Xuyên Thành Kẻ Ăn Bám - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Xuyên Thành Kẻ Ăn Bám


Chương 8


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Beta: Minh Nguyệt
Chương 8
………!
Tên đàn ông trung niên hớn hở ra mặt khi thấy Thẩm Tiêu gật đầu, dáng vẻ ân cần không thôi, biết ngay là người như Thẩm Tiêu nhất định sẽ không từ chối lời đề nghị của gã mà, đợi khi tới chỗ của gã rồi, gã làm chủ, chút nợ nần này của Thẩm Tiêu chẳng những phải tăng ít nhất là gấp đôi, mà có trả hay không cũng không còn là chuyện anh ta nói là được.

Người đàn ông trung niên nghĩ đến đây thì nụ cười trên mặt càng tha thiết hơn, bàn tay mới vừa được buông ra, sau vài giây nhe răng trợn mắt thì lại vô cùng tự nhiên muốn quàng tay lên cổ Thẩm Tiêu, chẳng qua lại bị Thẩm Tiêu lưu loát né đi.

Nhưng tên đàn ông trung niên cũng không tức giận chút nào, dưới đáy mắt lập lòe ánh sáng hưng phấn, quát lớn mấy thằng đàn em bên cạnh: “Còn thất thần làm gì, mau dẫn đường cho anh Thẩm nhanh!”
Há nào Thẩm Tiêu có thể không hiểu tính toán nhỏ của gã ta, nhưng tất cả lại đang đúng ý anh, anh cũng lười phản ứng lại gã, chỉ mong là đợi lát nữa tên đàn ông trung niên này vẫn có thể giữ tâm trạng tốt như này là được rồi.

Thẩm Tiêu đi qua hai con hẻm nhỏ dưới sự chỉ đường của tên trung niên và đàn em tên đó, anh được dẫn tới trước một khu dân cư kiểu cũ, hoàn cảnh nơi đây rất cũ nát, khu dân cư nhìn qua cũng đã cực kỳ đổ nát, nước sơn tường đã sớm không nhìn ra được màu sắc lúc đầu, xung quanh đây từ lớn là ô tô cho đến nhỏ là xích lô, xe điện, xe đạp đều đậu tứ tung trong một cái sân nhỏ, khiến bãi đất trống vốn đã không lớn nay càng nổi bật lên sự chen chúc chật chội.

Ở cửa tòa nhà có đặt hai thùng rác lớn màu xanh lá, cũng không biết rác ở trong đó đã không được đổ bao lâu rồi, chất đống lên đó kín hết cả thùng, thậm chí cũng không đậy nắp lại được, ở bên cạnh thùng rác có rất nhiều rác, mùi thối um khiến người ta thấy buồn nôn.

Còn chưa đến gần thì mùi lạ đã xông vào mũi, mùi thối của rác và mùi khói thuốc trộn lẫn vào nhau, tạo thành một cái mùi không thể nào miêu tả được, bên tai còn thấp thoáng nghe thấy tiếng ù ù không biết là của ruồi bọ hay là của muỗi, hoàn cảnh như vậy thật sự vô cùng tồi tệ.

Nhưng khu dân cư này vẫn cứ vô cùng náo nhiệt, cho dù chưa đi vào thật thì đứng ở xa cũng có thể đủ nghe thấy tiếng gào to truyền ra từ trong khu dân cư xen lẫn đó là tiếng xáo bài của máy mạt chược (1).

(1) Máy mạt chược:

Vậy mà người đàn ông trung niên và mấy tên đàn em lại không hề thấy khó chịu chút nào với hoàn cảnh xấu như vậy, thuần thục đưa Thẩm Tiêu đi qua một đống xe đậu lộn xộn, suông sẻ đi đến được cửa tòa nhà, hoàn toàn làm lơ đi rác rưởi và mùi lạ xung quanh, thân thiện nói Thẩm Tiêu đi nhanh lên.

Đi theo người đàn ông trung niên lên tầng ba, Thẩm Tiêu quan sát xung quanh thì phát hiện khu dân cư kiểu cũ này là một tầng ba phòng, chẳng qua nguyên tầng ba dường như đã bị biến thành phòng bài, ba cánh cửa phòng không được đóng lại, mới vừa đặt chân lên tầng ba là có thể ngửi thấy mùi khói thuốc làm người khác sặc sụa không mở mắt ra được.

Thẩm Tiêu đi theo sự dẫn dắt của người đàn ông trung niên vào một cánh cửa ở giữa, ánh mắt lướt nhanh qua sơ lược của căn phòng, trong lòng Thẩm Tiêu cũng đã tính được, diện tích của căn phòng này không lớn, nhìn qua chắc là khoảng mười mét vuông, trong căn phòng nhỏ này lại bày chi chít các bàn chơi mạt chược tự động kín khắp phòng, trước mỗi bàn chơi mạt chược tự động đều đầy ắp người ngồi, xung quanh còn có không ít người do là hết chỗ nên phải đứng ở bên cạnh vây xem.

Ngay khi Thẩm Tiêu đang đánh giá hoàn cảnh căn phòng thì người đàn ông trung niên vừa cười vừa cầm một xấp tấm card đi tới, đưa một xấp tấm card trong tay cho Thẩm Tiêu, rồi cười tít mắt vỗ vai anh nói: “Anh Thẩm, mới nãy lúc trên đường thật là xin lỗi, 500 đồng này xem như là bọn này nhận lỗi với anh, chỉ là chút lòng thành mà thôi, anh cứ cầm chơi trước đi, nếu thiếu thì cứ đến tìm tôi lấy thêm.”
Thẩm Tiêu nhìn tấm card trong tay, chỉ thấy trên đó chia ra viết những con số khác nhau như mười đồng, hai mươi đồng, năm mươi đồng, trong mắt hiện lên sự hiểu rõ, có lẽ những thứ này tương tự với con chip (2) trong sòng bạc, có thể xem là tiền lưu thông ở trong sòng bạc, cuối cùng sẽ dùng những con chip này để đổi ra tiền mặt.

(2) Chip (còn gọi là tokens, checks, hoặc cheques trong Tiếng anh) là một dụng cụ đánh bạc sử dụng trong các sòng bài, thường được sử dụng trong các sòng bạc để chơi trò chơi may rủi như poker, blackjack, roulette,…!Nó có hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng dày hơn dùng để đặt cược thay cho việc đặt cược trực tiếp tiền hoặc đá quý vì các lý do an ninh.

Người đàn ông trung niên sau khi thấy Thẩm Tiêu nhận tấm card rồi, đôi mắt ti hí của gã ta liền híp lại, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, mời chào anh đi theo gã ta vào bên trong, đi mãi cho tới trước một cái bàn đang đánh hăng say ở tận góc trong cùng, đợi sau khi ván này đánh xong, người đàn ông trung niên liền cười nói với một thanh niên nhuộm một quả tóc vàng khè vốn ngồi ở trước bàn: “A Vượng, đừng đánh nữa, không thấy nơi này của chúng ta có khách quý tới sao, mau đứng lên đi, nhường chỗ cho anh Thẩm.”
Thanh niên trẻ tóc vàng nghe vậy liền ngẩng đầu đánh giá Thẩm Tiêu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười không rõ, đứng dậy khỏi chỗ ngồi: “Ôi, đây không phải là anh Thẩm của chúng ta đấy sao, cũng phải một khoảng thời gian rồi em chưa gặp anh đấy, hôm nay ngọn gió nào đã mang anh tới đây vậy?”
Cậu ta vừa nói xong, không đợi Thẩm Tiêu đáp lại, người đàn ông trung niên đã quát lớn trước: “Chỉ nhường cái chỗ thôi mà sao nói nhảm nhiều vậy hả, mau đứng lên đi đừng có làm trễ nãi thời gian của anh Thẩm.”
Thanh niên trẻ bất đắc dĩ phải nhường chỗ lại, ở trong ánh mắt niềm nở của người đàn ông, Thẩm Tiêu ngồi xuống như gã ta mong muốn, gã đó cũng không rời đi mà lại kéo cái ghế ở bên cạnh anh ra ngồi xuống, dáng vẻ như đang chuẩn bị xem chiến đấu.

Nói thật, nếu như đổi lại là tên chủ cũ ăn bám kia ở đây thì có lẽ sẽ thấy sợ sệt khi bị vây xem, nhưng Thẩm Tiêu lại khác, bắt đầu từ khi anh ngồi xuống thì vẫn luôn bình tĩnh, từ thần thái cho đến động tác cũng vô cùng tự nhiên.

Sao có thể mất tự nhiên được chứ, lúc trước có lần vì chấp hành một nhiệm vụ nên Thẩm Tiêu từng nằm vùng suốt một năm rưỡi ở Las Vegas (3) nổi tiếng nhất thế giới, cũng là vì nhu cầu của nhiệm vụ nên Thẩm Tiêu từng đi theo quân đội tìm tới một nhân vật đẳng cấp thần bài học đánh bài trong một khoảng thời gian dài.

(3) Las Vegas: Là thành phố đông dân nhất ở tiểu bang Nevada, là thủ phủ của quận Clark, và là một thành phổ nghỉ dưỡng, đánh bạc và ẩm thực nổi tiếng thế giới.

Las Vegas, tự mệnh danh là Thủ đô giải trí của thế giới, nổi tiếng với các khu nghỉ dưỡng sòng bạc và các loại hình giải trí liên quan.

Tuy do thời gian tương đối gấp gáp, phần lớn những gì anh học được chỉ là một ít da lông, nhưng ở một phòng bài sơ sài lại không hề có trình độ đáng nói này thì cũng tuyệt đối dư dả, nói cách khác, cũng giống như một tay vật lộn tự do chuyên nghiệp cùng với một tay trói gà không chặt vậy, sức chiến đấu thậm chí còn không bằng một anh chim trắng mồ côi, kết quả là như thế nào hiển nhiên không cần nói cũng biết.

Bắt đầu từ khi Thẩm Tiêu ngồi xuống đấy, chẳng qua mới có hai ba tiếng ngắn ngủi, đừng thấy trong lúc này anh có thua có thắng, nhưng tấm card được đè xuống bàn từ đầu đến cuối vẫn luôn vững bước tăng nhanh với một tốc độ cực kì ổn định, thắng được một cách ung dung thản nhiên, khiến người khác không tìm ra được chút lỗi sai nào.

Tuy rằng nhìn thì thấy tất cả đều rất bình thường, Thẩm Tiêu thắng được chắc là vận may hôm nay tốt, nhưng trong lòng của người đàn ông trung niên vẫn mơ hồ sinh ra một dự cảm xấu.

Lại vào lúc Thẩm Tiêu thắng tiếp, người đàn ông cuối cùng cũng không nhìn được nữa, đầu tiên gã ta ra sức khen ngợi vận may hôm nay của anh tốt rồi anh giỏi, tiếp theo là dần tiến vào chủ đề chính, mời Thẩm Tiêu đi khu bài Poker (4) chơi thêm chốc lát, bên kia còn đánh lớn hơn mạt chược (5), chiến thắng cũng sẽ nhiều hơn.

(4) Poker: Là một trò chơi đánh bài, được gọi là xì tố trong tiếng Việt.

Trò Poker sử dụng bộ bài tây tiêu chuẩn gồm 52 lá bài.

Bắt đầu mỗi ván bài, mỗi người chơi sẽ được chia các lá bài riêng.

Và sau đó trên bàn sẽ lật ra các lá bài chung.

Một ván bài được cấu thành bởi các vòng cược.

Tại đó, người chơi sẽ đặt cược tùy theo sức mạnh bài và ý đồ chơi của họ.

Khi kết thúc vòng cược cuối cùng, những người chơi vẫn còn trụ lại sẽ ngửa bài để xác định người thắng.

Đó là người có bộ bài mạnh nhất, được kết hợp từ bài riêng trên tay và bài chung trên bàn.

Poker là game bài có sự hòa quyện giữa cờ bạc, chiến thuật và kỹ năng.

Trò Poker bắt nguồn và rất thịnh hành tại các nước phương Tây.

Sau đó lan rộng ra khắp thế giới và ngày càng phổ biến tại Việt Nam trong những năm gần đây.

(5) Mạt chược: Nguồn gốc được bắt nguồn từ Trung Hoa.

Một ván bài có thể từ 4 đến 6 người cùng đánh Mạt chược.

Thẩm Tiêu vui vẻ đồng ý, đi theo người đàn ông trung niên tới một căn phòng khác, cũng ồn ào náo nhiệt giống với bên mạt chược, sự khác nhau duy nhất đó là mạt chược bị đổi thành bài Poker.

Thật ra, người đàn ông trung niên không biết là so với mạt chược thì năm đó Thẩm Tiêu học giỏi nhất là chơi bài Poker, thậm chí còn được vị bậc thầy kia khen ngợi không chỉ một lần.

Thế nên người đàn ông trung niên tự cho là mình thông minh liền thảm rồi, gã ta trơ mắt nhìn Thẩm Tiêu sau khi đến khu bài Poker, thì tấm card trước mặt anh tăng thêm với tốc độ nhanh như gió mà mắt thường có thể thấy được, chỉ mới có mấy tiếng ngắn ngủi nhưng đã xếp được ba chồng thật cao, trong đó thậm chí phần nhiều đều là tấm card có mệnh giá lớn.

Thẩm Tiêu tiêu hao hết một ngày ở phòng bài, tấm card trong tay cũng càng ngày càng nhiều, vào đúng 8 giờ tối, cuối cùng anh cũng đứng lên, xách theo một túi tấm card đi về chỗ thanh toán ở cửa ra vào.

Nhưng chờ Thẩm Tiêu cũng không phải là cô bé thanh toán mà là bảy tám tên đàn ông to khỏe nhìn qua rất là hung ác, trong đó có ý gì hiển nhiên không cần nói cũng biết, mấy người này không định đổi cho xong tiền mặt rồi.

Thẩm Tiêu nhướng mày, nhìn về phía tên đàn ông trung niên ngồi ở sau quầy, anh hỏi: “Thế này là định làm gì?”
Trên khuôn mặt của người đàn ông trung niên không còn nụ cười lúc trước nữa, vẻ nịnh hót và tính toán trong đôi mắt ti hí cũng biến mất không còn sót lại gì, thay vào đó là sự âm ngoan và tàn bạo, gã ta nhìn Thẩm Tiêu nói: “Bỏ thẻ xuống thì số nợ lúc trước của chúng ta xem như là xóa hết, sau này không ai nợ nần gì nhau nữa, cậu có thể đi rồi.”
Thẩm Tiêu nghe gã ta nói vậy thì thực sự đã bị chọc cười, nhưng anh cũng không nói gì cả, chỉ bỏ túi đựng tấm card lên trên bàn, vào lúc gã ta cho rằng anh đồng ý thì anh bỗng nhiên chống lại.

Nửa tiếng sau, Thẩm Tiêu xách theo một bao nilon đen có vẻ khá nặng đi ra khỏi khu dân cư kiểu xưa cũ nát, anh thong dong đi về nhà.

Vào lúc đi ngang qua một quán sách báo chuẩn bị đóng cửa thì anh bỗng xoay người dùng điện thoại công cộng bấm vài số, chưa tới một lúc thì điện thoại đã được nhận.

“Xin chào, tôi muốn báo cáo một nơi đang tụ tập bài bạc, vị trí cụ thể là ở……”
“Tên tôi sao?” Thẩm Tiêu nghe đầu bên kia điện thoại hỏi tên của mình, anh liền cười khẽ.

“Công dân nhiệt tình.”
………
#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé xD.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN