Nữ Phụ Thuần Ái Văn
Chương 28: KHI HẮN TRỞ VỀ
Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Không có sự giúp đỡ của Thanh Phượng, Tống Giản cũng không biết khi nào Nam Cung Thuần mới trở về. Nàng chỉ có thể không ngừng bận bịu, một mình hoàn thành hổ bông.
Tống Giản đã có quyết định, nàng sẽ mang theo Nam Cung Tĩnh rời đi.
Vì nếu nàng mang theo Nam Cung Nguyệt, dưới sự thịnh nộ của Nam Cung Thuần, Nam Cung Tĩnh có lẽ không thể sống. Nhưng nếu nàng mang theo Nam Cung Tĩnh, với sự sủng ái của Nam Cung Thuần, Nguyệt nhi tuyệt đối sẽ không có việc gì.
Dù Nam Cung Thuần có thật sự sinh ra tâm tư khác với em, trước khi Nam Cung Nguyệt mười sáu tuổi, hắn cũng sẽ không có hành động gì. Như vậy, nếu Tống Giản còn sống, nàng sẽ có thời gian nghĩ cách khác mang Nam Cung Nguyệt đi.
Cuối cùng, sau bốn ngày, nàng xoa đôi mắt đau nhức, thở phào một hơi mà cắn đứt đường may cuối cùng, đại công cáo thành.
Nàng nhìn chăm chú vào con hổ bông nghĩ, phải tìm một cơ hội đưa nó cho A Tĩnh, sau đó nói kế hoạch kia với cậu ấy…
“Trú?”
Nàng cần Thanh Phượng giúp đỡ.
Nhưng mặc kệ nàng có gọi thế nào, Thanh Phượng vẫn không hề phản ứng.
Tống Giản trầm mặc một chút, sau đó nhàn nhạt sửa lại gọi, “Thanh Phượng”
Nàng biết hắn có một cái tên khác, nhưng cho đến nay, nàng chỉ dùng cái tên nàng đặt cho hắn, xem hắn như người một nhà. Hiện tại sửa miệng, nghe chẳng khác gì những lúc cha mẹ tức giận gọi cả tên họ con mình để doạ nạt khi có “vấn đề nghiêm trọng”.
Nhưng Thanh Phượng vẫn không hề xuất hiện.
Tống Giản thở dài, xoay người cầm lấy cây kéo trên bàn, nàng nắm một sợi tóc lên chuẩn bị cắt ngang xương quai xanh. Nhưng vào lúc nàng vừa định xuống tay, một bàn tay đột nhiên duỗi ra từ bên cạnh, gắt gao nắm lấy cổ tay của nàng, dùng một sức lực nàng không thể chống lại mà giật phăng cây kéo.
Thanh Phượng mím chặt môi, bộ dáng tức giận đến bóc khói, hung hăng trừng mắt nhìn nàng.
“Nàng đang làm gì vậy hả?”
“Ta muốn gặp A Tĩnh một lần”
Thanh Phượng không đáp. Hắn nắm chặt cây kéo vào lòng bàn tay và không nói gì, đó là một loại từ chối.
Có lẽ là do thấy được sự thất vọng của Tống Giản, sợ nàng nghĩ rằng hắn vì giận dỗi mới không chịu giúp nàng, qua hồi lâu, Thanh Phượng mới giải thích, “Ta vừa nhận được tin, giáo chủ sắp quay về. Hiện tại trên dưới ám vệ đều không thể tùy ý hành động”
Tống Giản kinh ngạc hỏi, “Khi nào?”
“Nếu nhanh thì chiều nay liền về đến nơi”
Nghe vậy, nàng trầm mặc một lát, sau đó đưa cho hắn còn hổ bông được gói lại bằng một mảnh vải cắt thừa lại. Tống Giản còn cố ý tìm loại vải màu xanh lá có in hình núi non cắt thành một sợi dây dài buộc thành nơ con bướm bên ngoài, mô phỏng một gói quà đơn giản.
“Trú, vậy ngươi giúp ta đưa cái này cho A Tĩnh nhé”
“…”
“Nếu ngươi nguyện ý giúp ta, ta sẽ nói cho người biết, vì sao khi ngươi giúp ta cắt tóc nói đến tóc dài đến eo ta lại cười”
“Điều đó rất quan trọng sao?”
“Có lẽ…”, Tống Giản nhìn hắn, giọng nói đầy dụ dỗ, “Là những lời mà ngươi muốn nghe”
Thanh Phượng thua rồi!
Hắn thua không phải vì lời nàng nói, mà ngay từ lúc bắt đầu, hắn không nên nhìn thẳng đôi mắt nàng.
Ai có thể nhìn thật lâu vào người trong lòng mà không chút nào dao động và giữ vững ý chí sắt đá?
Ít ra hắn không thể làm được.
Hắn cuối cùng vẫn mềm lòng, vẫn khuất phục.
“Ta biết rồi”, Thanh Phượng nhận lấy con hổ bông bị bao đến kín mít, không kẽ hở kia, vừa đảo mắt đã không thấy bóng dáng.
Tống Giản nhìn chăm chú hắn bóng dáng, cũng không biết chính mình ở hổ bông trên người lưu lại ám hiệu, Nam Cung Tĩnh đến tột cùng có thể hay không phát hiện.
Trên chiếc nơ con bướm cột bên ngoài vải dệt kia, nàng cố ý lấy ra một mảng hoa văn hình ngọn núi, dùng móng tay ở giữa đỉnh núi vẽ ra một cái móc. Sau đó lại dùng đầu bút, ở phía trên cái móc viết hai chữ “người” (人) một lớn một nhỏ.
Nam Cung Tĩnh… có thể hiểu được không?
Tống Giản thu lại kim chỉ đặt bên cửa sổ, nàng đứng ở cửa, nhìn ra sân hướng cửa lớn, trong lòng có chút bất an mà đợi Thanh Phượng trở về. Nhưng chẳng được bao lâu, nàng đã nghe thấy ngoài sân, trước nay vẫn luôn yên tĩnh, bỗng nhiên truyền đến tiếng người ầm ĩ.
Tựa hồ có một đám người đang vây quanh ai đó, bảo vệ hắn đi tới cửa.
Đó tuyệt đối không phải là tiếng Thanh Phượng trở về.
Tống Giản theo bản năng cảm thấy căng thẳng, nhưng lập tức đã thấy Nam Cung Thuần nhanh chóng rảo bước đi vào trong viện.
Nói thế nào đây…
Còn may mấy ngày nay, dù để hoàn thành hổ bông mà may vá đến tối mịt, nhưng nàng vẫn nhớ rõ tắm rửa gội đầu, thay quần áo.
Dù nàng không thích Nam Cung Thuần nhưng trước mặt người mình ghét thì càng không thể lộ ra bộ dáng đầu bù tóc rối, chật vật nhếch nhác.
Tuy không thể loá mắt sáng ngời nhưng cũng phải ưu nhã khéo léo, sạch sẽ tươm tất, không thể để người khác có cơ hội xem thường hay cười nhạo.
Nhưng mà…
Nói nhanh nhất cũng phải buổi chiều mới có thể trở về mà??
Thế này có chút quá nhanh!
Có lẽ không ngờ đến Tống Giản sẽ đứng ở cửa như đang chờ hắn bước vào, nam nhân mặt mày âm u, thần sắc kiệt ngạo tuấn mỹ đứng ở cửa, nhất thời cũng dừng bước.
Hắn mặc một bộ quần áo thêu hoa màu xanh đen, dịu dàng dán sát vào thân thể của hắn, làm nổi bật thân hình vốn dĩ cao lớn đĩnh bạt, khiến hắn càng thêm vai rộng eo thon, hiên ngang lẫm liệt.
Nhưng dù bộ dáng thoạt nhìn ngăn nắp lượng lệ, không có chút phong trần mệt mỏi, trong thần sắc của hắn vẫn như cũ toát ra một chút mệt mỏi vì lữ trình kéo dài.
Nam Cung Thuần đứng ngay trước cổng, sân trong, Tống Giản đứng trước cửa phòng. Họ đứng cách một khoảng sân nhìn nhau hồi lâu, không biết vì sao, một chút cũng không nhúc nhích.
Hắn cứ như vậy nhìn nàng, sau đó thanh âm chợt có chút khàn khàn nói, “Dạ, đi hái một đóa nguyệt quý cho ta”
“Vâng”
Dạ trước sau như một, hệt như cái bóng của Nam Cung Thuần xuất hiện ở phía sau hắn.
Vừa não bổ xong tình tiết tình cảm giữa Dạ cùng Trú trong tương lai, hắn vừa lên tiếng, Tống Giản liền bất giác dời tầm mắt sang người hắn.
Nàng thấy hắn cúi đầu, nghiêng người tỏ vẻ cung kính lướt qua Nam Cung Thuần, đến trước bụi hoa nguyệt quý trong viện. Sau khi xem kỹ một vòng, hắn thận trọng hái một đóa, tiếp đến xoay người trở về, lần nữa đứng yên bên cạnh Nam Cung Thuần.
Nam Cung Thuần lúc này mới nhúc nhích.
Hắn chậm rãi đi đến trước mặt nàng, tư thái không chút để ý nhưng tuyệt đối không chấp nhận cự tuyệt mà nâng cằm nàng lên. Hắn xoay thẳng mặt nàng lại, khiến tầm mắt nàng chỉ có thể dừng trên người mình.
Nam Cung Thuần nhéo cằm của nàng, nhìn trái phải một vòng sau đó híp mắt đánh giá, “Gầy”
Hắn buông tay, nhàn nhạt hỏi, “Mấy ngày nay làm gì?”
Lúc này, Dạ đã đem đoá hoa nguyệt quý màu trắng kia đến, cung kính đưa qua. Nam Cung Thuần không thèm quay lại mà cầm hoa lên, hắn cúi đầu liếc mắt nhìn thoáng qua đoá hoa ở đầu ngón tay sau đó khẽ xoay tròn nó.
Tống Giản không hiểu ý của hắn vì thế chỉ nói, “Quân bên ngoài, không dám ăn béo”
Nghe vậy, Nam Cung Thuần sửng sốt một chút, hắn giương mắt nhìn sang, hơi nhướng mày, cười như không cười nói, “Ta còn tưởng rằng là Thanh Phượng không hầu hạ ngươi chu đáo đấy. Phải không? Thanh Phượng?”
Tống Giản tức khắc căng thẳng, lo lắng Thanh Phượng không thể kịp thời trở về. Nhưng hắn đã theo tiếng xuất hiện, như thể vừa rồi chưa từng rời đi.
Hắn cũng là một bộ hắc y, tóc đen da trắng, uyển chuyển nhẹ nhàng đứng bên cạnh Dạ, cúi đầu nói, “Thuộc hạ thất trách”
Vị trí đứng kia khiến Tống Giản không khỏi nhìn Dạ và hắn vài lần. Nàng càng tin tưởng phán đoán của mình, đây còn không phải là chỗ đứng của CP sao?!
Đúng lúc này, Nam Cung Thuần nâng tay, nhẹ nhàng cài đóa nguyệt quý màu trắng kia lên tai Tống Giản.
Hắn nhìn hình ảnh mỹ nhân và nguyệt quý phụ hoạ nhau trước mắt, nhàn nhạt nói với Thanh Phượng, “Khinh công của ngươi gần đây tinh tiến không ít, xem ra lần nữa hao tốn một phen công phu”
“Thuộc hạ trước đây bỏ bê võ nghệ, thật sự thất trách”
Nam Cung Thuần cười khẽ một chút, hỏi Tống Giản, “Ngươi cảm thấy Thanh Phượng thế nào?”
Tống Giản có chút mờ mịt nhìn hắn đáp, “Khá tốt?”
Nam Cung Thuần cười như không cười hỏi, “Khá tốt chính là rất tốt?”
Tống Giản rất không thích loại chất vấn thật giả lẫn lộn thế này, nàng hơi nghiêng đầu, khó hiểu hỏi thẳng, “Ngài rốt cuộc muốn hỏi cái gì?”
“Không có gì, chỉ là tùy tiện hỏi một chút”, Nam Cung Thuần không hề để ý cong khóe môi, nhìn nàng tóc xoã trên áo choàng, môi hồng răng trắng, bộ dáng như hoa phù dung trên nước, trong lòng có chút ngứa ngáy mà vuốt ve gương mặt nàng, “Ta ban nãy tiến vào, thấy ngươi đứng ở cửa nhìn ta chẳng khác gì một bức họa. Ta là người thô kệch, không hiểu những từ văn nhã, chỉ cảm thấy nguyệt quý trong viện chí ít có thể xứng đôi ngươi. Chỉ là….”
Hắn nhìn đoá hoa cài bên tóc nàng ánh mắt hơi ám, hắn khẽ nhấp môi, lại tháo xuống và vò nát trong tay.
“Hiện tại nhìn lại, nó không xứng với ngươi”
Ngay lúc Nam Cung Thuần chuẩn bị tùy tay đem cánh hoa vứt xuống đất, Tống Giản bỗng nhiên kéo cổ tay hắn lại, “Xin đợi chút, giáo chủ”
“Hửm?”, Nam Cung Thuần nâng mắt nhìn sang lại thấy nàng kéo tay hắn qua, mở ra năm ngón tay vốn dĩ đang nắm chặt.
Tống Giản thổi nhẹ vào lòng bàn tay hắn, những cánh hoa rơi rụng thoáng chốc biến thành những bông tuyết hướng thẳng lên trời, rực rỡ bay phấp phới xuống người Nam Cung Thuần.
Nhưng nàng cách một tầng hoa tuyết nhìn hắn, hắn lại không phải cách một tầng hoa tuyết nhìn nàng?
Giai nhân mày mắt diễm lệ, xinh đẹp tuyệt trần, cánh hoa tựa như ngọc nhan của nàng lại trước rơi xuống. Vẫn là người đẹp hơn hoa.
Nam Cung Thuần sửng sốt một chút nhưng không hề rút tay tránh né. Trên mái tóc đen nhánh và bờ vai hắn, lập tức xuất hiện không ít cánh hoa trắng tinh mềm mại, Tống Giản thấy vậy liền không nhịn được bật cười.
Trong nháy mắt, Nam Cung Thuần chỉ cảm thấy diễm lệ loá mắt, không thể nhìn kĩ.
Hắn ngơ ngẩn nhìn nàng nâng tay lên, nhẹ nhàng nhặt một cánh hoa rơi trên mi mắt hắn.
Khi nàng cười mi mắt cong cong. Có lẽ là lúc trước do mỗi ngày đều gặp nhau, mà hiện tại tiểu biệt gặp lại, trong phút chốc, so với bất kì thời điểm nào trong quá khứ, Nam Cung Thuần mới rõ ràng cảm nhận được, người có dung sắc tuyệt lệ trước mắt hắn là thế gian hiếm có.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được, cả thể xác lẫn tinh thần của hắn đều như bị nàng mê hoặc.
“Chơi vui không?”, Nam Cung Thuần hiếm khi tính tình tốt hỏi.
Tống Giản mím môi nén cười nói, “Đã lâu không được chơi”
Bọn họ đều ăn ý không nhắc lại chuyện không vui khi Nam Cung Thuần rời đi, tựa hồ quá khứ, đều đã qua đi.
Nam Cung Thuần rất vừa lòng nói, “Chúng ta trước đi tắm gội, đợi chút nữa Dạ mang Nguyệt nhi mang đến đây, chúng ta cùng dùng cơm trưa”
Hắn ôm lấy Tống Giản lập tức muốn mang nàng suối nước nóng phía sau.
Tống Giản sửng sốt hỏi, “Chúng ta?”
“Đương nhiên”, Nam Cung Thuần như thể hiển nhiên gật đầu, “Thanh Phượng, ngươi tự làm chủ trương, cho người trị thương cho Nam Cung Tĩnh, tự đi lĩnh phạt hai mươi roi”
Tống Giản dừng một chút, nhưng sau hồi lâu mấp mấy môi, nàng cuối cùng vẫn không nói gì.
Thanh Phượng đáp, “Vâng”
…
Ở suối nước nóng, không hề ngoài ý muốn lại nhảy qua cốt truyện một lần. Tống Giản sống không còn gì luyến tiếc ghé vào bờ ao, nhìn Nam Cung Thuần tự mình lên bờ duỗi thẳng thân thể, chẳng khác gì một con sói cô độc lười biếng được thoả mãn.
Nàng nghĩ, phải thế nào mới có thể thoát thân ngay trước mắt Nam Cung Thuần mà không làm liên lụy đến Thanh Phượng đây?
Thấy hắn mặc áo trong xong liền quay đầu lại, Tống Giản vội vàng vùi mặt vào giữa cánh tay, giả vờ không hề nhìn hắn.
Nàng nghe thấy hắn nói, “Chắc Nguyệt nhi đã đến rồi, đứng lên đi”
Tống Giản nhìn hệ thống nhắc nhở “thân thể dường như bị đào rỗng”, khoé miệng không nhịn được giật giật. Nàng vùi mặt sâu trong khuỷu tay, điều chỉnh một chút cảm xúc, như thể nũng nịu nói, “Ta đứng dậy không nổi…”
Nam Cung Thuần cười thấp một tiếng, “Thân thể vốn dĩ yếu ớt còn không biết ăn uống đàng hoàng”
Tống Giản không đáp, nàng thoạt nhìn như thể sắp ghé cạnh ao ngủ thiếp đi.
Thấy thế, Nam Cung Thuần im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên gọi một tiếng, “Dạ”
Dạ rũ mắt, từ khi xuất hiện liền nhìn chằm chằm mặt đất, không dám liếc mắt nhìn về thiếu nữ suối nước nóng dù chỉ một cái.
“Vâng”
“Xem Thanh Phượng lĩnh phạt xong chưa, bất luận xong hay không, hôm nay cứ trước đến đây chăm sóc phu nhân”
Đây là lần đầu tiên, Nam Cung Thuần cũng sử dụng xưng hô “phu nhân” này.
Dạ nhạy bén phát hiện sự biến hóa này, nhưng lại không nói gì, chỉ lĩnh mệnh mà đi, “Vâng”
“Xem ra là ta lăn lộn nàng quá tàn nhẫn…”, Nam Cung Thuần cong lưng, nhẹ nhàng xoa mái tóc dài ướt đẫm của Tống Giản, hiển nhiên tâm tình rất tốt, “Vậy nàng trước nghỉ ngơi thêm chút nữa đi”
Hắn không kể với nàng, lần này hắn ra ngoài, không biết vì sao khi đối mặt với nữ nhân khác, hắn thật sự không có cách nào có hứng thú. Kết quả bất tri bất giác, hắn ở ngoài thế nhưng một lần cũng không chạm qua nữ nhân khác.
Từ khi hắn luyện thành võ công, sau này lại có thêm quyền thế, Nam Cung Thuần chưa từng nghẹn khuất mình lâu đến vậy.
Cho nên công việc vừa kết thúc, hắn liền vội vàng trở về. Khi hắn đẩy cửa bước vào và thấy được Tống Giản, hắn mới bỗng nhiên yên tâm nghĩ… Đúng vậy, hắn đã có được ánh trăng, đương nhiên sẽ coi thường thế gian dung chi tục phấn.
Hắn thậm chí tâm tình tốt đến độ, nguyện ý ngồi xổm một gối trước mặt Tống Giản, hắn từ chối dùng chữ “quỳ”, sau đó cúi đầu hôn lọn tóc ướt đang cầm trong tay, hiếm khi cảm thấy được sự ấm áp đầy ắp trong lòng.
“Giáo chủ”
Lúc này, Dạ đã trở lại, còn có cả Thanh Phượng vết thương chồng chất.
Bọn họ hai người đều gắt gao cúi đầu, không dám trước mặt Nam Cung Thuần liếc nhìn Tống Giản dù chỉ một ánh mắt.
Ngữ khí của Dạ không hề gợn sóng nói, “Thanh Phượng lĩnh phạt xong hai mươi roi. Đã dẫn đến”
“Ừm”, Nam Cung Thuần thu lại thần sắc nhu hoà nhìn chăm chú vào Tống Giản… Trên thực tế, vì nàng nằm ở bờ ao, mặt chôn trong cánh tay nhìn không thấy mặt hắn nên hắn mới có thể không hề phòng bị, bộc lộ cảm xúc chân thật của mình. Nếu nàng ngẩng đầu lên, hắn nhất định sẽ lập tức khôi phục thành bộ dáng lãnh ngạnh vô tình.
Nam Cung Thuần đạm mạc hạ lệnh, “Thanh Phượng, ngươi ở lại chăm sóc phu nhân.”
Thanh Phượng thấp giọng đáp, “Vâng”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!