Nữ Phụ Thuần Ái Văn
Chương 15: GẶP ĐƯỢC NÀNG
Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
“Thế nào?”
Dạ hỏi.
Thanh Phượng đáp, “Giữa trưa hôm nay, Nam Cung Tĩnh đã trả lại con hổ bông trộm của tiểu thư. Buổi chiều, Nam Cung Tĩnh tập võ đặc biệt liều mạng, phu nhân vẫn luôn lo cho hắn, không thể tập trung thêu thùa. Bữa tối, phu nhân ăn món da heo quay giòn rất thơm”
Dạ, “…”
Làm thủ lĩnh, tất cả ám vệ đều có nhiệm vụ báo cáo với hắn, nhưng hắn lâu rồi không nghe được giọng điệu báo cáo hoạt bát đến vậy.
Thanh Phượng chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài đã được nhiều năm, lại dùng cái nghề bán rẻ tiếng cười làm trợ giúp nên không hề giống những đồng nghiệp vẫn luôn ở lì trong giáo ít khi nói cười, tính cách ngay thẳng. Hắn cũng sẽ không giống những ám vệ khác, phi thường sợ hãi Dạ.
Đối với thái độ của hắn, Dạ có chút bất mãn nói, “Có tình huống khác thường gì không?”
“Khác thường sao… Hình như không có. Phu nhân mỗi ngày chỉ yên lặng thêu thùa mà thôi. Bất quá, ta cảm thấy Nam Cung Tĩnh tựa hồ có chút oán khí với giáo chủ”
Dạ khẽ gật đầu, “Ta sẽ bẩm báo với giáo chủ. Còn chuyện gì khác không?”
“Còn, phu nhân rất được lòng mọi người. Nàng đối xử với tôi tớ trong viện đều rất tốt, ai nấy đều tôn kính nàng”
Nhớ đến hôm nay nàng mang theo Nam Cung Tĩnh cùng đi xin lỗi bà vú, còn bộ dáng chân tay luống cuống, thụ sủng nhược kinh của nàng ta, Thanh Phượng cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Kinh ngạc… Còn cảm thấy…
Thật mới mẻ.
Sau khi phục hồi tinh thần, Thanh Phượng nghe thấy Dạ nói, “Chú ý một chút quan hệ giữa bọn họ”
“Sao vậy?”
“Tuy những tôi tớ kia nhìn không có vẻ dám giúp phu nhân chạy trốn nhưng nói không chừng sẽ giúp nàng truyền tin ra ngoài”
Thanh Phượng bỗng hỏi ngược lại, “Truyền cho ai?”
Dạ mở miệng muốn nói nhưng lại nhất thời nghẹn lời. Lúc này, hắn mới nhớ ra việc thiên hạ đệ nhất mỹ nhân bị bắt đã lâu, người nhà của nàng đã tuyên bố với bên ngoài rằng nàng đã chết vì bệnh.
Thanh Phượng nói tiếp, “Thời điểm nàng được giáo chủ coi trọng, ngay cả vị hôn phu còn chưa kịp có”
“Nhưng nói không chừng sẽ có người dùng cái danh ‘thiên hạ đệ nhất mỹ nhân’ để ‘hành hiệp trượng nghĩa'”
Thanh Phượng cười nói, “Ngươi còn biết nói đùa?”
Dạ lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, không nói gì.
Thanh Phượng lại không hề để tâm, “Phu nhân thật sự sẽ chạy trốn sao? Ta sống ở thanh lâu không biết gặp qua bao nhiêu nữ nhân muốn thoát thân. Dù các nàng có cẩn thận hay che giấu tốt thế nào, đều sẽ lộ ra một ít dấu vết. Mà phu nhân… Ta thấy nàng không hề có tâm tư gì khác. Mỗi ngày nàng chỉ chăm sóc tiểu thư và Nam Cung Tĩnh, sau đó thêu thùa giết thời gian”
Dạ khẽ lắc đầu, “Bất luận thế nào, nếu giáo chủ còn chưa giết nàng, chúng ta nhất định phải trông chừng nàng cẩn thận”
Lời này kỳ thật vô cùng tàn nhẫn.
Nhớ đến những năm gần đây sống nơi phồn hoa, thấy qua muôn mặt nhân sinh, Thanh Phượng vô thức rũ mắt lẩm bẩm, “Chúng sinh đều khổ”
Dừng một chút, hắn lại thở dài, “Mà có người lại đặc biệt khổ”
…
“Trú!”
Sau khi quay lại viện của Tống Giản không lâu, Thanh Phượng lập tức nghe thấy nàng gọi mình.
Hắn lập tức xuất hiện, “Vâng?”
Tống Giản một mái tóc dài đen nhánh rối tung, trong tay cầm một cây kéo. Nàng ngồi trước gương, tràn ngập chờ mong nhìn hắn hỏi, “Ngươi biết cắt tóc không?”
“Dạ?”
Khi dẫn Nam Cung Tĩnh đi nhận lỗi, nàng là một vị mẫu thân nghiêm nghị uy nghi. Nhưng hiện tại, nàng lại như một vị tiểu thư thiên chân, rộng rãi chưa xuất các. Sự tương phản này khiến Thanh Phượng nhất thời có chút không kịp phản ứng.
“Tóc ta dài quá”, Tống Giản cầm lấy một lọn tóc, nâng lên trước ngực thở dài, có chút bất đắc dĩ nói, “Ta muốn tự cắt nhưng lại nhìn không thấy phía sau… Ngươi có thể giúp ta cắt ngắn một chút không?”
Tuy xã hội cổ đại lưu hành búi tóc nhưng cũng sẽ tu chỉnh. Do đó Thanh Phượng ôn hòa đáp, “Đương nhiên có thể. Phu nhân muốn cắt bao nhiêu ạ?”
“Thật sự?”, thấy hắn đáp ứng, Tống Giản có chút kinh hỉ mở to hai mắt, mi mắt cong lên nở nụ cười, “Thì ra ám vệ cái gì cũng có thể làm!”
“Không không”, Thanh Phượng cũng không khỏi mỉm cười theo nàng, “Có lẽ chỉ có ta mà thôi”
“Dạ không thể sao?”
“Thủ lĩnh tuy là thủ lĩnh nhưng lĩnh vực chuyên môn của chúng ta lại không giống nhau”, hắn hài hước hỏi ngược lại, “Hơn nữa, ngài nghĩ thủ lĩnh sẽ vấn tóc cho ai?”
“Giáo chủ?”
“Giáo chủ có thị nữ riêng, không cần ám vệ làm loại chuyện này”
Tống Giản khẽ cười, dời đi đề tài, “Vậy Trú, ngươi biết thêu thùa may vá không?”
“Ừm, biết một chút?”
“Biết một chút là một chút thật hay một trăm cái một chút gộp lại?”, nàng hiểu rõ mà trêu đùa hắn, “Ta muốn làm một con hổ bông cho A Tĩnh, nhưng ta chỉ biết thêu thùa, may vá lại chẳng mấy thành thạo… Ngươi biết may không?”
“Dạ biết”
“Thật tốt quá!”, Tống Giản nhẹ nhàng thở ra, “Ám vệ thật giỏi…”
Nàng lại nói ra những lời vô cùng ngây thơ, “Giống hệt một quản gia vạn năng”
“Quản gia vạn năng?”, Thanh Phượng nghĩ thầm, cụm từ này nghe ra có chút cổ quái nhưng khi đặt cạnh nhau cũng có thể hiểu được ý nghĩa.
Chỉ là…
Ám vệ đều làm những việc dơ bẩn, thật sự dơ bẩn.
“Nói đến đây, phu nhân vì sao lại nghĩ đến chuyện… muốn có ám vệ?”
“Bởi vì…”, Tống Giản không cần suy nghĩ liền đáp, “Ta muốn có người luôn bồi ta”
Lời này của nàng nghe rất cô đơn, nhìn vào ánh mắt ngây thơ, hoàn toàn không biết gì về việc “giám thị” của nàng, Thanh Phượng không khỏi khẽ mím môi.
Lúc này, thị nữ bưng nước ấm đến, Thanh Phượng nhận lấy kéo từ tay Tống Giản, rũ mắt nói, “Giống như một sủng vật, đúng không?”
Nhưng xem ám vệ thành sủng vật quả thực như xem rắn độc thành mèo con.
“Sao có thể!”, Tống Giản phì cười, phản đối cách nói của hắn, “Ngươi là con người!”
“Hơn nữa, ta cũng cảm thấy vô cùng an tâm”, nàng khẽ vỗ ngực nói, “Trước kia, ta không thể nào hiểu được cách mà ám vệ có thể tùy kêu tùy đến. Bởi nó quá vượt qua lẽ thường nên ta cảm thấy rất căng thẳng… Nhưng không phải có đôi khi ta gọi ngươi, ngươi cũng không ở sao? Từ đó ta liền nghĩ, à, quả nhiên ám vệ cũng là người”
Động tác của Thanh Phượng không khỏi có chút khựng lại, “Lúc ta không có ở đây, ngài từng gọi ta sao? Vậy tại sao ngài chưa từng nói với ta?”
“Ừm… Vì cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn ngươi trò chuyện với ta mà thôi. Ta nghĩ, nói không chừng ngươi cũng có việc riêng cần hoàn thành, vậy đương nhiên việc của ngươi quan trọng hơn”
Nhưng đối với những ám vệ bình thường, ngoài chủ nhân ra, tuyệt không có thứ gọi là “việc riêng”…
Một ám vệ không toàn tâm toàn ý bồi bên cạnh chủ nhân, căn bản không thể xưng là ám vệ.
Thanh Phượng nghĩ thầm, có lẽ phu nhân chưa bao giờ có ám vệ nên không biết, loại tình huống này kỳ thật là khác thường. Sẽ không có chủ nhân nào tín nhiệm một ám vệ như vậy, càng đừng nói đến chuyện thấu hiểu, dung túng đối phương “cũng có việc riêng cần hoàn thành”.
Chỉ khi không có “bản thân”, ám vệ mới có thể được xưng là ám vệ.
Tâm tình hắn có chút phức tạp nói, “Phu nhân thật dịu dàng”
Tống Giản đột nhiên xoay đầu lại, có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, “Ta nghe người ta nói, nếu một học sinh khen giáo viên dịu dàng, thật ra là đang nói nàng lo chuyện bao đồng. Ngươi có phải cũng cảm thấy… Ta quản cấp dưới không nghiêm?”
Ám vệ không thể ngỗ nghịch chủ nhân nhưng thái độ mềm mại của Tống Giản khiến người khác dễ dàng không phân rõ giới hạn tôn ti.
Thanh Phượng không khỏi có chút vượt khuôn phép nói, “Hình như có một chút?
“Ngươi thấy ta dễ bị lừa thế sao?”, Tống Giản quả nhiên không hề để ý. Nàng đùa giỡn nói, “Trú, ngươi không được lừa ta nha”
Thanh Phượng khẽ cười.
Nàng hình như không nhận thức được, hành vi chịu đựng như vậy của mình sẽ dễ dàng bị tổn thương thế nào.
Nhưng hắn không muốn thương tổn nàng nên chỉ đành kiềm chế mà quay lại công việc, cúi đầu vén tóc nàng lên.
“Phu nhân, cắt bao nhiêu đây đã được chưa ạ?”
Tống Giản nhìn thoáng qua chiều dài, lộ ra vẻ do dự. Sau đó nàng duỗi tay chỉ lên xương quai xanh thử hỏi hắn, “Cắt đến xương quai xanh được chứ?”
Thanh Phượng nâng mắt nhìn lên, chỉ cảm thấy ngón tay đặt ở xương quai xanh kia trắng nõn thon dài, giống như bạch ngọc khắc ra, trong lòng không khỏi cảm thán một câu… Cái gọi là mỹ nhân, có lẽ thật sự không nơi nào không đẹp.
Nhưng thứ khiến người ta phải ủ dột không phải vì tư thái mỹ lệ, mà là vì một loại không biết bản thân đẹp. Họ không cố tình bày vẻ, mọi thứ cứ tự nhiên mà vậy, không hề tốn sức cũng không chút quan tâm mà nét đẹp cứ biểu lộ ra.
Trong khi ngươi hao hết tâm tư lại không thể so với người ta chỉ thuận tay đã làm được, đó mới là thứ đả kích nhất.
Cũng giống như Tống Giản đời trước lăn lộn trong giới giải trí, vừa nhìn thấy Thanh Phượng liền muốn kí hợp đồng, Thanh Phượng từ nhỏ đã bắt chước tư thái của các nữ tử mỹ lệ, lại sống ở thanh lâu nhiều năm, đối với vấn đề đẹp xấu cũng vô cùng nhạy cảm.
Hắn nghĩ thầm, nếu lúc niên thiếu huấn luyện gặp được Tống Giản, xem nàng như đối tượng mô phỏng thì thời gian trở thành hoa khôi không chừng có thể ngắn hơn một chút.
Nghĩ thế, Thanh Phượng không khỏi lại nhìn tay Tống Giản thêm vài lần, hắn khẽ cười nói, “Phu nhân, ngài đừng nói đùa”
“Được rồi…”, Tống Giản khẽ thở dài, “Vậy đến ngực thì sao?”
Thanh Phượng có chút không dám khẳng định rằng nàng có phải vẫn đang trêu đùa hắn hay không. Vì trừ bỏ ni cô hoàn tục, hiện tại làm gì có nữ tử nào cắt tóc ngắn đến vậy?
Hắn quyết đoán nói, “Ngang eo đi”
“Ngang eo?”, nhớ đến một câu nói được lưu truyền cực rộng trước đây, Tống Giản không nhịn được nở nụ cười, “Được”
Được nàng cho phép, Thanh Phượng liền duỗi tay nâng một lọn tóc sau lưng Tống Giản lên chuẩn bị cắt.
Hắn chẳng hiểu vì sao nàng bỗng bật cười, không khỏi hiếu kỳ hỏi, “Sao vậy ạ?”
“Không có gì”, Tống Giản đưa lưng về phía hắn, hắn nhìn không thấy biểu tình của nành mà chỉ có thể nghe được thanh âm mềm mại, “Chỉ là nhớ đến một câu nói trước kia từng nghe qua”
“Dạ?”
“Ừ thì…”, Tống Giản trầm ngâm một chút, cảm thấy nếu nói ra sẽ có chút đường đột nên chỉ mím môi ngượng ngùng cười, “Ta không nói đâu, ngươi khẳng định sẽ cười ta”
Thanh Phượng theo bản năng liền muốn tiếp tục hỏi, nhưng nhớ đến bổn phận của ám vệ, hắn lại nhịn xuống.
“Vâng”
Nhưng Tống Giản không hề phát giác hắn đang khắc chế, tiếp tục vô tư nói, “Thật ra trước đây ta còn rất lo lắng… Nếu ám vệ được an bài cho ta không hợp với ta thì phải làm sao… Cũng may người đó là Trú”
“Ngươi thật sự lợi hại… Lớn lên đẹp, tính cách ôn hòa, còn biết ăn nói. Sẽ nói chuyện phiếm với ta, còn sẽ làm ta vui vẻ. Ngươi biết nói đùa lại thật săn sóc, biết chải đầu, biết thêu thùa, may vá, trang điểm, nấu cơm, ca hát, đánh đàn…”
Một nữ tử trân bảo như vậy… Không phải, là nam tử trân bảo, nàng thế nhưng không thể lăng xê hắn ra mắt và nổi tiếng, thật quá lãng phí nhân tài!
Nghĩ đến đây, Tống Giản không khỏi có chút xuống tinh thần, “Nếu… có thể gặp được ngươi ở một địa phương khác thì tốt rồi”
Thanh Phượng khẽ sửng sốt.
“Ở nơi này gặp được ta, không tốt sao?”
Hắn theo thói quen dùng giọng điệu trêu đùa tiếp đãi khách hàng trước đây mà hỏi lại nàng.
Nhưng lời vừa xuất khẩu, hắn lại cảm thấy nếu bị Dạ nghe thấy, không chừng cái đồ cổ lỗ sĩ kia sẽ cho rằng hắn đùa giỡn nữ chủ nhân, đương trường một kiếm giết chết.
Luận dịch dung, Thanh Phượng có một không hai Ma giáo nhưng luận võ công… Hắn ở thanh lâu chấp hành nhiệm vụ nên đã bị thụt lùi khá nhiều.
“Đương nhiên cũng rất tốt”, Tống Giản khẽ cười, “Vì vốn dĩ chỉ có ở nơi này, ta mới có thể gặp được ngươi”
Nàng tình ý chân thành, khiến Thanh Phượng không khỏi trầm mặc.
Có thể gặp hắn chứng minh quan hệ giữa nàng và Ma giáo đã khá sâu.
Chuyện này cũng có thể xem là chuyện tốt sao…?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!