Bé Nhân Ngư Cậu Ấy Siêu Ngoan - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Bé Nhân Ngư Cậu Ấy Siêu Ngoan


Chương 14


Lục Cận Ngôn cưỡng ép chính mình trở thành một người tốt, cố gắng dời ánh mắt sang chỗ khác, hắn vươn tay lấy cái khăn ướt để trên bàn.

Sau khi lấy được cái khăn, đầu hắn cũng không nâng lên, chỉ kéo bàn tay nhỏ dính đầy kem của Dung Niên tới, cẩn thận lau cho cậu.

“Sạch rồi.”
Hắn nói xong rồi buông tay Dung Niên ra, lấy chén trà trên bàn, nhấp một ngụm như để che dấu điều gì đó.

Dung Niên phồng khuôn mặt nhỏ, nhìn bàn tay không còn dính bánh kem.

Cậu không vui.

Lục Cận Ngôn không bị cậu quyến rũ một chút nào cả.

Dung Niên một bên phồng mặt, một bên ăn bánh, một ngụm liền hết chiếc bánh kem, hình tượng đoan trang ưu nhã mới xây dựng được một nửa ngay lập tức có dấu hiệu sắp bị sụp đổ.

Sau khi ăn xong, Lục Cận Ngôn đưa cho cậu một chai sữa để tiêu hoá, cắm ống hút cho cậu rồi mang cậu rời khỏi nhà hàng.

Lúc này, thời gian cũng chỉ mới tám giờ.

Dung Niên cầm hộp sữa, ngậm ống hút, chân thì đá những viên sỏi bên đường, cậu vẫn chưa muốn về.

Trùng hợp thay, có tiếng chuông điện thoại, là của Cư Tử Dật gọi đến.

“Niên Niên, Niên Niên.

Bây giờ cậu đang ở đâu? Có rảnh không?” m thanh có chút hốt hoảng của Cư Tử Dật ở đầu bên kia điện thoại truyền tới.

Dung Niên nhìn Lục Cận Ngôn đang lấy xe cách đó không xa, cậu trả lời: “Tớ đang ở bên ngoài, làm sao vậy?”
“Nếu cậu không vội về nhà, thì có thể đến bệnh viện giúp tớ được không?” Cư Tử Dật hỏi.

Dung Niên thấy ngữ khí của anh chỉ có chút hoảng, không thấy anh khóc, cậu không khỏi thầm khen—-
Thật kiên cường.

Vốn yêu thầm một chị gái hoá ra người ta lại là đàn ông vậy mà anh cũng không khóc, không suy sụp.

“Cậu gửi địa chỉ cho tớ, tớ sẽ đến ngay” Dung Niên nhìn chiếc xe Maybach di chuyển dần về phía mình, trong lòng khẽ động.

“Được, tớ lập tức gửi cho cậu.

Niên Niên, đúng là yêu cậu chết mất.”
Cư Tử Dật nói xong, anh cúp máy, ngay lập tức gửi địa chỉ qua WeChat cho Dung Niên.

“Niên Niên, lên xe.”
Lục Cận Ngôn đích thân mở cửa cho cậu, hắn đứng trước xe gọi cậu tới.

Dung Niên tiến lên vài bước, cậu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi hắn: ” Ngài có thể đưa em đến nơi này được không?”
Lục Cận Ngôn nhướng mày: “Đi đâu?”
“Bệnh viện.”
Chiếc xe Maybach màu đen nhanh chóng lăn bánh tới bệnh viện.

Bệnh viện mà Cư Tử Dật đưa Đàm Hạ đến hoàn toàn được công khai(?)
Sau khi nhận được tin nhắn trên WeChat của Dung Niên gửi tới, Cư Tử Dật còn ra sớm hơn mấy phút để chờ cậu.

“Niên Niên!”
Nhìn thấy cậu, Cư Tử Dật chạy thật nhanh tới, đang định nói chuyện thì sắc mặt anh cứng lại: “Lục, Lục tổng cũng đến à?”
Nói xong câu đó, Cư Tử Dật điên cuồng phóng ánh mắt ám chỉ cho Dung Niên.

Đã muộn như này, vì sao vẫn còn ở cùng một chỗ với hắn?
Thật không an toàn.

Dung Niên nhìn anh liên tục nháy mắt, cậu ngơ ngác hỏi: “Cư Cư, sao mắt cậu cứ giật liên hồi vậy?”
Cư Tử Dật: “…”
Cư Tử Dật nghẹn trân, không ám chỉ cho cậu nữa, hậm hực dẫn Lục Cận Ngôn-người mà anh không muốn dây vào và Dung Niên đi lên phòng siêu VIP đứng đầu bệnh viện.

“Sau khi đưa chị gái đến bệnh viện, tớ liền bảo bác sĩ kiểm tra toàn diện cho nàng, thân thể có rất nhiều chỗ không ổn.

Bác sĩ nói, nàng cũng phải là bị phát sốt bình thường, mà do những thứ không tốt trong cơ thể bộc phát ra, làm tiền đề gây bệnh.”
Khi Cư Tử Dật nói, ánh mắt anh luôn toát ra sự đau lòng, khiến Dung Niên cũng đau thay cho anh.

Hoá ra đến bây giờ vẫn còn gọi “chị gái” là bởi vì vẫn còn chưa phát hiện ra giới tính chân thật của Đàm Hạ.

“Cư Cư.”
Dung Niên thực sự không nhịn được, đang định mở miệng nói sự thật cho anh thì..

Vừa hay bọn họ tới cửa phòng bệnh, Cư Tử Dật mở cửa ra.

Trong phòng có bác sĩ đang ghi lại tình hình của Đàm Hạ, thấy họ đi vào, ông chỉ nhận ra Cư Tử Dật, cười lịch sự: “Thiếu gia, tình huống của bệnh nhân đã được ổn định.”
“Đối với phương pháp điều trị tiếp theo, tôi sẽ bàn bạc với những bác sĩ khác, ngày mai sẽ có phương án tốt nhất sau đó sẽ đưa cho cậu xem qua.”
Bác sĩ lên kế hoạch khá tốt, Cư Tử Dật cũng yên tâm phần nào.

Trên giường bệnh, Đàm Hạ đang nằm, trên tay vẫn đang truyền dịch, lông mi gã rung rung tưởng như sắp tỉnh.

Dung Niên nhìn bác sĩ và Cư Tử Dật đứng trông ở đầu giường bệnh, cậu hơi không hiểu vì sao mình được gọi đến đây.

“Lục Cận Ngôn, ngài nghĩ xem Cư Cư gọi em đến để làm gì?”

Lục Cận Ngôn liếc nhìn Cư Tử Dật đang căng thẳng tới mức tự nhéo lòng bàn tay của bản thân, còn có buổi tối khi anh ở cái căn nhà nát đó, anh nhìn Đàm Hạ mà không thốt lên một lời nào được, trong lòng hắn hiểu rõ.

“Tìm em hỗ trợ.” Lục Cận Ngôn nói nhỏ: “Có lẽ cậu ta cảm thấy, ở một mình với Đàm Hạ thì cậu ta sẽ khẩn trương tới mức không nói chuyện được.”
Vậy thì, nếu Cư Tử Dật muốn nói chuyện với “chị gái” xinh đẹp kia của anh thì phải có người ở giữa truyền lời.

Phải thừa nhận, Lục Cận Ngôn nhìn người rất chính xác.

Lúc Đàm Hạ có dấu hiệu sắp tỉnh, Cư Tử Dật bỗng từ cạnh giường di chuyển mấy bước sang chỗ Dung Niên, kéo cánh tay của cậu tiến tới gần giường.

“Niên Niên, Niên Niên tốt, chờ lát nữa nàng tỉnh, cậu chuyển mấy lời giúp tớ.”
“Nếu nàng tỉnh lại mà đột nhiên thấy mình ở bệnh viện, nhất định nàng sẽ cảm thấy rất bối rối.

Tớ, tớ sợ nàng hiểu lầm tớ là kẻ xấu xa nào đó…”
Cư Tử Dật lắc cánh tay Dung Niên, trên mặt anh hiện rõ vẻ lo lắng.

Nhìn dáng vẻ của anh, không hiểu sao trong lòng Dung Niên cảm thấy vô cùng phức tạp.

Cư Tử Dật nhất kiến chung tình với người này, mức độ yêu thầm này, hình như có hơi…!
Có vẻ hơi nặng tình.

Sự thật treo trên miệng Dung Niên, nhưng cậu do dự, không biết phải nói ra bằng cách nào.

” Vậy, được thôi.”
Trước hết cậu đành tỏ thái độ cho có lệ vậy, chờ “chị gái” kia tỉnh dậy, Cư Tử Dật tự khắc nhận thức được mọi chuyện.

Một vài phút sau.

Rốt cuộc “chị gái” trên giường cũng mở mắt, Dung Niên kéo Lục Cận Ngôn lại gần để nhìn.

Màu sắc con ngươi nhợt nhạt, khi mở mắt ra, đáy mắt gã trông có chút mờ mịt.

Nhưng mảnh mịt mờ này chỉ một chốc thoáng qua, gã rất nhanh liền tỉnh táo, phản ứng đầu tiên là giãy giụa muốn ngồi dậy.

Vừa lúc bác sĩ đang đi tới, ngay lập tức ông tiến tới tiêm một liều thuốc cho gã.

Ba người vây quanh giường.

Cư Tử Dật thì lo lắng đến không thốt lên lời.

Vì vậy chỉ có Dung Niên nói chuyện bình thường, cậu đành đè người Đàm Hạ xuống: “Đừng nhúc nhích, cẩn thận làm lệch kim trên tay.”
Mặc dù phòng bệnh có xịt qua hương thơm nhưng vẫn còn đọng lại mùi thuốc sát trùng trong không khí.

Đàm Hạ nhắm mắt, khá hiểu tình cảnh hiện tại của mình: “Đây là, ở bệnh viện?”
Vừa mở miệng, âm thanh gã phát ra vô cùng khàn đặc, như thể rất lâu chưa uống nước.

Cư Tử Dật nghe thấy giọng của gã như vậy, anh ngay lập tức đi rót một cốc nước, còn cẩn thận sờ vào thành cốc để kiểm tra nhiệt độ.

Nhưng rót nước xong, anh lúng ta lúng túng không dám tự mình đưa qua.

“Niên, Niên Niên!”
Cư Tử Dật đứng ở phía sau Dung Niên, kéo nhẹ áo của cậu, đưa cho cậu cốc nước.

Dung Niên: “…”
Không thể tin được.

Người luôn tự xưng là hoa hoa công tử phóng lãng nhất ở phòng thí nghiệm, lại hèn mọn như vậy ư, đến cốc nước cũng phải để bạn mình đưa hộ.

Dung Niên thầm nghĩ, nếu đổi lại là bản thân cậu.

Ví dụ, Lục Cận Ngôn cần cậu chăm sóc, nhất định cậu sẽ tận dụng chỗ trống mà chen vào, nỗ lực lấy cảm tình của hắn.

Trong lòng Dung Niên thở dài, nghe lời Cư Tử Dật mà nhận lấy ly nước, ấn nút điều chỉnh đầu giường cao lên, khi nửa người trên Đàm Hạ cao hơn, cậu mới đưa nước cho gã.

“Cư Tử Dật rót nước cho anh.” Dung Niên nói.

Mặc dù Đàm Hạ có cả một bụng nghi hoặc, nhưng hắn rất nhanh trấn định lại, nhận lấy cốc nước uống vài ngụm để nhuận họng, xong gã hỏi: “Có thể nói cho tôi biết.

Các người là ai? Vì sao tôi lại ở đây?”
Dung Niên tiếp tục nhắc tới tên Cư Tử Dật.

“Anh làm ở quán bar, tôi là bạn của cậu ấy” Dung Niên chỉ vào Cư Tử Dật: “Cậu ấy đơn phương biết anh, thấy anh không tới quán bar, cậu ấy liền đi hỏi địa chỉ nhà anh, sau đó bọn tôi phát hiện anh đang hôn mê, cậu ấy là người đưa anh đến bệnh viện.”
Dung Niên chỉ nói mấy câu, đủ để rõ ràng mọi chuyện.

Trong lúc cậu đang nói chuyện, Đàm Hạ cứ lẳng lặng nhìn chằm chằm mặt cậu, đáy mắt gã xẹt qua vài tia khác thường.

“Này, anh nghe hiểu không?” Sau khi nói xong, Dung Niên cau mày hỏi lại.

Đàm Hạ gật đầu, ánh mắt lướt qua mặt cậu, nhìn về phía Cư Tử Dật đang đứng phía sau.

Cư Tử Dật: “…”
Cư Tử Dật chưa kịp chuẩn bị, đột nhiên đối diện với tầm mắt của gã, khuôn mặt anh không giống ngày thường nữa mà đỏ như sắp nổ.

“Tôi biết cậu.”
Nhận ra đó là anh, cơ thể căng cứng của Đàm Hạ ngay lập tức dãn ra.

Gã nắm chặt cốc nước, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Cư Tử Dật lắp bắp đáp: “Không, không cần cảm ơn.

Cô, cô tiếp tục uống thêm nước đi.”
Nếu không thì cổ họng sẽ không khá hơn, có chút khàn khàn giống con trai.

Cư Tử Dật vẫn thích giọng hát bình thường của “nàng” hơn, trung tính và rất quyến rũ, nghe rất tuyệt!
Nhìn hai người lời đi tiếng lại, mặc dù ban đầu Cư Tử Dật có hơi nói lắp, nhưng giờ anh cũng nói lưu loát hơn.

Dung Niên cân nhắc vài giây rồi dứt khoát kéo Lục Cận Ngôn ra ngoài.

Cư Tử Dật thấy cậu đi, anh bỗng quýnh lên, định mở miệng ngăn cản.

Ở một mình với “chị gái” xinh đẹp trong một căn phòng, anh có chút không đỡ nổi.

Chưa kịp lên tiếng, “chị gái” ngoắc ngoắc ngón tay, ý chỉ anh tới: “Lại đây.”
Cư Tử Dật: “…”
Được, tốt thôi.

Dưới tầng, trước cổng bệnh viện.

Dung Niên bước lên xe, trên khuôn mặt nhỏ còn lộ ra núm đồng tiền, cậu cảm thấy rất vui.

“Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy bộ dạng này của Cư Cư đấy.”
Cậu cười rộ lên, đôi mắt cong thành hình trăng non xinh đẹp, bên trong con ngươi như nhiễm phải tinh quang, sáng lấp lánh.

Lục Cận Ngôn cầm vô lăng, một bên lái xe, một bên lắng nghe Dung Niên kể về Cư Tử Dật
Nội dung cụ thể là gì thì hắn không nhớ, nhưng hắn nhớ rõ một chi tiết, bộ dáng Dung Niên cười rộ vô cùng đẹp, cũng đặc biệt chọc người.

Mặc dù xe có chạy chậm như nào thì cũng đến nơi, đó là một bãi đất khá trống trải cách tiểu khu nhà Dung Niên không xa.

Cậu yêu cầu Lục Cận Ngôn thả mình ở đây.

Lục Cận Ngôn dừng xe, hắn bước xuống trước rồi đi sang bên cạnh mở cửa cho Dung Niên.

Sau khi xuống xe, cậu dựa vào cạnh cửa, nắm chặt cái áo hoodie, ánh mắt cậu hơi loé loé, bỗng cậu cất tiếng mềm mại: “Lục Cận Ngôn, hình như có con gì bay vào mắt em, ngài xem thử được không?”
Lục Cận Ngôn ngẩn ra.

Thời tiết này còn có con bọ gì được sao?
Nhưng lời Dung Niên nói ra, hắn không nghi ngờ đó là giả được.

“Để tôi xem.”
Lục Cận Ngôn nói xong liền cúi đầu xuống, tiến sát vào để nhìn rõ hơn.

Khuôn mặt hai người bỗng gần, thật gần…!
Gần đến mức, chỉ cần Dung Niên hơi hếch lên phía trước là đã có thể hôn lên khuôn mặt tuấn mỹ kia.

Cậu đang định tiến tới, thì có một âm thanh quen thuộc vang lên.

Đó là…!giọng điệu trào phúng của Dung Trì.

“Lục Cận Ngôn, đây là nơi công cộng, sao cậu lại có thể không biết xấu hổ như vậy?”
——-
Tác giả có lời muốn nói: Các bạn muốn đại ca? Tới đây!.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN