Sau Khi Mang Thai, Tôi Ly Hôn Ảnh Đế - Chương 22: Tối mai tôi ở nhà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Sau Khi Mang Thai, Tôi Ly Hôn Ảnh Đế


Chương 22: Tối mai tôi ở nhà


Lúc Ngôn Án vừa ra khỏi phòng Kỳ Duyên thì gặp phải Lương Bạch Vũ bên ngoài cửa nhà vệ sinh.

Lương Bạch Vũ dừng bước, sờ sờ cằm mình, tầm mắt rất hứng thú dừng trên người bạn tốt.

Năng lực giao thiệp của cỏ đồng tiền dù ở đâu cũng rất mạnh. Lúc ở Tu tiên giới đã vậy. Trong núi, trong động, trong hồ, trong đất trong biển không nơi nào mà cô không quen. Tu vi của Ngôn Án ở Tu tiên giới không tính là cao nhưng vẫn chẳng ai dám trêu chọc. Nguyên nhân cũng chính là vì nhân mạch quá rộng. Chọc phải một ngọn cỏ là đủ các thể loại nhảy ra, lấy số lượng đè ép, rất khó dây vào.

Rất lâu trước kia có một hoa sen tinh chọc đến Ngôn Án. Khoảng thời gian ấy, hoa sen tinh trốn trong hồ thì bị cá và ếch xanh cắn. Ở trên cạn thì bị các loại cỏ, các loại hoa và côn trùng dưới đất dạy dỗ.

Cuối cùng, độ kiếp thất bại. Sau đó, không còn sau đó.

Giờ tới xã hội hiện đại cũng không nhường một tấc. Ghi hình chưa được mấy hôm mà đã được Kỳ Duyên đối xử đặc biệt, còn được tự do ra vào phòng. Những bình luận xấu tối qua biến mất lẽ nào cũng có liên quan đến Kỳ Duyên?

“Ái chà, cậu với anh ta xảy ra chuyện gì thế?” Lương Bạch Vũ giữ chặt người đang cúi đầu, mặt mày ủ rũ đi qua bên cạnh.

Trong lòng Ngôn Án vẫn đang nghĩ mãi chuyện khác nên nhìn bạn tốt một cái, không hiểu lắm: “Chuyện gì cơ?”

Lương Bạch Vũ chỉ chỉ phòng Kỳ Duyên: “Mấy hôm nay quan hệ của cậu với Kỳ Duyên có vẻ không tệ?”

Cô trừng hắn, hít hít mũi một cái, sắp khóc đến nơi: “Cậu nhìn đâu mà bảo không tệ? Giờ tớ đang sầu muốn chết đây.”

Hai mắt Lương Bạch Vũ đã nhìn ra, nhưng trước nay Ngôn Án luôn là kiểu người thiếu một sợi dây thần kinh nên hắn cũng không hỏi nhiều về chuyện đó nữa: “Cậu sầu cái gì chứ?”

Ngôn Án mím môi, định tố khổ nhưng mắt liếc thấy anh quay phim bên cạnh, nuốt ngược lời vào trong bụng.

Tuy không còn phát trực tiếp nhưng vẫn còn ghi hình. Nói chuyện phải chú ý một chút. Hơn nữa, chuyện này nói với Lương Bạch Vũ cũng vô dụng. Tuy hắn có nhiều lông bồ câu nhưng lông bồ câu nào phải thứ Kỳ Duyên muốn.

Ngôn Án: “Thôi, không có gì. Cậu không hiểu đâu, để tớ tự nghĩ cách. Cậu mau đi sửa soạn hành lý đi, lát nữa đỡ cho mọi người phải đợi cậu.”

Lương Bạch Vũ cười cười: “Ê, cậu còn chưa nói mà đã phán tớ không hiểu. Cậu cũng quá là không đáng mặt bạn bè nhé…”

Ngôn Án xua xua tay, vẻ mặt không muốn nói nữa, xách túi cỏ đồng tiền đi xuống lầu.

Cô quay lại thửa ruộng kia, đặt cỏ đồng tiền mới cực khổ đào được vào lại chỗ cũ: “Thực lòng xin lỗi nha, khiến các bạn vất vả một chuyến. Tôi nói cho các bạn nhé, đối với cỏ như chúng ta thì ở nông thôn vẫn tốt hơn. Không khí trong lành, phong cảnh tươi đẹp. Ở trong thành phố, không khí ô nhiễm, còn có khói bụi, chẳng thoải mái chút nào. Hơn nữa Kỳ Duyên cũng chẳng phải chủ nhân tốt, tôi chẳng tin hắn sẽ chăm sóc tốt cho các bạn đâu.”

Ngôn Án vái vái khóm cỏ đồng tiền, biểu đạt sự áy náy của mình, sau đó chạy thẳng về phía hồ.

Lúc này thời tiết rất nóng, bên hồ cũng giống như đêm khuya, vắng lặng.

Cô tới bờ hồ, đi nửa vòng, đứng ở vị trí tối qua, nhìn mặt hồ trống rỗng mà thở ngắn than dài.

Chuyện đã đến nước này thì biết làm sao nữa đây?

Đành phải tự hy sinh thôi.

Ngôn Án sờ sờ mái tóc đẹp trên đầu mình, xác nhận xung quanh không có ai lần nữa rồi mới trốn ra sau cái cây.

Rất nhanh, trên đỉnh đầu cô mọc ra từng tán, từng tán cỏ đồng tiền.

Cô cầm túi nylon, dứt từng nắm từng nắm cỏ. Cứ nhổ một nắm là ui da một tiếng.

Con người chỉ nhổ tóc bạc thôi, lá của cô rõ ràng còn đang xanh mơn mởn, chưa hề khô vàng, vậy mà giờ đây lại không thể không nhổ.

Tên chồng cũ này thật là tạo nghiệt mà.

Bỏ cỏ đồng tiền vào đầy túi rồi Ngôn Án mới thôi, thu lá còn lại về.

Sau khi thu lá lại, cô sờ sờ tóc mình, phát hiện đã cụt hẳn một đoạn dài.

Lúc trước đầu tóc xinh đẹp của cô dài tới gần eo mà giờ cũng chỉ còn đến ngang vai. Nếu nhổ thêm chút nữa hẳn là chỉ còn đến sát tai.

Ngôn Án hít hít cái mũi, móc trong túi ra sợi dây chun, búi tóc mình lên thành một cục trên đầu.

Như vậy sẽ không ai phát hiện tóc cô tự nhiên ngắn một đoạn.

Búi tóc xong, cô đội thêm mũ của Kỳ Duyên lên, xách theo một túi “tóc” của mình rồi đến bên hồ soi.

Tóc búi hoàn hảo, mũ Kỳ Duyên cũng thấp, thoạt nhìn vẫn xinh đẹp như cũ.

Ngôn Án vỗ vỗ mặt mình, chạy về gặp Kỳ Duyên lần nữa.

Lần này Kỳ Duyên không nói thêm gì, hắn nhận túi cỏ đồng tiền sau đó cầm chai nước trên bàn, mở nắp sẵn rồi đưa qua: “Cảm ơn.

Trút được tảng đá trong lòng, Ngôn Án cũng chẳng khách khí, rất tự nhiên nhận lấy chai nước, ngửa cổ uống một hớp lớn. Tiếng nói vì trong miệng đang phình lên mà trệu trật không rõ: “Không có gì, không có gì, chuyện nhỏ thôi, không tốn công mấy, đừng khách khí.”

Nói xong, cô nuốt nước xuống, sau đó uống thêm một ngụm nữa thì không muốn uống tiếp, định tìm cái nắp vặn lại.

Nhưng mà cái nắp ở trong tay Kỳ Duyên, hắn chưa đưa mà còn giơ tay ra: “Sao lại búi tóc lên rồi?”

Ngôn Án chớp chớp mắt, thuận thế cầm bình nước đã uống hai ngụm lớn trả lại, quệt quệt môi mình, cười ha hả: “Thả tóc ra thấy hơi nóng nên tôi búi lên. Nếu không còn chuyện gì thì tôi về phòng nhé?”

Kỳ Duyên gật gật đầu: “Đi đi.”

“Được, tạm biệt Kỳ lão sư!” Giọng nói Ngôn Án trong trẻo, động tác rất nhanh, lời vừa dứt thì cũng chạy đi ngay.

Hắn lắc đầu, lắc lắc bình nước trong tay, nhấp miệng uống một ngụm từ chỗ cô mới uống.

Trong phòng, Ngôn Án đang thương lượng với hai đứa bé: “Mông Mông, Khốc Khốc, lần này về mẹ để hai đứa trong vali hành lý được không?”

Hai bé sửng sốt, một trước một sau hỏi: “Vì sao vậy ạ?”

Tuy hai đứa đều không biến thành hình người nhưng bởi vì thời điểm sinh ra không giống bình thường nên giấy khai sinh cũng chưa làm, hộ khẩu cũng chưa.

Nhưng cho dù là chanh hay mướp đắng thì hai đứa cũng muốn nằm trong túi của Ngôn Án thay vì bị nhét trong vali.

Ngôn Án nói: “Từ Nam Mộc Hương lên trấn trên, mọi người cùng nhau đi xe buýt. Mẹ sợ chú người xấu nhìn thấy các con lại muốn cướp đi…”

Ngôn Mông Mông lập tức tỏ thái độ: “Cũng được, mẹ ơi con có thể ở trong vali.”

Ngôn Khốc Khốc cũng nói theo: “Con cũng ở trong vali với anh!”

Chú người xấu kia thật là đáng sợ. Không chỉ bọn họ mà tóc của mẹ cũng không buông tha. Tóc của các bé còn chẳng được nhiều bằng mẹ.

Ngôn Án xoa xoa đầu chúng: “Ngoan lắm, về nhà mua kẹo mút cho các con.”

Ngôn Mông Mông nghĩ nghĩ, nhắc nhở: “Đúng rồi mẹ ơi, mẹ đừng quên gà trống nhé. Mẹ đã đồng ý với bọn con là sẽ mang gà trống về theo rồi.”

“Ừ nhỉ.” Ngôn Án vỗ đầu mình, suýt nữa là cô quên mất chuyện này, “Được rồi, mẹ xuống nhà sẽ đi tìm nó ngay.”

Cô bỏ hai đứa bé vào vali hành lý, nhìn cái vali bừa bộn lại nhớ tới hành lý chỉnh tề của Kỳ Duyên mới nãy mà thở dài hâm mộ, khoá vali lại.

Thôi, cứ bừa đi.

Ngôn Án đứng lên, kéo vali xuống lầu, sau đó kéo vali tung tăng đi tìm đạo diễn: “Đạo diễn, tôi có thể mang con gà hôm trước đi không?”

Đạo diễn đang bận phân công nhân viên đi thu thiết bị, nghe thấy vậy quay đầu lại, sửng sốt: “Mang đi?”

Cô gật gật đầu, ngữ khí chân thành tha thiết: “Con gà trống kia rất đáng yêu, tôi muốn đem nó về nuôi làm thú cưng.”

Đạo diễn trầm mặc, không biết nên nói gì.

Người bình thường đều nuôi mèo nuôi chó nhỉ? Nuôi gà trống làm thú cưng?

Ông dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Ngôn Án một cái, gật gật đầu: “Cô muốn nuôi… cũng có thể. Để lát nữa tôi nói với chủ nó một tiếng. Nhưng mà con gà kia giờ không biết đang ở đâu…”

“Không sao, giờ tôi đi tìm, cảm ơn đạo diễn!” Ngôn Án hưng phấn kéo vali chạy ra ngoài. Được vài bước, cô lại quay đầu lại: “Đúng rồi, đạo diễn, tôi sẽ đi thẳng ra cửa thôn, không quay lại nữa.”

Khoé miệng đạo diễn hơi cứng lại: “Được.” Ông có thể nói gì được đây? Người mới Ngôn Án này lúc phỏng vấn ông đã rất vừa lòng. Mấu chốt là Kỳ Duyên đã phím trước rồi.

Ông có thể từ chối sao? Dù gì cũng chỉ là một con gà trống thôi, còn chẳng đắt bằng gà nướng.

Chân trước Ngôn Án vừa đi, Kỳ Duyên cũng đi xuống. Hắn nhìn bóng cô đang kéo hành lý đi xa, hỏi: “Cô ấy đi đâu?”

Đạo diễn thấy Kỳ Duyên, gác công việc sang một bên, trịnh trọng nói: “Kỳ lão sư, cô ấy đi tìm gà trống.”

Mày Kỳ Duyên khẽ nhếch: “Hử?”

Đạo diễn thấy vẻ mặt nghi vấn của lãnh đạo, nói tỉ mỉ lại tình huống.

Kỳ Duyên: “……” Con gà trống kia mỏ vừa nhọn vừa ồn, chẳng phân biệt được thời gian gáy, nửa đêm còn phá giấc ngủ của người khác thì có gì mà đáng yêu?

Hắn cười nhạt một tiếng, chưa nói cái gì thì đã nghe thấy tiếng nói của Ôn Dạng từ trên cầu thang: “Kệ cô ấy đi, tôi lên xe trước.”

Vốn đã thông báo cho mọi người tập hợp ở trước đại sảnh rồi cùng đi, đạo diễn giật giật khoé miệng, cười nói: “Được.”

Ngôn Án đã tìm thấy con gà trống kia trong chuồng gà.

Trong lúc cô đang phát sầu chuẩn bị vào chuồng bắt thì gà trống thấy cô, tự giác chạy ra.

Wow, gà trống này khá thông minh đấy.

Ngôn Án cúi người, vuốt ve bộ lông màu nâu nâu đỏ đỏ của gà trống, nhìn hình thể phì nhiêu này lại nhớ tới cánh tay mình hôm trước nhức mỏi vì ôm nó, liền giảng giải cho nó nghe: “Chúng ta phải đi rồi, ngươi đi theo ta, tự đi, biết chưa?”

Gà trống quác quác quác vài tiếng về phía cô, không biết có ý gì.

Ngôn Án coi như là nó đã đồng ý, kéo vali đi về phía con đường đất gập ghềnh phía trước.

Gà trống đi theo vài bước thì không đi nữa, rúc cánh lại, làm tổ thẳng trên mặt đất.

Cô đi quá mấy bước rồi mới nhận ra, bất đắc dĩ phải quay lại bế nó lên, đặt trên vali: “Cố ngồi vững nha.”

Nói xong, Ngôn Án tiếp tục kéo vali đi, trong có hai đứa bé và thêm một con gà ở trên, cùng đi về đích.

Đất ở nông thôn đầy đá vụn, gồ ghề nhấp nhô. Vali vang lên lộp cộp. Chanh và mướp đắng trong đó bị xóc đến choáng váng. Gà trống ở trên thì suýt ngã nhiều lần, hoảng sợ vỗ cánh để ổn định lại.

Ngay lúc hai đứa bé trong vali và gà trống sắp không trụ nổi nữa thì Ngôn Án cuối cùng cũng tới nơi.

Lúc cô đến, những người khác đã lên xe. Ôn Dạng đang xếp hành lý lên.

Cô vội bước nhanh hơn, đuổi tới. Bế gà trống trên vali lên rồi bỏ vali vào khoang chứa đồ của xe buýt, sau đó đem gà trống đặt bên cạnh vali.

Ôn Dạng bên cạnh lập tức liền gây sự: “Ngôn Án, cô định mang gà trống về sao?

Ngôn Án gật gật đầu: “Đúng vậy.”

“Cô để gà trống chung với hành lý của mọi người? Gà bẩn như vậy, lỡ làm bẩn vali của tôi thì sao? Cô có chịu trách nhiệm lau dọn không?”

Lúc này các anh quay phim đang bận dọn thiết bị, không đi bên cạnh ghi hình, xung quanh cũng chỉ có mỗi hai người cho nên ngữ khí Ôn Dạng liền cao lên nhiều. Khác hoàn toàn với ôn nhu dễ nói chuyện lúc trước.

Ngôn Án bị quát đến ngốc cả ra, ôm gà trống trong lòng: “Vậy tôi ôm nó lên trên xe…”

“Cô ôm nó lên xe thì nó không ị bậy chắc? Đến lúc đó cả xe toàn mùi thối, cô chịu trách nhiệm thế nào đây?” Ôn Dạng hùng hổ doạ người, trên mặt bất giác đầy sự cay nghiệt. Cô đã nhịn lâu lắm rồi, nhất là hôm nay cô nghĩ đủ mọi cách mà không thể tiếp xúc được với Kỳ Duyên.

Chờ đến trấn trên thì mọi người phải đổi xe tự về nhà, nhiệm vụ của cô làm sao thực hiện nữa? Tất cả đều là tại Ngôn Án. Nếu chương trình lần này không có chướng ngại vật là Ngôn Án thì cô đã sớm thành công!

Ngôn Án nhìn bộ dạng Ôn Dạng, rơi vào lưỡng nan, chỗ này không được để, chỗ kia không được đặt vậy thì để ở đâu mới được?

Trong lúc cô đang rối rắm, trên đầu hai người có giọng nói nhàn nhạt truyền đến: “Để ở khoang hành lý đi, làm bẩn thì tôi đền.”

Hai người không chú ý, đột nhiên chưa kịp chuẩn bị nghe thấy vậy liền vội ngửa đầu nhìn lại hướng phát ra âm thanh.

Kỳ Duyên chống tay ở bệ cửa sổ, năm ngón tay khớp xương rõ ràng, tự nhiên, rũ xuống. Gương mặt hoàn mỹ vô khuyết hơi ló ra từ cửa sổ xe.

Thấy là hắn, mặt Ôn Dạng lập tức trắng bệch. Cô nhanh chóng tìm lại trạng thái, nở nụ cười ngượng ngùng: “Không cần đền đâu, vừa rồi là em đang nói đùa với Ngôn Án, phải không Ngôn Án?” Cô quay đầu nhìn về phía Ngôn Án.

Ngôn Án: “…… Hả?”

Ôn Dạng: “Ngôn Án, cô mau đem gà trống bỏ vào rồi lên xe đi, mọi người đều đang đợi chúng ta đấy.”

Ngôn Án: “…… À.” Cô vuốt ve gà trống, nhìn Ôn Dạng vài lần. Càng nhìn càng cảm thấy Ôn Dạng giống hệt hoa sen tinh kia ở tu tiên giới.

Hoa sen tinh kia rất khủng bố, không thể trêu vào, không thể trêu vào, tránh xa một chút vẫn tốt hơn.

Cô run rẩy bỏ gà trống xuống, vì ham muốn cầu sinh mà điều chỉnh vị trí hành lý của mọi người lại một chút.

Gần gà trống nhất đương nhiên là vali của mình. Sau đó cô để vali của Lương Bạch Vũ bên cạnh. Như vậy cho dù làm bẩn thì cũng là bẩn vali của mình và Lương Bạch Vũ nên không sao.

Bạn bè chính là để đem ra hố mà.

Còn hành lý của Ôn Dạng thì cô dịch đến chỗ xa gà trống nhất. Vốn định buộc gà lại nhưng hiện tại không có dây. Hỏi một vòng nhân viên công tác cũng chẳng ai có. Thật sự hết cách, sau khi cô để cái túi nylon làm chỗ vệ sinh tạm thời xong thì lên xe.

Con gà trống này rất có linh tính. Cho dù muốn ị hẳn cũng sẽ không công khai ị lên trên vali. Buổi tối hôm đó ở trong phòng cô, con gà trống này rất nghe lời mà ị trong thùng giấy cô làm cho nó.

Nhưng mà đời chẳng như mơ.

Xe vừa tới trấn trên, mọi người phải đường ai nấy đi. Lúc xuống xe lấy hành lý thì nghe thấy tiếng Ôn Dạng thét chói tai, lẫn trong đó còn có tiếng gà vừa chạy vừa kêu quang quác.

Ngôn Án vừa ra đến cửa xe, nghe vậy liền sợ run cả người, sau khi phản ứng lại thì lập tức chạy xuống xe.

Thảm rồi thảm rồi. Sao cô lại có dự cảm không tốt thế này?

Quả nhiên, lúc cô chen vào đám người, đến trước khoang chứa hành lý, nhìn thấy được tình trạng thì trong lòng cũng ngập tràn bi thương.

Hành lý của mọi người ai cũng sạch sẽ. Ngoại trừ cái vali màu trắng của Ôn Dạng.

Trên đó, bất ngờ dính mấy đống… phân gà.

Cô nuôi con ba năm, hai đứa bé ngoại trừ thỉnh thoảng hơi chua, hoặc là cả ngày mặt ủ ê thì đều nghe lời. Chưa từng khiến cô phải nhọc lòng.

Nhưng giờ đây, cô vậy mà phải nhọc lòng vì một con gà trống.

Ị chỗ nào không ị, sao cứ phải chọn đồ của Ôn Dạng ở xa nhất?

Mà con gà trống gây chuyện kia đã sớm chạy xa, đến dưới một gốc cây rỉa rỉa bộ lông bị rối vì mới chiến đấu với Ôn Dạng xong.

Ôn Dạng tức không chịu nổi, tay nắm cọng lông gà, ánh mắt ác độc nhìn Ngôn Án: “Ngôn Án!”

Ngôn Án khóc không ra nước mắt: “Thực xin lỗi, tôi lau khô cho cô ngay đây!”

Nói xong, cô nhanh chóng lấy khăn giấy trong túi.

Ôn Dạng nhìn động tác của cô, cười lạnh, lùi một bước, buông vali của mình ra, nhưng miệng lại không buông tha: “Khăn giấy có thể lau khô sao? Hơn nữa ở trong đều là quần áo của tôi, giờ cô bảo tôi làm sao mà mặc lại những áo quần này nữa?”

“Quần áo ở trong vali, vì sao lại không thể mặc nữa? Nếu để ý quá thì cô có thể mang ra giặt sạch lại là được rồi mà.” Ngôn Án không hiểu lắm nhưng vẫn cố gắng cho một kiến nghị hợp lý, rút rút rút mấy tờ khăn giấy, định giơ tay ra lau.

Kết quả, tay còn chưa kịp giơ ra đã bị người kéo lại.

Kỳ Duyên kéo người về bên cạnh mình, lấy khăn giấy trong tay cô đưa cho trợ lý phía sau hắn: “Cậu đến đây.” Nói xong, hắn trực tiếp kéo Ngôn Án đi xa, hoàn toàn không để ý bất luận kẻ nào.

Lương Bạch Vũ đang định nhúng tay thì trong lòng chợt ái chà một tiếng, lấy vali của mình, yên tâm về xe mình đang chờ.

Giang Thiên và Kỷ Lan cũng không đứng đợi thêm, ai cũng cầm hành lý chạy lấy người.

Những người khác trong tổ tiết mục càng không dám nói gì, bận rộn đi dọn thiết bị.

Chỉ còn trợ lý của Kỳ Duyên ở lại.

Trợ lý bát diện linh lung, nhìn về phía Ôn Dạng, ý cười xa cách: “Ôn Dạng lão sư, tôi sẽ lau khô. Kỳ lão sư cũng đã phân phó, giá cả của tất cả quần áo bên trong này cô chỉ cần báo cho chúng tôi một con số, chúng tôi sẽ bồi thường gấp đôi. Đương nhiên nếu như gấp đôi cô vẫn chưa hài lòng thì chúng ta cũng có thể thương lượng, cô không cần lo lắng.”

Ôn Dạng tức đến mức nắm nhăn cả làn váy, nhìn tay Kỳ Duyên nắm lấy cánh tay Ngôn Án cách đó không xa, đôi mắt đỏ ngầu như máu.

Ai thèm quan tâm chút tiền quần áo này chứ?!

Ngôn Án, mẹ nó rốt cuộc có địa vị gì? Rốt cuộc có quan hệ gì với Kỳ Duyên?!

……

Bên kia, Ngôn Án giãy giụa, lo lắng muốn chết: “Kỳ lão sư, Kỳ lão sư, hành lý của tôi còn chưa lấy!”

Hai đứa nhỏ ở trong vali, đây là vấn đề rất nghiêm trọng đó!

Tay Kỳ Duyên không hề buông lỏng: “Lát nữa trợ lý sẽ lấy.”

Nhưng vấn đề là cô không yên tâm. Hơn nữa, hướng hắn đi là về phía xe bảo mẫu của hắn.

Tâm Ngôn Án thực mệt: “Không cần, tôi tự đi lấy là được rồi. Hơn nữa, Kỳ lão sư, xe của tôi ở kia.” Cô chỉ tay về hướng ngược lại.

Sáu vị khách mời chỉ có mỗi Ngôn Án không có xe. Cho nên cô đi theo xe tổ tiết mục đến đây. Trở về cũng đi theo tổ tiết mục.

Kỳ Duyên: “Tôi đưa em về.”

Ngôn Án còn muốn cự tuyệt: “Không cần, thật sự không cần……”

Kỳ Duyên mở cửa xe, đẩy Ngôn Án vào trong, cúi sát đầu vào cô, tiếng nói chuyện rất nhẹ, hơi thở cũng rất nhẹ: “Khách khí với tôi làm gì, em nói xem, vợ cũ?”

Ngôn Án: “……”

Cô mất tự nhiên xoa xoa mặt mình, vội vàng dịch tới ghế ngồi bên cạnh.

Khoé môi Kỳ Duyên nhếch lên, thuận thế ngồi xuống, đóng cửa xe lại.

Hai người ngồi cạnh nhau, lưng Ngôn Án thẳng tắp, đôi tay đoan đoan chính chính đặt trên đầu gối. Cả cây cỏ đều rất mất tự nhiên.

Đột nhiên nói ra hai chữ “vợ cũ” là có ý gì? Chẳng lẽ cảm thấy ba năm trước đưa ba ngàn vạn là quá nhiều nên muốn đòi lại sao?

Nhưng dù có lột sạch hết tóc trên đầu cô đến trọc thì cô cũng không thể lấy ra được ba ngàn vạn đâu.

Ngôn Án cắn môi, có chút muốn khóc.

Cô đành quay lưng lại, dựa lên cửa sổ xe nhìn động tĩnh bên ngoài.

Dường như trợ lý của Kỳ Duyên đã giải quyết xong vấn đề của Ôn Dạng, kéo hành lý của hai người đến đây.

Ngôn Án yên tâm hơn, may mà không quên mang theo con. Nhưng gà trống ở dưới tàng cây vẫn còn đang nhặt sâu trên cỏ.

Cô cầm lấy tay cầm cánh cửa, định xuống xe.

Kỳ Duyên mở miệng: “Đi đâu? Sắp khởi hành bây giờ rồi.”

Ngôn Án chỉ tay về phía dưới tàng cây: “Gà trống của tôi còn ở đó.”

Kỳ Duyên lãnh đạm liếc mắt: “Cứ để Dương Thân đi.”

Trợ lý bất đắc dĩ mới chà xong vali, mang hành lý về tới thì lại bị ông chủ sai đi bắt gà.

Sức chiến đấu của gà trống vẫn hung mãnh như trước. Hai cái đùi khoẻ chạy cực kỳ nhanh, trêu đùa Dương Thân vòng vòng.

Ngôn Án thật sự nhìn không nổi nữa, nhân lúc Kỳ Duyên cúi đầu nghe điện thoại thì chạy nhanh xuống xe qua đó.

Con gà biết nhận mặt, thấy là Ngôn Án đến thì không chạy nữa. Ngôn Án ôm nó lên, ném vào trong cốp xe, lần nữa lên xe ngồi.

Không hề nói chuyện suốt cả đoạn đường.

Lúc ghi hình rõ ràng Kỳ Duyên rất nhàn. Nhưng vừa kết thúc một cái, về trên xe dường như hắn lại bắt đầu bận rộn. Điện thoại không dứt.

Mấu chốt nhất là toàn bộ cuộc nói chuyện đều nói bằng tiếng Anh. Ngôn Án nghe cũng chẳng hiểu gì nên coi như là lời hát ru, cứ vậy mà ngủ.

Lúc ngủ mơ màng, cô suy nghĩ. Chẳng lẽ bây giờ yêu cầu diễn viên phải có tố chất cao như vậy sao? Phải học tiếng Anh nữa cơ à?

Chạng vạng, mặt trời ngả về tây, chân trời nhuộm màu đẹp lộng lẫy.

Xe dừng lại ở địa chỉ giả mà Ngôn Án báo. Tiểu khu này cách đại bản doanh của cô ba trạm tàu điện ngầm.

Năm phút trước khi đến nơi, Kỳ Duyên đã ngừng nghe điện thoại. Ngôn Án cũng tỉnh dậy.

Một giấc ngủ khiến cô thần thanh khí sảng, tai thính mắt tinh. Loại cảm giác này giống như trước kia cùng đám bạn chạy tới pháp tiên chùa nghe cao tăng niệm kinh suốt mấy ngày.

Vậy nên tâm tình cô đang rất tốt, kéo theo vali hành lý, ôm gà trống đứng trước cửa sổ xe vẫy tay tạm biệt Kỳ Duyên: “Kỳ lão sư, tôi đến rồi, cảm ơn anh đã đưa tôi về.”

Kỳ Duyên nhìn tiểu khi phía sau Ngôn Án: “Ừm, trở về đi.”

Ngôn Án: “Được, vậy tạm biệt Kỳ lão sư.”

Kỳ Duyên: “Đúng rồi, có phải em đã nói đưa cho tôi ít chanh và mướp đắng không?”

Bước chân Ngôn Án cứng lại, nụ cười có chút gượng gạo: “Đúng vậy, đúng vậy…”

Kỳ Duyên gật gật đầu: “Tối mai tôi ở nhà, em đến đưa đi. Lát nữa tôi nhắn địa chỉ cho em.”

Ngôn Án an tĩnh mười giây, cuối cùng không thể không nghẹn ra một chữ: “…… Tốt.”

Thật ra chẳng có gì tốt hết. Rõ ràng là cô chỉ nói lời khách khí thôi mà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN