Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính - Chương 22: Thế giới 1- Con riêng của hào môn, mắt kính - play (22)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính


Chương 22: Thế giới 1- Con riêng của hào môn, mắt kính - play (22)


Chương 22: Thế giới 1- Con riêng của hào môn, mắt kính – play (22)

Editor: Méo

Beta: Nờ

Không biết Giang Dương có bị ép hay không mà có gan tìm tới tận chỗ Hoắc Thanh. Làm Nhiếp Gia cực kì bất ngờ. Ngay trên Weibo, Hoắc Vân đã chỉ trích công khai Mạnh Khiêm, tỏ rõ Hoắc gia sẽ không hỗ trợ Giang gia nữa. Mà Giang Dương tìm Hoắc Thanh, chẳng lẽ vẫn còn hy vọng xa vời Hoắc Thanh sẽ đem tiền vốn đã rút về, đưa cho hắn lần nữa hay gì?

Khi Nhiếp Gia trở về, mồ hôi đầm đìa trên trán còn Giang Dương cũng đã đến, đang chờ ở đại sảnh.

Thật ra lúc này Hoắc Thanh không có ở nhà. Sáng sớm hôm nay, Diệp Tiểu Quyết cáu kỉnh nên đích thân Hoắc Thanh phải đưa nó tới trường, vừa ra ngoài chưa lâu. Giang Dương đương nhiên mang một khát khao không nhỏ, kèm theo dũng khí bừng bừng mà tới. Dẫu Quản gia nói Hoắc Thanh không có ở đó, hắn cũng không đi, cứ thế chờ.

“Yến Tô?” Nghe tiếng bước chân, Giang Dương quay đầu lại. Hắn phải tự hỏi bản thân nhiều lần xem mắt mình có bị lag hay không. Giang Dương kinh ngạc nhìn Nhiếp Gia, cảm giác nguy hiểm tràn ngập. Hắn nhăn mày: “Sao cậu lại ở đây?”

“Ngài Yến, ngài đã về.”

Quản gia chuẩn bị cho y một cái khăn mặt sạch, một mực cung kính nói: “Bữa sáng vẫn phải đợi một lúc nữa.”

“Không sao, tôi sẽ đi tắm trước.”

Nhiếp Gia lau mồ hôi, đi vào trong, ánh mắt hờ hững nhìn Giang Dương, nói: “Như anh đã thấy, tôi sống ở nơi này. Có vấn đề gì nữa không?”

“Cậu…” Giang Dương nhất thời bối rối, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không có cách nào tiêu hóa tình cảnh ngay trước mắt.

Trong đầu hắn ầm một tiếng, tựa như có gì đó nổ tung. Tại sao Yến Tô lại ở nhà ngài Hoắc? Quan hệ giữa họ là thế nào? Ngài Hoắc bỗng rút vốn khỏi Giang thị do ý của Yến Tô phải không? Ngoại trừ Bí thư Tỉnh ủy, chẳng lẽ đến cả Hoắc Thanh cũng bị Yến Tô đem đi làm giáo hay sao?!

“Đến tìm anh Thanh.” Diệp Thư Minh đi xuống, người mặc một bộ quần áo thể thao, đánh một cái ngáp dài. Theo sau là Hoắc Vân, trông rất không vui.

Giang Dương sửng sốt. Diệp Thư Minh… Vị tác giả nổi tiếng vốn sớm biệt tăm thế mà lại xuất hiện ở đây!

Ngó lơ Giang Dương, coi hắn như không khí, Hoắc Vân nổi nóng với Diệp Thư Minh: “Anh Tô chạy xong rồi anh mới thay xong quần áo. Từ lúc hồi phục thì bắt đầu làm biếng, khi nào mới khỏe lên được đây?”

“Do anh Tô dậy quá sớm đấy chứ…”

Diệp Thư Minh tiến lên hai bước rồi ngồi phịch ở sô pha quang quác kêu oan. Song khi thấy ánh mắt không vui của Hoắc Vân, hắn ngay lập khắc thẳng lưng nghiêm túc tuyên thệ: “Anh thề sáng mai anh nhất định sẽ dậy sớm rồi chạy hai, ba trăm vòng!”

“Hôm qua, hôm kia anh đều nói như vậy.” Hoắc Vân bất đắc dĩ lắc đầu, không muốn cùng hắn đôi co như vờn nhau. Cô đưa cho Nhiếp Gia cốc nước, sau đó ngồi xuống bên người Diệp Thư Minh kéo cánh tay hắn.

“Nếu không phải tìm tôi, vậy thì tôi lên tắm.” Vắt khăn mặt lên vai, Nhiếp Gia dứt khoát đi lên lầu. Về cơ bản không coi Giang Dương là chuyện gì to tát.

“Anh nhanh lên nhá, bọn em chờ anh xuống ăn cơm.” Hoắc Vân hướng lên trên hô một câu.

“Biết rồi mà.” Nhiếp Gia nhẹ nhàng đáp.

Bọn họ thân mật, quen thuộc như thể người nhà đã cùng nhau chung sống mười mấy năm vậy. Không hề có một chút xa cách, khách khí giả tạo. Nửa năm trước, bởi vì Giang Dương thành công đưa bức họa tới tay Hoắc Vân. Gã kéo được vốn đầu tư từ Hoắc Thanh, khiến cho toàn bộ Nguyệt thành phải ghen tị. Tất cả đều cho rằng Giang Dương được Hoắc Thanh đánh giá cao. Còn Giang Dương cũng rất vênh váo thể hiện ra bên ngoài, như thể gã có thể trò chuyện ngang hàng với Hoắc Thanh.

Trên thực tế, Giang Dương là người rõ nhất bản thân có thể nói chuyện cùng với Hoắc Thanh được hay không. Nếu không thì hắn chẳng đến nỗi phải lấy hết dũng khí mà bất đắc dĩ tới tìm Hoắc Thanh lúc cùng đường như bây giờ.

Có thể như Yến Tô được Hoắc Vân thân mật gọi một tiếng “anh” xưng bản thân là “em”, Giang Dương không bao giờ dám nghĩ tới.

“Anh chắc rất tò mò đúng không?”

Sau khi Nhiếp Gia lên lầu, khuôn mặt nữ tính xinh đẹp của Hoắc Thanh liền biến mất, thay bằng một vẻ hờ hững, xem thường: ” Tại sao người mà anh luôn theo dõi nghiêm ngặt, lại cùng với anh em chúng tôi ở cùng một nơi?”

Cuống họng Giang Dương co rút, ánh mắt lúng túng giống như ăn phải mấy cái bạt tai.

Hoắc Vân nhàn nhạt nói: “Thư Minh là chồng tôi. Bốn năm trước, anh ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên vẫn luôn hôn mê tới tận bây giờ. Một tháng trước, chính anh Tô đã chữa trị cho Thư Minh. Anh ấy là ân nhân của cả nhà chúng tôi. Vậy nên nếu anh muốn đối phó anh Tô thì cũng chính là đang chống lại Hoắc gia chúng tôi. Bây giờ Giang thị phải đi con đường nào, thay vì đến tìm anh trai tôi thì hãy tới tìm anh Tô cầu xin anh ấy buông tha cho các người. Thế nhưng, tôi khuyên anh đừng nên rước nhục vào thân làm gì. Thử động não một chút xem anh đã làm gì, anh ấy còn có thể tha thứ cho anh không?”

Giang Dương sửng sốt hồi lâu mới lấy lại được tinh thần, sắc mặt tái nhợt. Vừa thấy Hoắc Vân tràn ngập địch ý với mình, trong lòng gã đã biết sự tình này rõ ràng đã không còn cứu vãn nổi. Hoắc Thanh rất cưng chiều cô em gái này. Nhìn Hoắc Vân tỏ thái độ với mình như vậy, kể cả ngày hôm nay có nhìn thấy Hoắc Thanh thì vốn cũng không có khả năng có được bất kỳ sự trợ giúp gì.

Vả lại, hắn cũng chẳng thể vác mặt đi xin Yến Tô được. Giống như Hoắc Vân từng nói, những gì hắn làm với Yến Tô nếu dễ dàng tha thứ thì Yến Tô sau khi về nước cũng đâu một mực muốn đánh chết gã đến như vậy! Nghĩ lại thì trước kia mình chỉ vì leo được lên người Hoắc Thanh mà đắc ý. Hoàn toàn không nghĩ tới trong nháy mắt, Yến Tô thế mà trở thành ân nhân của Hoắc Thanh. Con át chủ bài của hắn cứ như vậy bị Yến Tô đánh tan… Hắn còn có thể làm gì?

“Xin phép.” Một lúc lâu sau, Giang Dương khẽ gật đầu, khô khốc nói. Ba hồn bảy vía gã đã bay hết đi. Điện thoại trong túi gã rung lên, Giang Dương cúi đầu nhìn. Người gọi tới là Tần Diệc Nhiên.

Hoắc Vân vô cùng bao che khuyết điểm. Giang Dương vừa mới đi, nàng liền nói với quản gia: “Sau này, bất kì người nào liên quan đến Giang gia tới thì coi như không thấy.”

“Vâng, thưa cô chủ”. Quản gia lên tiếng.

Trên tầng, Nhiếp Gia nhìn Giang Dương lên xe rời đi, có chút ngạc nhiên hỏi: “Vẫn còn chưa đạt tiêu chuẩn?”

【 Đúng vậy, trước mắt vẫn chưa đạt. 】 Hệ thống vội vàng đáp.

“Xem ra vẫn rất cứng đầu.” Nhiếp Gia cười lạnh một tiếng, buông rèm cửa sổ, tiến vào phòng tắm.

Khi y lau tóc bước ra, cả người được bao quanh bởi một vòng tay mạnh mẽ. Hoắc Thanh hô hấp nóng rực phả vào tai y nói: “Giang Dương tới đây, gã chọc em không vui à?”

Nhiếp Gia quay đầu, liếc hắn một cái: “Hắn có bản lĩnh đó hả?”

Hoắc Thanh cưng chiều mà cười. Một tay cầm khăn, một tay ôm người vào lòng lau tóc cho y, hắn vừa lau vừa nói: “Anh cho người thu mua một ít cổ phần tiêu tán của Giang thị, kể cả 3% cổ phần mà dì bán đi trước kia. Nếu như Giang Dương không giữ được số cổ phần trong tay thì toàn bộ Giang thị sẽ thuộc về em.”

“Gã sẽ không dễ dàng động đến số cổ phần đó. Trong tay hắn vẫn còn 45% cổ phần Tần thị, em sẽ để hắn phun cổ phần Tần thị ra trước.”

Nhiếp Gia nói: ” Có điều bây giờ cổ phần Giang thị không đáng một xu. Có bao nhiêu thì mua bấy nhiêu thôi.”

Hiện tại Giang thị bê bối đầy mình, lại thêm đoàn điều tra chính phủ đang ở đó làm rõ vụ án hốt lộ và rửa tiền. Còn ai dám dính líu gì với Giang thị. Cổ phần Giang thị giá trị vốn tận trên trời, nay lại chả khác gì một đống giấy vụn. Các cổ đông đều ước bản thân rũ sạch quan hệ với Giang thị sớm chút. Cho nên Hoắc Thanh thu mua cổ phần này nọ cũng không tốn mất bao nhiêu tiền.

Tại Giang trạch, sau khi Giang Dương lái xe vào gara cũng không xuống xe, chỉ gục trên tay lái trầm mặc hít một hơi thật sâu.

Hắn nhận cuộc gọi của Tần Diệc Nhiên, vốn cho rằng cô ta gọi đến để cười nhạo hắn. Thế nhưng, Tần Diệc Nhiên một câu thừa cũng không nói. Cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, biểu lộ có thể giúp Giang thị vượt qua ải này với điều kiện ngoài 45% cổ phần Tần thị còn có 20% cổ phần Giang thị và bảy phần lợi nhuận của công trình cáp điện. Đây quả thật là quá tham lam mà!

Giang Dương tại Hoắc gia ngậm một cục tức không dám ho he gì. Cơ mà đến giờ đã không nhịn được, hướng Tần Diệc Nhiên gầm thét một trận.

Kết quả, Tần Diệc Nhiên không có bất kì phản ứng gì, chỉ thuận miệng nói: “Anh có một tuần để cân nhắc để nghị của rộ. Có điều tôi hi vọng anh không mơ tưởng tới việc kì tích sẽ xuất hiện. Giang thị có trụ được một tuần nữa hay không, anh là người hiểu rõ nhất. Người trong đoàn thanh tra là nghe ai làm việc, anh trộm con mèo, nhưng bên trên lại muốn tìm con voi, anh đoán xem đoàn điều tra sẽ tranh cãi vì anh hay tìm ra voi? Giang Dương, anh có thể suy nghĩ rõ ràng.”

Dứt lời liền đem cuộc gọi kết thúc.

Tần Diệc Nhiên cười lạnh không khỏi khiến Giang Dương lạnh người.

Hết chương 22.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN