Mệnh Phú Quý Trời Sinh - Chương 21: Anh không mệt sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Mệnh Phú Quý Trời Sinh


Chương 21: Anh không mệt sao?


La Bối nắm tay Phương Cảnh Châu về nhà mình.Từ lúc đó đến lúc vào nhà,cô vẫn luôn im lặng kể cả bà La có hỏi,cô cũng chưa trả lời.
Chỉ là cô quá tức giận thôi.
Cô nhớ tới một chuyện đã từ rất lâu mà có lẽ mọi người cho rằng cô đã sớm quên nhưng thực ra cô vẫn luôn nhớ rõ.Khi còn nhỏ ông nội làm thủ tục chuyển trường cho cô đến trường tiểu học tốt nhất của khu này.Gia cảnh các bạn học đều rất khá giả,quan hệ của cô với các bạn cùng lớp cũng rất tốt nhưng đến năm học lớp bốn, nhà cô phá sản, chỉ còn lại toà nhà ở thôn Thành Trung này.Lúc ấy giá nhà vẫn chưa tăng,ngành bất động sản cũng chưa hot như bây giờ.Chiều hôm đó là tiết thể dục, bởi vì cô thấy không thoải mái nên xin ở lại phòng học nghỉ ngơi.Có thể là thời tiết quá tốt,cô ngủ rất sâu.
Không ngờ,còn chưa tan học,một bạn học nữ trong lớp nói bị mất tai nghe.
Càng không ngờ hơn lại phát hiện tai nghe trong bàn học của La Bối.
Cô đã giải thích rõ là cô không lấy trộm nhưng mọi người đều nhìn cô với ánh mắt như đang nhìn một kẻ ăn trộm.
Trong một thời gian dài sau đó,tinh thần La Bối bị ảnh hưởng nghiên trọng,cô bắt đầu không thích đi học.
Sau đó,bà nội biết chuyện này nên đã đến trường học tìm cô giáo và bạn học nữ kia,người kia cũng không nghĩ chuyện này sẽ nghiêm trọng như vậy nên sợ hãi khai thật.Thì ra là vì ghen ghét La Bối cho nên mới nghĩ cách hãm hại cô.
Tuy rằng sau này mọi người đã biết rõ ràng mọi chuyện nhưng La Bối vẫn không thể nào quên được thời gian đó cũng như không quên được ánh mắt mà cô giáo và bạn học nhìn mình lúc đó.
Về sau bà nội phát hiện cô không thích hợp nên khi còn chưa bắt đầu học kỳ mới đã lại một lần nữa làm thủ tục  chuyển trường cho cô về trường cũ.Chuyện này cũng dần bị quên lãng có khi ngay cả bà nội cũng quên khi còn nhỏ cô đã từng bị gán cho mác là ‘ăn trộm’.
La Bối khó có thể tưởng tượng bị chính mẹ ruột của mình đổ oan cho là ăn trộm sẽ có cảm giác gì.
Phương Cảnh Châu đứng ở dưới vòi hoa sen vừa khóc vừa tắm rửa.
La Bối biết tuy bé luôn mồm nói là không thích mẹ nhưng trong lòng bé vẫn biết đó là mẹ mình nên chắc chắn vẫn rất khát vọng được mẹ yêu thương.Bây giờ chính người mẹ ấy lại nói với người khác bé là kẻ trộm thì dù bé chỉ mới năm tuổi cũng sẽ rất đau lòng.
Sau khi bé tắm xong, La Bối lau người rồi trùm lên người bé một chiếc khăn bông ấm áp,ôm bé lên giường.Cô đóng cửa lại,nói với bé một cách nghiêm :
“Cảnh Châu,chị tin em không làm việc này nên em hãy nghe lời chị,không để ý lời nói của mẹ em hôm nay.Sáng mai tỉnh dậy hãy quên hết đi được không?”
Phương Cảnh Châu thút thít gật đầu, ôm chặt cổ La Bối,quyến luyến cọ vào người cô.
“Bối Bối,em rất sợ hãi, trong phòng tối đen, không có ai nói chuyện với em.”
“Em rất sợ tối.”

“Mẹ không để ý đến em.Sau đó,em không kêu được nữa,kêu thì chỗ này rất đau.”Bé vừa nói vừa chỉ vào cổ.
Ban đêm, Phương Cảnh Châu tỉnh giấc rất nhiều lần,bé sợ bóng tối nên phải bật đèn cả đêm.
La Bối xót xa nghĩ, vậy là vẫn tạo thành ảnh hưởng cho bé, chỉ hy vọng bé có thể mau chóng quên đi cơn ác mộng này.
***
Giang Tư Hàn cũng nghe La Bối kể lại chuyện này.Anh vẫn còn ở đoàn phim,công việc cũng không thuận lợi vì anh không phải xuất thân chính quy.Lúc đầu khi đối mặt với ống kính thì rất không được tự nhiên, cũng không có kỹ thuật diễn, cũng may anh có thiên phú về phương diện này nên hiện tại đã chậm rãi thích ứng.
Đều sống trong cùng một toà nhà, Giang Tư Hàn cũng từng chơi đùa với Phương Cảnh Châu,bây giờ nghĩ đến bé còn tuổi nhỏ đã phải trải qua chuyện như vậy, cũng khó tránh khỏi đau lòng và phẫn nộ.Nhưng thực sự lúc này anh cũng không thể giúp được cái gì.
Không có tiền, cũng không có nhân mạch,bây giờ mới xuất đạo bằng một bộ phim chiếu mạng nhưng bộ phim này cuối cùng có thể thuận lợi phát sóng hay không rồi sau khi phát sóng có thể được công nhận hay không thì còn chưa biết.Cho nên, Giang Tư Hàn đối với tương lai của chính mình cũng không tự tin.Người như anh đúng thật là không thể giúp gì trong chuyện này được.
Cũng không thể trách Giang Tư Hàn có suy nghĩ tiêu cực.Kể cả bây giờ anh đã trở thành một diễn viên có chút tiếng tăm thì cũng chưa chắc đã giúp được gì cho Phương Cảnh Châu.Nói đi nói lại thì Phương Cảnh Châu vẫn là con ruột của Trần Lan,trên mặt pháp luật bé và anh không hề có quan hệ gì.
Qua chuyện này, La Bối nhận ra một đạo lý là có đôi khi dùng biện pháp cứng rắn sẽ có hiệu quả hơn so với giảng đạo lý.
Lúc trước Trần Lan không hề cảm thấy hứng thú với bối cảnh sau thôn Thành Trung.Thậm chí cô ta cảm thấy có một toà nhà cho thuê ở cái thôn này cũng chỉ là có chút tiền chứ còn kém xa so với phú hào chân chính.Cho nên cô ta chỉ biết nhà La Bối có một toà nhà cho thuê, trừ cái đó ra cô ta cũng không cố tình tìm hiểu thêm.Cô ta nghĩ bối cảnh chủ nhà cũng đâu có liên quan gì đến mình.
Bây giờ cô ta chỉ đi hỏi thăm qua loa cũng đủ làm bản thân bị dọa sợ.
La Bối nói không sai, từ mười lăm tuổi cô đã tiếp xúc với đủ mọi loại khách thuê nhà từ nam ra bắc.Cô hoàn toàn không   thiện lương đơn thuần như vẻ bề ngoài.Người thật sự đơn thuần làm sao có thể quản lý một toà nhà ở thôn Thành Trung này lâu như vậy?
Đương nhiên ngoại trừ năng lực của bản thân La Bối còn có vòng giao tế của bà La.Hầu hết mọi người ở thôn Thành Trung đều là đồng hương của bà La, mọi người đều cùng trong một thôn.Tuy cũng có lúc cãi cọ nhưng nếu gặp chuyện gì, những người này đều sẽ giúp La gia.

“Bối Bối là một cô gái có bản lĩnh.Lúc trước có người tới thuê nhà con bé,có người nghe nói người này mới ra tù, phạm vào tội gì chúng tôi cũng không rõ lắm, chúng tôi đều khuyên Bối Bối đừng cho hắn thuê nhà nhưng Bối Bối lại nói hắn rất tốt, không nghe chúng tôi.Vậy mà đúng là Bối Bối nhìn người rất chuẩn, người kia ở chỗ này luôn hai năm,không làm chuyện xấu gì cả.Về sau chúng tôi mới nghe nói, người này khi trẻ tuổi cũng là một nhân vật khó lường.Bây giờ ra tù,nhân mạch và vốn vẫn còn……”.Thím Lưu bán nước vừa cắn hạt vừa nói: “Lúc hắn rời đi còn nói với Bối Bối,nếu gặp bất kỳ chuyện khó khăn hay phiền toái gì, đều có thể tìm hắn. Chúng tôi có bao giờ gặp được chuyện tốt như vậy chứ.”
Trần Lan ngồi đờ ra một lúc lâu.
Đến lúc nghe nói đại lão khu này là Trình thúc chính là người che chở La gia thì cô ta mới thực sự sợ hãi.
Nói đúng ra trong chuyện của Phương Cảnh Châu,cô ta mới là người có lợi thế nhất.Vì dù sao cô ta cũng là mẹ ruột của bé,cô ta giáo dục con ruột của mình thì người khác không có quyền chỉ trích và can thiệp.Chỉ cần Trần Lan là người kiên cường, ngày hôm qua sẽ không bị La Bối dọa sợ.
Đơn giản là vì cô ta vẫn luôn cho rằng La Bối là một em gái thiện lương,không ngờ lại bất ngờ thay đổi như vậy nên làm cô ta bất ngờ không kịp phòng bị.
Hôm nay sau khi nghe nói bối cảnh phía sau La gia, Trần Lan cũng bỏ luôn suy nghĩ đến cửa gây sự .Cô ta biết mình hèn nhát, rõ ràng là con trai của mình, lại không có tự tin đi tìm La Bối,lại còn bị cô dọa sợ nhưng không biết vì sao,cô ta cảm thấy nếu còn tiếp tục đối xử với Phương Cảnh Châu như trước, La Bối thật sự sẽ làm gì cô.Cô ta ở cái thành phố này không có gốc rễ gì, nếu La Bối thật sự muốn gây khó dễ,cô ta cũng không phản kháng được?
Trần Lan không đi La gia mang Phương Cảnh Châu trở về, La Bối cũng không đưa Phương Cảnh Châu về.Cứ như vậy, Phương Cảnh Châu lại một lần nữa ở La gia.
La Bối nói cho  Chu Kiến Quốc nghe chuyện này khi anh mới vừa tắm rửa sau khi đi làm ở công trường về.
Trong phòng tràn ngập mùi xà phòng tắm.
Chu Kiến Quốc vừa dùng khăn lông lau tóc vừa nói: “Cô không thể giữ đứa bé ở nhà cô lâu được.Mấy tháng sau, Trần Lan sẽ dọn đi.Bây giờ cô có thể tạm thời dọa được cô ta nhưng khi cô ta chuyển đến nơi khác thì nếu có bất kỳ bất mãn gì với cuộc sống cũng sẽ phát tiết trên người đứa bé.Cho nên chuyện cô làm bây giờ chỉ có thể trị ngọn mà không trị được gốc.”
La Bối cũng biết đạo lý này.
Trở mặt với Trần Lan như thế này,cô ta chắc chắn sẽ không thuê ở đây lâu dài.
Nếu Trần Lan chuyển nhà đến nơi khác, chẳng lẽ cô lại đi theo để nhìn chằm chằm cô ta sao?

“Tôi khuyên cô trước mắt vẫn nên điều tra rõ hoàn cảnh gia đình Trần Lan và những chuyện quá khứ của cô ta.Nếu có thể liên hệ với  cha ruột đứa bé,với tình hình kinh tế cũng như khả năng kiếm tiền của Trần Lan bây giờ,nếu cha ruột bé muốn nuôi con,thì chắc sẽ không khó giải quyết.Mặt khác cô cũng nên điều tra bố mẹ của Trần Lan.Dù sao tôi vẫn nghĩ để đứa bé rời xa Trần Lan là tốt nhất.Từ lời cô kể, tôi cảm thấy Trần Lan rất nguy hiểm.”
“Cô phải biết rằng,bây giờ Trần Lan chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi,con người sẽ thay đổi từng chút một.Hiện tại,cô ta làm những chuyện như vậy đối với đứa bé, tạo thành ảnh hưởng chưa quá nghiêm trọng nhưng thời gian dài sẽ càng trầm trọng hơn.Cũng giống như bạo lực gia đình, ngay từ đầu đàn ông đánh phụ nữ còn sẽ xin lỗi,cũng biết điểm dừng nhưng chuyện này một khi đã bắt đầu thì sẽ có những lần tiếp theo.”
La Bối nhìn cách bài trí trong phòng cùng cách nói năng và suy luận của Chu Kiến Quốc không nhịn được nói ra nghi hoặc của mình: “Tôi cảm thấy anh chắc chắn phải là một người rất lợi hại,tại sao……”
Chu Kiến Quốc vừa nghe đã hiểu ý nghĩ của cô, liền cười nói: “Không nghĩ tới tôi chỉ là một công nhân khuân vác?”
“Xin lỗi, tôi không có ý khinh thường nghề nghiệp của anh, chỉ là……”
“Không có biện pháp, nhà tôi nghèo, tôi còn chưa học hết tiểu học.”
Vẻ mặt La Bối nghi hoặc nhìn anh: “Vậy sao?”
Chu Kiến Quốc chỉ mỉm cười.
Chính anh cũng không biết mình có bằng cấp gì……
“Đúng rồi, đây là danh thiếp của tôi.” Chu Kiến Quốc lấy một tờ danh thiếp từ trong ngăn tủ đưa cho La Bối.
La Bối cảm thấy tò mò,nhận lấy vừa nhìn: “……”
“Là thế này,câu chuyện của cô cho tôi một ý tưởng, tôi cảm thấy con người của tôi tương đối am hiểu xử lý các vụ việc rắc rối của mọi người.”Lúc trước ở công trường cũng xảy ra mâu thuẫn giữa các công nhân, đại đa số đều là Chu Kiến Quốc giải quyết.Nhưng từ chuyện này của La Bối, Chu Kiến Quốc mới nhận thấy năng lực của mình: “Cho nên sau này cô có gặp bất kỳ khó khăn gì cũng đều có thể tìm tôi, tôi sẽ định giá tuỳ vào mức độ khó khăn của việc đó, đương nhiên,việc đầu tiên này vẫn miễn phí.”
“Anh đã nhận được việc chưa?” La Bối hỏi.
Chu Kiến Quốc gật đầu: “Hôm nay thuận lợi nhận được một đơn hàng là của khách thuê toà nhà mười lăm tầng.Cô ta bị cha mẹ bắt đi xem mắt, không có cách nào khác nên đành phải nói dối là đã có bạn trai.Hai ngày nữa, cha mẹ cô sẽ đến, tôi sẽ đóng giả làm bạn trai cô ấy thời gian là hai ngày.”
La Bối: “…………Anh không mệt sao? Tôi thấy anh làm rất nhiều công việc, ban ngày còn làm việc ở công trường, thân thể làm sao chịu được?”
Chu Kiến Quốc cười cười, lộ ra hàm răng trắng: “Tôi thực sự không cảm thấy mệt.”
Nói thật lòng thì anh thích tiền cũng thích kiếm tiền.
Ngay cả chính anh cũng không biết,vì sao lại cảm thấy hứng thú với việc kiếm tiền như vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN