Huynh Sủng - Chương 27: sủng ái
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
203


Huynh Sủng


Chương 27: sủng ái


Diệp Trăn Trăn nghe được Hứa Du Ninh nói như vậy, ánh mắt từ bên trên bức tượng gỗ chuyển qua, nhìn về phía tiểu hồ lô trong lòng bàn tay lại nhìn hắn.
 
Nhưng lần này ánh mắt chăm chú rơi vào sợi dây đỏ xâu trân châu kia.
 
Viên viên trân châu lớn như hạt sen, tỏa ra ánh sáng ôn nhuận tinh tế nhẵn mịn.

 
Nếu như kiếp trước, Diệp Trăn Trăn khẳng định sẽ cảm thấy viên trân châu này là giả. Bằng không sao có thể hoàn mỹ như thế?
 
Cái này nếu quả thật là đồ giả, xem chừng cũng không đáng mấy đồng, nàng nhận là được. Nhưng đặt tại thời đại này, kỹ thuật làm trân châu giả còn chưa tân tiến như vậy. Cho nên viên trân châu này khẳng định là thật.
 
Mà một viên trân châu thật, vô luận là độ tròn hay là độ sáng đều có thể xưng là trân châu hoàn mỹ thì trị giá bao nhiêu tiền a.
 
Nàng nào dám nhận thứ quý giá như thế?
 
Vội vàng khoát tay: “Không, ta không dám nhận.”
 
Vừa nói, thân thể còn lui về sau hai bước, tỏ vẻ nàng quyết không nhận.
 
Nhưng Hứa Du Ninh lại nghiêng thân lên trước, đưa tay cầm lấy tay phải của nàng, cưỡng ép muốn đặt tiểu hồ lô vào trong lòng bàn tay của nàng.
 

Tay hắn ấm áp khô ráo. Có lẽ bởi vì nguyên nhân cầm bút cầm đao khắc một thời gian dài, bên trên ngón trỏ và ngón giữa có một lớp chai mỏng. Lúc khe khẽ xẹt qua mu bàn tay Diệp Trăn Trăn, Diệp Trăn Trăn cảm thấy có chút ngứa, bàn tay vô thức muốn rụt lại.
 
Nhưng mà cả bàn tay bị Hứa Du Ninh nắm lấy, căn bản không thể động đậy một chút xíu, lại càng không cần phải nói động tác rút ra phải dùng sức rất lớn.
 
Lúc này, Hứa Du Ninh đã bỏ tiểu hồ lô vào trong lòng bàn tay của nàng. Còn cười nói rằng: “Chỉ là cái đồ chơi nhỏ thôi, có cái gì mà muội không dám nhận chứ?”
 
Diệp Trăn Trăn vùng vẫy hai lần, thấy giãy dụa không xong, đành phải chỉ vào viên trân châu kia, ngẩng đầu nhìn Hứa Du Ninh một mặt nghiêm nghị nói: “Viên này trân châu rất quý giá, ta không dám nhận.”
 
Hứa Du Ninh ngẩng đầu nhìn nàng, trong lòng có chút không hiểu.
 
Thứ nhất nàng mới tám tuổi, từ nhỏ đều không hề rời rời khỏi thôn Long Đường, không nói ngay cả trân châu cũng chưa từng nhìn thấy, chỉ sợ cũng không có người ở trước mặt nàng đề cập tới hai chữ trân châu này. Nhưng nàng vậy mà có thể vừa nhìn là có thể nhận ra được hạt châu này là trân châu, hơn nữa còn biết cái này rất quý giá.
 
Thứ hai, đã nàng biết rõ viên trân châu này rất quý giá, như thế làm sao nàng còn nói không dám nhận? Chẳng lẽ người ta không phải là biết thứ đồ gì càng quý giá thì càng muốn sao?
 
Nhưng lại nhớ tới trước kia cha của Diệp Trăn Trăn là người bán hàng rong, mỗi ngày lên trấn bán các loại các loại đồ chơi khác nhau. Nói không chừng trong đám đồ ông ấy có trân châu, hoặc dùng trân châu làm thành trâm hoa, loại đồ vật như cây trâm, cho nên Diệp Trăn Trăn mới có thể vừa nhìn đã nhận ra được đây là trân châu.
 
Về phần nàng nói quý giá, ở trong mắt một tiểu cô nương tám tuổi, cho dù viên trân châu này chỉ trị giá mười đồng, nàng cũng sẽ cảm thấy rất quý giá a?
 
Nhưng trong lòng Hứa Du Ninh vẫn đối với Diệp Trăn Trăn tự nhiên sinh ra lòng hảo cảm.
 
Mặc kệ ở trong lòng Diệp Trăn Trăn rốt cuộc định nghĩa thế nào là một món đồ quý giá, ít nhất nàng biết rõ thứ này quý giá còn kiên quyết không nhận, loại phẩm chất này vô cùng quý giá.
 
Về điểm này đa số người trên đời không làm được như nàng.
 
Liền cười ôn nhu nói: “Muội không cần sợ hãi, viên trân châu này cũng không tính là rất quý giá. Ầy, kỳ thật giống như cái gắn trên dây buộc tóc này của muội, chỉ xem như đồ vật trang trí thôi.”
 
Diệp Tế Muội thích cho Diệp Trăn Trăn mặc y phục, dây buộc tóc màu đỏ, cảm thấy tiểu cô nương mặc màu này trông rất đẹp mắt, có sức sống. Cho nên hôm nay Diệp Trăn Trăn mặc chính là một cái áo choàng ngắn màu đỏ lấy mảnh vụn làm hoa đính lên, tương ứng hôm nay hai búi tóc của nàng đôi cũng được buộc dây màu đỏ.
 
Diệp Trăn Trăn nghĩ thầm, ngươi đây là xem ta như tiểu hài nhi mà lừa gạt hả?! Dây buộc tóc trên đầu ta chỉ là vải bố. Cho dù có là vải mịn, nhưng vậy cũng không đáng giá bao nhiêu tiền. Nếu như đem bán viên trân châu này, cũng đủ để mua khá nhiều cuộn tơ lụa. Hai cái có thể đặt chung một chỗ mà so sánh sao?
 
Nhưng nàng cũng đã nhìn ra, Hứa Du Ninh dường như quyết tâm muốn đưa tiểu hồ lô này cho nàng.
 
Nghĩ đến Hứa Du Ninh suy cho cùng hiện tại cũng kế huynh nàng, hơn nữa rõ ràng tiểu hồ lô này là hắn khắc, phần tâm ý này, nếu nàng một mực từ chối cũng không được thỏa đáng cho lắm.
 
Nghĩ một chút, liền tháo viên trân châu trên dây đỏ kia xuống để vào trong tay Hứa Du Ninh, còn bản thân nắm chặt tiểu hồ lô kia đưa tay lắc lắc với hắn: “Ta thích tiểu hồ lô này, không thích viên trân châu này. Trân châu huynh giữ lại đi.”
 
Hứa Du Ninh thấy nàng kiên trì, cũng đành phải coi như thôi. Tiện tay để trân châu trên thư án.
 
Nhìn dáng vẻ nàng cầm tiểu hồ lô trong tay thưởng thức, yêu thích không buông tay. Nhưng rõ ràng nàng không biết được nên để tiểu hồ lô ở nơi đâu. Lúc thì để trên cổ khoa tay múa chân, lúc thì lại để trên cổ tay, trên mặt có chút dáng vẻ khổ não.
 

Vốn chính là thế này. Trên thân tiểu hồ lô buộc một đoạn sợi dây đỏ không dài không ngắn, đeo trên cổ tay thì dài, nhưng đeo trên cổ lại ngắn. Cũng không thể cứ nắm trong tay như vậy hoài a? Có thể không khiến người ta phát sầu sao?
 
Hứa Du Ninh thấy vậy thì cười. Sau khi cười xong gọi nàng: “Tới đây.”
 
Diệp Trăn Trăn ngẩng đầu nhìn hắn một chút, thấy ý cười nhu hòa trên lông mày hắn, ánh mắt nhìn nàng cũng mang theo ý cười.
 
Trong nụ cười kia càng mang theo vài phần sủng ái.
 
Nàng không khỏi giật mình.
 
Nụ cười như thế kiếp trước kỳ thật nàng cũng đã gặp, nhưng chẳng qua đối tượng của nụ cười ấy không phải nàng.
 
Kiếp trước cách vách nhà có một nhà bốn miệng người, cha mẹ và một cặp trai gái. Anh trai và em gái chênh nhau bảy tám tuổi, anh trai là người trầm tĩnh cẩn thận, em gái thì ngược lại, là người tính tình rất hoạt bát, rất nghịch ngợm.
 
Em gái hay làm chuyện sai. Ví dụ như lúc chơi đùa sẽ vẽ hoa vẽ lá lên sàn phòng ngủ, không chịu dùng cốc inox của mình uống nước, nhất định phải cầm cốc pha lê uống, kết quả làm cho cốc pha lê rơi xuống đất vỡ nát. Nếu không chính là lấy các đồ vật trong ngăn kéo, trong ngăn tủ đồ ra ném khắp nơi trong nhà, tùm lum tùm la.
 
Bởi vì cha mẹ đều rất bận, phần lớn thời gian là hai anh em bọn họ ở nhà. Mỗi lần em gái nghịch ngợm như thế, anh trai cũng chưa từng quở trách quá cô bé dù chỉ một câu, chẳng qua là cười bất đắc dĩ nhìn cô bé. Trong nụ cười thậm chí còn mang theo vài phần sủng ái.
 
Khi đó Diệp Trăn Trăn rất hâm mộ cô em gái kia, cũng rất muốn muốn có một anh trai như thế. Thế nhưng nàng chỉ có em trai, hơn nữa từ khi em trai sinh ra, cha mẹ vẫn luôn nói với nàng chính là muốn nàng nhường cho em trai, chăm sóc em trai thật tốt.
 
Mà bây giờ, nụ cười của Hứa Du Ninh này rất giống nụ cười của người anh trai khi nhìn cô bé kia.
 
Mang theo chút bất đắc dĩ, buồn cười, nhưng thực ra rất sủng ái.
 
Trong lòng Diệp Trăn Trăn hiện tại rõ ràng cảm động giống như dời sông lấp biển vậy, nhưng cũng có thể bởi vì quá cảm động, dẫn đến vẻ mặt ngược lại là một mảnh trời yên biển lạnh.
 
Nàng thậm chí còn rất bình tĩnh vâng một tiếng, sau đó chậm rãi xê bước chân tới.
 
Hứa Du Ninh vươn tay về phía nàng, cười nói: “Đưa tiểu hồ lô cho ta.”
 
Hứa Hưng Xương không biết làm việc nhà nông, trong nhà ruộng và vườn rau đã cho những người khác thuê trồng từ sớm, cho nên từ nhỏ Hứa Du Ninh cũgng chưa làm việc nhà nông. Một đôi tay không giống với bàn tay của những nông dân khác trong thôn Long Đường, được chăm sóc trắng nõn. Ngón tay cũng rất thon dài thanh tú.
 
Bàn tay như thế, nếu ở hiện đại, cũng đủ để ra đường làm người mẫu tay. Có lẽ còn là loại người mẫu tay cao cấp nhất.
 
Trong lòng Diệp Trăn Trănvừa chuyên chú đánh giá bàn tay Hứa Du Ninh, vừa vâng một tiếng, đặt tiểu hồ lô vào bàn tay Hứa Du Ninh.
 
Hứa Du Ninh cầm lên, thân thể hơi nghiêng về phía trước, ngón trỏ tay trái hướng về phía đai lưng đang buộc bên hông nàng.
 
Mặc dù Diệp Trăn Trăn không biết hắn muốn làm gì, nhưng lại rất kỳ lạ lựa chọn tin tưởng hắn. Liền không nhúc nhích đứ im tại chỗ, cúi đầu quan sát.
 

Chỉ thấy tay phải Hứa Du Ninh vân vê sợi dây đỏ phía trên tiểu hồ lô xuyên qua đai lưng, lại cột vào sợi dây đỏ đang nắm chặt trong tay, sau đó liền buông ra tay, thẳng người nhìn nàng, khóe môi mang theo cười yếu ớt nói: “Được rồi.”
 
Lúc này Diệp Trăn Trăn mới kịp phản ứng, thì ra cái tiểu hồ lô này buộc ở bên hông làm vật trang trí a.
 
Nhưng cái này cũng không trách nàng. Kiếp trước, nàng chỉ có các loại như đeo dây chuyền, mang vòng tay, khuyên tai, chưa từng thấy có người đeo bên hông thứ gì. Mặc dù hiện tại nàng xuyên qua đến cổ đại rồi, nhưng có thể về phương diện này còn chưa thích ứng được.
 
Nhưng bây giờ, mặc một bộ y phục như thế, bên hông lại mang một tiểu hồ lô như vậy, cư nhiên lại cảm thấy thật đẹp mắt.
 
Trong lòng vui vẻ, trên mặt không nhịn được lộ ra vẻ mặt hí hửng.
 
Sau khi nói với Hứa Du Ninh một tiếng cảm ơn, Diệp Trăn Trăn quay người ra khỏi phòng. Lúc đứng ở cửa cũng không nhịn được cúi đầu vuốt ve tiểu hồ lô bên hông.
 
Diệp Tế Muội đang cho gà ăn. Là vỏ trấu lúc xay lúa để lại, bỏ thêm một chút hạt thóc trộn chung vào, vung lên trên mặt đất, mặc cho mấy con gà tới mổ.
 
Cho ăn xong, Diệp Tế Muội xoay người, liếc mắt thì thấy Diệp Trăn Trăn.
 
Nhìn nàng chỉ lo cúi đầu, trong tay cũng không biết cầm cái thứ gì, liền hỏi nàng: “Trăn Trăn, con đang nhìn gì đó? Vật cầm trong tay là gì kia?”
 
Diệp Trăn Trăn đối với bà không có nửa điểm giấu giếm, chạy chậm hai bước đến, nâng tiểu hồ lô như nâng vật quý đến trước mặt bà.
 
Trên mặt cười nói: “Nương, người nhìn xem, đây là tiểu hồ lô ca ca làm cho con.”
 
Hồ lô âm đọc gần giống Phúc Lộc, chi mạn miên diên*, ở cổ đại là một linh vật, tượng trưng cho Phúc Lộc Thọ, con cháu muôn đời phồn vinh hưng thịnh. Cho nên các bức tranh, bức thêu phía trên đều thích vẽ hồ lô, hay là thêu hồ lô.
 
*Nôm na là: phúc lộc dồi dào lan ra, phát triển như cành dây leo
 
Hứa Du Ninh hiện tại khắc bức họa Phúc Lộc Thọ tam tinh báo hỷ kia, thọ tinh tay phải chống quải trượng trên đỉnh cũng treo một cái hồ lô.
 
Có nhiều nơi còn có tập tục tặng người khác hồ lô. Thời điểm trung thu, phàm là có người cưới thê tử mấy mấy nhưng mấy năm nhưng không sinh được con, thân thích cũng sẽ tặng hồ lô để chúc phúc.
 
Hồ lô còn có thể dùng làm các loại dụng cụ thường ngày. Có thể chứa rượu chứa thuốc một các hoàn hảo, cắt làm hai thành cái gáo. Chính là trong hôn lễ, vợ chồng mới cưới uống rượu giao bôi, đó cũng dùng dây đỏ buộc lên hai nửa cái gáo để uống.
 
Nghi thức này được gọi là rượu hợp cẩn.
 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN