Cô Gái Nhỏ Của Giáo Sư Thời - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
289


Cô Gái Nhỏ Của Giáo Sư Thời


Chương 4


Edit: Mộc Tử Đằng

←←←←←♥→→→→→

“Tôi sẽ cố gắng.”

Đinh Nhàn nói: “Em sẽ chờ anh về ăn tối.”

“Không cần.” Thấy cô có chút mất mát, Thời Dịch lại bổ sung, nói: “Có thể tôi về sẽ rất khuya.”

Đinh Nhàn “Vâng” một tiếng, mở cửa xuống xe rồi vẫy tay với anh sau đó mới xoay người đi nhanh đến cửa thang máy.

Thời Dịch khoác tay lên cửa sổ xe nhìn thân ảnh yêu kiều đang đi xa dần của cô mà có chút xuất thần.

Anh là một người đàn ông từ trước đến giờ đều một thân một mình, đột nhiên lại phải chăm sóc một cô gái nhỏ khiến anh thật sự luống cuống.

Mấy ngày nay mặc dù không về nhà nhưng trong lòng anh vẫn cứ nhớ mong, nghĩ ra hôm nay là ngày khai giảng của cô nên quyết định gọi điện cho cô để hỏi thăm.

Kết quả gọi mấy lần nhưng đều ở trạng thái tắt máy làm anh nghĩ lung tung lập tức luống cuống tay chân vội vàng chạy xe về nhà, nghe dì Trương nói điện thoại cô đã hư rốt cuộc lúc này mới yên lòng lại.

Điện thoại di động reo lên kéo suy nghĩ của anh quay trở về.

Anh bắt máy rồi đeo tai nghe bluetooth lên vừa nói chuyện vừa khởi động xe.

Về đến nhà, dì Trương đã nấu xong đồ ăn, Đinh Nhàn ăn nhanh rồi liền trở về phòng ngủ.

Cô lấy di động cũ từ trong ngăn kéo ra, gỡ thẻ sim bên đó gắn vào điện thoại mới.

May mắn là số điện thoại trong sim vẫn còn nên cô dễ dàng tìm được số điện thoại kia, ấn mở rồi đổi tên thành: Anh Thời Dịch.

Ngồi si ngốc nhìn bốn* chữ đó cho đến khi có người gõ cửa cô mới hoàn hồn tỉnh lại.

(*bốn chữ là Thời Dịch Ca Ca nhưng để thuần việt nên chỉ còn lại ba chữ Anh Thời Dịch)

“Tiểu Nhàn buổi tối con muốn ăn món gì?” Dì Trường đẩy cửa phòng ra để lộ khuôn mặt tròn hơi mập mạp.

Đinh Nhàn nói: “Để con hỏi anh Thời Dịch trước đã.”

Dì Trương kinh ngạc: “Tối nay giáo sư Thời về nhà ăn sao?”

“Dạ.” Đinh Nhàn gật đầu sau đó soạn tin nhắn gửi đi.

Buổi chiều, thời gian giải phẫu bắt đầu lúc hai giờ nên anh còn chút thời gian đi đến phòng bệnh của Thẩm Ngạn.

Thẩm Ngạn đang nửa ngồi trên giường bệnh, sắc môi trắng bệch, cằm bạnh ra trông vô cùng căng thẳng, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ không biết đang nghĩ đến cái gì.

Nghe thấy động tĩnh ở cửa anh ấy quay đầu lại.

Chú ý đến ánh mắt của anh ấy, Thời Dịch trêu nói: “Người cậu muốn gặp không đến nên thất vọng hả?”

Thẩm Ngạn cười nhạo một tiếng: “Đệch.”

Thời Dịch khẽ cười một tiếng hỏi anh ấy: “Cậu cùng cô ấy cứ chiến tranh lạnh mãi à?”

“Cậu không có bạn gái không hiểu đâu.”

Sau mấy giây trầm mặc đột nhiên Thẩm Ngạn nói: “Phụ nữ đúng là không thể cưng chiều được, càng cưng chiều càng không có lương tâm nữa.”

Anh ấy nằm viện hai ngày rồi mà cô ấy cũng không đến ngày nào, ngay cả điện thoại đến cũng không có, lòng như sắt đá mà, rõ ràng mấy ngày trước hai người vẫn còn ân ái.

Vài ngày trước đó, Hướng Hạm chứa chấp Thẩm Ngạn một đêm, nói là thu nhận thật ra nói đúng hơn là Thẩm Ngạn mặt dày mày dạn ở lại không chịu đi.

Ăn cơm tối xong, Hướng Hạm xem ti vi một hồi thì chuẩn bị trở về phòng đi ngủ.

Lúc Hướng Hạm tắm xong vừa lau tóc vừa đi ra thì cô chợt sửng sốt, Thẩm Ngạn mặc đồ ngủ đang nằm chiếm hết cả giường của cô, bộ dáng vừa mới tắm xong mang vẻ mặt phấn chấn nhìn cô.

Hướng Hạm có chút mất tự nhiên nói với Thẩm Ngạn: “Cái đó, Thẩm Ngạn, em buồn ngủ rồi.”. Ý của câu đó chính là muốn đuổi khéo anh.

“Anh biết” Anh thờ ơ không để ý nhiều đến lời cô nói ngược lại cố ý xuyên tạc ý cô: “Anh đã tắm xong rồi.”

Hướng Hạm vừa mới tắm xong nên trên mặt vốn có chút ửng hồng, sau khi nghe xong lời đó mặt đã đỏ như trái cà rồi. Cô không để ý đến anh nữa cầm lấy máy sấy bắt đầu sấy tóc.

Thẩm Ngạn đi đến lấy đi cái máy sấy trong tay cô giúp cô sấy tóc, Hướng Hạm cũng không phản đối gì cả, tâm tư của cô đang đặt ở việc làm sao để đuổi anh ra khỏi phòng.

Cô cảm thấy không khí hiện tại vô cùng kỳ dị.

Ngón tay anh len qua từng sợi tóc của cô, theo tiết tấu tới lui của anh làm tim Hướng Hạm cũng đập loạn theo.

Qua hơn mười phút cuối cùng tóc cũng đã khô, Hướng Hạm vội vàng cầm máy sấy đi cất rồi quay đầu lại nói lời cảm kích với Thẩm Ngạn: “Cảm ơn anh, anh cũng nên đi ngủ đi, ngủ ngon.”

Mười phút vừa rồi quá dày vò mà!

Thẩm Ngạn đứng dậy đi đến cửa nhưng ngay khi Hướng Hạm vừa mới thở phào một hơi thì anh nhanh chóng tắt đèn sau đó ôm lấy cô, hai người cùng nhau ngã xuống giường.

Hướng Hạm cả kinh: “Thẩm Ngạn! Anh làm gì vậy?”

Cô giùng giằng muốn tránh thoát khỏi cái ôm của anh nhưng càng giãy anh càng ôm chặt hơn, một tay ôm chặt cô tay còn lại kéo chăn qua đắp kín hai người lại.

Động tác này của anh làm Hướng Hạm sợ hãi, cô dùng cả tay lẫn chân đấm đá lung tung trong ngực anh, toan muốn đẩy anh ra.

Nào ngờ làm như vậy lại khơi gợi dục vọng của anh hơn nữa, anh bắt lấy cái tay nhỏ bé của cô lại, hơi thở không ổn định nói: “Lộn xộn nữa thì tự gánh lấy hậu quả!” Thanh âm trầm thấp khàn khàn vang lên giống như đang cực lực đèn nén cái gì đó.

Hướng Hạm nghe thấy câu này liền ngoan ngoãn dừng lại mọi động tác để mặc cho anh ôm cô, đến động cũng không dám động, không biết từ lúc nào hô hấp của cô cùng trở nên rối loạn, đôi mắt xinh đẹp mở to nhìn màn đêm yên tĩnh trong phòng, lúc này cô có thể nghe được rõ ràng tiếng hít thở không bình thường của người bên cạnh, thân thể cô và anh đang dán chặt vào nhau nên cô hoàn toàn cảm nhận được biến hóa trên cơ thể anh.

Nhiệt độ nóng lên, hai cơ thể dán sát vào nhau càng thêm nóng bỏng, Hướng Hạm cảm thấy nóng quá muốn vén chăn lên nhưng cô nào dám cử động chứ, thứ đàn ông kia đã sớm ngẩng cao đầu.

Đột nhiên Thẩm Ngạn vén chăn đi nhanh vào phòng tắm ngay sau đó Hướng Hạm liền nghe được tiếng nước chảy truyền đến, cô chớp chớp mắt, trong đầu không tự chủ được tưởng tượng ra dáng vẻ đang tắm của Thẩm Ngạn rồi lại rút vào chăn cười ngây ngô.

Qua một hồi lâu, Thẩm Ngạn mới đi ra từ phòng tắm, Hướng Hạm bây giờ đã mơ mơ màng màng ngủ, anh chui lại vào trong chăn nằm bên cạnh cô, trong lúc mơ hồ Hướng Hạm cảm giác có một cơ thể lạnh như băng đang áp sát mình nhưng cũng không suy nghĩ gì nhiều, trở mình tiếp tục ngủ.

Nhìn cô còn có thể bình yên chìm vào giấc ngủ, trong lòng Thẩm Ngạn có chút bất bình.

Đúng là nha đầu không có lương tâm!

Anh ôm cô vào lòng, Hướng Hạm đang ngủ mơ màng lầm bầm câu gì đó.

Cô gái đang ngủ trong ngực thơm ngát như hoa thế nhưng mỗi một giây trôi qua anh đều cảm thấy vô cùng đau khổ, không khí này kéo dài khoảng mười phút thì người đàn ông khẽ nguyền rủa “Shit” một tiếng.

Một lần nữa đứng dậy chạy vào phòng tắm…

Sáng hôm sau Hướng Hạm mơ hồ tỉnh dậy, cảm thấy dưới gối có chút cứng rắn nên đưa tay sờ thử, sờ một cái cô liền sửng sốt, đây không phải gối nằm mà rõ ràng là cánh tay, hơn nữa còn là cánh tay của đàn ông! Con ngươi cô bỗng nhiên phóng đại, trong đầu hiện lên từng hình ảnh một, còn chưa kịp sắp xếp lại mọi chuyện, ánh mắt cô đã chuyển từ cái tay đó lên khuôn mặt người đàn ông đang nằm ngủ bên cạnh.

Chăn chỉ đắp đến eo làm lộ ra một phần cơ thể đàn ông, ánh mặt trời chiếu lên làn da màu lúa mạch càng làm tăng thêm sự hấp dẫn mê người. Đầu óc Hướng Hạm hoàn toàn loạn cả lên, cô cố gắng để bản thân tỉnh táo lại, hồi tưởng xem hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cô ngắm Thẩm Ngạn đang ngủ say sưa, tại sao anh lại không mặc quần áo chứ, tối hôm qua rõ ràng là có mặc đồ ngủ mà! Vậy cuối cùng bọn họ có phát sinh cái gì hay không?

Hướng Hạm dè dặt vén chăn lên đi xuống giường, nhón chân bước nhè nhẹ trên sàn nhà sợ phát ra âm thanh kinh động đến người đang nằm trên giường. Nhưng mà hết lần này đến lần khác ông trời không chiều theo ý cô.

“Đi đâu đó?” Bên tai truyền đến thanh âm của người đàn ông.

Hướng Hạm dừng chân lại, vừa rồi còn ngủ ngon lành mà tại sao lại tỉnh vào ngay lúc này! Cô không biết có nên bước đi tiếp hay không, bước đi tiếp thì cảm thấy có điểm là lạ mà không đi thì lại không được!

Vì vậy cô đứng xoắn xuýt giữa hai vấn đề đó nên cứ như vậy mà đưa lưng về phía Thẩm Ngạn khiến anh nhìn đến ngẩng người.

Thẩm Ngạn đưa tay lên gối đầu, nhìn dáng vẻ cứng ngắc bối rối của cô, chờ cô xoay người lại nhưng chờ đến năm phút mà Hướng Hạm vẫn đứng ngây người như cũ, anh không có tính nhẫn nại chút nào.

“Em chắc chắn muốn đứng như vậy mãi?” Anh thật sự muốn bổ não cô nghiên cứu xem rốt cuộc được làm từ thứ gì?

Hướng Hạm hoàn hồn lại, chậm rãi xoay người qua, cố gắng tỏ ra trấn định, nói: “Chào Thẩm Ngạn, buổi sáng tốt lành!”

Thẩm Ngạn khẽ cau mày: “Ngủ cũng đã ngủ trên cùng một cái giường rồi mà còn nói chuyện xa lạ như vậy làm gì.”

Anh vừa dứt lời. nụ cười trên mặt Hướng Hạm liền cứng đờ, thuận tay lấy cái gối đánh về phía anh, anh cứ như vậy bị cô đánh trúng.

……

Hai người các anh quen biết nhau từ nhỏ và cùng nhau lớn lên, Thời Dịch đối với anh ấy quá hiểu rõ rồi, đi đến gần nhìn cái chân đang bó thạch cao vỗ nhẹ một cái: “Dưỡng bệnh cho tốt đi, nếu hỏng thật thì coi chừng Hướng Hạm bỏ cậu luôn đấy.”

“Cô ấy dám!” Thấy Thời Dịch đang cười, Thẩm Ngạn mím môi hừ lạnh một tiếng “Đi thì cứ đi đi, ông đây không lạ gì.”

Đang lúc hai người nói chuyện thì nghe thấy tiếng giày cao gót càng ngày càng gần, khóe môi Thời Dịch cong lên liếc nhìn người phụ nữ đang đứng ngay cửa sau đó quay đầu lại nhìn Thẩm Ngạn, cố tỏ ra ngạc nhiên lẫn mừng rỡ nói: “Người phụ nữ của cậu sẽ không bỏ theo người khác chứ.”

Thẩm Ngạn không còn tâm tư giận hờn với anh, ánh mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm người phụ nữ ngay cửa, trong lòng vô cùng vui mừng.

Vậy mà người phụ nữ đó cũng không nhìn anh ấy lấy một cái, thẳng tắp đi về phía Thời Dịch, cười nói: “Giáo sư Thời, cảm ơn anh đã phẫu thuật cho cha tôi.”

Nói xong Hướng Hạm đem bó hoa trong tay đưa cho anh.

Hoa hồng đỏ tươi vừa mới nở vô cùng xinh đẹp, một loài hoa tượng trưng cho tình yêu.

Thời Dịch không nhận lấy.

Vô cùng rõ ràng là hai người này đang dỗi nhau nên không được tự nhiên, Hướng Hạm đang cố ý khiêu khích Thẩm Ngạn mà.

Quét thấy sắc mặt tái xanh của Thẩm Ngạn, trong lòng anh nhịn cười, nói: “Hướng tiểu thư khách khí rồi, chữa bệnh cứu người là công việc của tôi.”

Giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, anh nói: “Xin lỗi không tiếp được Hướng tiểu thư, tôi còn có việc, đi trước.”

Dứt lời anh liền rời khỏi phòng bệnh, không quấy rầy Thẩm Ngạn tự vả mặt mình.

Trở về phòng làm việc, mới vừa ngồi xuống bỗng điện thoại trên bàn rung lên.

Anh cầm lên nhìn thì thấy có tin nhắn mới.

Đinh Nhàn: Anh Thời Dịch, buổi tối anh muốn ăn gì để dì Trương chuẩn bị đồ ăn?

Thời Dịch đang muốn trả lời thì có người gõ cửa anh đành đặt di động xuống, nói: “Mời vào.”

Y tá đẩy cửa đi vào, nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế, thanh âm không tử chủ được trở nên dịu dàng hơn: “Giáo sư Thời, viện trưởng tìm anh nói có chuyện muốn thảo luận.”

“Được, tôi lập tức đến ngay.”

Thời Dịch vội vàng soạn một tin nhắn ngắn gửi đi rồi đứng dậy ra khỏi phòng làm việc.

Bên này, trong lòng Đinh Nhàn tràn đầy mong đợi kết quả chỉ nhận được tin nhắn ngắn gọn: “Em ăn trước đi, không cần chờ tôi.”

Trong lòng có chút buồn rầu, nói: “Anh ấy không về.”

Dì Trương dừng một chút, nói: “Dì sẽ làm nhiều một chút rồi để vào tủ lạnh, khi nào cậu ấy trở về có thể hâm nóng lên là ăn được.”

“Vâng.”

Thấy cô gái nhỏ mong chờ giáo sư Thời trở lại, dì Trương hỏi cô: “Tiểu Nhàn, có phải buổi tối con sợ ở một mình không? Nếu không thì tối nay dì ở lại đây với con.”

Đinh Nhàn ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói: “Con không sợ đâu ạ.”

Dì Trương nghe vậy chỉ cười một tiếng rồi rời đi.

Đinh Nhàn ngơ ngẩn ngồi một hồi rồi lấy từ vựng tiếng anh trong cặp sách ra bắt đầu học.

Cô giáo nói sẽ có một bài kiểm tra khảo sát chất lượng đầu năm, cô không muốn lại nằm cuối danh sách nữa.

Mỗi chữ cái tiếng Anh cô đều biết nhưng ghép chúng lại chung một chỗ thì đầu cô lại đau lên, còn có bao nhiêu là công thức, thật nhức đầu mà.

Trước kia thành tích của Đinh Nhàn rất tốt, học cũng rất ung dung nhưng có lẽ từ năm lớp 10 khi biết mẹ có gia đình mới, lại sinh con trai nên cô không cách nào tập trung nghe giảng được nữa, thành tích vì thế cũng tuột xuống, cô từ người được thầy cô đề cao lại trở thành người khiến họ thất vọng nhất.

Nhìn một chút vào cuốn sách nhưng cái gì cũng không hiểu, chỉ thuộc được mấy từ đơn.

Sáu giờ tối, dì Trương gọi cô ra ăn cơm, cô đáp lại một tiếng, nói: “Dì Trương, dì cứ về trước đi, chút nữa con mới ăn.”

Biết cô gái nhỏ muốn chờ Thời Dịch, dì Trương đành khuyên nhủ: “Tiểu Nhàn, giáo sư Thời có lẽ rất khuya mới về, con ăn trước đi không thôi lại đau dạ dày đó.”

Đinh Nhàn: “Bây giờ con vẫn chưa đói bụng ạ.”

Mấy ngày ở chung với nhau dì Trương cũng đã có chút hiểu cô, biết nha đầu này rất thẳng thắng nên cũng không khuyên nữa.

Đợi cho đến 10 giờ Thời Dịch vẫn chưa về nhà, Đinh Nhàn đã đói không chịu được, thức ăn trên bàn đều nguội lạnh, cô tùy tiện ăn vài miếng rồi gửi tin nhắn cho anh.

[ Anh Thời Dịch, nồi cơm em vẫn còn cắm điện, thức ăn để trong tủ lạnh, khi nào về anh hâm nóng lại là có thể ăn ngay.]

Lúc chuẩn bị ngủ, Đinh Nhàn đặt điện thoại cạnh gối để phòng khi anh có nhắn tin trả lời cô có thể thấy ngay.

Sáng sớm hôm sau, Đinh Nhàn rửa mặt xong từ trong phòng ngủ đi ra, đi được mấy bước thì sau lưng truyền đến tiếng mở cửa, cô quay đầu lại nhìn.

Người đàn ông mặc đồ ở nhà, quần áo đều rất tùy ý, hai nút áo trước ngực cũng không cài lại, đường cong cơ ngực như ẩn như hiện, hình như anh vừa mới tỉnh ngủ, hai mắt vẫn còn lờ đờ chưa tỉnh lắm.

Hai tai Đinh Nhàn nóng lên nhưng tầm mắt vẫn nhìn anh chằm chằm.

Ánh mắt người đàn ông rơi trên người cô mặt cô liền đỏ lên, thấp giọng nói: “Anh Thời Dịch.”

“Ừ”

Thời Dịch trả lời rồi xoay người về phòng thay quần áo.

Làm sao anh lại có thể quên là trong nhà còn có một cô gái nhỏ cơ chứ.

***

Họp phụ huynh được diễn ra vào buổi sáng, vào tiết thứ nhất đã có không ít phụ huynh đứng cạnh cửa.

Đinh Nhàn nhìn về bàn phía trước, Giang Ti Kỳ bình thường lúc học không xem tiểu thuyết chính là ăn trong giờ học vậy mà lúc này lại ngồi ngay ngắn chăm chú nhìn lên bảng, nhìn vô cùng nghiêm túc.

Cha mẹ Giang Ti Kỳ đều đến, đang đứng ngoài cửa sổ chờ, mỗi lần họp phụ huynh xong cô ấy đều nói khi về nhà sẽ bị cha mẹ phối hợp hành hạ.

Đinh Nhàn đối với những chuyện này không hề có cảm xúc gì.

Cô không nghe lọt tai những gì thầy giáo nói trên bảng.

Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai đi họp phụ huynh cho cô, mẹ cũng chưa từng đi đến trường họp cho cô lần nào.

Mới đầu cô còn nghĩ mình không đủ ưu tú sau đó cô mới biết thì ra mẹ căn bản cũng không thích cô.

Bây giờ nghĩ lại thấy mình quá ngu ngốc, nếu mẹ thật sự thích cô thì làm sao lại bỏ cô lại để cô từ nhỏ đã không có ai bên cạnh.

Khi còn nhỏ cô cũng biết mẹ mình cũng không giống như mẹ người khác.

Mà bây giờ cô cũng không có mẹ.

Chuông hết tiết vang lên, Đinh Nhàn nằm nhoài ra bàn, lấy sách che đầu lại muốn ngăn cách mọi âm thanh từ thế giới bên ngoài.

Nhưng cô càng không muốn nghe thì lại nghe càng rõ.

“Cha cậu đi họp sao?”

“Đúng vậy.” Một cậu bạn học than thở nói: “Tớ xong đời rồi, thi kém như vậy chắc về bị ăn đòn thê thảm quá.”

“Sợ gì chứ, mẹ cậu sẽ lại che chở cho cậu thôi.”

“Mẹ tớ có việc bận nếu không cũng không để cha đến họp đâu, thành tích tớ kém vậy để ông ấy tới chính là tự tìm ngược mà.”

“Ừ, đồng tình với cậu.”

“Cha cậu cũng đến hả?”

“Đúng vậy.” Giọng nói của một bạn học nữ vang lên: “Nhưng mà cha tớ không đánh tớ được, ông ấy rất yêu con gái, vô cùng cưng chiều tớ, ha ha, có lúc cũng làm mẹ tớ phát ghen.”

Đinh Nhàn nghe đến tâm phiền ý loạn, mới vừa nhắm mắt đột nhiên sách bị ai đó lấy lên.

Ánh sáng đột nhiệm ập đến, Giang Ti Kỳ đứng trước mặt cô thở hồng hộc nói: “Đinh Nhàn cậu có anh trai khi nào vậy? Dáng dấp quá đẹp trai, cậu không biết đâu, các bạn nữ đều si mê nhìn đến nước miếng cũng muốn chảy ra.”

Đinh Nhàn ngơ ngác, anh trai? Cô không có anh trai mà?

Trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng, cô kịp phản ứng liền đứng dậy chạy đến phòng họp, Giang Ti Kỳ phía sau khó khăn kêu: “Này, chờ tớ với.”

Bên ngoài phòng họp bị các bạn học nữ vây quanh, các cô ấy đứng trước cửa sổ, cô cố gắng đứng thẳng lên để nhìn vào trong nhưng không thấy gì, trên mặt có chút không vui lại nghĩ biện pháp chen vào nhưng không chen được, lòng nóng như lửa đốt, hai tay để lên vai bạn học nhảy nhảy lên nhìn vào trong.

Có bạn học thấy cô vội vàng gọi cô lại: “Đinh Nhàn mau đến đây.”

Cô đi đến, bạn học đó đẩy đám người ra nói: “Nhường một chút cho Đinh Nhàn vào.”

Bị người khác đẩy ra các nữ sinh khác tỏ ra không vui, lại nhìn thấy Đinh Nhàn liền thay đổi sắc mặt ngay lập tức, cười nói: “À, Đinh Nhàn à, người đó là anh trai cậu thật hả?”

“Nói nhảm, không phải anh trai cậu ấy không lẽ là anh trai cậu chắc.”

“Tớ chỉ hỏi chút thôi mà.” Bị nói như vậy bạn học đó có chút ủy khuất, “Này nhìn dáng dấp bọn họ cũng không giống nhau..a…”

Các bạn học chừa ra một vị trí, Đinh Nhàn đi đến trước cửa sổ, ánh mắt lập tức thấy được dáng người cao ngất kia.

Buổi họp phụ huynh còn chưa chính thức bắt đầu, người đàn ông ngồi hàng thứ nhất mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, so với bình thường có thêm áo bác sĩ màu trắng thì bây giờ nhìn ít đi mấy phần nghiêm túc.

Khí chất anh vốn dĩ đã xuất chúng, trong đám người kia lại càng lộ ra vẻ anh khí. Anh đang trò chuyện cùng chủ nhiệm lớp. trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, chợt như nhận ra điều gì anh liền quay đầu qua, Đinh Nhàn không kịp né tránh cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau, cô nghe được tiếng tim đập mãnh liệt của mình, trong lòng vô cùng vui sướng, nhếch miệng lên nở nụ cười tươi rói từ tận đáy lòng…

Tác giả có lời muốn nói:

Giáo sư thời đi họp phụ huynh rồi, Tiểu Nhàn Nhàn thành tích không tốt, mọi người đoán xem, giáo sư Thời sẽ thu thập cô ấy chứ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN