Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ - Chương 160: Sinh thần, người tới không có ý tốt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
168


Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ


Chương 160: Sinh thần, người tới không có ý tốt


Mặc kệ Lâm Sơ Cửu cảm thấy khó tin cỡ nào, sự thật là chân của Tiêu Thiên Diệu đang tốt lên mỗi ngày, việc phục hồi chức năng căn bản không cần nằm trong kế hoạch nữa.

Lâm Sơ Cửu ngồi xổm bên cạnh Tiêu Thiên Diệu, sau khi cẩn thận nghiên cứu miệng vết thương của hắn, không thể không cảm khái: “Người thật sự không có cách nào so sánh với người bình thường.”

Lúc này chỉ mới nửa tháng, hai chân Tiêu Thiên Diệu có thể hành động tự nhiên, nếu như không phải có bốn vết sẹo kia, Lâm Sơ Cửu cũng nghi ngờ hai chân Tiêu Thiên Diệu, chưa từng bị phế.

Đã mấy ngày trôi qua, biểu tình của cô nương này sao vẫn giống như gặp quỷ như vậy?

Tiêu Thiên Diệu không thể không lắc đầu, vỗ vỗ đầu Lâm Sơ Cửu, dỗ dành nói: “Là y thuật của nàng tốt.”

“Thôi bỏ đi, ta biết bản thân mình cân nặng bao nhiêu.” Mặc dù hệ thống Y Sinh cho nàng 10 điểm, nhưng nàng không vui chút nào. Chân của Tiêu Thiên Diệu đã khỏi hẳn, nàng không còn liên quan gì nữa.

Gặp phải người bệnh như vậy, sẽ phải bớt một khoản tiền thuốc.

“Nàng rất lợi hại.” Không có Lâm Sơ Cửu, cho dù hắn có năng lực khôi phục kinh người, hắn cũng không thể đứng dậy được.

“Thấy ngươi thành tâm khen ngợi ta, ta sẽ cố nhận lấy.” Lâm Sơ Cửu đứng dậy, vỗ vỗ tay nói: “Được rồi, chân Vương gia đã khỏi, khi nào thì sẽ dọn ra?”

Vì để thuận tiện cho việc chăm sóc, trong khoảng thời gian này Tiêu Thiên Diệu vẫn luôn ở trong sân của nàng.

Sắc mặt Tiêu Thiên Diệu khẽ biến đổi, nhưng vẫn giống như không có chuyện gì nói: “Hai ngày nữa.”

“Được” Chỉ cần hắn đồng ý dọn ra là được, đối với chuyện hai ngày sau hay là ba ngày sau mới dọn, Lâm Sơ Cửu không quan tâm.

Nhận được câu trả lời mình muốn, Lâm Sơ Cửu không ở lại lâu khiến người khó chịu, tìm một lý do rồi đi ra ngoài, Tiêu Thiên Diệu cũng không giữ nàng lại.

Chỉ là, hai ngày trôi qua, ba ngày trôi qua…… năm ngày trôi qua, Lâm Sơ Cửu không hề nhìn thấy Tiêu Thiên Diệu dọn ra ngoài, ngược lại chờ đợi được một lời mời khó hiểu.

“Vương phi nương nương, Phúc An công chúa đưa thiệp tới, mời người ngày 12 tháng 4 tới tham gia tiệc sinh thần của nàng.” Phỉ Thuý tiến vào, dâng lên một tấm thiệp tinh xảo.

“Phúc An công chúa?” Lâm Sơ Cửu tìm tòi ở trong đầu một chút, mới nhớ lại nhân vật này, “Thân muội muội của thánh thượng, Phúc An công chúa được gả vào Thôi gia?”

“Đúng vậy.” Phúc An công chúa là một công chúa duy nhất trong hoàng thất bị gả thấp, những công chúa khác đều được tuyển chọn phò mã, xây dựng phủ công chúa, chỉ có Phúc An công chúa giống như nữ tử bình thường, gả vào Thôi gia.

Lâm Sơ Cửu mơ hồ ngửi ra được một chút âm mưu, không thể không hỏi: “Gần đây đã xảy ra chuyện gì?”

Nàng biết trong khoảng thời gian vừa rồi Tiêu Thiên Diệu đã làm một chuyện lớn, nhưng cụ thể là chuyện gì nàng cũng không biết được.

Nghe thấy Lâm Sơ Cửu hỏi như vậy, Phỉ Thuý thầm nghĩ ở trong lòng: Vương gia quả nhiên liệu sự như thần, không ngờ đoán được Vương phi sẽ nghĩ tới chuyện bên ngoài.

Phỉ Thuý không dám chậm trễ, kể hết cho Lâm Sơ Cửu nghe những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian vừa qua, nhưng Phỉ Thuý không nói những việc này có liên quan tới Tiêu Thiên Diệu, chỉ nhấn mạnh vào trọng điểm: “Bởi vì chuyện trưởng công chúa Phúc Thọ dưỡng trai lơ bị bại lộ, phò mã dưới sự giận dữ đã hoà li với trưởng công chúa. Phúc An công chúa và trưởng công chúa luôn rất thân cận, trong khoảng thời gian này Phúc An công chúa thường xuyên tiến cung thăm hỏi trưởng công chúa.”

Hiện tại, Lâm Sơ Cửu còn có điều gì không hiểu nữa……

“Vương gia tạo nghiệt…… muốn ta gánh vác?” Lâm Sơ Cửu dám lấy đầu mình ra đánh cuộc, chuyện trưởng công chúa dưỡng trai lơ bị bại lộ ra ngoài, tuyệt đối là bút tích của Tiêu Thiên Diệu.

Phỉ Thuý hắng giọng không dám nói gì.

Có một số chuyện, trong lòng mình hiểu là được, không thể nói ra!

Lâm Sơ Cửu cũng không làm khó Phỉ Thuý, thưởng thức thiệp mời trong tay, thản nhiên nói: “Vương gia nói như thế nào?”

“Vương gia nói, Vương phi nương nương muốn làm gì đều được, trời sập xuống, ngài ấy đều có thể chống.” Vương gia nhà bọn họ, chính là khí phách như thế!

Lâm Sơ Cửu vừa lòng gật đầu: “Có lời này của Vương gia ta liền an tâm rồi. Trả lời với Phúc An công chúa, ta sẽ đến đúng giờ.”

Phúc An công chúa là thân muội muội của đương kim thánh thượng, được hoàng thượng yêu thích, quan hệ với hoàng hậu cũng cực kỳ tốt, tiệc sinh thần của nàng ta hoặc là không làm, nếu muốn làm tất nhiên sẽ rất long trọng xa hoa.

Từ sau khi Lâm Sơ Cửu gả vào Tiêu Vương phủ, ngoại trừ tiến cung tạ ơn, chưa từng lộ diện xã giao ở kinh thành. Đây là lần đầu tiên trong một dịp chính thức, nàng xuất hiện với thân phận Tiêu Vương phi. Dù sao cũng không thể làm mất mặt Tiêu Vương phủ.

Đương nhiên, những lời này là do bốn nha hoàn Phỉ Thuý thầm thì với nhau, hơn nữa không dám nói to.

Có lẽ bởi vì lần trước bị Lâm Sơ Cửu phạt quỳ, bốn nha hoàn Phỉ Thuý đã an phận hơn nhiều, đặc biệt là San Hô, mỗi lần nhìn thấy Lâm Sơ Cửu đều rất cẩn thận, chỉ sợ Lâm Sơ Cửu không vui.

Thật ra, Lâm Sơ Cửu rất muốn nói với San Hô, nàng ấy thật sự đã suy nghĩ nhiều quá. Lúc ấy nàng đúng thật không vui, nhưng nên cảnh cáo thì phải cảnh cáo, nên phạt cũng phải phạt, chỉ cần San Hô đừng phạm sai lầm, nàng sẽ bỏ qua những chuyện trước đó.

Bốn người Phỉ Thuý không phải là tâm phúc của nàng, nàng mới không thèm để ý bốn người này trung thành hay không.

Hôm nay đã tới ngày 12 tháng 4, bốn người Phỉ Thuý sáng sớm đã giúp Lâm Sơ Cửu trang điểm chải chuốt.

Quần áo được tú nương vừa mới khâu vá, trang sức cũng được làm lại. Cho dù là kiểu dáng hay chất liệu, đều xứng với thân phận của Lâm Sơ Cửu.

Không phải Lâm Sơ Cửu lãng phí, thật sự là không còn cách nào khác. Mặc dù của hồi môn Lâm phu nhân đưa cho Lâm Sơ Cửu rất tốt, nhưng những quần áo đó Lâm Sơ Cửu mặc ở trêи người trông chẳng ra sao cả. Đừng nói bốn người Phỉ Thuý, ngay cả Lâm Sơ Cửu thường không quần tâm tới quần áo của mình, nhìn thấy cũng cảm thấy khó xử.

Tú nương Tiêu Vương phủ rất khéo léo, quần áo cực kỳ tinh xảo, vừa người. Màu đỏ sáng ngời tô điểm cho vẻ đẹp lộng lẫy động lòng người của Lâm Sơ Cửu; chỗ vạt áo và ống tay áo có những hoa văn màu vàng lấp lánh như ẩn như hiện, thể hiện thân phận tôn quý của Lâm Sơ Cửu.

Chiếc thắt lưng rộng màu đen được thêu chỉ vàng, khéo léo phác họa thân hình của Lâm Sơ Cửu; ống tay áo có chút to rộng, theo động tác của Lâm Sơ Cửu, thỉnh thoảng đung đưa ở giữa không trung, tạo nên một sự quyến rũ nói không nên lời.

Vương phi nhà các nàng, cực kỳ tao nhã đoan trang, hào hoa phong nhã.

Bốn người Phỉ Thuý không phải lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Sơ Cửu, nhưng trang điểm long trọng như vậy, mỗi lần bọn họ nhìn thấy đều không nhịn được phải khen ngợi vẻ đẹp của nàng một câu.

Mặc dù Vương phi nhà các nàng vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng khí độ quanh thân lại không yếu chút nào, không hề thua kém với hoàng hậu, công chúa.

“Vương phi nương nương, hôm nay người nhất định sẽ lấn át hết hoa thơm cỏ lạ.” Phỉ Thuý thật lòng khen ngợi.

Lẽ ra, Phúc An công chúa chính là ngôi sao trong tiệc sinh thần, Lâm Sơ Cửu không nên ăn mặc lộng lẫy cao sang như vậy, nhưng biết rõ đối phương không có ý tốt, Lâm Sơ Cửu còn muốn né tránh làm gì?

Nữ nhân, không có người nào không thích bộ dáng xinh đẹp của mình, Lâm Sơ Cửu cũng không ngoại lệ. Nhìn thấy nữ tử đoan trang xinh đẹp trong gương, Lâm Sơ Cửu không thể không nở nụ cười, nói đùa: “Không cần lấn áp hết hoa thơm cỏ lạ. Ta đã thành thân, không cần tỏa sáng, bắn ra bốn phía để tìm hôn phu tốt. Để lại cơ hội cho những tiểu cô nương vẫn chưa thành thân.”

Bốn người Phỉ Thuý thấy tâm tình Lâm Sơ Cửu rất tốt, cũng trêu ghẹo nói: “Hôn phu tốt nhất đã bị Vương phi ngài tìm được, những tiểu thư chưa lập gia thất đó, đoán chừng đều sẽ ghen tị với Vương phi ngài.”

Tiêu Thiên Diệu là hôn phu tốt?

Chẳng lẽ lương tâm đã bị che lại, bọn họ mới có thể nói ra những lời như thế?

Trong lòng Lâm Sơ Cửu không vừa ý, nhưng trêи mặt cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ liếc mắt nhìn Phỉ Thuý một cái, cười nói: “Chỉ có miệng ngươi nói ngọt.”

Ngoài phòng, Tiêu Thiên Diệu nghe thấy chủ tớ Lâm Sơ Cửu nói đùa, không thể không mỉm cười……

~~~Hết chương 160~~~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN