27
Khẩu vị của Thẩm Lê thiên về cay, thích ăn nhất là món cay Tứ Xuyên, lúc mà cậu ta đến cọ cơm nhà Tống Nghi thì lúc nào Triệu Hồng Nham cũng sẽ làm mấy món như thịt xào cay, canh cá, gà xé cay, Tống Nghi ăn cay không được, khoảng thời gian đó ăn đến nổi bọng nước trong miệng, thế mà Triệu Hồng Nham vẫn làm món cay không biết nản.
Ngày hôm nay vẫn giống hệt như cũ, mùi bánh ngọt thơm ngon trong phòng khách hòa với mùi ớt cay gay mũi chẳng ra mùi gì cả, Tống Nghi mở cửa sổ hóng gió một chút, gió bên ngoài thổi vào khiến mùi cay xộc lên mũi, anh không nhịn được mà phát ra tiếng hắt xì nho nhỏ.
Cố Hành Xuyên dời tầm mắt từ Thẩm Lê sang Tống Nghi, hắn hơi cau mày, mím môi cứng ngắc, hắn xắn tay áo lên gọn rồi đi vào trong bếp.
Lúc sau thì Triệu Hồng Nham tháo tạp dề đi ra, ngượng ngùng xoa xoa hai tay: “Tiểu Cố muốn xuống bếp để cho chúng ta thưởng thức tay nghề.”
Chuyện Cố Hành Xuyên có thể nấu cơm làm cho Tống Nghi rất ngạc nhiên, anh không nhìn ra được loại người như hắn mà cũng biết nấu ăn kia đấy.
Thẩm Lê thừa dịp Cố Hành Xuyên không có đây liền nhanh tay đóng hộp bánh lại, tuy món này ăn ngon thật nhưng mà ăn nhiều thì sẽ ngấy, cậu uống một ngụm trà cho đỡ rồi liếc liếc nhìn vào nhà bếp, cậu ta cười tủm tỉm chọt chọt vào vai Tống Nghi: “Cố Hành Xuyên từng nấu cho anh ăn rồi à?”
Tống Nghi còn chưa thấy Cố Hành Xuyên đụng đến vá cơm nữa là, thế nên anh thành thật lắc đầu.
“Anh ấy từng nấu cho em ăn rồi, toàn là món em thích thôi.” Thẩm Lê cúi đầu cười khẽ, cậu nói nhẹ giọng: “Thật không ngờ anh ấy lại vì em mà học nấu ăn.”
Tống Nghi cười ôn hòa nhưng trong lòng lại phiền muộn, anh nắn nắn má của Thẩm Lê, không thể chịu thua mà nói: “Hôm khác cho em thưởng thức tay nghề của anh.”
“Được nha, em đúng là có lộc ăn.” Thẩm Lê cười cảm khái.
Cố Hành Xuyên bận trong bếp đến bù đầu, thế mà lại thế hai người kia “tình chàng ý thiếp”, hắn nghiêng người tựa vào khung cửa nhìn ra, nâng cằm nói: “Tống Nghi, rảnh rỗi quá thì vào đây rửa rau phụ tôi đi.”
Dù thế nào hắn cũng sẽ không để Tống Nghi với Thẩm Lê ngồi rảnh rỗi với nhau đâu.
Tống Nghi rất tự giác mà nhanh chóng đi vào, dù sao Cố Hành Xuyên cũng là khách quý đến nhà, chủ nhà như anh không thể ngồi rỗi rãi được, như thế là không phải đạo đãi khách.
Trong phòng bếp đã mở máy thông khói, mùi ớt cay còn lại rất nhạt, Tống Nghi rửa rau diếp rồi đặt lên thớt, cẩn thận cắt rau.
Lúc mua căn nhà này anh chỉ chú trọng vào vị trí đẹp cùng sân thượng lớn, tuy rằng nhà bếp có hơi nhỏ một chút, nhưng Tống Nghi thường xuyên ăn ở bên ngoài nên rất ít khi dùng đến, giờ lại khiến anh hối hận không thôi.
Trong không gian chật hẹp lại chứa đến hai người đàn ông thân hình thon dài, chỉ cần cử động một xíu là có thể đụng nhau, Tống Nghi không nhúc nhích đứng cắt rau, còn Cố Hành Xuyên thì nhích tới nhích lui, cánh tay thỉnh thoảng còn vô tình cọ vào mông của anh, khiến Tống Nghi lo lắng, sợ hãi vô cùng.
Không biết Thẩm Lê cùng Triệu Hồng Nham đang tán gẫu cái gì trong phòng khách mà lại vang lên tiếng cười vui vẻ.
Trong ấn tượng của Tống Nghi, Triệu Hồng Nham ít khi nào cười với anh như thế lắm, lúc nào cũng mang vẻ nghiêm túc cứng nhắc, dù cho Tống Nghi có thi đứng hạng nhất thì bà cũng chưa từng cho anh sắc mặt tốt, mấy lần vô tình thấy bà cười cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Nghĩ đến đây, Tống Nghi “a” một tiếng, anh cúi đầu nhìn thì thấy mình đã lỡ tay cắt vào ngón đeo nhẫn một đường nhỏ.
Cố Hành Xuyên quay đầu lại nhìn thì thấy ngón tay đang chảy máu không ngừng, hắn cau mày không vui: “Sao cậu lại ngốc như vậy hả?”
“Không cẩn thận thôi.” Tống Nghi rút vài tờ khăn giấy muốn lau máu trên tay thì đột nhiên Cố Hành Xuyên nắm lấy cổ tay của anh, cúi đầu đưa đến bên môi, hắn duỗi ra đầu luỗi ấm áp liếm lấy máu trên tay anh, giống như vampire mà hút máu.
Vẻ mặt hắn vô cùng chuyên tâm, gò má hóp vào trong, lông mi cong theo hô hấp mà run run.
Tống Nghi choáng váng, ngón tay cảm nhận được đầu lưỡi ướt át lại ấm nóng, tim đập chậm một nhịp, cũng quên mất chuyện phải rút tay về, anh mờ mịt hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
“Giúp cậu cầm máu.” Cố Hành Xuyên buông tay anh ra, làm như không có chuyện gì mà xoay người lại xem nồi thức ăn, hắn cầm lấy bình muối, bình tĩnh hỏi: “Cậu ăn mặn không?”
Tống Nghi quay người mạnh ra đằng sau, anh rửa tay ở dưới vòi nước, qua khe cửa hở mà nhìn vào phòng khách, Thẩm Lê đang tán gẫu vô cùng nhiệt tình với Triệu Hồng Nham, không ai chú ý đến khúc dạo ngắn ở trong bếp cả.
“Sao cũng được, tôi không kén chọn.” Tống Nghi cầm lấy con dao tiếp tục cắt rau, trong lòng hơi không thoải mái, anh bổ sung một câu: “Sau này đừng như thế nữa.”
Cố Hành Xuyên nhìn tóc sau gáy của anh, trong miệng vẫn còn lưu lại mùi máu tanh, hắn đảo lưỡi một vòng, cẩn thận thưởng thức mà vẫn chưa thỏa mãn.
Hai người trong phòng bếp nên làm rất nhanh, không bao lâu đã ra lò một bàn đồ ăn, đến bây giờ thì Tống Nghi mới phát hiện thức ăn trên bàn bây giờ cứ như cho người ăn chay.
Một bên là tôm nõn xào, canh cải xanh đậu phụ, một bên là củ cải hầm sườn, bầu xào trứng, nhìn xanh mướt một màu, không thể nào tìm ra được màu đỏ của ớt.
Triệu Hồng Nham liếc nhìn Cố Hành Xuyên một cách kì quái, hắn tự nhiên ngồi vào bàn, “Trời nóng, nên ăn thanh đạm một chút.”
Tống Nghi tuy rằng yêu Thẩm Lê thật nhưng anh bây giờ rất vui, ít nhất thì anh không phải chịu tội, bằng không Triệu Hồng Nham làm một bàn ớt thì miệng của anh sẽ không chịu được mất.
Thẩm Lê suy tư nhìn Cố Hành Xuyên, phồng má cắn cắn đũa, “Cảm ơn anh đã vì em mà xuống bếp nha.”
Cố Hành Xuyên lạnh lùng nhìn cậu ta, khóe miệng giương lên: “Không cần cảm ơn, cậu ăn nhiều một chút thì coi như là đang cảm ơn tôi rồi.”
Thẩm Lê cau nhẹ mày, cậu ta bưng chén lên, im lặng ăn cơm, nhìn vô cùng rầu rĩ cùng đáng thương.
Triệu Hồng Nham chép miệng, vừa ăn vừa thở dài nói: “Tay nghề tiểu Cố không tệ nha, rất hiếm thấy có người trẻ nào biết nấu cơm đó.”
“Dì quá khen rồi, con cũng chỉ biết nấu mấy món này thôi.” Cố Hành Xuyên uống một ngụm nước, hắn thong thả ăn cơm, “Vì ở một mình nên có học chút ít, so ra thì vẫn kém dì nhiều lắm.”
Đũa Tống Nghi hơi chựng lại, anh liếc nhìn một Thẩm Lê đang rầu rĩ, trong lòng có cảm giác kì quái.
Thẩm Lê nhìn Tống Nghi, mặt không đổi sắc, cậu ta nuốt không trôi bàn thức ăn thanh đạm này, bất mãn buông đũa xuống, nhỏ giọng nói: “Tống Nghi, em no rồi.”
“Ăn no rồi thì cậu nên ra ngoài đi bộ tiêu thực đi.” Cố Hành Xuyên không thèm ngẩng đầu, điệu bộ vô cùng chân thành: “Bánh ngọt chứa nhiều năng lượng lắm, ngày hôm nay cậu nạp vào gấp đôi lượng đường so với ngày thường, ra ngoài chạy bộ hai tiếng rồi về.”
Thẩm Lê tỏ vẻ vô cùng đáng thương mà bĩu môi, Tống Nghi cũng bật cười, bắt một Omega mềm mại chạy bộ hai tiếng, đúng là chỉ có Cố Hành Xuyên mới nghĩ ra được, tư duy thẳng nam có khác.
“Em đừng nghe cậu ta nói, nghỉ ngơi một chút rồi tối anh đưa em về.” Tống Nghi nhẹ nhàng an ủi, anh vỗ vỗ lưng của cậu.
Thẩm Lê ngoan ngoãn gật đầu, mắt liếc qua một bàn đồ ăn xanh biếc rồi bĩu môi.
Tống Nghi nghỉ ngơi mấy ngày, anh có hẹn trước với Liễu Chân Chân chuyện kết thúc hợp đồng, tất nhiên là cô không muốn rồi, nhưng ý của Tống Nghi đã quyết, cô không thể làm gì hơn ngoài miễn cưỡng chấp nhận, hai người hẹn gặp nhau lúc mười một giờ.
Tống Nghi thay đổi một thân âu phục chỉnh tề, lúc anh cài cúc quần thì phát hiện có hơi chật, gần đây hình như anh đã mập ra một chút, điều này chẳng khác nào tín hiệu nguy hiểm khiến cho Tống Nghi có cảm giác như gặp đại dịch, làm nghề này chỉ sợ mập, mập hai kí thì qua ống kính như mập tận mười kí.
Tống Nghi lo lắng, nhanh chóng tìm thẻ tập thể hình rồi hẹn trước với bên nhân viên.
Đến văn phòng của Liễu Chân Chân, Tống Nghi cùng cô bắt đầu thảo luận việc kết thúc hợp đồng, Liễu Chân Chân chưa từ bỏ ý định, đưa ra một đống điều kiện để giữ anh lại nhưng đều bị Tống Nghi từ chối.
Đến cuối cùng thì Liễu Chân Chân sắp khóc đến nơi rồi, cô thật không nỡ buông tay một nghệ nhân vừa mắt hiếm có này, thế nhưng ý anh đã quyết, Liễu Chân Chân mặt như đưa đám mà kí tên.
Tống Nghi cầm lấy giấy bán thân ba năm, anh nhất thời cảm thấy cả người thoải mái, như đã trút bỏ được gánh nặng.
Anh từ phòng làm việc của Liễu Chân Chân đi ra, nhấn thang máy xuống tầng trệt, cửa thang máy vừa mở thì Tống Nghi thấy hai người bảo vệ vô cùng cường tráng, mặc tây trang đen, đeo kính đen, nếu không phải màu da khác biệt thì anh còn lại tưởng đó là cái bóng đen.
Trong thang máy trừ hai anh bảo vệ ra còn có một người đàn ông trung niên, cỡ bốn mươi tuổi, bảo dưỡng rất tốt, ông mặc một bộ âu phục màu xám nhã nhặn, ngũ quan đoan chính, ông nhìn thoáng qua Tống Nghi rồi cười khẽ một cái.
Động tác này rất đơn giản nhưng lại vô cùng lịch sự, vừa có cảm giác kính trọng người đối diện nhưng không hề thấp kém chút nào, vừa nhìn là biết ông là loại người thuộc tầng cao, tai to mặt lớn.
Tống Nghi không kiêu ngạo không siểm nịnh, anh chỉ mỉm cười rồi đi vào thang máy, bấm nút đóng cửa.
Người đàn ông nhìn dáng lưng thẳng tắp của anh, đôi mắt có chút suy tư.
Tống Nghi đi ra đại sảnh, qua khu chờ thì thấy một bóng dáng quen thuộc.
Hiếm khi thấy Cố Hành Xuyên mặc chính trang, mái tóc xõa tung thường ngày nay được vuốt keo, làm giảm đi mùi vị tuổi trẻ, thay vào đó thì thành thục hơn rất nhiều.
Bình thường là một tên nhóc, bây giờ đã giống một người đàn ông rồi.
Người đàn ông kia đi đến bên Cố Hành Xuyên, ông ngồi xuống sopha đối diện, ông vừa ngồi xuống thì bảo vệ đứng bên cạnh đã khom lưng cung kính đưa lên một điếu xì gà, người bảo vệ còn lại lấy bật lửa ra, cẩn thận châm xì gà, mười phần kiểu cách, giống như một ông trùm vậy.
Tống Nghi cũng đã đoán ra được thân phận của người đàn ông, không ngờ đến cha của Cố Hành Xuyên còn trẻ như vậy, rất khó liên hệ với một ông trùm tài chính oai phong trên phố Wall*.
[Phố Wall: Phố Wall (tiếng Anh: Wall Street) là một tuyến phố dài tám ô phố trong khu tài chính của hạ Manhattan thuộc Thành phố New York. Nó gần như chạy từ phía tây bắc xuống đông nam, bắt đầu từ phố Broadway và kết thúc tại phố South ở bờ sông East. Theo thời gian, thuật ngữ “phố Wall” nay nhằm ám chỉ đến thị trường tài chính của Hoa Kỳ nói chung. Wall Street cũng là cách nói tắt để đề cập đến các tầm quan trọng tài chính có ảnh hưởng của ngành tài chính Mỹ, tập trung ở khu vực thành phố New York.]
Cố Thiệu Nguyên ngoắc tay, một bảo vệ đưa tay đến gần nghe chỉ thị, liên tục nhìn về phía Tống Nghi đang đứng, gã nghe Cố Thiệu Nguyên nói xong thì bước nhanh về phía anh.
“Chào ngài, chủ tịch muốn mời ngài cùng dùng bữa trưa, không biết ngài bây giờ có rảnh không?”
Tống Nghi ngẩn ra, mắt tỏa sáng, anh mỉm cười gật gật đầu, “Đây là niềm vinh hạnh của tôi.”
Trừ bỏ quan hệ với Cố Hành Xuyên, có thể cùng Cố Thiệu Nguyên – con cá sấu lớn của thương nghiệp dùng bữa chính là một vinh dự lớn lao, là mơ ước của bao nhiêu người đàn ông.
Cố Hành Xuyên bên đây thì nghiêng đầu sang nhìn Tống Nghi, sau đó lại nhìn Cố Thiệu Nguyên, mang theo mấy phần đắc ý: “Như thế nào?”
Cố Thiệu Nguyên gật đầu hài lòng, “Không tồi.”
“Không tồi là không tồi thế nào?” Cố Hành Xuyên muốn moi vài từ dễ nghe từ trong miệng ông.
Cố Thiệu Nguyên hút một hơi xì gà, một bên đánh giá Tống Nghi, một bên người nói: “Cuối cùng ta cũng gặp được người đáng tin nhất trong đám bạn của con.”
Ông đã gặp nhiều người trong giới thương trường rồi, đôi mắt bây giờ chỉ cần một cái nhìn đầu tiên là biết người nọ có tài nghệ gì.
Chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi tiếp xúc trong thang máy cũng đủ khiến Cố Thiệu Nguyên hiểu rõ người bạn này của con mình là người có gia giáo, có học thức, không phải là một người tầm thường.
Nếu như là người thường thì khi thấy hai bảo vệ kia sẽ chọn phương án chờ lượt thang máy tiếp theo, hoặc là khi vào thang máy sẽ đứng nhìn qua lại, mắt liên tục đảo, sẽ không giữ được vẻ điềm đạm.
Cố Hành Xuyên khoanh tay, hắn hài lòng cười: “Cậu ta đáng tin lắm, sau này cha sẽ biết.”
Cố Thiệu Nguyên nhìn hắn rồi lại nhìn về phía Tống Nghi, ông khẽ lắc đầu rồi thở dài trong lòng.
Nhà hàng được chọn là một nhà hàng đồ Tây thuộc công ti Tinh Ngu, phong cảnh tao nhã, cầu nhỏ nước chảy, bên tai là tiếng đàn dương cầm du dương, người phụ vụ mặc áo sơ mi trắng phối với quần tây đen dẫn đường cho Tống Nghi, dẫn anh đến bàn cuối cùng.
Cố Thiệu Nguyên còn chưa đến, Cố Hành Xuyên đang cầm xem thực đơn, hắn ngẩng đầu lên thì thấy Tống Nghi, “Muốn ăn gì?”
Tống Nghi gọi mấy món, ngắn gọn lưu loát, không một chút vấp, Cố Hành Xuyên nhanh tay đặt thực đơn xuống, như được mở to tầm mắt.
Hắn nhớ hồi cấp ba, hắn từng tổ chức sinh nhật rồi mời cả lớp đến một nhà hàng đồ Tây cao cấp ở đế đô, bạn học đều đến cả, chỉ có duy nhất Tống Nghi là không đến, khiến cho cả ngày hôm đó của hắn trôi qua không vui chút nào.
Cộng thêm việc lúc gọi món, Thẩm Lê cứ làm mất thời gian, một hồi lại muốn ăn cái này, một hồi lại không muốn ăn cái kia, chọn ba chọn bốn, mười phút trôi qua mới chọn được ba món, Cố Hành Xuyên lúc đó đã nghĩ, nếu hắn ở cùng với một người như thế này thì thà kiếm một cọng dây thừng siết cổ chết cho rồi.
Bây giờ thì tốt rồi, ít nhất thì nhịp điệu sinh hoạt của hắn với Tống Nghi cũng đồng bộ.
Lúc Cố Thiệu Nguyên đến thì đồ ăn đã được bưng ra hết, ông thong thả ngồi xuống đối diện với anh, bên cạnh Cố Hành Xuyên.
“Ta không nghĩ rằng con lại là bạn học của Hành Xuyên.” Cố Thiệu Nguyên cười ôn hòa, ông liếc nhìn Cố Hành Xuyên, trêu chọc: “Tên nhóc này hồi đi học có từng bắt nạt con không?”
Dù thế nào cũng không thể mắng con trước mặt cha được, cha mắng con thì được, chứ mà người ngoài mắng thì có mà ngu lắm mới làm.
Tống Nghi cười lắc đầu: “Không có, Hành Xuyên rất trượng nghĩa, chưa bao giờ bắt nạt bạn học, còn rất hay giúp đỡ con.”
Ví dụ như giúp anh vẽ mèo vào vở bài tập này, giúp anh vẩy mực ra đồng phục này, cả chuyện giúp anh nhét mấy mảnh thủy tinh vào trong cặp sách khi mà nhà trường đang thắt chặt chuyện mang vũ khí vào trường này.
Cố Thiệu Nguyên cười cười: “Nó đúng là trượng nghĩa thật, là do mẹ nó đã uốn nắn nó từ bé, lớn như vậy rồi mà còn như một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, làm gì cũng đều bằng cả tấm lòng.”
Tống Nghi cười nhẹ, anh đẩy đẩy gọng kính: “Tấm lòng son khó tìm, phải nói là do gia đình của ngài dạy con quá khéo.”
Mặc cho trong lòng anh suy nghĩ như thế nào thì lời nói ra đều chọn lời hay ý đẹp, Cố Thiệu Nguyên thầm tán dương đầu óc Tống Nghi thật nhạy bén, không biết là gia cảnh thế nào, ông suy nghĩ một chút liền hỏi: “Gia đình của con làm nghề gì?”
Tống Nghi ăn nói ngay thật, Triệu Hồng Nham là y tá, còn người cha đã mất từng làm công nhân, là một gia đình phổ thông có thể tìm dễ dàng trong ở đế đô.
Cố Hành Xuyên càng nghe càng thấy bất thường, hắn cau mày, “Bố hỏi cậu ta cái này làm gì?”
Cố Thiệu Nguyên liếc hắn một cái rồi hừ nhẹ: “Con xem người ta như thế nào rồi nhìn lại mình xem.”
Cố Hành Xuyên nhìn Tống Nghi, cố ý xuyên tạc lời trào phúng của Cố Thiệu Nguyên, “Con thấy cậu ta tốt lắm.”
Cố Thiệu Nguyên không nói nên lời mà chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ.
Trên bàn có gọi món tôm hùm nướng rưới bơ chanh tỏi, Cố Hành Xuyên ăn một miếng sau đó a nhẹ một tiếng, rồi thì buông nĩa xuống.
Cố Hành Xuyên sờ sờ môi dưới, Cố Thiệu Nguyên bây giờ mới thấy môi của hắn có một vết thương nhỏ như vừa mới có gần đây, bây giờ dính vào nước cốt chanh nên lại nứt ra.
Cố Thiệu Nguyên trừng nhìn hắn: “Con làm sao mà có vết thương này vậy?”
Cố Hành Xuyên làm như không có chuyện gì xảy ra, nét mặt thản nhiên, còn Tống Nghi thì thật muốn vùi đầu xuống bàn, nếu mà Cố Thiệu Nguyên biết vết thương là do anh cắn thì anh thật muốn tìm một chỗ nào đó rồi đào cái lỗ chui xuống cho rồi.
“Bị cắn.” Cố Hành Xuyên vừa phóng đãng vừa ngang ngạnh cười, hắn hờ hững nói: “Bị chó con cắn.”
Cố Thiệu Nguyên đảo mắt qua Tống Nghi đang cố gắng trấn định, trong lòng thở dài, “Nếu con có quen ai bên ngoài thì nhớ dẫn về ra mắt mẹ con với ta, mẹ con mong con sớm sinh một đứa cháu cho mẹ con trông lắm rồi.”
Cố Hành Xuyên cau mày: “Thì hai người sinh một đứa đi.”
“Chúng ta mà còn sinh được thì còn trông cậy vào con làm gì?” Cố Thiệu Nguyên tức giận nói.
Chân mày của Cố Hành Xuyên càng nhíu chặt hơn, nếu thật sự sinh một đứa thì hắn còn chưa cưng đủ nói chi là giao cho người khác trông.
Ăn uống xong thì Cố Thiệu Nguyên vội vã trở về công ti, ông dặn Cố hành Xuyên đưa Tống Nghi về nhà khiến cho anh một lần hưởng thụ cảm giác được xe sang đưa đón.
Bên trong mỗi người đàn ông đều có gen ngưỡng mộ, tuy anh tiếp xúc không nhiều với Cố Thiệu Nguyên nhưng anh rất bội phục ông, một người ở nước ngoài bôn ba nhiều năm, có thể trở thành một ông chủ lớn thật sự không dễ chút nào.
Anh có ít nhiều gì cũng ao ước được như Cố Hành Xuyên, không phải là vì gia thế, mà là vì nhìn cha Cố, mẹ Cố có thể bình đẳng nói chuyện với nhau như thế thật sự rất thoải mái và hài hòa.
Tiền tài và địa vị thì Tống Nghi có thể kiếm được, nhưng ngoài hai thứ đó thì những thứ khác không thể nào kiếm được.
Giữa anh và Triệu Hồng Nham ngoài quan hệ mẹ con ra thì chỉ tồn tại thêm một loại quan hệ ỷ lại cùng bị ỷ lại, Triệu Hồng Nham không quan tâm anh đang suy nghĩ cái gì, cũng không thèm quan tâm anh muốn cái gì, cái bà quan tâm chính là Tống Nghi làm cho bà nở mày nở mặt, không làm mất mặt bà mà thôi.
Cố Hành Xuyên vừa lái xe vừa nhìn sắc mặt ảm đạm của anh, hắn nhẹ giọng hỏi: “Cậu đang suy nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ tối nay ăn gì.” Tống Nghi quay mặt đi, thuận miệng nói một câu.
Cố Hành Xuyên liếc nhìn anh, tay cầm lái, chăm chú nhìn về phía trước, “Bố tôi rất thích cậu, nếu cậu tiếp tục ở lại Tinh Ngu thì có thể nhận được hợp đồng cấp A.”
“Tôi sẽ suy nghĩ kĩ.” Tống Nghi cần phải lập ra một kế hoạch thật tốt.
Cố Hành Xuyên nhếch môi: “Tôi đã điều tra toàn bộ những công ti giải trí đang tương đối hot hiện tại, tài nguyên của Giang Bạch là tốt nhất, nhưng diễn viên lão làng ở Giang Bạch rất nhiều, không thích hợp với cậu.”
“Mấy năm nay, danh tiếng của Hoa Nhạc đang lên, nắm bắt rất tốt chiều gió của khán giả, ưu thế là có năng lực khống chế dư luận truyền thông, yếu điểm chính là không có đủ tài nguyên, nghệ nhân kí kết rất ít khi được diễn.”
“Lam Ngu thì trái ngược với Hoa Nhạc, tài nguyên vẫn có đủ, nhưng Lam Ngu đang push một nghệ nhân đứng đầu của họ, toàn bộ tài nguyên đều dồn vào người này, tôi không khuyến khích cậu chọn.”
“Cậu biết nhiều thật.” Tống Nghi nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.
Cố Hành Xuyên cười giễu một tiếng: “Cậu muốn kết thúc hợp đồng thì tôi kí cho cậu, nếu như cậu muốn đi thì Hoa Nhạc là lựa chọn tốt nhất, tôi có quen với giám đốc bên đó, sẽ nói họ nâng đỡ cho cậu.”
“Tôi sẽ cân nhắc thật kĩ.” Trong lòng Tống Nghi vô cùng cảm kích, tuy rằng Cố Hành Xuyên mở miệng đều khiến người ta ghét nhưng lại là người rất chân thành.
Tống Nghi không cho Cố Hành Xuyên lái xe vào tiểu khu, bởi dán trên chiếc Bugatti này là dòng chữ “Tôi đây cực kì có tiền”, quá khoe khoang.
Anh về nhà, vừa đẩy cửa vào thì nghe tiếng người huyên náo, trong nhà cứ như đang ăn Tết đến nơi, tam cô lục bà đều đến, người ngồi đầy trong phòng khác, hạt dưa ném đầy ra nền nhà, trên sàn gỗ còn dính đầy dấu giày đất cát, còn có một đứa bé đang chạy khắp nơi.
Tống Nghi giả vờ như không thấy những dấu giày kia, anh ôm lấy đứa trẻ nọ, vỗ vỗ mông nó, cười nói: “Nhóc lớn nhanh thật, chưa gì đã lớn như thế này rồi.”
Triệu Hồng Nham ngồi bên trong đám người nở nụ cười vừa ý: “Tống Nghi, con có nhớ cậu Beta lần trước mẹ nói với con không?”
Tống Nghi ngẩn ra, anh nhớ hình như có chuyện như thế, lần trước lúc đi trong xe Triệu Hồng Nham có đề cập tới một Beta nhưng lúc đó anh đã trực tiếp từ chối rồi mà.
Triệu Hồng Nham không thèm chú ý đến nét mặt của anh, bà cười híp mắt nói: “Hôm nay mẹ đi gặp dì của con, trùng hợp sao lại gặp nó nên gọi đến nhà ăn cơm cho hai đứa gặp nhau.”
Đầu Tống Nghi chợt đau, sau lưng truyền đến thanh âm, “Chào anh, em là tiểu Viên.”
Tống Nghi xoay người, đó là một Beta thanh tú, cao chừng đến vai Tống Nghi, lúc cậu ta nhìn thấy mặt anh thì đôi mắt chợt lóe sáng, không tự chủ được mà nuốt nước miếng.
Tống Nghi cười khách khí, anh xa cách từ chối: “Tiểu Viên, chào cậu, xin lỗi, hôm nay không rảnh ăn cơm cùng cậu, bạn tôi đang chờ tôi ở dưới lầu.”
“Con nói gì vậy?” Triệu Hồng Nham bất mãn, bà tỏ thái độ chống cự, “Không phải là tìm dựa trên yêu cầu của con sao hả?”
Tống Nghi nói dối không chớp mắt, thần sắc vô cùng tự nhiên mà nở nụ cười: “Mẹ, tối nay con có một buổi tiệc, giờ trở về lấy đồ, ngày khác rảnh rỗi sẽ cùng ăn với mọi người.
Thái độ của anh vô cùng bình thường, nhưng chỉ có Triệu Hồng Nham biết là anh đang rất tức giận, mặc dù bà không biết vì sao Tống Nghi lại tức giận nhưng bà rất sợ đứa con trai mình giận.
Ngữ khí Triệu Hồng Nham mềm nhũn, “Con chú ý an toàn, nhớ về nhà sớm chút.”
Tống Nghi không quay đầu lại mà đi ra ngoài, sáu giờ tối trùng hợp là giờ tan tầm cùng tan học, người đi vào tiểu khu nối tiếp không ngừng.
Anh lấy điện thoại ra xem một lần, tuy nói bạn anh nhiều thật nhưng lúc này tìm ai cũng đều không hợp, tình huống này không biết nên giải thích như thế nào nữa.
Nhất thời thì Tống Nghi không nghĩ được mình nên đi nơi nào để tị nạn bây giờ.
Ít khi nào anh cô độc như hiện tại, đứng ở nơi quen thuộc nhất nhưng lại không biết nên đi đâu.
Tống Nghi hít sâu một hơi, anh vuốt vuốt tóc rồi đi ra bên ngoài tiểu khi, dự định tìm một quán cà phê nào đó để vượt qua buổi tối.
Chiếc xe Bugatti màu đen vẫn còn đậu trước cửa tiểu khu, xe chạy tấp nập, duy chỉ có nó là cô độc đậu sát bên lề.
Giống như là nhìn thấy được Tống Nghi, đèn xe chợt nháy lên mấy lần, trong lòng Tống Nghi khẽ động, anh đi tới.
Cửa sổ chậm rãi kéo xuống, Cố Hành Xuyên phóng khoáng gác tay lên cửa: “Sao cậu lại xuống đây?”
Tống Nghi từ chối trả lời, anh bĩnh tĩnh hỏi lại: “Sao cậu còn ở đây?”
“Nghe nhạc.” Cố Hành Xuyên bình thản phun ra hai chữ rồi nhìn Tống Nghi từ trên xuống dưới.
Tống Nghi vẫn còn mặc tây trang hồi lúc sáng, chỉ là giờ không có áo khoác cùng cà vạt, áo sơ mi trắng đơn giản nhìn rất sạch sẽ, chỉ có điều Cố Hành Xuyên biết Tống Nghi là người chú trọng vẻ ngoài, mặc như thế này mà đi ra ngoài đường thì chắc chắn trong nhà đột nhiên xảy ra chuyện gì rồi.
Hắn mở cửa xe ghế phó lái, nhíu nhíu mày: “Đi thôi, tôi đưa cậu đi chơi.”
“Đi đâu?” Tống Nghi vào trong xe, cúi đầu thắt dây an toàn.
Mà đi đâu thì anh cũng sẽ đi, miễn là không phải ở nhà.
Cố Hành Xuyên nhếch môi, ánh mắt tà khí đảo qua anh: “Đi thuê phòng có được không?”
Tống Nghi liếc nhìn hắn một cái: “Tìm quán bar nào đi, tôi muốn uống vài li.”
Cố Hành Xuyên đang muốn từ chối dứt khoát thì đột nhiên sắc mặt Tống nghi trở nên tái nhợt, anh nhanh chóng cởi dây an toàn rồi mở cửa lao ra khỏi xe, cúi người nôn khan một hồi lâu.
Tuy rằng không thể nôn ra được gì nhưng cảm giác buồn nôn vẫn còn day dẳng.
“Cậu bệnh à?” Cố Hành Xuyên đưa nước cho anh.
Tống Nghi súc miệng một lúc, trên mặt không còn một chút máu, nhìn vô cùng đáng thương: “Không có gì, gần đây thường hay bị vậy.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!