Bạc Vụ
Chương 104-105-106
[104] Bạc Vụ – Phiên Ngoại 1
*****
Bên ngoài phân bộ Giang thành Thiên Khung.
Hai bên đường chất một đống tuyết thật dày, mặt đường kết một tầng băng mỏng, một chiếc xe dọn tuyết màu đỏ đang chầm chậm di chuyển trên đường.
Giờ đã là chạng vạng tới, người đi đường ở xung quanh không coi là nhiều.
Tống Tình Lam vừa từ cửa chính bước ra thì nhìn thấy chiếc xe phục cổ có rèm xe đậu bên đường. Thân xe được rửa sạch sẽ, nước sơn bóng loáng, nhưng nửa phần dưới thì bị dính không ít bùn đất— tới Giang thành sinh sống mùa đông đầu tiên, chủ nhân của nó đã quen với hậu quả đi ngoài trời tuyết.
Tống Tình Lam lên xe, vừa mở cửa phó lái, không khí ấm áp bên trong lùa ra xua tan đi khí lạnh trên người anh.
Radio đang phát tiết mục bách khoa.
Thời đại này có hình thức tự động lái hoàn thiện, mọi người có thể vừa đi xe vừa xem hình chiếu toàn tức, không còn nhiều người nghe radio nữa, nhưng xe của Quý Vũ Thời vẫn còn giữ chức năng này.
“Nai sừng tấm Bắc Mỹ, loại nai có thể hình lớn nhất của họ hươu nai, thân nai sừng tấm có thể dài tới ba mét, nặng tới 1000kg, thật sự là một con vật khổng lồ….”
Tống Tình Lam: “…”
Anh nghiêng người tới hôn lên mặt Quý Vũ Thời một cái: “Em nghe cả họ hươu nai à?”
Quý Vũ Thời mặc một chiếc áo lông ngắn màu đen, gò má trắng nõn bị ánh đèn ngoài cửa sổ nhuộm một tầng màu quýt nhàn nhạt. Cậu mới từ trong nhà tới, biểu tình vẫn còn mang theo chút biếng nhác, cứ thế giữ nguyên dáng dấp này sáp tới hôn lên môi Tống Tình Lam một cái: “Ừm.”
Xe đậu bên ngoài phân bộ Giang thành, ảnh hưởng không tốt lắm.
Uông bộ trưởng nhiều lần cảnh cáo hai người, không được tú ân ái ảnh hưởng tâm tình của đám cẩu độc thân trong phân bộ, dù sao thì thủ hộ giả độc thân có cả bó, cho dù hai người đầy gay khí nhưng đám kia nhìn cũng cay mắt, chua lét.
Chuyện tình yêu của đội trưởng Tống Tình Lam trai thẳng sắt thép chán ghét đồng tính của đội bảy Thiên Khung cùng cố vấn đặc biệt tới từ Ninh thành Quý Vũ Thời vừa lan truyền ra liền tạo thành một trận chấn động ở Thiên Khung.
Trừ bỏ không thể tin thì chính là hoàn toàn không thể tin, trước đó Tống Tình Lam tuyên bố hung ác cỡ nào, bây giờ lại làm người ta mở rộng tầm mắt cỡ ấy.
Tổng chỉ huy chính mắt nhìn thấy hai người hôn nhau trên đài chỉ huy trung tâm số 3 trở thành người tiếp thu chấn động sớm nhất nên bây giờ đã khá bình tĩnh, mỗi khi có người vì chuyện này mà cảm thấy khiếp sợ, ông liền nhẹ nhàng hỏi một câu: “Đừng có khiếp sợ, cậu có người yêu chưa?” Lập tức thành công làm tất cả mọi người câm miệng, cũng sinh ta tâm lý tự ti: Độc thân, không xứng.
Ngày Quý Vũ Thời tới Ninh thành làm thủ tục chuyển công tác, Lâm bộ trưởng kích động tới mức tay run nhè nhẹ: “Thật, thật sự bắt được?”
Quý Vũ Thời: “Bắt được rồi.”
Trước đây, vì cự tuyệt lệnh điều chuyển tới Giang thành, Quý Vũ Thời từng nói với Lâm bộ trưởng: “Đi tới một nơi có tỷ lệ nam giới vượt trội như vậy, tôi sợ mình không khống chế được cảm xúc, phát triển ra quan hệ không mong muốn, phá hư hoàn cảnh hài hòa của phân bộ Giang thành.”
Lâm bộ trưởng vỗ đầu: “Trước đây khi cậu nói câu đó tôi không hề chú tâm, là tôi không nghĩ tới cậu đang trong độ tuổi thanh niên bắt đầu có nhu cầu về tình cảm, thử nghĩ lúc trẻ nếu tôi bị nhét vào một đội khác giới, có lẽ tôi cũng không kiềm chế được… Mà thôi vậy cũng tốt, cũng coi như tác hợp một cuộc tình, Tiểu Tống có được cậu rõ ràng là chiếm được tiện nghi lớn…”
Vốn chỉ là nhiệm vụ điều tạm mà thôi, bây giờ kiện tướng đắc lực dưới tay bà cư nhiên một đi không trở lại, triệt để trở thành người Giang thành.
Lâm bộ trưởng chìm đắm vào tâm tình thất vọng cùng luyến tiếc.
Mà trong Thiên Khung, người oán giận nhất có lẽ phải kể tới Lâm Tân Lan.
Sân huấn luyện đội chín oán khí tận trời, bị một đám mây đen bao phủ, ngày Quý Vũ Thời tới đội chín soạn thảo tư liệu liên quan tới văn tự nhiệm vụ, thành viên đội bảy thậm chí còn nghi ngờ liệu cậu có sống sót trở ra hay không.
Kết quả Quý Vũ Thời toàn thân trở ra.
Bởi vì chuyện Thịnh Văn, vụ án Quý Vũ Thời bị ngộ sát được giấu kín bị lật ra, sự tình trước sau trái ngược, lại dính líu tới rất nhiều chuyện cũ năm xưa, cấp trên chưa chỉnh lý rõ ràng nên sau khi chuyển tới Giang thành, Quý Vũ Thời tạm thời chưa có nhiệm vụ, bọn họ đều hiểu đó là một quá trình khá dài.
Ngoại trừ Quý Vũ Thời, thành viên đội bảy đều đã trở lại, bọn họ đã hoàn thành vài nhiệm vụ cấp A, mà sau khi hệ thống mẹ Thiên Khung Toàn Thời Đại kết nối với hệ thống quản lý hiện giờ, có vài nhiệm vụ mới đang chờ đợi Quý Vũ Thời quay về đội.
Tống Tình Lam đi hai ngày, sớm đã đoán được Quý Vũ Thời sẽ tới đón mình.
Nhưng anh không thể nào ngờ, Quý Vũ Thời vẫn còn nghe cái này.
Tống Tình Lam không rõ Bách Khoa Động Vật có gì hay để nghe, anh biết lúc bé Quý Vũ Thời sớm đã xem qua toàn bộ bách khoa động vật, có nhắm mắt cũng viết ra được, thật không hiểu vì sao Quý Vũ Thời lại nghe tới say mê như vậy.
May mắn là anh vừa lên xe thì Quý Vũ Thời cũng lập tức tắt radio đi.
Tống Tình Lam đảo khách thành chủ, ngậm lấy cánh môi mềm mại của Quý Vũ Thời, đầu lưỡi xâm lấn, bọn họ ở trong xe trao cho nhau một nụ hôn sau những ngày xa cách, cảm nhận được nhịp tim từng chút trở nên hỗn loạn của đối phương.
Nụ hôn hết thúc.
Tống Tình Lam bật cười mắng khẽ: “Đệt.”
Tiếng huýt gió truyền tới.
Lúc này Quý Vũ Thời mới phát hiện bên đường đứng một đám người.
Năm đồng đội của bọn họ lộ ra biểu tình khoái trá, giống như đang tham quan học tập trò hay mà hóng toàn bộ quá trình. Thấy Quý Vũ Thời nhìn qua, cả năm người ôm vai bá cổ bắt đầu nhau nhao vừa huýt sáo vừa hô: “Thêm cái nữa đê!”
Được rồi.
Đám trai thẳng đội bảy quả thực là một đám kỳ lạ, không chỉ từ thiết lập chán ghét đồng tính chuyển thành hài lòng tiếp thu, thậm chí còn trắng trợn gặm CP.
Lần trước sau khi Quý Vũ Thời dọn nhà, Tống Tình Lam đã mời cả đám tới nhà ăn, kết quả bị năm người này nhìn chằm chằm suốt cả ngày nên không sờ được Quý Vũ Thời cái nào.
Quý Vũ Thời quay đầu lại, người khôn không nói nhiều, dứt khoát lái xe đi.
Chiếc xe phục cổ có rèm che xinh đẹp vẫy đuôi, lưu lại cho cả đám một làn khói xe.
*
Sau nhiệm vụ lần này Tống Tình Lam được nghỉ ngơi hai ngày.
Buổi tối hai người làm vận động một lần, động tĩnh có chút lớn làm cho ba con mèo thay phiên nhau cào cửa.
Tống Tình Lam giống như lưu manh thay đổi biện pháp ép người ta phải lên tiếng, lời lẽ không biết xấu hổ gì cũng dám nói ở trên giường, Quý Vũ Thời cắn chặt răng không chịu lộ ra chút âm thanh nào, Tống Tình Lam cố ý hỏi có phải chỗ này, có phải chỗ đó, có nhớ hay không.
Đến sau đó Quý Vũ Thời phát ra chút âm thanh, Tống Tình Lam bị hấp dẫn tới không kiềm chế được, không còn biết chừng mực.
Hai người làm chuyện thân thận mà cứ như đánh lộn, đánh xong Quý Vũ Thời mệt mỏi tới mức ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn cục cựa, tiếp sau đó vẫn rất phối hợp.
Người trẻ tuổi chính là như vậy.
Đang trong tình yêu cháy bỏng, đòi hỏi vô độ không biết điểm dừng, huống chi còn là hai người đàn ông khỏe mạnh tinh thần phấn chấn.
Một đêm ngọt ngào.
Sáng sớm sau khi rèn luyện cơ thể quay về nhà, Tống Tình Lam nhìn thấy Quý Vũ Thời lại nghe Bách Khoa Động Vật.
Lần này đã chuyển sang loài chim.
“Cú đại bàng, một loài chim dữ săn về đêm, nó nhẹ nhàng không một tiếng động bay tới gần mặt đất, con mồi rất khó phát hiện nó đang tiếp cận…”
Giọng nam trầm đang phát ra, giọng nói trầm ổn, nghe lâu cũng không cảm thấy chán, bởi vì âm thanh có chút khàn khàn, nghe rất giống một loại nhạc cụ.
Quý Vũ Thời vừa nghe vừa chiên trứng.
Nhờ sự ân cần chỉ dạy của Tống Tình Lam suốt mấy tháng qua, cậu đã có thể chiên trứng đạt trình độ ngang ngửa tay nghề Tống Tình Lam.
Người máy gia đình ngoẹo đầu đứng ở một bên, tựa hồ rất tò mò với nhân loại mới tới không lâu vẫn luôn cướp mất công việc của mình.
Tiểu Hắc nhảy lên bàn dài nhìn chằm chằm lòng đỏ màu đỏ cam trong chảo, cổ họng phát ra tiếng gừ gừ, hai con mèo khác không biết đã chạy đi đâu.
“Sao lại nghe cái này?” Tống Tình Lam vòng tay ôm lấy eo Quý Vũ Thời: “Em sắp nghe hết cả bộ chưa?”
Quý Vũ Thời để mặc anh ôm: “Tàm tạm.”
Xúc trứng ra dĩa, Quý Vũ Thời nói: “Đây là bản ở thập niên bảy mươi của thế kỷ trước, em chỉ được nghe khi bé. Không ngờ lại nghe thấy trong chương trình radio, em lên mạng tìm một chút, thật sự tìm được bản audio.”
Cậu nghe từ trước khi Tống Tình Lam đi làm nhiệm vụ, tới khi Tống Tình Lam quay về vẫn chưa nghe xong.
Nghe lúc lái xe, nghe lúc ở nhà, Tống Tình Lam cười nói: “Hồi tưởng tuổi thơ à?”
“Một chút.” Quý Vũ Thời nói: “Chủ yếu là giọng của người đọc rất êm tai.”
Mấy ngày kế tiếp, Quý Vũ Thời đã nghe xong Bách Khoa Động Vật. Yên tĩnh được một hai ngày, Tống Tình Lam phát hiện cậu lại bắt đầu nghe một tiết mục khác là Địa Cầu Kỳ Diệu, nói về một ít tri thức huyền bí trên địa cầu, vẫn là giọng đọc đó.
“Thung lũng khô nằm ở phía tây châu Nam Cực, đã không có mưa suốt hàng triệu năm…”
Lại qua vài ngày nữa.
Quý Vũ Thời bắt đầu nghe Ý Nghĩa Sâu Xa Của Thời Gian.
Nếu là những cái trước thì còn ổn, nhưng tiết mục này lại chạm vào lĩnh vực chuyên môn của bọn họ. Trước mặt thủ hộ giả thời không, tiết mục khoa học kỹ thuật của thập niên bảy mươi thật sự quá lạc hậu, rất nhiều tri thức có thiếu sót, trong vòng chưa tới một trăm năm, thế giới thay đổi từng ngày, sớm đã vượt khỏi phạm trù hiểu biết của người thời đó.
Tống Tình Lam nghe một đoạn nhỏ, cảm thấy có chút không nhịn nổi.
Nhưng Quý Vũ Thời thì vẫn tỏ ra bình thường, giống như không hề phát hiện nội dung có gì sai sót.
“Nếu có thể, anh muốn xuyên về nói với tổ chế tác, thời gian không phải vận hành như vậy.” Tống Tình Lam ở phía sau bảng điều khiển ngẩng đầu lên, dừng lại động tác gõ phím để phỉ nhổ: “Đáng tiếc, không thể.”
Hai người ngồi chung trên sô pha, Quý Vũ Thời nằm trên sô pha, đầu gối lên đùi Tống Tình Lam đọc sách.
Nghe vậy, cậu lộ ra biểu tình ngơ ngác, đặt sách xuống: “Hả?”
Tống Tình Lam nói: “Em nghe đi, tiết mục này nói lỗ sâu là đường hầm nối tiếp hai thời không, này chỉ là lý thuyết, kỹ thuật không có khả năng thực hiện, tiết mục này căn bản không có giá trị để nghe tiếp.”
Quý Vũ Thời “oh” một tiếng, cư nhiên không phát biểu chút ý kiến gì, chỉ tiếp tục đọc sách.
Thoạt nhìn cậu căn bản không nghe nội dung tiết mục đang nói cái gì, nó chỉ là bối cảnh âm nhạc trong lúc cậu đọc sách mà thôi.
Tống Tình Lam hỏi: “Kỳ thực em không nghe đúng không?”
“Đang nghe.” Quý Vũ Thời lật sách, giống như lần giải thích trước: “Có sai cũng không sao, giọng của người đọc rất dễ nghe, chỉ cần không nghe nội dung là được.”
Sau vài giây an tĩnh, Quý Vũ Thời rốt cuộc phát hiện không thích hợp.
Cậu để sách xuống thì thấy Tống Tình Lam đã khép lại bảng điều khiển đẩy ra một bên, lúc này đang cúi đầu cực kỳ hứng thú nhìn mình, con ngươi đen lộ ra vài phần hứng thú, có chút nguy hiểm.
Giọng nam trong audio vẫn còn tiếp đọc, không ngừng tỏa ra mị lực.
Quý Vũ Thời chớp mắt, đưa tay tắt đi.
Tống Tình Lam: “Quý cố vấn, em là thanh khống?”
Quý Vũ Thời: “…”
Tống Tình Lam nhướng mày rút quyển sách trong tay cậu đi, im im kéo người lên hỏi: “Thích giọng nói của người này vậy sao?”
Thậm chí ngay cả nội dung lệch lạc như vậy cũng có thể nhịn.
Giống như phát hiện được bí mật lớn, âm thanh hạ xuống thật trầm, giống như cố ý muốn mê hoặc người ta vậy.
Quý Vũ Thời vốn không cảm thấy có gì bất thường, bị anh hỏi như vậy cũng chợt hiểu ra một yêu thích bí ẩn. Vạch lớp màn che chắn lộ ra một bí mật xấu hổ làm bầu không khí trở nên đặc biệt ám muội.
Tính cách của cậu lãnh đạm, tướng mạo nhìn qua cũng vô dục vô cầu.
Mỗi khi Tống Tình Lam tìm tòi thăm dò sẽ phát hiện được bên dưới lớp vỏ bọc này ẩn giấu biết bao nhiêu bí mật nhỏ làm người ta phải kinh sợ.
Quý Vũ Thời: “…”
Nghĩ tới điều gì đó, Tống Tình Lam chạm vào chóp mũi cậu, hung ác hỏi: “Mấy hôm trước tên quan sát viên Lý Bác Sách của đội chín gọi điện tới nói chuyện lâu như vậy mà em cũng nhịn được, chẳng lẽ cũng vì giọng nói êm tai?”
Quý Vũ Thời suy nghĩ, hơi co rụt lại một chút: “…cũng tạm.”
Vị Tống đội trưởng cao hơn mét chín lúc này ghen tuông quá độ, so với đám mèo còn dính người hơn, anh giữ chặt eo Quý Vũ Thời: “Nếu có một ngày xuất hiện một người có giọng nói cực kỳ dễ nghe, em có bị lừa đi không?”
Quý Vũ Thời nghiêm nghị: “Không có khả năng.”
Tống Tình Lam hừ lạnh, biểu thị không tin.
Hiếm khi anh ghen dữ dội như vậy, vòng giao thiệp của Quý Vũ Thời rất ít, tính cách cũng hướng nội, đây là lần đầu tiên Tống Tình Lam được nếm trải mùi vị này.
Chỉ vì mấy bản audio mà thôi.
“Không có giọng nói của ai êm tai hơn anh, bằng không… mới đầu em đã không nhịn anh như vậy.”
Nói xong câu này, Quý Vũ Thời cầm lấy sách đứng dậy đi ra ngoài.
Tống Tình Lam sửng sốt hai giây, đột nhiên bật cười: “Cho nên vì giọng nói của anh nên mức độ khoan dung của em cũng tăng lên?”
Anh đuổi theo, đi theo phía sau Quý Vũ Thời hỏi: “Mới đầu là khi nào? Lúc Uông bộ trưởng giới thiệu hai chúng ta?”
Quý Vũ Thời đi tới phòng sách, trông có vẻ như dự định đổi một quyển khác, nhưng vành tai đỏ ửng đã bán đứng cậu: “Tầm đấy.”
Tống Tình Lam chặn cậu lại ở bên cạnh kệ sách, từ phía sau cắn tai cậu một ngụm, cười nói: “Vậy thì không phải rồi, em lại nói dối.”
Hơi thở quen thuộc quanh quẩn bên tai, nóng hừng hực, Quý Vũ Thời bị cắn tới khẽ run.
Cả hai người đều biết rõ, ở một điểm nào đó Quý Vũ Thời đã nói thật, chính là cậu đặc biệt thích giọng nói của Tống Tình Lam, mỗi lần hai người thân mật, cậu vẫn luôn tước vũ khí đầu hàng khi Tống Tình Lam gọi tên mình.
“Mọi người chuẩn bị, đội thủ hộ đội bảy của Thiên Khung xuất phát làm nhiệm vụ cấp A lần thứ mười ba!”
Ngay từ lần đầu tiên giọng nam trầm thấp kia truyền vào trong đầu, nó đã chuẩn xác đánh thẳng vào thần kinh thính giác của Quý Vũ Thời.
Từ đó trở đi, nhân loại Tống Tình Lam này từ tướng mạo đến âm thanh đều trờ thành một sự tồn tại không thể bỏ qua.
“Là lần đầu tiên nghe thấy âm thanh của anh ở băng tầng chung.”
Quý Vũ Thời đối mặt với kệ sách nhắm mắt lại, chọn nói ra bí mật này với Tống Tình Lam.
“Băng tầng chung?” Tống Tình Lam rất hài lòng: “Vậy Quý cố vấn, em có thể nói cho anh biết, lần đầu tiên nghe thấy có cảm giác gì?”
Quý Vũ Thời đặt quyển sách kia lên kệ.
Cậu xoay người lại nhìn Tống Tình Lam, hàng mày xinh đẹp ẩn chứa lòng thiếu thắng của đàn ông: “Cảm thấy anh có chút đáng ghét nhưng có thể miễn cưỡng nhịn anh một lần.”
Con ngươi đen sâu thẳm của Tống Tình Lam cũng nhìn cậu.
Hai người đều không nói gì.
Bọn họ đều hiểu, cảm giác này, có thể nói là động tâm.
[end 104]
[105] Bạc Vụ – Phiên Ngoại 2
*****
Tinh nguyên năm 1457, Thiên Khung tổ chức một buổi huấn luyện đặc biệt dành cho tinh anh của các quốc gia.
Tống Tình Lam làm đội trưởng dẫn theo đồng đội Chu Minh Hiên cũng xuất thân từ bộ đội đặc chủng như mình tham gia cuộc huấn luyện dã ngoại cường độ cao này, đi một cái chính là một tháng. Sau khi quay trở về Liên Minh Thời Gian còn sắp xếp một cuộc thi đấu, tin tức truyền về trong nước, Thiên Khung Hoa quốc đạt được thành tích hạng nhất, Tống Tình Lam cùng Chu Minh Hiên nhận được huy chương vàng cá nhân.
Trên dưới phân bộ Giang thành nhiệt liệt chúc mừng tin tức tốt này, đại sảnh lần đầu tiên treo băng rôn, không khí cực kỳ vui vẻ.
Cùng bọn họ tham gia đặc huấn còn có đội trưởng cùng đội viên của hai tiểu đội khác, tổng cộng bảy người, một trong số đó chính là đội trưởng đội mười hai đã mất tích nhưng năm ngoái đột nhiên quay trở về, Tề Lãng.
Xét một góc độ nào đó, thời gian đã dừng lại mười lăm năm trên người các thành viên đội mười hai, sau khi trở lại Giang thành bọn họ một lần nữa thành lập liên kết với thế giới mười lăm năm sau. Nhưng biểu hiện của bọn họ nằm ngoài dự liệu của mọi người— ngoại trừ Tạ Tư An, sau khi trở về từ khe hở thời không bọn họ đã được hệ thống mẹ an bài vài nhiệm vụ cấp cao, Tề Lãng lãnh đạo đội mười hai yên lặng nỗ lực, sau khi trở về số tích phân cũng xấp xỉ đội bảy, trở thành một con hắc mã khác của phân bộ Giang thành.
Vì vậy, Tề Lãng ở Giang thành, thậm chí là cả liên minh thời gian tạo được tiếng tăm lừng lẫy, chuyện từng trải kỳ lạ của anh cũng trở thành truyền thuyết.
Tề Lãng chững chạc, đẹp trai, độc thân.
Ở phân bộ Giang thành có được một nhóm mê muội. [từ mạng, có thể hiểu là fan nữ, còn một nghĩa là tình yêu 10 phút]
Ngày bọn họ trở về nước, hơn phân nửa thành viên nghênh đón hướng về anh mà tới.
Về phần thanh niên độc thân được hoan nghênh nhất tiền nhiệm Tống Tình Lam, bởi vì có một mối tình đồng tính tuyệt đẹp nên đã rớt khỏi ngai vàng, mặc dù anh vẫn là đội trưởng có vóc dáng cao nhất trong phân bộ Giang thành nhưng cũng không hút sự chú ý nổi.
Nhưng lúc này đây, nháy mắt anh bước xuống trong tiếng hoan hô của mọi người, hơn phân nửa ánh mắt mọi người có mặt đều tập trung vào người anh.
Mọi người: “!!!”
Dựa vào chiều cao bá đạo, Tống Tình Lam vốn đã có cảm giác tồn tại rất mạnh, nhất là đôi chân dài của anh, khi mang giày ống cổ thấp thì hiệu quả thị giác lại càng nghịch thiên hơn nữa, cộng thêm gương mặt anh tuấn vai rộng eo hẹp, ngoại hình thật sự không soi được khuyết điểm.
Chính là trải qua một tháng huấn luyện ma quỷ ở nước ngoài, cũng không biết vì quá bận rộn hay cố ý muốn nuôi râu, lúc một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người, Tống Tình Lam đã có một vòng râu xanh xì.
“Làm sao vậy?” Anh từ trên cao quét mắt nhìn một vòng: “Hào quang của tôi chọt mù mắt mấy người à?”
Mọi người: “Xời!!”
Nghi thức hoan nghênh hò hét ầm ĩ còn chưa kết thúc, Tống Tình Lam đã kéo một đồng nghiệp hỏi: “Quý cố vấn đâu?”
Vị đồng nghiệp nọ quay qua, hoảng sợ hỏi: “Tống đội?!”
Tống Tình Lam hỏi lại.
Đồng nghiệp kia nói cho anh biết, Quý cố vấn còn phải giảng bài cho học viên ở trung tâm huấn luyện nên không tới được, nhưng giờ này chắc cũng tan học rồi.
Chức vụ chính thức của Quý Vũ Thời sau khi chuyển tới Giang thành là quan sát viên đội bảy, nhưng cậu không chỉ có học thức vượt xa thủ hộ giả đồng cấp, cậu còn từng vượt qua rất nhiều khảo nghiệm thời không khi làm nhiệm vụ ký lục giả, vì vậy cậu vẫn giữ chức vụ cố vấn. Về điểm neo, về hoạt động của hệ thống Thiên Khung mẹ, mọi người vẫn chưa nghiên cứu triệt để, nhưng vụ việc của Thịnh Vân cùng thành viên tổ nghiên cứu năm đó gắn liền với việc ổn định và duy trì thời gian đã sắp được chỉnh lý lại hồ sơ. Quý Vũ Thời là nhân vật then chốt kết nối hết thảy cũng trở thành ngôi sao mới nổi trong hệ thống công tác Thiên Khung.
Trước kia Quý Vũ Thời là học viên dự thính của chương trình huấn luyện học viên, bây giờ cậu trở thành giảng viên giảng bài cho học viên huấn luyện.
Tống Tình Lam đã từng thấy qua dáng vẻ Quý Vũ Thời đứng trên bục giảng, thuần khiết bác học, nói năng ưu nhã, rõ ràng là trời sinh thích hợp làm người nghiên cứu khoa học, làm thầy giáo.
Tống Tình Lam bước nhanh tới phòng học của trung tâm huấn luyện, phòng học trống trải người đã tản đi hết, chỉ còn một mình Quý Vũ Thời đứng cúi đầu trên bục, tựa hồ đang chỉnh lý giáo trình.
Nghe thấy tiếng gõ cửa thì ngẩng đầu nhìn lên.
Tống Tình Lam đã rời đi một tháng đang đứng ở cửa, trêu ghẹo gọi cậu: “Quý lão sư.”
Một ngày không gặp như cách ba năm.
Mà này là hơn ba mươi ngày, hai người thoạt nhìn rất bình tĩnh, giống như sáng sớm vừa mới gặp nhau vậy.
Tống Tình Lam nói: “Người đã đi hết rồi, sao em chưa đi? Có phải quá chuyên nghiệp rồi không?”
Quý Vũ Thời thu hồi bảng điều khiển, hình ảnh trên màn hình lóe lên trước mặt Tống Tình Lam, bị anh nhạy bén túm được— gì mà chuyên nghiệp xem giáo trình chứ, rõ ràng là đang xem bộ amine mới nổi gần đây, Quý Vũ Thời rất thích, theo dõi không bỏ sót tập nào.
Tống Tình Lam buồn cười, Quý Vũ Thời bây giờ tựa hồ ngày càng đáng yêu hơn.
Quý Vũ Thời mặt không đỏ tim không đập nói: “Biết anh sẽ tới nên ở đây chờ anh, nếu đi rồi bỏ lỡ thì sao?”
Phân bộ Giang thành rất lớn, đường từ đại sảnh tới trung tâm huấn luyện có tới hai ba đường.
Quý Vũ Thời không biết Tống Tình Lam tới từ đường nào, ở đây chờ thì bọn họ sẽ gặp lại nhau sớm hơn.
Ngoài mặt bình tĩnh, thực tế đã cuồn cuộn dậy sóng.
Đã sắp phừng thành lửa rồi.
Tống Tình Lam bước nhanh tới bục giảng, kéo người ôm vào lòng.
Anh ngửi tóc Quý Vũ Thời, hít một hơi thật dài thưởng thức mùi hương thơm ngát quen thuộc trong mái tóc đen, còn chưa kịp mở miệng đã nghe Quý Vũ Thời nói: “Anh mọc râu này.”
Tống Tình Lam: “…”
Anh phát hiện: “Có phải rất lôi thôi không?”
Lúc đội bảy vừa mới từ vụ bắt cóc quay trở lại thế giới hiện thực, Uông bộ trưởng vừa thấy mặt anh cũng đã bảo anh cạo râu đi, giờ nhớ lại thì tựa hồ có ý tứ ẩn bên trong. Tống Tình Lam không soi gương, khi làm nhiệm vụ hoặc khi tham gia huấn luyện cũng không có thời gian để anh để làm đẹp, vì thế anh cũng không quá chú ý tới ngoại hình.
Quý Vũ Thời ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt trong suốt không giống đang nói dối: “Không phải…”
Tống Tình Lam nhíu mày: “Vậy vì sao ai cũng phải ứng lớn như vậy?”
Quý Vũ Thời dùng ngón cái vuốt ve cằm anh, cảm thụ cảm giác sợi râu cứng ngắc đâm vào da tay: “Là vì nhìn có chút hung ác.”
“Thật sự rất hung ác.” Quý Vũ Thời nói: “Bạn nhỏ mà nhìn thấy anh sẽ sợ tới phát khóc.”
Tống Tình Lam: “… trở về anh sẽ cạo.”
Quý Vũ Thời phúc hắc nói: “Không cần, kỳ thực rất đẹp mắt, anh có thể giữ lại để giúp em dọa nhóm học viên mới.”
Quý lão sư cơ trí lại thù dai muốn dùng người nhà làm biểu tượng đe dọa.
Nhóm học viên mới vẫn chưa biết, thậm chí còn chưa kịp làm gì đã bị Quý cố vấn thoạt nhìn cực kỳ nhã nhặn ghi sổ.
*
Mà lần râu ria có được từ đợt đặc huấn này còn thành công dọa hoảng ba con mèo khi về tới nhà, qua một lúc lâu sau chúng mới xác nhận được được người tiến vào chính là một vị chủ nhân khác.
Tống Tình Lam để râu hai ngày lại muốn cạo nhưng lúc thân thiết Quý Vũ Thời gặm cằm anh tới ướt nhẹp, tựa hồ rất hứng thú với râu của anh, biểu hiện đặc biệt nhiệt tình.
Điều này làm anh có chút luyến tiếc, lại miễn cưỡng nhịn thêm hai ngày.
Vài ngày sau mọi người dần dần quen với hình tượng mới của anh, ngay cả Uông bộ trưởng thấy anh cũng chỉ muốn nói lại thôi, không đưa ra đề nghị bảo anh cạo râu nữa.
Mãi cho đến một ngày nọ Tống Tình Lam tới trung tâm huấn luyện dạy cận chiến cho nhóm học viên mới, có thể vì quá nghiêm khắc nên đã dọa một nữ học viên sợ tới phát khóc, sau đó anh trở về phòng nghỉ cạo sạch râu, một lần nữa lộ ra gương mặt sạch sẽ.
Lúc anh một lần nữa xuất hiện ở trung tâm huấn luyện, một học viên lớn mật cản anh lại hỏi: “Anh là ai vậy?”
Tống Tình Lam câm nín: “Cậu nói coi?”
Nghe thấy âm thanh của anh, học viên kia ngơ ngác, kết hợp với chiều cao thì có thể xác định đây chính là huấn luyện viên họ Tống mà bọn họ cực kỳ khiếp sợ: “Đệt? Huấn luyện viên Tống?!”
Không riêng cậu học viên này, sau khi dạy học xong, trên đường gặp người quen nào cũng đều sửng sốt với hình tượng mới của anh, nhao nhao chào hỏi.
Tống Tình Lam cảm thấy thú vị, lẽ nào anh để râu hay không quan trọng vậy sao?
Trên đường đến bãi đậu xe anh gặp Tề Lãng.
Trong thế giới bong bóng Tề Lãng bày mưu nghĩ kế, nho nhã bất phàm, dựa vào năng lực xuất sắc trở thành bộ trưởng phân bộ. Tuy không hề hay biết gì về chính mình ở thế giới bong bóng, nhưng từ hiện thực xem ra, anh đã chọn một con đường hoàn toàn khác— lấy được tiền thưởng trợ cấp mười lăm năm qua, trở thành quý tộc trẻ tuổi độc thân, đốt tiền tới phát hoảng.
Tề Lãng cũng lái một chiếc xe thể thao rất oách, lúc đang mở cửa xe thì nhìn thấy Tống Tình Lam.
Anh dừng lại một giây rồi gật đầu chào hỏi: “Tống đội.”
Bởi vì chuyện trong khe nứt nên giao tình của hai người có thể nói là không tệ, lúc xuất ngoại đặc huấn cũng giúp đỡ lẫn nhau.
Tống Tình Lam hỏi: “Tề đội, có chút chuyện muốn hỏi anh.”
Tề Lãng tùy ý nói: “Cậu hỏi đi.”
Tống Tình Lam liền nói ra nghi hoặc của mình.
Tề Lãng bật cười nói: “Là vì trông cứ như hai người vậy, lúc cậu để râu ở trong mắt mọi người chẳng khác nào biến thành người khác cả. Người chưa quen biết nói chừng còn không nhận ra cậu. Người quen rồi thì có cảm giác là biến thành người khác, cứ thấy là lạ. Mấy hôm trước có người trong đội hỏi tôi, có phải cậu từ thế giới song song chui ra hay không, biết rõ cậu là Tống đội nhưng gặp mặt cứ cảm thấy vừa hung ác lại xa lạ.”
Tống Tình Lam giống như đang nghe ngàn lẻ một đêm: “Theo mạch suy nghĩ của mấy người, không phải tôi có thể tiết kiệm mặt nạ mô phỏng rồi à?”
Tề Lãng ngồi vào ghế lái, ý tứ sâu xa nói: “Cậu đừng có không tin, có người thật sự có thiên phú như vậy, không bằng… cậu về hỏi Quý cố vấn nhà cậu đi.”
Tề Lãng lái xe đi rồi, Tống Tình Lam suy tư một chốc rồi bật cười, chuẩn bị về nhà tìm người nào đó tính sổ.
*
Quý Vũ Thời chân trần ngồi trên thảm trải sàn, tay trái vuốt mèo tay phải ăn trái cây, mắt nhìn chằm chằm hình chiếu toàn tức ở phía trước.
Lúc này trên màn hình đang chiếu tập mới nhất của bộ anime.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Tiểu Hắc trốn ra khỏi tay cậu cùng hai con mèo khác chạy tới cửa nghênh đón chủ nhân, thuận tiện kêu meo meo làm nũng. Tống Tình Lam đổi giày, thuận tay xoa xoa một con rồi đi tới phòng khách, Quý Vũ Thời quay đầu lại, thấy mặt anh liền hỏi: “Anh cạo râu rồi à?”
Giọng điệu này giống hệt như lúc nói “anh mọc râu rồi”.
Giống như tìm được công tắc hoán đổi vậy, nghe có chút mới lạ thú vị.
Tống Tình Lam đi thẳng tới bế người từ dưới thảm lên, không nói gì đặt lên ghế sô pha: “Quý cố vấn, chơi sắm vai nhân vật có vui không?”
Quý Vũ Thời ăn dưa Hami, ánh mắt còn ngọt hơn dưa: “Cũng tạm.”
Thừa nhận thẳng thắn như thế.
Tống Tình Lam vừa bực mình lại buồn cười: “Thật sự khác đến vậy sao? Hay là anh làm em có cảm giác mới mẻ?”
Nếu học viên của trung tâm huấn luyện nhìn thấy Quý cố vấn lúc này có lẽ sẽ kinh ngạc tới nói không nên lời.
Một người bình thường nghiêm túc lãnh đạm như vậy, trong đầu tựa hồ chứa đựng rất nhiều tri thức nằm ngoài tầm với của bọn họ, bác học đa tài, có thể dễ dàng lôi tri thức ra giảng giải, làm bọn họ phải tâm phục khẩu phục, quả thực là giống như một cụm mây trắng tinh trên bầu trời, người phàm không thể nào chạm tới vạt áo của anh.
Mà lúc này, người này vẫn bình tĩnh lạnh nhạt như vậy nhưng lại giống như Tống Tình Lam khi để râu, hoàn toàn biến thành người khác, cam nguyện bị chế ngự trên sô pha, hoàn toàn không động đậy.
Quý Vũ Thời: “Rất không giống.”
Tống Tình Lam khi để râu, không chỉ tăng thêm phần tang thương trưởng thành, còn không nhìn ra chút Tống Tình Lam ngày xưa. Anh vốn đã có một thân khí chất thổ phỉ, có thêm chòm râu thì khí chất tăng lên gấp bội làm người ta không dám nhìn thẳng, thậm chí còn sinh ra cảm giác sợ hãi.
Nói đơn giản thì chính là một phiên bản Tống Tình Lam khác.
“Mỗi lần gặp anh để râu, cảm giác xa lạ rất mãnh liệt, giống như nói yêu đương với hai người cùng lúc vậy.” Quý Vũ Thời giảo hoạt nói: “Sau đó em phát hiện một người muốn cùng tiến hành hai phần tình cảm cũng không phải quá khó a.”
Vừa trêu anh lại vừa trả lại nợ cũ.
Tống Tình Lam hận tới nghiến răng, cúi đầu làm bộ như muốn cắn.
Quý Vũ Thời linh hoạt xoay người, đè Tống Tình Lam xuống ghế sô pha.
Trong bối cảnh phim hoạt hình anime, cậu cúi người dùng ngón cái vuốt ve phần cằm bóng loáng của Tống Tình Lam, lưu luyến nói: “Cả hai người em đều thích… phiên bản Tiểu Tống 1.0, hoan nghênh trở về.”
[end 105]
[106] Bạc Vụ – Phiên Ngoại 3
*****
Sau khi từ một nhiệm vụ quay trở về, thành viên đội bảy từng nói muốn hẹn nhau tới bar chơi một lần.
Ước định này đã được thực hiện cách đó không lâu lắm, đêm đó mọi người xuất phát tới quán bar The Light của bạn Lý Thuần.
Trước khu xuất phát Tống Tình Lam gặp khó trong vấn đề chọn quần áo, anh rất ít khi tới những chỗ như vậy, căn bản không có quần áo thích hợp. Bên trái tủ quần áo để một loạt đồ thể thao cùng màu, bên phải là quần tây sơ mi cùng màu, ngay cả áo thun cũng rất ít, màu trắng đen và xám chiếm cứ toàn bộ phòng để quần áo, lộ ra tác phong lãnh đạm, thoạt nhìn không hề có chút nhàn nhã hay thả lỏng.
Quý Vũ Thời thì khác, sau khi dọn tới, phân nửa không gian nơi này chứa quần áo của cậu. Tuy màu sắc cũng không lòe loẹt, lấy đơn giản làm chủ nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện quần áo của cậu rất tinh tế, đường cắt may đều có điểm khác, thoạt nhìn là màu sắc giống hệt nhau nhưng phong cách lại hoàn toàn khác biệt.
Đối với chuyện này, Quý Vũ Thời tổng kết: Cậu tốt xấu gì cũng là gay nhiều năm như vậy, vì vậy khẳng định có theo đuổi nhất định với sự tinh tế.
Thanh niên hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, yêu thích cũng không thể hoàn toàn theo tác phong cán bộ kỳ cựu.
Đêm đó mọi người gặp mặt, ai cũng đầy phong cách.
Bởi vì tạm thời không cần làm nhiệm vụ, Lý Thuần còn nhuộm tóc, ăn mặc chẳng khác nào một cậu nhóc hip hop. Lão Đoạn lớn nhất bình thường ăn diện bình thường nhất, đêm nay cũng rực rỡ hẳn—- sau khi cùng Lý Thuần tới vài quán bar, anh cũng hiểu được chút thời trang.
Mà hai người đến cuối cùng lại làm ánh mắt tất cả mọi người bừng sáng.
Quý cố vấn ngày thường chỉ mặc đồng phục tác chiến màu đen, lúc này mặc đồ thường mới phát hiện phẩm vị của cậu thật sự không tệ.
Quý Vũ Thời mặc áo sơ mi tay lỡ màu vàng nhạt, tay áo được xắn lên, phối hợp với quần tây sẫm màu cùng giày trắng, tướng mạo cùng khí chất vốn đã rất nổi bậc, giờ dược trang phục tôn lên thì lại càng bắt mắt hơn. Cách một con đường vẫy tay với bọn họ, gương mặt thanh khiết lãnh đạm, có chút khí chất văn nghệ của riêng cậu.
Mọi người vẫn luôn biết dáng dấp Quý Vũ Thời rất đẹp.
Nhưng lúc này mới biết loại đẹp này có ý nghĩa thế nào, cậu vừa mới xuống xe thì ven đường đã có người nhìn cậu rồi.
Tống Tình Lam mở cửa xe bước xuống liền gia tăng ánh sáng lên thêm một cấp bậc. Chiều cao của anh chính là bug, chiếc áo sơ mi thường ngày được bung hai nút, tóc tai tùy ý chải ngược lên lộ ra phần tráng cùng ngũ quan cương nghị, khí chất ngang bướng kiên quyết không chịu ràng buộc hoàn toàn lộ ra.
Hai người đứng bên đường một chốc, chờ chuyển sang đèn xanh thì bước nhanh tới chỗ bọn họ.
Đoàn Văn hùng hùng hổ hổ: “Đệt, nơi này chỉ là quán bar bình thường, hai tên gay bọn họ mặc đẹp mắt như vậy muốn gây nháo loạn hay gì?”
Đôi mắt ti hí của Chu Minh Hiên híp lại, cảm thán: “Gây họa nội bộ xong còn muốn gây họa ngoại bộ, gieo họa cho đám con gái ngốc nghếch không rõ chân tướng.”
Lúc bọn họ đang phỉ nhổ.
Tống Tình Lam bước trên làn đường người đi bộ đột nhiên vươn tay nắm lấy tay Quý Vũ Thời.
Hai người tay trong tay mười ngón nắm chặt, không hề để ý tới ánh mắt người đi đường, thực tự nhiên đi tới.
Mọi người: “!!!”
Cảm thấy có chút ngọt là sao?
Lý Thuần thở phào nhẹ nhõm: “Vầy thì OK, bọn họ chủ động biểu lộ thân phận đã có chủ thì sẽ không còn em gái nhắm tới nữa.”
Vừa vặn cũng đang trong độ tuổi trong đầu chỉ có em gái, Thang Nhạc huých Thang Kỳ: “Anh, Thuần nhi nói tố chất của mấy em gái tới đây cũng cao lắm, có không ít nhân viên cổ trắng làm việc gần đây tới chơi, đêm nay nói chuyện với nhiều em gái một chút đi, biết đâu sẽ gặp được người anh nhất kiến chung tình.”
Thang Kỳ rất để tâm tiết tháo vốn không muốn phát triển tình cảm từ quán bar, vì thế không biểu cảm nói: “Nhất kiến chung tình? Tình một đêm nghe còn tạm được.”
“Đừng ngại mà.” Thang Nhạc nói: “Vậy lát nữa nếu gặp loại hình anh thích thì em lên trước, sau đó em sẽ nói em là anh, thấy em tri kỷ chưa?”1
Thang Kỳ: “…cám ơn.”
Em trai quá ngu phải làm sao?
Khát vọng được yêu viết rõ trên mặt năm chàng cẩu độc thân.
Tựa hồ bọn họ tới đây không phải vì tụ họp với đồng đội, mà là tới coi mắt.
Đi tới trước mặt nhóm người, Tống Tình Lam hỏi: “Sao không vào?”
Lý Thuần nói: “Còn không phải vì lão đại à?”
Tống Tình Lam buồn cười: “Sao lại là vì tôi?”
“Trước đây lần nào gọi ông ra uống rượu ông cũng không chịu tới.” Chu Minh Hiên trêu ghẹo: “Sợ tình tình ông quá cứng nhắc, ngay cả quán bar cũng không chịu tới.”
Mọi người cươi cười nói nói đi vào trong.
Tống Tình Lam liếc nhìn Quý Vũ Thời ở bên cạnh, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Ai con mẹ nó không chịu chứ? Lúc anh tới quán bar, cũng không biết đám này đang ở nơi nào.”
Quý Vũ Thời cũng không nhịn được nói: “Bọn họ đang ở trường đại học ngoan ngoãn học hành.”
Tống Tình Lam bật cười, đột nhiên nghĩ tới gì đó bóp bóp tay Quý Vũ Thời: “Khi đó sao Quý cố vấn không chịu ngoan ngoãn ở trong trường học hành hả?”
Quý Vũ Thời: “Vì chạy tới quán bar, cho người ta nhìn một chút.”
Chu Minh Hiên quay đầu lại trợn mắt: “Hai người đủ chưa, tôi không muốn người ta nghĩ rằng cả đám chúng ta đều là gay đâu!”
Hai người gật đầu có lệ.
“Rồi, biết rồi.”
“Biết rồi biết rồi.”
*
Đi qua đường cách âm, bồi bàn mở cửa ra, âm nhạc đinh tai nhức óc cùng ánh đèn chớp tắt nhức mắt ùn ùn ập tới.
Trên màn hình tin tức lớn, một nàng thỏ ăn mặc khêu gợi đang nhảy múa, cô nàng cao tới bảy tám mét, là người thật được chuyển đổi sang bảng điện tử, tư thế khiêu vũ nóng bỏng hoàn toàn đối lập với hóa tráng ngây thơ làm nhóm trai lẫn gái ở sàn nhảy kích động hét lên chói tai.
Ở đây, nếu không hét to thì căn bản không thể nghe thấy âm thanh của đối phương.
Người bạn của Lý Thuần sắp xếp cho bọn họ ngồi ở vị trí cao nhất, thực nhiệt tình chào hỏi Tống Tình Lam cùng Quý Vũ Thời, người trẻ tuổi này nói gì đó nhưng mọi người đều nghe không rõ. Chờ đến khi rượu lên mới phát hiện người bạn này tặng bọn họ loại rượu ngon nhất, biểu thị muốn mời khách.
Tống Tình Lam đã nói mình sẽ mời, tự nhiên sẽ không để người khác tiêu pha.
Chỉ là hiện giờ chuyện này không phải trọng điểm, bởi vì Lý Thuần đã cầm đầu bày ra trò chơi, muốn làm bầu không khí triệt để nóng lên.
Chơi xí ngầu, người ở đây không ai có khả năng thắng Quý Vũ Thời.
Sau một vòng không uống ly nào, cậu thậm chí còn chủ động uống một ngụm rượu trong ly của mình, thật sự làm người ta tức giận. Sau đó Tống Tình Lam thực công bằng chịu thua hai vòng, chỉ là trò phạt rượu bị tăng lên, bắt anh phải uống gấp đôi.
“Tưởng gì, cũng không xem xem tôi là ai.” Tống Tình Lam vừa định rót thêm, nhìn lại thì: “…”
Hai tay trái phải của Quý Vũ Thời cùng hành động, giúp anh mở hai chai rượu.
Mọi người cười vang.
Tống Tình Lam không nói nhiều, có chơi có chịu.
Anh mở nắp chai, ngẩng đầu một hơi uống cạn một chai, động tác dứt khoát làm người ở bàn kế bên kích động hét chói tai.
Tiếp đó Quý Vũ Thời còn dùng tay biểu diễn tuyệt kỹ, cậu không chỉ có thể dùng tay đồng thời mở nắp hai chai rượu, còn có thể dùng hai tay lắc ly xí ngầu theo hai hướng khác nhau, một tay lên xuống một tay lắc theo hình tròn. Cậu giống như một nhà ảo thuật làm những viên xí ngầu phải nghe theo sự sắp xếp của mình.
“Quý cố vấn còn biết trò này sao?!”
“Trái phải tương hỗ?”
“Nhất tâm lưỡng dụng* vô song!” [cùng lúc làm 2 chuyện]
Quý Vũ Thời mỉm cười: “Đơn giản lắm, lúc rảnh sẽ dạy mọi người.”
Mọi người biểu thị có ngu mới tin, đơn giản mới là lạ.
Âm nhạc thay đổi, giai điệu trở nên nhẹ nhàng, đám người trên sàn nhảy mắt đầu mặt kề mặt chậm rãi khiêu vũ.
Có bồi bàn đưa tới một ly cocktail, nói rõ là đưa cho Tống Tình Lam, theo hướng tay bồi bàn chỉ thì nhìn thấy một cô gái mặc váy ngắn nâng ly với anh, làm ra động tác hôn gió.
Mọi người: “!!!”
Ô la la!
“Mau giải thích!”
“Em sắp không giữ nổi sổ ghi thù của Quý cố vấn rồi!”
“Bây giờ từ chối vẫn còn kịp!!”
Mỗi người một câu nhao nhao cười đùa, mà Tống Tình Lam làm người trong cuộc lại không từ chối ly rượu kia.
Quý Vũ Thời ở bên cạnh dựa vào lưng ghế, tia sáng biến ảo xẹt qua sống mũi cao ngất, xuyên qua bóng râm của hàng mi dày chiếu rọi vào hốc mắt, tròng đen sâu thẳm đang nhìn anh, tựa hồ cảm thấy rất thú vị.
Tống Tình Lam ở ngay trước mặt cô gái kia cùng mọi người, áp tới gần hôn môi cậu, trong tiếng nhạc nâng ly đưa tới, nhẹ nhàng nói: “Margarita, em thích.”
Cục này phá giải quá dễ rồi.
Tống Tình Lam buông môi cậu ra, vẻ mặt mọi người lộ rõ kinh ngạc: “Như vậy cũng được sao?!”
Tống Tình Lam biếng nhác nói: “Làm gì kinh ngạc thế?”
Mọi người: “Quý cố vấn?!”
Quý Vũ Thời uống một ngụm rượu người ta tặng tới: “Mùi vị không tệ.”
Mọi người: “Đệt!”
“Quý cố vấn, anh thay đổi rồi!” Thang Nhạc đau lòng lên án: “Anh không còn là Quý cố vấn cool ngầu nữa rồi!”
“Yêu đương làm người ta mù quáng.” Chu Minh Hiên nói: “Thần tiên cũng trốn không thoát.”
Lý Thuần đột nhiên cảm khái: “Aiz, em còn nhớ rõ lúc ở cao ốc Quang Nguyên, vẻ mặt của Quý cố vấn bị Tống đội ấn lên tường rõ ràng không tình nguyện chút nào!”
Quý Vũ Thời khựng lại, ngụm rượu lạnh vẫn chưa hoàn toàn nuốt xuống.
Cậu bị Tống Tình Lam ấn lên tường?
Đó là chuyện phát sinh ở vòng tuần hoàn lớn thuộc về hai người bọn họ, trong ấn tượng thì nhiệm vụ Ouroboros nguyên bản không có đoạn ký ức này.
Sau khi tiến vào nhiệm vụ Quá Tải, vòng tuần hoàn bị đan xen, hai người đều tồn tại với mục đích lót đường cho tiểu đội ban đầu, tiểu đội gốc hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ sẽ biến mất, cho nên trong nhiệm vụ Ouroboros, bọn họ không nhớ được chuyện của vòng tuần hoàn lớn.
Bọn họ không ngừng xuất hiện ở điểm neo, giống như hệ thống Thiên Khung mẹ yêu cầu, sau khi thông suốt mạch suy nghĩ thì cố gắng bảo toàn trình tự phát triển nguyên bản, chỉ cần kết quả không thay đổi thì sẽ không ảnh hưởng tới tuyến thời gian.
Nói cách khác ở trong Ouroboros, bọn họ giống như NPC ẩn trong vòng tuần hoàn lớn Quá Tải, theo lý thì không nên có những ký ức này.
Giống như hai đội A và B hợp ký ức của hai thành một, khi tất cả còn chưa phát sinh, Quý Vũ Thời đã nhớ được Tống Tình Lam đội B không đúng, Tống Tình Lam cũng nhớ lúc bọn họ trốn tang thi trong phòng phân phối điện, Quý Vũ Thời từng giẫm lên chân mình—- cơ duyên xảo hợp làm điểm neo mở lại, làm Tống Tình Lam trọng sinh vào đội B, biến thành một điểm bị kéo dài, chuyện anh đã làm đều để lại vết tích trong trí nhớ. Chỉ là, phần trí nhớ đó không thuộc về động cơ trong vòng tuần hoàn lớn.
Thấy Quý Vũ Thời khó hiểu, Đoàn Văn bổ sung: “Quý cố vấn không nhớ à? Vậy chắc là cậu trong một vòng tuần hoàn khác, khi đó ở hành lang tầng 115, từ xa nhìn lại thì thấy Tống đội ấn cậu vào tường, kỳ thực đến bây giờ bọn tôi vẫn không biết khi đó hai người làm gì, nhưng tôi cứ cảm thấy khi đó cậu chuẩn bị đánh cậu ta.”
Đoàn Văn nhìn Tống Tình Lam nói: “Tôi không nói dối, Tống đội cũng nhìn thấy!”
Quý Vũ Thời hiểu ra, khi đó Tống Tình Lam bị “cậu” đạp xuống lầu, mà cậu trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc đã kéo anh lại.
Lúc đó bọn họ ở trên hành lang nói chuyện với nhau, kể lể tâm tình, quả thực có một Tống Tình Lam khác ở xa xa đối diện.
Thì ra chuyện này đã để lại vết tích trong tuyến thời gian nguyên bản.
Chỉ là một cậu khác không có ở đó mà thôi.
Chờ chút—
Quý Vũ Thời đột nhiên phát hiện, nếu Đoàn Văn cùng nhóm Lý Thuần đều nhớ, vậy Tống Tình Lam có phải cũng nhớ hay không?
“Bọn tôi đang làm gì?” Tống Tình Lam lên tiếng khi cả đám nhao nhao ầm ĩ: “Hơn phân nửa là Quý cố vấn không chịu nghe lời, tôi làm đội trưởng nên có trách nghiệp giáo dục.”
Mọi người cười nhạt: “Chiếm tiện nghi thì cứ nói thẳng, nói dễ nghe như vậy làm cái gì?!”
Một vòng rượu mới lại bắt đầu.
Tống Tình Lam nắm lấy ngón tay Quý Vũ Thời, như có như không gãi lòng bàn tay cậu, thoạt nhìn rất bình tĩnh.
Chờ tới lượt Thang Kỳ thua, mọi người cá rằng cậu nhóc không dám tới xin số điện thoại của một em gái nhìn khá văn nhã, tranh vãi nháo loạn, Tống Tình Lam nghiêng đầu áp sát tai Quý Vũ Thời nói: “Anh nhìn thấy.”
Có thể tưởng tượng được tâm tình của Tống Tình Lam khi đó.
Dù sao thì khi đó Tống Tình Lam không giống Tống Tình Lam bây giờ, vẫn còn rất thẳng.
Quý Vũ Thời cong cong khóe môi hỏi: “Lúc đó anh có khiếp sợ không?”
Tống Tình Lam nói: “Không tới mức khiếp sợ.”
Anh cũng thực bó tay với suy nghĩ khi đó của mình, cười nói: “Ngay cả động tác hôn chóp mũi em anh cũng không thấy rõ, thật sự cho rằng mình đang dạy dỗ em.”
“Ầm—-“
Âm nhạc ngừng lại, trước mắt tối sầm, chỉ còn lại chút âm hưởng vang vọng.
Không gian lớn như vậy thoáng chốc tối đen, tất cả âm thanh biến mất, mọi người ngừng lại nửa giây, sua đó lại bắt đầu ầm ĩ.
Bị cúp điện.
Lý Thuần mắng: “Đệt? Chuyện gì đây?!”
Thang Kỳ phỉ nhổ: “Thuần nhi nói đúng, Đăng Quang đúng là đáng đánh.”
Mọi người phì cười.
Lý Thuần nghẹn quá thành giận, trong tiếng ồn ào náo loạn mở chức năng đèn pin của di động, sau đó chạy đi tìm bạn mình hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Trên đường, cậu không cẩn thận va trúng một người đàn ông, vội vàng dừng lại xin lỗi.
Mọi người không hẹn mà cùng lấy điện thoại ra, bar bị cúp điện đối với phần lớn mọi người thật sự là lần đầu mới gặp, không ít người phàn nàn rời khỏi sân nhảy, trở về chỗ ngồi, thỉnh thoảng có tiếng ly thủy tinh hay chai rượu không cẩn thận rơi vỡ.
Điện thoại Đoàn Văn rung lên, lấy ra xem thì thấy là cô gái xem mắt lần trước đã gửi tin tới.
Chu Minh Hiên cùng Thang Kỳ chủ động đứng lên hỗ trợ, tình huống này cần phải giữ trật tự, bằng không sẽ phát sinh sự kiện giẫm đạp.
Vài ngọn đèn khẩn cấp sáng lên như vẫn còn rất tối, Thang Nhạc nhớ ra gì đó: “Quý cố vấn, có phải anh rất sợ tối không? Tống đội, bọn anh có cần về trước—-“
Cậu quay đầu thì phát hiện Quý cố vấn sợ bóng tối tới mức phân bộ Ninh thành đặc cách không để cậu trực đêm lúc này đang cùng đội trưởng của bọn họ thì thầm trò chuyện gì đó, biểu tình thoải mái tự nhiên.
Tình huống bất ngờ, hoàn cảnh đặc biện ồn ào náo động.
Ánh sáng của màn hình di động lóe sáng trong đám người như một biển sao đột nhiên tỏa sáng.
Bọn họ không vội vàng rời đi, bởi vì bằng hữu tốt nhất cùng người yêu dấu đều đang ở bên cạnh.
Tụ hội chỉ vừa mới bắt đầu.
[Toàn Văn Hoàn]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!