Bạc Vụ - Chương 98-99-100
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
75


Bạc Vụ


Chương 98-99-100


bởi caokhin

Follow

[98] Bạc Vụ

***

Hai người hôn quá nhập tâm, không hề phát hiện có người khác xuất hiện.

Ngay cả người cảnh giác như Tống Tình Lam cũng không chú ý tới.

Không cần phải nói, Tống Tình Lam có thể đoán được trong mắt Quý Vũ Thời khi nãy anh đã làm gì.

Trước tiên không nói lời nào đẩy người vào tường, sau đó ấn vai không cho nhúc nhích, tiếp theo là trực tiếp bịt miệng. Có thể là vì lo sợ có người phát hiện hành vi hung ác của mình nên cưỡng ép đẩy đối phương vào phòng, không chỉ cưỡng hôn mà còn động tay động chân, khi dễ đối phương tới phát khóc, miệng còn phát ra tiếng rên rỉ thống khổ…

Kết hợp với khi bắt đầu vòng tuần hoàn, Quý Vũ Thời đã cảm nhận được anh không thích hợp, còn hỏi anh là có phải mình đã làm sai chuyện gì hay không…

Nói chung, tóm gọn bốn chữ: đùa giỡn lưu manh.

Hỏi ra những lời này, Tống Tình Lam tự biết lúc này mình vẫn còn đeo cái nhãn “trai thẳng sắt thép chán ghét đồng tính”: “Quên đi, tôi có nói chắc cậu cũng không tin.”

Quý Vũ Thời vẫn lãnh đạm như cũ, mở miệng: “Ồ? Anh không nói thử làm sao biết?”

Nghe rất có lý.

Nhưng nhìn dáng vẻ Quý Vũ Thời thì rõ ràng đang lộ ra hai chữ KHÔNG TIN thật to, lại còn cộng thêm một lần ghi thù.

Chuyện này quá hoang đường, phải làm sao để Quý Vũ Thời ở trước mặt tin tưởng?

Chỉ là nghĩ tới tình huống phát triển hiện giờ, tâm Tống Tình Lam lập tức thả lỏng.

Ít nhất anh có thể xác định Quý Vũ Thời thật sự xuất hiện trong nhiệm vụ này, cho dù vòng tuần hoàn sai lệch thì bọn họ vẫn có thể cùng nhau trở về thời không nguyên bản.

Tống Tình Lam kết túc sự im lặng đầy lúng túng, không chút cố kỵ nói: “Tôi tới từ tương lai.”

Vẻ mặt Quý Vũ Thời không thay đổi.

Chờ anh tiếp tục “bịa”.

“Người mà cậu thấy khi nãy, cũng tới từ tương lai.” Dáng vẻ của anh có chút ngang tàng: “Trong tương lai chúng ta chính là một đôi, nói cách khác, tôi không chỉ cong mà còn trở thành bạn trai cậu.”

Quý Vũ Thời: “…”

Tống Tình Lam bước tới gần, cúi đầu nhìn cậu: “Cậu đừng có không tin, tôi thật sự là bạn trai cậu. Chuyện này cả Thiên Khung đều biết, không thể nào giả được.”

Quý Vũ Thời: “…”

Tống Tình Lam không chịu thua kém nói tiếp: “Nhiệm vụ này kỳ thực chúng ta đã làm xong rồi, tôi mà cậu thấy bây giờ kỳ thực là một tôi thấy, cậu mà cậu thấy kỳ thực cũng là một chính mình khác của cậu. Bởi vì một ít nguyên nhân mà chúng ta phải xa cách, phải quay trở về nhiệm vụ này mới đoàn tụ được. Có thể là vì thời khắc chuyển tiếp không thể phân biệt trước sau, chúng ta ở trong vòng tuần hoàn này là một bug, hình ảnh cậu thấy khi nãy chỉ là xa cách quá lâu mới gặp lại nên kích động. Chính là tiểu biệt thắng tân hôn, củi khô bốc lửa mà người ta hay nói.”

Quý Vũ Thời tựa hồ rốt cuộc cũng bị kinh sợ, qua một hồi lâu sau mới hỏi: “Anh tới từ tương lai nào?”

Tống Tình Lam: “Ngày 25 tháng 6 năm 1456.”

Quý Vũ Thời: “…”

Tiếp tục bịa.

Giải thích quá hợp lý, Tống Tình Lam cảm thấy Quý Vũ Thời trước mắt đã sắp tin mình rồi, vì thế thực bình tĩnh nói: “Tôi biết mốc thời gian chỉ một tháng sau khi chúng ta bị bắt cóc, nghe có vẻ không có khả năng phát triển nhanh như vậy, nhưng kỳ thực không phải, nếu cậu cẩn thận suy nghĩ sẽ biết tôi nói chính là sự thật, chúng ta thực tế đã quen biết rất lâu rồi—“

Quý Vũ Thời ngắt lời anh: “Tại sao lại phải tách ra?”

Tống Tình Lam một lần nữa im lặng.

Nhìn gương mặt trắng nõn cùng đôi mắt trong suốt của đối phương, anh không có cách nào nói ra nguyên nhân tách ra.

Chuyện phát sinh vào năm 1439 quá tàn nhẫn.

Không quản là đối với anh, hay đối với Quý Vũ Thời.

Chỉ cần nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, tim anh đau tới mức không thể nói ra một lời nào.

Quý Vũ Thời đợi vài giây, sau đó rũ mi mắt, dùng vạt áo có thể coi là sạch sẽ chầm chậm lau vết máu trên khẩu toản thạch điểu.

Lặng lẽ làm xong, lúc ngẩng đầu lên thì biểu tình lại càng xa cách hơn trước kia: “Nói cách khác, anh và một tôi khác đều tới từ tương lai, còn trùng hợp hợp mắt nhau mà ghép thành đôi, lại trùng hợp tách ra, trùng hợp quay trở về nhiệm vụ đã hoàn thành.”

Cậu dừng lại một chút, hỏi: “Tống đội, vậy chắc chắn anh biết phòng điều khiển năng lượng nằm ở tầng nào đúng không?”

Tống Tình Lam triệt để cứng họng.

Cho dù anh biết phòng điều khiển nguồn năng lượng ở tầng 100 nhưng không có cách nào lập tức nói cho Quý Vũ Thời ở trước mắt biết.

Thiên Khung đặt tên là Quá Tải, tức là sau khi tạo một điểm neo thời gian lớn, bọn họ sẽ trở lại trong vòng tuần hoàn gốc tạo thành một vòng tuần hoàn lớn, cũng giống như lại tăng thêm một vòng tuần nữa vậy. Sau khi nhiệm vụ này hoàn thành bọn họ sẽ cùng nhau quay trở lại thời điểm bị bắt cóc, nhưng vòng tuần hoàn trước mắt của hai người lại lệch với nhau, Quý Vũ Thời mãi mãi thuộc về vòng tuần hoàn kế tiếp, cho dù sinh ra một chút nghịch biện nhưng nếu người của vòng tuần hoàn trước còn sống thì Quý Vũ Thời thuộc vòng tuần hoàn kế tiếp sẽ biến mất.

Tống Tình Lam vẫn chưa xác định được, trong tình huống như thế bọn họ có thể cùng nhau trở về thời không nguyên bản hay không.

Vì thế, nhiệm vụ này tạm thời không thể kết thúc.

Anh không thể nói đáp án ra lúc này.

“Nói không nên lời?” Quý Vũ Thời tựa hồ cũng không trông mong có được đáp án, chỉ dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Trước tiên phá cuộc đã.”

Nói xong, cậu xoay người đi ra ngoài.

Xem dáng vẻ thì vì lấy đại cục làm trọng mà cố nén phẫn nộ.

“Ầm” một tiếng, cánh cửa bị Quý Vũ Thời kéo mạnh ra nện vào vách tường.

Hai người một trước một sau rời khỏi phòng.

Ở bên ngoài, Thang Kỳ Thang Nhạc, Lý Thuần đang tập trung tới, lần tìm kiếm này thuận lợi hơn trước, không bị đoàn diệt mà còn sống lâu hơn trong trí nhớ của Tống Tình Lam, có thể tiếp tục xuống tầng kế tiếp.

Bởi vì giống như Quý Vũ Thời đã phân tích trước đó, điểm tròn của bọn họ đang được kéo dài trên vòng tròn này.

Tống Tình Lam nhìn về phía mái nhà.

Trên đỉnh tòa nhà trống rỗng, chỉ còn lại năm móc câu thả dây thừng xuống đang lơ lững giữa không trung, không hề có vòng tuần hoàn mới xuất hiện.

Anh nhíu mày, hiểu ra.

Nếu như muốn gặp được Quý Vũ Thời ở vòng tuần hoàn kế tiếp, anh cần phải làm thế nào.

Quý Vũ Thời ở trước mắt đang hung ác giết chết vài con tang thi.

Nhìn cậu tức giận như vậy, Tống Tình Lam vừa có chút mất mác lại có chút buồn cười.

Chỉ kém có một đoạn thời gian ngắn ngủi mà thôi, lẽ nào Quý Vũ Thời hiện giờ phản cảm với anh đến vậy sao?

“Quý cố vấn.” Anh thấp giọng gọi.

Quý Vũ Thời dừng bước, có thể cậu cho rằng anh muốn giải thích hoặc xin lỗi.

Nào ngờ Tống Tình Lam hạ thấp âm thanh, giống như cố ý muốn chọc giận cậu: “Nghĩ lại thì vừa nãy có thể coi là tôi cưỡng hôn cậu, đáng tiếc thời gian quá ngắn.”

Quý Vũ Thời đột nhiên xoay người lại, trừng mắt căm tức.

Vốn cậu cũng coi như miễn cưỡng cân nhắc độ xác thực của câu chuyện, nhưng lúc này đã bị cơn giận thiêu rụi.

Đồng đội tiến tới gần, tạo thành một vòng tròn lưng dựa lưng.

“Tống đội, tầng này không có phát hiện!”

“Chúng ta xuống tầng tiếp theo thôi!”

“Đệt!! Tầng dưới nhiều tang thi khủng khiếp!! Trước tiên để em oanh tạc một trận đã!”

Phát hiện hai người không nói chuyện, Lý Thuần quay đầu qua: “Tống đội, Quý cố vấn, hai người sao vậy?!”

Hai người không lên tiếng.

Mọi người nhao nhao quay lại, hai mặt nhìn nhau.

Chỉ thấy hai vị nồng cốt của đội đang giương cung bạt kiếm, bầu không khí khá quái dị.

Mở miệng trước chính là Tống Tình Lam, ngay trước mặt đồng đội, anh nói với Quý Vũ Thời: “Quý cố vấn, chỉ cần cậu cho tôi hôn một chút, cho dù phải từ nơi này nhảy xuống ngã chết cũng đáng.”

Mọi người: “???”

Cái gì?!

Này là hướng phát triển gì vậy?!

Quý Vũ Thời mặt không biến sắc: “Ồ.”

Mọi người chứng kiến, Quý cố vấn một cước đạp Tống đội rớt xuống lầu.1

Cả đám kinh hoảng: “Tống đội!!!”

Quý Vũ Thời đứng im tại chỗ lấy hộp thuốc ra.

Cậu uống một viên thuốc, sau đó bình tĩnh nhét hộp thuốc vào túi, nói với mọi người: “Phải bảo trì cảnh giác, nơi này có chút vấn đề, có thể sinh ra ảo giác tập thể.”

Mọi người: Rất có lý!

[end 98]

[99] Bạc Vụ

****

Bị Quý Vũ Thời một tháng trước vô tình đạp rớt xuống lầu, Tống Tình Lam từ tầng 116 rơi tự do xuống đất.

Đột nhiên cả người bị kéo lại, có người dùng tư thế chỉ mành treo chuông chụp lấy tay anh, làm cả người anh treo lơ lửng trên không trung, chỉ có khẩu thần miên đen nhánh tiếp tục rơi xuống.

“Leo lên!!!”

Trên đỉnh đầu có người hô to, là hai chữ được phun ra từ kẽ răng nghiến chặt.

Tống Tình Lam ngẩng đầu, người chụp anh lại là Quý Vũ Thời.

Chỉ thấy Quý Vũ Thời nữa người vắt trên lan can, bởi vì tốc độ cùng trọng lượng của người rơi xuống vượt ra khỏi cực hạn nên cánh tay cậu đang dùng tư thế cực kỳ mất tự nhiên túm lấy Tống Tình Lam, cả gương mặt đỏ bừng: “Mau… lên!!!”

Cánh tay thon dài mảnh khảnh, mu bàn tay nổi gân xanh.

Là Quý Vũ Thời tới từ vòng tuần hoàn mới, cũng chính là Quý Vũ Thời đã biến mất trong lòng Tống Tình Lam.

Hiển nhiên, sau khi Tống Tình Lam đùa giỡn rồi bị bạn trai nhà mình đạp ngã xuống chết, nhóm đồng đội cũng nhanh chóng bị đoàn diệt, vì thế vòng tuần hoàn mới xuất hiện, Quý Vũ Thời mới đã tới tầng 115, đồng thời chụp được anh vẫn còn chưa ngã chết.

Cùng một thời không, cách một tầng lầu, hai Quý Vũ Thời.

Hai đãi ngộ hoàn toàn khác biệt.

Loại thể nghiệm hoang đường lại kỳ diệu thế này, chỉ sợ chỉ có những người “xuyên việt” như bọn họ mới gặp phải.

Tống Tình Lam trở tay nắm lấy tay đối phương, mượn lực rướn người lên.

Lan can sứt mẻ vốn đã lung lay sắp đổ, thừa nhận trọng lượng của hai người làm nó phát ra tiếng kẽo kẹt đáng sợ, tựa hồ ngay giây tiếp theo sẽ bung ra, để hai người cùng rớt xuống vực sâu.

Cũng may lực cánh tay của Tống Tình Lam cực kỳ kinh người, dưới sự trợ giúp của Quý Vũ Thời rướn lên một đoạn ngắn rồi chụp lấy lan can, dùng lực cánh tay cùng lực kéo của Quý Vũ Thời thành công bò lên.

Lật người qua lan can, Tống Tình Lam còn chưa kịp đứng vững thì Quý Vũ Thời đã nhào tới.

Hai người lảo đảo lùi lại vài bước, lần này đổi thành Tống Tình Lam bị đẩy vào tường, lực của Quý Vũ Thời không nhỏ, lưng bị đập vào tường đau đớn.

Adrenalin bị kích phát khi ngã lầu vẫn chưa bình ổn, Tống Tình Lam vẫn đang ở trạng thái khẩn trương cao độ.

Anh dựa vào tường, miệng há to thở hổn hển.

Nhịn không được bật cười hai tiếng, tựa hồ là thỏa mãn tột cùng.

Ngay sau đó anh dùng khí lực rất lớn ôm chặt lấy đối phương, dựa vào ưu thế chiều cao vùi mặt vào gáy cổ người trong lòng.

Là nóng.

Là thật.

Nước mắt ần ật dâng trào không thể nào kiềm chế.

Hai người ôm chặt lấy nhau, chặt đến mức chỉ hận không thể ép đối phương hòa lẫn vào trong thân thể mình.

Vừa nãy lần đầu gặp lại đã hôn rồi, bây giờ bọn họ chỉ muốn cảm thụ đối phương thật sự tồn tại, cảm thụ từng hơi thở, cảm thụ từng nhịp đập.

Đối với Quý Vũ Thời mà nói, lúc này mới có thể cảm nhận được mình thật sự còn sống.

Từ khi trở lại nhiệm vụ Ouroboros tới nay, cậu vẫn luôn có cảm giác bất cứ lúc nào mình cũng có thể phát điên.

Nháy mắt gặp lại Tống Tình Lam, cậu biết mình không phải một mình, biết mình không phải bị ảo giác ám ảnh, cậu rốt cuộc một lần nữa quay về thế giới lý trí.

Đó là điều làm cậu kích động tới khó có thể kiềm chế.

Nhịp tim của Quý Vũ Thời đập rất nhanh, vọng vào màng tai, Tống Tình Lam ở bên tai thì thầm gì đó, cậu nghe không rõ, vì thế hơi buông lỏng tay, ngẩng đầu hỏi: “Sao cơ?”

Đôi mắt trắng đen rõ ràng, là đôi mắt lãnh tĩnh tràn đầy trí tuệ.

Chỉ khi đối mặt với Tống Tình Lam thì sự phòng bị của cậu mới hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại tín nhiệm cùng ỷ lại mà chính bản thân cậu cũng không nhận ra.

Âm thanh của Tống Tình Lam bị ánh mắt của Quý Vũ Thời làm nghẹn lại.

Thời không biến ảo, năm tháng như nước.

Quá khứ mà anh đã trải qua rốt cuộc lại trở thành tương lai mà anh mong chờ.

Quá khứ đều đã qua.

Tâm tình Tống Tình Lam tiêu tan cũng rất nhanh, nháy mắt đã vứt hết ra sau đầu.

Anh nói lại những lời mình vừa nói: “Anh nói, này con mẹ nó đúng là băng hỏa lưỡng trọng thiên. Vừa mới bị em đạp xuống lầu đã được em dùng thân cứu giúp lại còn nhào thẳng vào lòng, nào ai yêu đương kích thích được như anh chứ?”

Quý Vũ Thời ở ngay bên dưới vị trí phát sinh hết thảy khi nãy.

Đương nhiên cũng nghe được hết toàn bộ câu chuyện, kỳ thực cậu không nói ra, nhưng hành vi của “chính mình” khác thật sự rất hợp tình hợp lý.

Tống Tình Lam lại càng muốn trêu cậu: “Quý cố vấn, em như vậy có tính là vừa đánh vừa xoa không?”

Quý Vũ Thời không thể không cải chính vì “chính mình”: “Không phải chính anh nói có ngã chết cũng đáng à? Em cảm thấy, cái này phải gọi là như anh mong muốn.”

Tống Tình Lam giơ tay, tay chợt lóe tia sáng, quân đao bay tới giết chết một con tang thi xông tới: “Em muốn nói đạo lý à, nhưng anh vẫn chưa có hôn.”

“Không thể tính như vậy, 4 giờ 5 phút chiều mười chín năm trước, trong nhà trẻ trực thuộc trưởng tiểu học Ninh đại, anh đã hôn em ba phút.” Quý Vũ Thời ung dung lôi ra hồi ức khi xưa: “Tính một cái hôn là ba giây thì… Tống đội, anh còn phải chết 60 lần nữa.”

Tống Tình Lam nheo mắt.

Sao cậu không nhớ rõ khi bé từng có chuyện này nhỉ?

Có chút muốn biết cặn kẽ.

Quý Vũ Thời biểu thị: “Em không cảm thấy anh bị lỗ đâu.”

“Sao lại không lỗ?” Tống Tình Lam cười khẽ, tạm thời không nghĩ tới chuyện tới mình đã làm khi bé, bắt đầu tính sổ chuyện trước mắt: “Nói lần khi nãy đi, hôn em nên dính một miệng vị thuốc đông y, đến bây giờ vẫn còn đắng đây này. Cho nên, em thành thật khai báo đi, lần này rốt cuộc đã uống mấy viên? Người nhà đã nói mà em không chịu nghe à?”

Quý Vũ Thời: “…”

“Cự tuyệt khai báo à?” Tống Tình Lam hôn chóp mũi cậu: “Vậy em qua đây, anh tự nếm thử.”

“Tạch tạch tạch!!”

Tiếng súng vang vọng khắp bốn phía.

Tang thi từ hai bên bắt đầu vây xung quanh, nhóm đồng đội đang tấn công tới.

Tống Tình Lam thuộc về vòng tuần hoàn mới cầm thần miên trong tay, cách một vòng tròn thay bọn họ càn quét đám tang thi ùn ùn hai bên.

Khói lửa bùng lên khắp bốn phía.

Tống Tình Lam quay đầu qua, cùng một “chính mình” khác cách một khoảng không đối diện.

Có lẽ vì trong vòng tuần hoàn không ngừng nhìn thấy một “chính mình” khác nên bọn họ đều có sức miễn dịch.

Ngoại trừ việc Tống Tình Lam kia không hiểu hai người đang làm cái gì thì vẻ mặt cũng có thể coi là bình thường.

Trong nháy mắt, ngày càng nhiều tang thi từ các căn phòng xung quanh lao ra.

Không nói nhiều, Tống Tình Lam ở ngay trước mặt một “chính mình” khác kéo Quý Vũ Thời: “Rời khỏi nơi này trước!!”

Kéo một cái mới phát hiện không đúng, tay phải Quý Vũ Thời mềm nhũn, bị gãy với góc độ rất kỳ quái.

Thảo nào khi nãy lại nhào vào lòng anh như vậy.

Tống Tình Lam biến sắc: “Tay em—“

Tống Tình Lam tốt xấu gì cũng là đàn ông thanh niên cao hơn một mét chín, thể trọng hơn bảy mươi ký.

Từ chỗ cao rớt xuống như vậy muốn kéo anh lại đã là cực hạn, Quý Vũ Thời không bị tổn thương, không gãy xương mới là dị thường.

Quý Vũ Thời không quản, đổi sang cầm toản thạch điểu bằng tay trái: “Đi!!”

Tống Tình Lam kịp phản ứng.

Quý cố vấn mà anh thích chưa bao giờ là người cần được bảo vệ.

*

Trải qua nhiều nhiệm vụ hơn Ouroboros, sự ăn ý của hai người đã không cần phải nói, so với phối hợp với chính mình trong vòng tuần hoàn lại càng làm ít công to hơn.

Mọi người chỉ thấy bọn họ dựa vào một khẩu toản thạch điểu, vài quả pháo năng lượng nhưng lại tài tình tìm ra hướng đột phá vòng vây.

“Rốt cuộc bây giờ là tình huống gì?” Quý Vũ Thời vừa nổ súng vừa lui lại, dành ra chút thời gian đặt câu hỏi: “Săm vai nhân vật xem nhiệm vụ?! Em nhớ mình đã chết rồi.”

“Chết?” Tống Tình Lam tay không bóp gãy cổ vài con tang thi, lúc quay đầu lại thì biểu tình lộ rõ kiêu ngạo: “Chẳng qua chỉ là một vòng tuần hoàn lớn hơn mà thôi.”

Bọn họ lùi tới một chỗ rẽ.

Đồng đội lập tức nã một trận càn quét, bụi mù thịt thối tung bay.

“Một điểm neo thời gian mới, một vòng tuần hoàn lớn hơn.” Tống Tình Lam ngắn gọn nhanh lẹ nói: “Sản phẩm mà Thiên Khung dành riêng cho hai chúng ta.”

Thông minh như Quý Vũ Thời, chỉ trong khoảnh khắc đại não vận chuyển đã hiểu được anh gì— Thiên Khung vì bọn họ mà đặt ra một điểm neo thời gian, để bọn họ từ tương lai quay trở về thời điểm của mình, cũng giống như tình huống gặp phải trong nhiệm vụ Ouroboros, thậm chí dứt khoát mượn điểm neo thời gian ban đầu, cường ngạnh nhét bọn họ vào.

Như vậy điều kiện kích hoạt điểm neo khẳng định cũng là một dạng.

Cậu quả thực đã chết, nhưng Tống Tình Lam thì chưa.

Cậu nhìn qua Tống Tình Lam, hàng mày anh khí, gò má kiên nghị, hết thảy giống như đang kể ra một sự thật.

Sau khi cậu chết, Tống Tình Lam đã đuổi theo cậu.

Chuyện về lũ mèo, về những gì phát sinh trong những năm tháng qua, tựa hồ đã được quyết định từ sớm.

Quý Vũ Thời có rất nhiều lời muốn nói, nhưng bây giờ không phải cơ hội tốt.

Phần tường ở khúc quanh bị bắn phá vô số lỗ châu mai, bụi bặm rơi đầy đầu đầy mặt hai người. Tống Tình Lam “phì” một tiếng phun ra ngụm bụi, đồng thời vung tay dùng một quyền đấm vỡ đầu tang thi, nói tiếp: “Nó đặt tên cho vòng tuần hoàn này là Quá Tải.”

Quý Vũ Thời: “Quá Tải?”

Đúng vậy!

Bọn họ không thuộc về bất kỳ vòng tuần hoàn nào đã tồn tại trong nhiệm vụ Ouroboros, trong những vòng tuần hoàn này, bọn họ chính là duy nhất của nhau.

Điểm neo của mỗi vòng tuần hoàn đều phát sinh ở một điểm thời gian, bọn họ xuất hiện trong vòng tuần hoàn này vốn là một bug, vì thế… loại thêm vào này cũng có thể coi là trạng thái quá tải.

Thảo nào mỗi khi nhìn thấy đối phương trong vòng tuần hoàn đều không giữ được ký ức lần trước.

Mặc dù là vậy, Quý Vũ Thời vẫn còn chút khiếp sợ.

Cậu có chút chấn động về “Thiên Khung toàn thời đại”, thậm chí bắt đầu hiểu được ý nghĩa “làm thời gian thoát khỏi đặc tính phát triển, cùng tồn tại tất cả thời đại”.

Tỷ như đội mười hai Thiên Khung đã trở lại năm 1456, tỷ như tình cảnh của bọn họ hiện giờ… nếu không có hệ thống mẹ tự xưng là Thiên Khung sở hữu toàn thời đại kiểm tra cùng cân bằng, cứ để khả năng đáng sợ này mở rộng vô hạn, tình huống này có thể tùy ý nhìn thấy thì tử vong cùng sinh tồn sẽ không có giới hạn.

Loại phát triển này, là nhờ—

“Phải cám ơn người ba ba đã quên mình vì người mà dâng hiến cho thế giới của em.” Tống Tình Lam không chút cảm xúc nói: “Cũng không thể coi là ông ta không làm gì cho em.”

Quý Vũ Thời giật mình.

Thực tế, bắt đầu từ khi tỉnh lại phát hiện mình quay trở lại vòng tuần hoàn Ouroboros, cậu đã không còn nghĩ tới Thịnh Vân nữa.

Chết qua một lần, khi trở lại ngày hôm đó.

Sau khi chứng kiến tất cả, cậu tựa hồ đã triệt để phân rõ quá khứ cùng hiện đại.

Mặc dù một lần nữa trở về vòng tuần hoàn nhưng cậu không còn là Quý Vũ Thời gánh vác hết thảy nữa rồi.

Tống Tình Lam thăm dò quan sát tình huống ở xa xa, chỉ thấy nhóm đồng đội đang tiến tới rất gần: “Tình huống hiện tại chính là như vậy, tốt nhất chúng ta nên ở cùng nhau tới khi tường đen tới, như vậy mới có thể cùng trở lại khoang con nhộng. Vấn đề là, chúng ta không cùng một vòng tuần hoàn.”

“Không khó.” Quý Vũ Thời suy tư nói: “Chỉ cần đảm bảo thời điểm hoàn thành nhiệm vụ vòng tuần hoàn của chúng ta cũng sản sinh trùng điệp, sau đó hoàn thành nhiệm vụ ngay trước khoảnh khắc phát sinh nghịch biện, như vậy có thể coi là cùng nhau trở về rồi.”

Tống Tình Lam cũng nghĩ tới: “Quả thực không khó.”

Vài lần gặp được Quý Vũ Thời trong vòng tuần hoàn làm Tống Tình Lam cũng từng chút xác định, đồng thời cũng từng bước lần ra đáp án.

Nhưng anh thích nghe Quý Vũ Thời phân tích.

“Vậy mỗi lần trước khi anh chết em phải tìm được anh đấy.” Tống Tình Lam nói: “Anh nổi bật như vậy, chắc chắn rất dễ tìm.”

Nói tới đây thì đối phương không có phản ứng.

Tống Tình Lam nhìn lại thì bên cạnh trống rỗng, Quý Vũ Thời lại biến mất.

Đồng đội cách đó không xa đang chuẩn bị tới gần bọn họ cũng biến mất.

Tang thi tử vong trong trận càn quét trước đó cũng sống lại.

Trái tim Tống Tình Lam trống rỗng.

Anh đấm một cái lên tường, ở yên tại chỗ.

Ba bốn con tang thi quẹo qua góc tường nhào tới chỗ anh, anh ngồi yên tại chỗ không có ý muốn nhúc nhích.

“Đoàng đoàng đoàng!!”

Vài tiếng súng vang lên.

Phần trán trắng bệch của tang thi xuất hiện lỗ máu, con này nối tiếp con kia ngã nhào xuống đất, người vừa xuất hiện có kỹ thuật bắn súng cực kỳ chuẩn xác, bắn không trượt phát nào.

Máu tanh hôi chảy đầy đất.

Ở khúc quanh tiến ra một bóng dáng cao gần mặc đồng phục tác chiến màu đen, tay cầm toản thạch điểu, tay trái giơ lên không trung.

Tống Tình Lam giơ tay, nắm lấy cái tay kia.

Mượn lực đứng dậy.

“Lần này tới nhanh vậy.” Anh nói.

“Ừ.” Quý Vũ Thời trả lời: “Sợ anh chờ lâu.”

Tống Tình Lam cúi đầu, hôn lên cánh môi mỏng.

Quý Vũ Thời ôm lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn này.

Trong không gian tràn ngập khói súng.

Bọn họ cứu rỗi lẫn nhau.

[end 99]

[tác giả] nghiêm chỉnh mà nói thì phó bản này cũng không tính là phó bản, nó ngắn hơn nhiều so với tôi tưởng tượng.

Bởi vì tình tiết vượt ải đã được dùng qua ở phó bản đầu tiên nên dùng hình thức phục bút* để tiếp nối, bọn họ tìm được phương pháp thì sẽ lập tức quay trở lại hiện thực. [dùng đoạn văn đầu để dẫn ý cho đoạn văn sau]

[100] Bạc Vụ

****

“Chúc mừng! Ngài đã hoàn thành nhiệm vụ nhánh Quá Tải, đánh giá cấp bậc: không, tích phân nhiệm vụ: không, hiện giờ sẽ định ra tọa độ chuyển tiếp thời gian cho ngài: 1456.6.25 25:30:00.”

“Xin chờ một chút.”

“Liên kết thành công.”

Khoảng cách chuyện tiếp cách lúc xuất phát là một tiếng sau.

Trung tâm chỉ huy số 3 của Thiên Khung, trên đài truyền tống xuất hiện hai khoang thuyền con nhộng màu trắng bạc.

Mọi người ở trung tâm chỉ huy đang theo dõi số liệu thay đổi lập tức tiến vào trạng thái bận rộn, hoàn thiện công việc sau khi chuyển tiếp, nhân viên kiểm tra chạy tới, muốn kiểm tra trạng thái tâm lý của xuyên việt giả.

Cửa khoang con nhộng mở ra, Tống Tình Lam bước ra trước, sau khi bị nhân viên công tác vây quanh thì đưa dịch dinh dưỡng trong tay cho bên hậu cần.

Cửa khoang thuyền còn lại mở ra, Quý Vũ Thời cũng bước ra.

Đồng dạng cũng được nhóm nhân viên vây quanh.

Uông bộ trưởng đã trở lại trung tâm chỉ huy, cùng tổng chỉ huy cách cửa sổ thủy tinh quan sát bọn họ.

Nhìn Tống Tình Lam, biểu tình Uông bộ trưởng khá phức tạp, tựa hồ có chuyện gì đó làm bà cực kỳ khiếp sợ, mà tổng chỉ huy thì đang không ngừng nói gì đó, làm bà thực khó khăn tiếp nhận một lượng tin tức khổng lồ.

Trí nhớ xa xôi quay trở lại.

Trải qua điều chỉnh thời gian làm người ta xuất hiện cảm giác chân thật, cách đám người, Tống Tình Lam nhanh chóng nhớ lại chuyện tốt mà mình đã làm trước lúc rời đi— come out ngay trước mặt mọi người.

Đối với anh thì đó đã là chuyện rất nhiều ngày rồi, nhưng đối với mọi người ở thời không nguyên bản thì đó chỉ là chuyện của một tiếng trước mà thôi, nó làm toàn bộ nhân viên của trung tâm chỉ huy số 3 lâm vào trạng thái bùng nổ, mà tin tức này chỉ vừa truyền tới tai Uông bộ trưởng, vẫn chưa lan truyền khắp hệ thống Thiên Khung.

Tống Tình Lam ngồi trên bậc thang được nhân viên kiểm tra, một bên tay áo xắn lên thật cao, đang đo huyết áp.

Thấy Uông bộ trưởng nhìn mình thì giơ bên tay rảnh lên chào hỏi đối phương đang tròn mắt há hốc nhìn mình, còn tùy ý nhếch mép cười.

Ý là: không sai, chính là như mấy người nghĩ, tôi không chỉ cong mà còn túm được đối tượng mình rất khinh thường lúc ban đầu nhưng thực tế vừa siêu quần lại lòe lòe tỏa sáng kia.

Thật là thơm.

Dáng vẻ tràn đầy khí chất thổ phỉ này giống hệt như lúc Tống Tình Lam bộc phát tài năng ở trung tâm huấn luyện học viên, trở thành tân đội trưởng cùng nhận được huân chương đầu tiên.

“Quý cố vấn—“

Có người gọi.

Biểu tình Tống Tình Lam biến đổi, lập tức đẩy nhân viên kiểm tra, sải bước đi tới.

Mọi người nhao nhao nhường đường.

Chỉ thấy Quý Vũ Thời ngồi trên bậc thang tựa lưng vào bệ, hai mắt khép lại, tay đặt trên đùi, mái tóc đen mềm mại rũ xuống trán, cả người lộ ra trạng thái thả lỏng hoàn toàn. Nhân viên kiểm tra mạch đập của cậu, chuẩn bị dùng đầu ngón tay vạch mí mắt.

“Đừng động.” Tống Tình Lam cản lại.

Mọi người khó hiểu.

Tống Tình Lam ngồi xổm xuống, lẳng lặng nhìn Quý Vũ Thời vài giây, sau đó nói: “Đừng quấy rầy em ấy.”

Trở lại năm 1439, cởi bỏ khúc mắt, tiếp nhận sự thật khó có thể tiếp nhận, trải qua một lần tử vong.

Sau đó trở lại nhiệm vụ Ouroboros năm 1470, một lần nữa lăn lộn trong vòng tuần hoàn, dốc hết toàn lực để gặp được Tống Tình Lam.

Nhiệm vụ sớm đã từng phá giải nên đối với bọn họ thật sự rất dễ dàng, bọn họ ngựa quen đường cũ tới tầng 100 tìm được phòng điều khiển nguồn năng lượng, thừa dịp vài lần Tống Tình Lam đã định trước phải tử phong, Quý Vũ Thời tranh thủ thời gian chênh lệch khi nghịch biện chưa phát sinh, cùng Tống Tình Lam hoàn thành nhiệm vụ.

Quý Vũ Thời thật sự mệt mỏi, loại mệt mỏi không phải từ tâm, mà là từ thân thể.

Trong mấy chục năm dài đằng đẵng, chưa bao giờ cậu thả lỏng đến vậy, lần này cư nhiên vừa mới rời khỏi khoang con nhộng, ngay trong tầm mắt mọi người đường hoàng ngủ thiếp đi.

Mọi người một lần nữa tản ra, Uông bộ trưởng cùng tổng chỉ huy đi tới.

Uông bộ trưởng khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy?”

Tống Tình Lam quay đầu lại, con ngươi đen ẩn chứa tâm tình mà Uông bộ trưởng chưa từng thấy qua, ôn hòa một cách lạ thường: “Đang ngủ.”

“Trước tiên vẫn phải tỉnh táo một chút, bên bộ tra xét đang chờ các cậu làm báo cáo.” Tổng chỉ huy nói: “Tình huống của Tiểu Quý quá đặc biệt, lần này các cậu đi lại là ngoại lệ, làm báo cáo xong muốn nghỉ ngơi thế nào cũng được.”

Nguyên tắc này Tống Tình Lam hiểu.

Là một đội trưởng, sau khi chuyển tiếp phải bận rộn ba bốn tiếng mới có thể nghỉ ngơi là chuyện thường như cơm bữa đối với anh, anh đã rất quen rồi.

Liếc nhìn Quý Vũ Thời một chút, anh đứng dậy: “Ngài nói đúng, tình huống của em rấy quả thực rất đặc biệt. Trải qua nhiều chuyện như vậy, cho dù là người sắt cũng sẽ mệt mỏi. Báo cáo bên kia cứ để tôi làm trước, bên này cứ để em ấy ngủ, tỉnh dậy rồi mọi người muốn hỏi thế nào cũng được.”

Tống Tình Lam mặc đồng phục tác chiến màu đen, Quý Vũ Thời cũng vậy.

Quần áo khác biệt hoàn toàn với lúc xuất phát, Uông bộ trưởng cảm nhận được chút dị dạng nhưng từ cuộc nói chuyện của hai người, cảm giác này đã hoàn toàn biến mất, giống như bọn họ vốn đã mặc bộ đồng phục này khi xuất phát vậy.

Trong tình huống không thay đổi lịch sử, thời không biến hóa sẽ thay đổi ký ức của mỗi người một cách hoàn mỹ.

Ngoại trừ người đã trải qua điểm neo thời gian, không ai có thể nhớ ra được điểm nào khác biệt.

Tổng chỉ huy nhíu mày, tựa hồ có chút do dự với yêu cầu này.

Uông bộ trưởng đã có quyết định: “Được.”

Là một lãnh đạo, cũng là một người mẹ, Uông bộ trưởng đã thể hiện trọn vẹn sự quyết đoán của mình.

Có bà đánh nhịp, người khác cũng không tiếp tục phản đối, tổng chỉ huy hiểu được ẩn tình cũng thả lỏng mày, để mặc Tống Tình Lam bế Quý Vũ Thời lên trước mắt mọi người, mang tới phòng nghỉ ở sân huấn luyện đội bảy.

*

Giấc ngủ này của Quý Vũ Thời không tính là quá lâu, chỉ từ xế chiều ngủ tới buổi tối.

Sau khi tỉnh lại cậu đi làm báo cáo, lúc làm báo cáo mạch suy nghĩ vẫn còn rất rõ ràng nhưng khi ngồi lên xe của Tống Tình Lam thì lại ngủ tiếp, một lần nữa chìm vào giấc mộng đẹp.

Hai người trở về năm 1439, cấp trên vốn định sau khi bọn họ hoàn thành nguyện vọng trở về sẽ tiếp tục giao nhiệm vụ, nhưng từ báo cáo thì phát hiện sự kiện Thịnh Vân “tự sát” năm đó dính với một vấn đề rất lớn, có rất nhiều hồ sơ mã hóa cần phải nghiên cứu. Sau khi tham khảo sơ bộ, cấp trên quyết định tiếp tục kéo dài thời gian nghỉ ngơi của bọn họ.

Nói cách khác, thẳng tới khi chuyện này hoàn toàn được xử lý, bọn họ mới có thể tiếp nhận nhiệm vụ mới.

Đây là một quá trình khá dài.

Đội bảy Thiên Khung nghênh đón kỳ nghỉ dài hạn chân chính.

Trên đường, Tống Tình Lam nhận được điện thoại của Quý Mân Việt: “Quý lão sư.”

“Tống đội?” Quý Mân Việt sửng sốt: “Quý Vũ Thời đâu?”

Tống Tình Lam tựa hồ cảm thấy nghe điện thoại của bạn trai là chuyện rất bình thường, giọng nam trầm thấp trong điện thoại mang theo chút thân thiết: “Em ấy vẫn còn đang ngủ, tôi không gọi em ấy.”

Quý Mân Việt: “…”

Sao anh lại quên mất chuyện hiện giờ em trai nhà mình đã có người quản rồi chứ.

Xe thể thao bon bon trên đường, ban đêm ở Giang thành xe cộ vẫn đông đúc nháo nhiệt.

Gió đêm cuốn theo làn khí nóng tràn vào xe, sợ Quý Vũ Thời khó chịu, Tống Tình Lam chỉ chừa một khe hở nhỏ, che chắn đi không khí ầm ĩ của thành phố.

Quý Vũ Thời ngủ bên ghế phó lái, ghế ngồi được điều chỉnh hạ thật thấp.

Ánh đèn nê ông chiếu vào cửa sổ xe sặc sỡ lại lờ mờ, sườn má cậu trông như một bức tranh.

“Tình huống thế nào?” Tựa hồ Quý Mân Việt không biết nên hỏi thế nào mới tốt, kết cục nằm ngoài dự đoán, chỉ sợ Quý Vũ Thời không chịu nổi: “Hai đứa trở lại năm đó, đã nhìn thấy gì? Có bắt được hung thủ không?”

Đèn đỏ.

Tống Tình Lam nắm lấy tay Quý Vũ Thời, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó nói: “Em ấy không có việc gì. Chờ em ấy tỉnh lại, tôi sẽ nói em ấy gọi điện cho anh… có thể em ấy sẽ về nhà một chuyến.”

Trong sinh mệnh của Quý Vũ Thời, Quý gia đóng vai trò cực kỳ quan trọng cũng cực kỳ gần gũi.

Quý Vũ Thời tỉnh lại, chuyện đầu tiên muốn làm khẳng định là trở lại Quý gia, cậu có nghĩa vụ, cũng cần phải chia sẻ chuyện phát sinh vào năm 1439 đã quấy nhiễu mình suốt mười bảy năm qua với người nhà.

Tống Tình Lam nói vậy, Quý Mân Việt liền hiểu là sự tình không đơn giản như tưởng tượng.

Mặc dù anh rất muốn biết chân tướng nhưng nghe Quý Vũ Thời không có việc gì thì cũng có chút an tâm, dặn dò vài câu liền cúp điện thoại.

“Tống Tình Lam.” Quý Vũ Thời tỉnh lại: “Là anh trai hả?”

Cậu mở to đôi mắt xinh đẹp nằm trên ghế da màu đen, làn da trắng nõn, cả người nhũn ra, vô thức lộ ra tư thái biếng nhác.

Tống Tình Lam thật sự khó có thể dời tầm mắt.

Trong thùng xe an tĩnh, ngoài thành thị huyên náo, được ở bên cạnh Quý Vũ Thời lúc này làm anh có cảm giác quy chúc. [cảm giác an nhàn thoải mái khi được quay trở về nhà]

Tống Tình Lam: “Là Quý lão sư, anh ấy muốn hỏi thăm tình huống một chút, nghe bảo em đang ở chung với anh thì an tâm rồi.”

Quý Vũ Thời vẫn duy trì tư thế khi ngủ, không nhúc nhích: “Không phải ở cùng với anh mới nên lo lắng à?”

Đèn xanh sáng lên.

Tống Tình Lam buông tay Quý Vũ Thời, cầm lấy vô lăng tiếp tục lái xe: “Ai nói, anh thấy em rất yên tâm mà, to gan lớn mật ngủ như vậy, không sợ anh làm gì em à?”

“Anh ấy hả?” Quý Vũ Thời chớp mắt: “Anh lén nhìn em lâu như vậy mà có thấy anh hành động gì đâu.”

Cậu đang nói về những chuyện Tống Tình Lam đã làm sau khi cậu mất ở năm 1439.

Sau khi quay trở lại nhiệm vụ Ouroboros, hai người vẫn luôn lăn lộn căng thẳng, vì muốn để vòng tuần hoàn trùng điệp mà không thể không hết lần này tới gần khác xuất hiện trước khi nghịch biện để ở cùng một chỗ với đối phương, căn bản không có thời gian thảo luận những chuyện đó.

Từng vòng rồi lại từng vòng làm hai người cảm nhận được hết thảy đều có trăm nghìn mối liên hệ với nhau, có cảm giác bọn họ chính là định mệnh của nhau vậy.

Quý Vũ Thời nói: “Tên biến thái nhìn chằm chằm em ở bar, là anh đúng không?”

Ngón tay Tống Tình Lam gõ nhẹ vô lăng, từ góc độ của Quý Vũ Thời chỉ có thể thấy được đường nét hàm dưới của anh siết chặt, cậu nghe thấy tiếng anh bật cười: “Đệt, cái này mà em cũng nhớ à? Anh ở đó cắm câu suốt mấy ngày nhưng chỉ gặp được em có một lần.”

Tống Tình Lam đã đi theo Quý Vũ Thời rất lâu.

Năm đó Quý Vũ Thời hai mươi tuổi, còn đang học đại học, là khoảng thời gian lẻ loi một mình.

Có thể vì hiểu rõ tính hướng của mình nhưng vòng xã giao lại quá khiếm khuyết nên cậu muốn tới gay bar xem một chút, xem xem những người có tính hướng giống mình thường làm những chuyện gì.

Chủ đề đêm đó là buổi tiệc mặt nạ, tất cả bọn họ đều đeo mặt nạ.

Quý Vũ Thời đeo mặt nạ một mình ngồi trong góc, gọi một ly rượu, từ chối ba người đàn ông tiếp cận, sau đó không thu hoạch được gì rời đi.

Tống Tình Lam ở bên kia sân khấu, đứng lặng im thật lâu.

Cách đám người nhảy múa quay cuồng gần như tham lam nhìn Quý Vũ Thời suốt bốn mươi phút.

Đó cũng là lần đầu tiên trong những lần liên tiếp chuyển tiếp, anh được nhìn Quý Vũ Thời trong một thời gian dài như vậy, ai ngờ được, anh lại là “kẻ biến thái” trong ấn tượng của Quý Vũ Thời chứ.

Quý Vũ Thời có chút nghẹn lời, cố ép chút ướt át trong mắt quay ngược trở lại: “Bởi vì em chỉ tới đó có một lần thôi, anh có phải ngốc không vậy?”

“Ngốc.” Tống Tình Lam buồn cười, quay qua nhìn cậu nói một câu đầy ẩn ý: “Lúc trở về thì bị ba em chộp được.”

Đó cũng là trọng tâm câu chuyện mà hai người vẫn chưa thảo luận.

Quý Vũ Thời đã tỉnh, đường về vẫn còn khá dài, Tống Tình Lam liền dứt khoát kể lại chuyện Thịnh Vân xuất hiện.

Nói về hình thức ban đầu của Thiên Khung toàn thời đại, nói tiếp tới Thịnh Vân nói rằng Quý Vũ Thời tử vong không phải kết cục cuối cùng, Quý Vũ Thời ngồi thẳng dậy.

Chỉnh lại ghế ngồi, cậu uống chút nước để chính mình tỉnh táo hẳn, trầm tư một chốc mới nói: “Như vậy lần bắt cóc thời không kia… có khi nào không phải như chúng ta đã nghĩ không?”

Đầu tiên là đội bảy Thiên Khung bị bắt cóc.

Sau đó vì sửa lại vận mệnh của Quý Vũ Thời, bọn họ một lần nữa quay trở lại khoảnh khắc bị bắt cóc.

Rốt cuộc cái nào trước, cái nào sau?

Tống Tình Lam cũng từng suy nghĩ vấn đề này, phản ứng của Quý Vũ Thời nằm trong dự liệu của anh, vì thế anh nói: “Một cái vòng tròn, chụp thêm một cái vòng tròn nữa, hoàn mỹ vừa vặn.”

“Không.” Quý Vũ Thời lắc đầu: “Đây không phải vừa vặn, cũng không phải thuận theo sự tình mà phát sinh.”

Tống Tình Lam: “Nghĩa là sao?”

“Chúng ta nghĩ rằng dưới sự vận hành của hệ thống mẹ, đây lại là một vòng tuần hoàn không phân rõ nhân quả, không có trước sau, trình tự phát triển ở cùng một thời gian.” Quý Vũ Thời nói: “Nhưng thực tế, anh có nghĩ tới không, kỳ thực nó đang điều khiển chúng ta đi hoàn thiện nhân quả này? Nó cần một điểm xuất phát, cũng cần một điểm kết thúc, bằng không nó sẽ rất khó giữ được tính nhất quán của mình.”

Dựa theo hướng suy luận của cậu, chân mày Tống Tình Lam khẽ nhíu lại: “Ý em là, em tử vong ở năm 1439 rất có thể chính là sự kiện đã định từ trước?”

“Đúng vậy, bởi vì em chết nên ông ấy mới có động lực nghiên cứu sâu hơn về điểm neo thời gian.” Quý Vũ Thời nói: “Nếu em nghĩ không sai, có thể đây mới chính là nguyên nhân chúng ta có thể sống sót trong nhiệm vụ siêu S, không có điểm neo thời gian, với sức lực ít ỏi của nhóm chúng ta, căn bản không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ Ouroboros.”

Tống Tình Lam nhíu mày: “Như vậy Thịnh Vân đã sớm biết…”

Giọng điệu của anh trở nên lạnh băng, ẩn chứa phẫn nộ rõ rệt.

Quý Vũ Thời nắm lấy tay anh, chậm rãi nói: “Em có thể hiểu được vì sao ông ấy lại làm như vậy.”

Lại là một lần dừng đèn đỏ.

Tống Tình Lam đạp nhẹ phanh, chuyển sang hình thức tự động lái.

Anh xoay người vuốt ve mặt Quý Vũ Thời, trái tim đau đớn: “Ông ta là cha em! Trách nhiệm cơ bản nhất của một người cha là chăm sóc em, bảo vệ em trưởng thành chứ không lấy đại cục làm trọng, vì thế giới mà hi sinh, em không phải con cờ của ông ta! Đó không gọi là vĩ đại, nó là điên rồ!”

Quý Vũ Thời nói: “Nếu đổi lại là em, có lẽ em cũng sẽ làm như vậy.”

Lửa giận trong mắt Tống Tình Lam lại càng dữ dội hơn, cắn răng: “Anh sẽ không—“

“Bắt đầu từ khi nhân loại chạm vào bí mật thời gian thì đã chìm sâu vào trong đó, thân bất do kỷ*.” Quý Vũ Thời nói: “Theo ý nghĩ vĩ mô thì ông ấy chính là một con cờ, tất cả sự chọn lựa, tất cả phương pháp đều đã có định số sẵn rồi.” [ở đời có rất nhiều chuyện mà bản thân không thể làm chủ]

Làm khoa học đều là kẻ điên.

Cố gắng khống chế thời gian là kẻ điên, cố gắng sửa lại đúng hết thảy cũng là kẻ điên.

Mạch não của Quý Vũ Thời vẫn luôn là hướng rõ ràng nhất, cậu dùng mặt mình cọ cọ tay Tống Tình Lam: “Đổi góc độ suy nghĩ thì chính là ông ấy đã sửa lại hết thảy.”

Cho nên mới phải thiết lập một điểm neo thời gian lớn hơn.

Đây là may mắn trong xui rủi, là một người cha thân bất do kỷ, ông chỉ có thể nỗ lực hết sức vì con trai mình.

Tống Tình Lam cúi đầu, trán áp vào trán Quý Vũ Thời.

Giờ phút này anh căm hận Thịnh Vân, cũng căm hận sự lãnh tĩnh của Quý Vũ Thời, anh chẳng thà Quý Vũ Thời sẽ khóc sẽ đau lòng chứ không muốn nghe thấy những lời phân tích đầy lý trí này.

Nhưng cũng chính vì Quý Vũ Thời lãnh tĩnh như vậy nên anh mới bị hấp dẫn tới hết thuốc chữa, đây mới thật sự là Quý Vũ Thời.

Tống Tình Lam im lặng.

Quý Vũ Thời nói: “Anh đổi góc độ suy nghĩ đi.”

Tống Tình Lam hừ lạnh.

Quý Vũ Thời tự nói với anh: “Anh nghĩ xem, nếu không có việc này, sao em có mèo chứ?”

Tống Tình Lam: “…”

Lại còn làm ra ba tình địch.

Quý Vũ Thời hôn chóp mũi anh, trịnh trọng nói: “Tống Tình Lam, cám ơn anh đã mang mèo tới cho em năm mười bảy tuổi.”

Cậu vươn tay ôm lấy cổ Tống Tình Lam, dùng tiếng nói trong trẻo lành lạnh của mình hỏi: “Gặp qua em lúc mười bảy tuổi, anh có cảm tưởng gì hả?”

Đây có thể coi là một loại làm nũng.

Hoặc có lẽ là, mê hoặc.

Tống Tình Lam biết Quý Vũ Thời đang đổi chủ đề, lảng sang chuyện khác.

Chính là anh vẫn bị kéo đi, trái cổ lăn lộn: “Cảm tưởng?”

Trong cơn mưa to nhìn thấy đối phương, không thể thấy rõ cũng không thể nói chuyện.

Tống Tình Lam càng cố nhẫn nhịn thì Quý Vũ Thời mười bảy tuổi lại càng cố gắng gọi anh, hết thảy khảo nghiệm của đời này cũng không khó khăn bằng khoảnh khắc đó.

Anh tức giận nói: “Anh con mẹ nó nghẹn sắp chết luôn rồi.”

Không gian của xe rất lớn.

Nhưng khoảng cách như vậy, hai cánh môi như gần như xa.

Có thể cảm nhận được hô hấp nóng rực của đối phương.

Nháy mắt sắp chạm vào nhau, Quý Vũ Thời lui trở ra, thực đứng đắn hỏi: “Cho nên, Tống đội trưởng mà Quý Mân Việt cực kỳ an tâm, anh đang đưa em đi đâu thế?”

[end 100] 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN