Diễn Viên Lấn Sân
Chương 115
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 115:
“Đúng lúc ấy ánh đèn vụt sáng, Cù Yến Đình bật khóc như mưa.”
Biên tập: Chuối
Bộ phim sắp công chiếu, ảnh và video quảng cáo được trưng bày khắp các rạp phim trên toàn quốc, trên mạng đã mở bán trước, weibo chính thức của “Náu mình” ngày ngày hoạt động rôm rả như một trang báo mạng.
Thành viên nòng cốt của đoàn phim chạy roadshow tuyên truyền ở nhiều thành phố, kể từ sau chương trình thực tế, Lục Văn và Cù Yến Đình lại lần nữa công khai xuất hiện trước mắt khán giả.
Trạm cuối cùng của roadshow là Học viện điện ảnh – ngôi trường cũ của Cù Yến Đình, nơi đong đầy hy vọng của anh và chứa đựng cả quãng thời gian bốn năm khiếp đảm nhất.
Trong hội trường chật cứng sinh viên, ngay cả lối đi cũng nhung nhúc đầu người, Cù Yến Đình đứng trên sân khấu nhìn những gương mặt trẻ tuổi, nhớ lại tháng ngày mình ngồi bên dưới nghe tọa đàm và đọc kịch bản.
Hai tay Cù Yến Đình cầm micro và nghiêm túc giới thiệu: “Chào các bạn sinh viên, tôi là đạo diễn kiêm biên kịch của Náu Mình – Cù Yến Đình.”
Anh thầm nghĩ, trong mắt người khác, một biên kịch lấn sân sang làm đạo diễn, nhặt nhạnh cái nghề đã bỏ hoang bao năm, có lẽ chỉ là kẻ nghiệp dư với hứng thú nhất thời, chẳng nghiêm túc gì cho cam.
Bấy giờ, hàng ghế đầu tiên bên dưới sân khấu bỗng giăng băng rôn siêu to khổng lồ.
Cù Yến Đình sững sờ, chẳng đợi anh kịp hoàn hồn, một sinh viên đại diện cho tất cả mọi người ôm bó hoa tươi nhảy thẳng lên sân khấu và chạy tới tặng cho anh.
Bó hoa nặng trĩu làm Cù Yến Đình thậm chí hơi run rẩy khi nhận lấy, sau đó vô số sinh viên dưới khán đài đứng dậy, đồng thanh gào to câu viết trên băng rôn – “Hoan nghênh đàn anh về trường cũ! Chúc Náu Minh bán cháy vé!”
Khi roadshow kết thúc, Cù Yến Đình bị bao đàn em khoa Đạo diễn vây chặt, tạo thêm một buổi gặp mặt cá nhân trong hội trường.
Lòng Lục Văn trỗi dậy cơn ghen ghét, trong tưởng tượng của hắn, Cù Yến Đình hồi Đại học là đóa hoa trắng trong thuần khiết, nhưng thực tế thì anh phải gọi là hotboy của trường làm bao người mê mẩn.
Ngay cả Tôn Tiểu Kiếm cũng nghĩ thế: “Hồi xưa chắc có nhiều người theo đuổi đạo diễn Cù lắm nhỉ?”
Nói thừa, đến Tằng Chấn còn nghĩ thế cơ mà, Lục Văn trợn mắt: “Suy cho cùng phải trách bố em cứ bắt em học Thương mại quốc tế cơ, hồi đó em phải thi vào Học viện điện ảnh mới đúng.”
Tôn Tiểu Kiếm nói: “Chờ cậu thi đỗ thì đạo diễn Cù đã tốt nghiệp rồi.”
“Nhỡ cấp 3 em nhảy lớp thì sao?” Lục Văn nói và tự thấy quá khó, bèn chuyển sang cách khác: “Nhỡ thầy Cù mải đi làm thêm quá chưa học đủ số tín chỉ nên lùi hạn tốt nghiệp thì sao?”
Cù Yến Đình ôm hoa bước tới, nghe thấy vậy bèn hỏi: “Tốt nghiệp gì đấy?”
Lục Văn sợ hãi nói: “Tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi mà vẫn nổi tiếng kinh thế, sau này anh phải chăm về thăm trường nhiều nhiều tí nhé.”
Các hoạt động tuyên truyền đã đi tới hồi kết, ngày chiếu phim đang đến gần.
Mỗi sáng thức giấc, Cù Yến Đình sẽ xé một tờ lịch, ban đầu là vào lúc 8 giờ, rồi 7 giờ, sau đó 6 giờ, 5 giờ… Càng ngày anh càng dậy sớm hơn.
Bất kể Cù Yến Đình dậy mấy giờ, Lục Văn cũng sẽ dậy theo, nghe nhạc, chơi game hoặc bật đèn ghép logo với anh.
Ba rưỡi sáng, Cù Yến Đình lại trăn trở thức giấc, anh nhẹ nhàng xuống giường ra ban công vịn tay lên lan can. Sau lưng bỗng ấm lên, Lục Văn đi theo khoác áo cho anh.
“Anh làm em tỉnh à?” Cù Yến Đình hỏi.
“Không đâu.” Lục Văn nói: “Càng ngày anh càng quá đáng đấy, giờ mới có mấy giờ đã dậy rồi.”
Cù Yến Đình ngủ không yên, anh vùi trong lòng Lục Văn tránh gió, khẽ giọng lầm rầm: “Hai ngày nữa thôi là chính thức công chiếu rồi.”
Lục Văn ôm anh và hỏi: “Anh sợ điều gì?”
“Không biết nữa.” Cù Yến Đình đáp: “Chắc tại anh quan tâm quá nên thế.”
Lục Văn hiểu cảm giác ấy, dạo xưa khi phát hành ca khúc đơn đầu tiên, hắn cũng ngủ không ngon giấc cả đêm, kết quả không được như ý khiến tinh thần càng thêm sa sút suốt một khoảng thời gian dài.
Hắn dịu dàng gọi “Anh ơi” và rủ rỉ rằng: “Đi được đến ngày hôm nay, anh đã phải vượt qua biết bao gian nan trắc trở, anh đừng lo lắng quá, vì lần này chẳng phải cảnh khốn cùng mà là biến giấc mơ thành sự thật.”
Cù Yến Đình ngẩng đầu lên, anh tự đâm đầu vào ngõ cụt, quên mất rằng đây là một khởi đầu đầy xán lạn.
Lục Văn vén sợi tóc trên trán anh và nói: “Mạnh mẽ lên.”
Cù Yến Đình tức thì nở nụ cười: “Chắc là từ sau khi gặp em, anh hạnh phúc quá nên sức chịu đựng giảm đi đáng kể.”
Lục Văn bảo: “Tuy anh là trụ cột trong nhà nhưng em sẽ san sẻ với anh.”
“Không đúng, em gượm đã.” Cù Yến Đình thắc mắc: “Tại sao anh lại là trụ cột trong nhà?”
Lục Văn nói như chuyện đương nhiên: “Em xếp theo tuổi tác đấy.”
Cù Yến Đình phản bác: “Sao không xếp theo chiều cao? Ai giống cái cột thì người đó là trụ cột.”
Lục Văn rùng mình trong gió lạnh, kéo tay Cù Yến Đình vào trong phòng, hắn cò kè mặc cả: “Chúng ta nhường nhịn nhau tí nhé, chọn một người vừa cao to vừa lớn tuổi vậy, cho bố em làm trụ cột đi!”
Hai ngày sau là ngày đầu tháng hai, phim điện ảnh “Náu mình” chính thức công chiếu trên phạm vi cả nước.
Tỉ lệ suất chiếu thuộc hàng trung bình, cùng kỳ còn 4 bộ phim thương mại và 1 bộ phim văn nghệ. Hai ngày trước Lục Văn dỗ dành Cù Yến Đình đâu ra đấy, nhưng đến khi công chiếu thì chính hắn cũng thấp thỏm không yên.
Điện thoại cầm lên lại đặt xuống, Lục Văn không dám xem tin tức trên mạng, năm lần bảy lượt hạ thấp tiêu chuẩn, từ “top 3 doanh thu phòng vé” đến “không phải top 3 từ dưới lên là được”, cuối cùng thành “hồi vốn là được”.
Có bao nhiêu tiền dành dụm đổ hết vào đó rồi, nhỡ đâu thua lỗ… Lục Văn vẫn chưa nghĩ ra hậu quả thì điện thoại bỗng vang lên vài tiếng chuông, hắn mở nhóm chat trên wechat ra.
Cố Chuyết Ngôn gửi một bức ảnh chụp bắp rang bơ suất cho 2 người kèm theo câu nói: Chuẩn bị vào phòng lĩnh hội phong thái của siêu sao.
[Liên Dịch Minh]: Tao đang trên đường đón em mày, lát nữa xem chung.
[Cố Chuyết Ngôn]: Tô Vọng, đừng giả chết nữa.
[Liên Dịch Minh]: Là anh em thì gửi cho xem cái ảnh lộ trình nào.
Tô Vọng đã xem lần đầu với Tiên Kỳ trước rồi, dưới đòn đánh gọng kìm từ hai phía, hắn ngoi lên tung một chiêu giành ngay chiến thắng: Cuối phim Mạnh Xuân Đài tự sát.
[Cố Chuyết Ngôn]: Đệch, tiên sư nó, mày có phải là người không?
[Liên Dịch Minh]: Kick thằng chó này ra!
[Tô Vọng]: Tao là quản trị viên.
Ba tên từng hỏi trước về tình hình bộ phim, đến khi phim bắt đầu ra mắt cũng đứng ngồi không yên, cứ như mang tâm lý của nhà đầu tư vậy, ngày ngày gửi ảnh chụp doanh thu phòng vé cập nhật theo thời gian thực vào nhóm.
Liên Dịch Minh nói là làm, tặng vé xem phim cho tất cả các khách hàng, nhờ thế mà khách sạn Sophie còn lên hot search một lần. Tô Vọng cậy mình là ông chủ, mời hết nhân viên đến đối tác. Phạm vi tiêu xài của Cố Chuyết Ngôn ngày một mở rộng, em gái anh ra trận, mời hết từ bạn cùng khoa đến bạn cùng khóa, thậm chí cùng trường luôn.
Lục Chiến Kình thì khỏi phải nói, tất cả nhân viên của các bộ phận, phòng ban, chi nhánh và công ty con trực thuộc Văn hóa Hoàn Lục và Xây dựng Hoàn Lục, dù đi xem một mình hay dẫn theo cả gia đình đều được công ty chi trả hết.
Lục Văn biết đó là tiền riêng của Lục Chiến Kình, hắn nói: “Bố, bố có thấy tốn kém quá không?”
Lục Chiến Kình đã có ý định này từ trước, ông đáp: “Mất công quay cả năm trời, đây là quà sinh nhật ba mươi tuổi của con đấy.”
Ngoài người thân và bạn bè ra thì còn có vô số khán giả mong chờ tác phẩm mới của Lục Văn và Cù Yến Đình từ sau khi “Đêm đầu tiên” hot hòn họt, cộng thêm fan của Dư Hiếu Khanh, Đồ Anh và Tiên Kỳ nữa.
Trong số đông những nghệ sĩ tuyên truyền giúp bộ phim, ngay cả Cận Nham Dư cũng đăng một bài, nhưng tính tình vẫn chẳng thay đổi, giọng điệu hết sức kiêu căng: Phim mới của Xám Anh, xem thử xem thế nào.
Người tạo ra cú nổ mạnh nhất là Nguyễn Phong, nhằm mục đích tuyên truyền và kêu gọi người hâm mộ, hắn tự bóc trần quan hệ của mình và Cù Yến Đình – một bí mật được gìn giữ suốt bao năm, hắn nói thẳng rằng: Bộ phim đầu tiên anh ruột tôi làm đạo diễn đã cho anh Lục Văn đóng, liệu bộ tiếp theo có đến lượt tôi không nhỉ?
“Sao Văn Cù” và “Hoa sen Tịnh Đế” đồng loạt há hốc mồm.
Nhóm chat gồm các thành viên nòng cốt của đoàn phim tưng bừng hẳn lên, so sánh doanh thu phòng vé và số liệu trên các nền tảng được cập nhật theo thời gian thực với các bộ phim cùng kỳ thì Náu Mình giữ thành tích cao nhất.
Cù Yến Đình thích xem phản hồi của khán giả hơn là những con số trực quan, dù đó là lời phê bình điện ảnh chuyên nghiệp hay một câu bày tỏ cảm giác sau khi xem xong rất đỗi bình thường, ngày nào anh cũng ôm cái điện thoại đọc nhiều ơi là nhiều ——
Mong ngóng từ năm ngoái, không uổng công tui chờ đợi.
Siêu đẹp, không ngờ tôi sẽ thích thể loại phim này.
Tuần trước mới xem xong, thỉnh thoảng sẽ nghĩ đến một vài hình ảnh, tác dụng chậm và ngấm lâu phết đấy.
Bộ phim đã thể hiện được vẻ đẹp hoang tàn của thời đại ấy.
Ngày một nhiều những bình luận xoay xung quanh bộ phim, có một người hâm mộ của Lục Văn sau khi xem xong đã xúc động dạt dào viết một lời bình siêu dài, cho rằng Mạnh Xuân Đài chưa chắc đã chết.
Cù Yến Đình không quay thẳng cảnh chết, chỉ có tiếng súng vang lên và hình ảnh hải âu sải cánh, bầy quạ giật mình, quả thực đã để lại không gian cho người xem tưởng tượng.
Còn hình ảnh vỗ cánh bay cao ngụ ý rằng, viên đạn Mạnh Xuân Đài bắn ra trong lúc bị lưỡi lê vây kín không phải là từ bỏ, mà là sự phản kháng trực diện nhất.
Tung tích của Lục Bảo cũng trở thành chủ đề được bàn luận rôm rả, khán giả thả trí tưởng tượng bay cao bay xa, mơ về cuộc sống của mẹ con Đào Tố Nghi sau khi cầm Lục Bảo rời đi và mong mỏi Cù Yến Đình mau mau quay tiếp bộ “Về nước”.
Các cuộc thảo luận sục sôi khắp mạng xã hội, yêu – ghét của khán giả thể hiện rõ nét trên doanh thu phòng vé, tỉ lệ suất chiếu của chuỗi rạp phim tăng lên, một khi đã đi vào nếp thì sẽ nghênh đón thành công hằng mong ước.
Có người nói bộ phim này là hạt giống bứt phá mạnh mẽ và nó nhận được biết bao kỳ vọng, năm xưa tác phẩm đầu tiên của biên kịch viết nên nó đã giành danh hiệu Ông vua phòng vé.
Nó thực sự đã làm người ta phải bất ngờ, bắt đầu thành lập dự án mới xây dựng đội ngũ, quá trình chọn diễn viên vô cùng gian khổ, nam chính là người mới nổi dính vào mấy vụ lùm xùm, đạo diễn là biên kịch mới đổi nghề chưa từng chỉ đạo bộ phim nào.
Dù thế nào đi chăng nữa, “Náu mình” đã trở thành bất ngờ to lớn nhất của làng điện ảnh vào đầu năm mới.
Sau hai tuần công chiếu, Lục Văn và Cù Yến Đình mới bước chân vào rạp, suất chiếu khuya vào tầm rạng sáng, hai người bao trọn một phòng, ngồi tại vị trí quan sát tốt nhất.
Ánh đèn vụt tắt, trong bóng tối, màn hình rộng là một thế giới khác.
Cù Yến Đình tựa sát vào lưng ghế, đôi mắt ngước lên chăm chú nhìn màn ảnh dần dần sáng ngời, lúc phần giới thiệu hiện ra, anh cầm lấy tay Lục Văn.
Khán giả xem phim là xem người và cảnh trong câu chuyện. Đạo diễn xem phim là xem chính mình và một cuộc đời khác. Còn Cù Yến Đình thì đang xem hồi ức dài ơi là dài.
Suy nghĩ của anh, câu từ anh gõ, những đêm hôm khuya khoắt anh uống cà phê và sửa hết lần này đến lần khác. Hình ảnh và kịch bản phân cảnh kết hợp lại, ánh sáng và sơ đồ bố trí hòa vào nhau, mỗi một khung hình trong đầu óc anh giờ đây hóa thành cảnh phim trước mắt.
Hiện thực và hư cấu đan xen chồng chéo, Cù Yến Đình hòa vào thế giới do bàn tay mình kiến tạo, trong câu chuyện được người ta phân tích vô số lần, tìm kiếm suy tưởng thuở ban sơ mới sáng tác.
Những khi lẻ loi cô độc.
Hơn mười năm bặt vô âm tín.
Nỗi tuyệt vọng thấm đượm trong tim.
Câu chuyện chạy xuôi và dòng đời chạy ngược như hai đường thẳng song song hiển hiện trước mắt Cù Yến Đình, anh đã đi qua con đường quanh co chẳng thấy điểm cuối, rốt cuộc đến được bây giờ.
Bộ phim đã hết, nhạc kết thúc văng vẳng trong phòng và phụ đề xuất hiện, ba chữ “Cù Yến Đình” với nhiều nét phức tạp nằm ngay sau chữ “Đạo diễn” như lóe lên ánh sáng lấp lánh.
Đôi bàn tay trong tay bỗng run rẩy khẽ khàng, Lục Văn đưa mắt nhìn.
Đúng lúc ấy ánh đèn vụt sáng, Cù Yến Đình bật khóc như mưa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!