Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết
Chương 10: Thử độc
Thật mất mặt toàn giới bạo quân.
______________________________
Màn đêm buông xuống, Vệ Liễm dời vào Dưỡng Tâm Điện.
Trong quá khứ, đây là quang vinh mà ngay cả vương hậu cũng không được. Vương hậu ở Tiêu Phòng Điện, chiếm lấy quân vương vào mùng một và mười lăm. Còn thường ngày quân vương muốn lâm hạnh phi thiếp, thông thường đều sẽ ngồi liễn đi đến tẩm cung của hậu phi. Dù có mang hậu phi đến Dưỡng Tâm Điện, cũng đều là vừa qua giờ Tý liền mang người trở về.
Càng được sủng hơn, thì có thể được phép ở lại đến hừng đông, hầu hạ quân vương thay quần áo vào triều, sau đó vẫn phải lên đường về chỗ của mình. Dưỡng Tâm Điện là chỗ của thiên tử, là nơi rồng nằm, chủ nhân chân chính vĩnh viễn chỉ có một.
Nhưng trông hành động của Vệ Liễm, lại là có ý ở đây lâu dài. Điều này hiển nhiên do bệ hạ ra lệnh.
Triều đại hiện nay hậu cung không hậu không phi, ngay cả một người để tranh chấp với Vệ Liễm cũng chẳng có.
Rơi vào trong mắt người khác, Vệ Liễm chính là vớ được vận may to. Được bệ hạ ân sủng, vinh hoa phú quý quyền thế địa vị, còn không phải sẽ đạt được dễ như trở bàn tay?
Một con tin ở vương cung nước Tần vốn là chủ nhân thấp kém như bùn ai ai cũng đạp một đạp, một buổi sáng liền bay lên đầu cành cây, có người hâm mộ, có người đố kỵ. Không ít cung nhân chua ngoa thầm nghĩ, gần vua như gần cọp, vị kia hôm nay còn ngênh ngang đắc ý vào ở, ngày mai không chừng đầu liền rơi xuống đất lăn ra ngoài đây.
Người ngoài nghĩ thế nào, Vệ Liễm không biết được, mà cho dù biết được cũng sẽ không để bụng.
Trong Dưỡng Tâm Điện rất ấm áp, thức ăn rất phong phú, đệm chăn rất dày dặn, Vệ Liễm rất hài lòng.
Còn Tần vương? Đó là cái gì? Chỉ là một chiếc thang bắt đường lên trời, một công cụ hình người giúp y sống sung sướng mà thôi.
Tình yêu của quân vương, ai ngu thì ai thèm, Vệ Liễm chẳng thèm đâu. Bản thân y rất thực tế, từ đầu chí cuối chỉ cầu vinh hoa phú quý, chẳng có một tí hứng thú nào đi yêu đương.
Về điểm này Tần vương cũng giống vậy, cho nên đôi bên mới ăn nhịp với nhau, theo như nhu cầu, trở thành đồng bọn hợp tác lý tưởng.
Lúc này, Vệ Liễm đang hầu hạ vị đồng bọn hợp tác dùng bữa.
Buổi chiều Dưỡng Tâm Điện truyền lệnh, chẳng mấy chốc đã có cung nữ bưng từng khay món ngon nối đuôi mà vào, đặt lên bàn gỗ.
Cao cát tường như ý, cá mã não chua ngọt, tổ yến bát bảo linh lung, đậu xanh cuốn phỉ thúy… Dù là món ăn bình thường đến đâu, vào cung đình, cũng phải mang những cái tên nạm vàng đeo ngọc, mới thể hiện được quý khí hoàng gia.
Trong mắt Cơ Việt thì cũng thường thôi, nhưng đối với Vệ Liễm đã gặm màn thầu dưa muối liên tục nửa tháng, tối hôm qua còn đói bụng một bữa —— Y muốn lập tức quẳng Tần vương ra, tự mình ngồi vào bàn ăn, gió cuốn mây tan, càn quét sạch sẽ.
Nhưng mà không được.
Dựa theo quy củ, Vệ Liễm không chỉ không thể dùng bữa, còn phải đứng bên cạnh Tần vương, gắp thức ăn cho hắn.
Cẩu, hoàng, đế.
Vệ Liễm ngoan ngoãn cúi đầu, đứng bên người Tần vương, cố gắng không để ánh mắt mình rơi một tí nào vào bàn cơm nước thịnh soạn này.
Canh hầm tươi ngon, còn đang bốc hơi nghi ngút. Một bàn thức ăn rực rỡ muôn màu, mùi cơm xông vào mũi.
Nội thị dùng châm bạc thử độc từng cái, bên cạnh còn có thái giám ăn thử đang im lặng chờ lệnh. Vệ Liễm nhấc nhấc mi mắt, thầm nghĩ thiên hạ này còn rất nhiều loại độc mà châm bạc thử không ra, cũng còn nhiều loại độc không phát tác ngay mà vẫn có thể mất mạng.
Bất luận quân vương kiểu gì thì cũng tiếc mạng, nhưng mà thủ đoạn đoạt mạng người cũng khó lòng mà phòng bị. Chỉ cần Vệ Liễm nguyện ý, y thậm chí đủ khả năng hạ độc ngay dưới mí mắt bọn họ.
Vệ Liễm từng có cơ duyên được một vị cao nhân dốc lòng truyền dạy, biết y thuật, biết dùng độc, biết võ công, còn có thể bàn binh pháp mưu lược, có thể luận thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông còn chưa nói, thậm chí còn hiểu sơ thuật kỳ môn độn giáp, ngũ hành bát quái.
Ngay cả sư phụ y còn sợ hãi thán phục y có tư chất hơn người, là dạng người kinh tài tuyệt diễm.
Vệ Liễm cũng hiểu cách thu gặt lòng người, bồi dưỡng phe cánh. Trước đây Sở vương sợ hãi việc công cao chấn chủ mà diệt cả nhà Hộ quốc tướng quân, là Vệ Liễm ra mưu, lấy một đám tử tù dịch dung thế mạng, cứu cả nhà tướng quân.
Khối hổ phù mà Sở vương thu hồi là giả. Khối thật kia còn đang trong tay Hộ quốc tướng quân, nghe lệnh của Vệ Liễm.
Sư phụ là cao nhân có thể nhìn lén thiên cơ, từng tính cho y một quẻ, khẳng định mệnh cách của y cực quý, song trước khi cập quan cần phải giấu tài, bằng không sẽ có điềm bỏ mạng.
Mà nay y đã mười chín, cách lúc nhược quán chỉ còn một năm.
Nhịn một năm nữa thôi. Y sẽ gạt lấy thuốc giải rồi thoát khỏi bàn tay Tần vương, giả chết rời khỏi nước Tần, thiên hạ mặc y tiêu dao. Hoặc là đơn giản làm thịt luôn tên cẩu hoàng đế này, tự mình lên làm chủ thiên hạ.
Ưu sầu hiện tại, vẫn là thứ độc trong người.
Cảm giác bị người kiềm chế thật không dễ chịu. Vệ Liễm lúc ăn viên thuốc còn giữ kẽ, khảy một ít vụng giấu trong móng tay, muốn tự mình nghiên cứu thuốc giải. Nhưng rốt cuộc đây là thủ đoạn mà vương thất dùng để khống chế ám vệ, không dễ phân tích như vậy. Vệ Liễm cũng không có tí manh mối nào.
Y lúc này còn phải bình tĩnh nhẫn nhịn.
Cái điềm bỏ mạng kia, cũng không thể rớt vào cái thứ thuốc độc này chứ?
_
Châm bạc thử xong, vẫn chưa có hiện tượng nào khác thường. Vệ Liễm lướt mắt liền biết, bàn cơm nước này không có vấn đề.
Thái giám ăn thử chuẩn bị cầm đũa, Vệ Liễm đột nhiên lên tiếng, “Bệ hạ, để thần ăn thử đi.”
Giọng nói y rất nhẹ nhàng, lại kinh ngạc hết đám người trong điện.
… Lại còn có người nhào lên chịu chết?
Ai lại không biết Tần vương bị nhiều người hận, bệ hạ của bọn họ đứng đầu danh sách ám sát của bảy nước, rất là được thích khách ưu ái.
Thái giám ăn thử là một công việc có độ nguy hiểm cao, luôn thay người liên tục, bởi vì người trước đã chết.
Đám cung nhân nhìn Vệ Liễm như nhìn một kẻ ngu, còn đang suy nghĩ một công tử đẹp mắt như vậy, mà sao còn trẻ đầu óc đã ngu ngơ.
Chỉ có thái giám ăn thử nhìn y như một vị cứu tinh.
… Hay nên nói là một kẻ chết thay.
Cơ Việt “Ồ” một tiếng, “Ngươi có biết, ăn thử thật ra là thử độc?”
Vệ Liễm nói, “Thần biết.”
“Ngươi không sợ chết?”
“Chịu chết vì bệ hạ, là may mắn của thần.” Lời này Tần vương tin hay không thì không biết, mà dù sao bản thân Vệ Liễm không tin đâu.
Cơ Việt mỉm cười, thầm nghĩ cô tin cái đầu ngươi.
Ngươi đang muốn ăn mà thôi.
Làm như cô không thấy ngươi nhìn chằm chằm cái đĩa cá mã não chu ngọt kia nãy giờ rồi sao?
“Cô làm sao nỡ khiến Vệ lang mạo hiểm.” Cơ Việt nói, “Vệ lang ngồi xuống đi, cùng dùng bữa với cô.”
Vệ Liễm ngoài miệng nói “Thần không dám”, tốc độ ngồi xuống lại thật chớp nhoáng.
Lại không nói gì đến thử độc nữa. Mục đích của y vốn là để được ăn.
Nếu không chờ hầu hạ Tần vương dùng bữa xong, bản thân y lại phải ăn một mớ canh thừa thịt nguội, vậy y cực khổ vứt mình sang Dưỡng Tâm Điện để làm quái gì?
Cơ Việt thấy y lưu loát ngồi xuống, trong mắt xẹt qua một tia hứng thú, thoáng cái đã mất tăm.
Chỉ có bên môi không dấu vết cong lên.
Trình tự thử độc vẫn không bớt đi. Tiểu thái giám nơm nớp lo sợ ăn thử xong, hoàn hồn phát hiện mạng mình còn đó, mới thở phào một cái.
Ai mà không tiếc mạng đây? Từ quân vương, cho tới nô tỳ, đều muốn sống thật lâu.
Vệ Liễm cũng vậy.
Vương tộc nước Sở khi dùng bữa có quy củ “Ăn không quá ba đũa”, bất luận món ăn nào cũng không dùng đũa gắp quá ba lần, không được để lộ yêu thích, vì phòng ngừa kẻ âm mưu lợi dụng.
Nhưng nước Tần thì không có quy củ này.
Hai người họ không quên còn phải diễn kịch, thông qua miệng cung nhân để truyền tới tai đám đại thần.
Bọn họ ngồi chung một bàn, Tần vương nhỏ giọng cưng chiều y, thỉnh thoảng gắp cho y một miếng cá mã não chua ngọt, “Vệ lang gầy quá, ăn nhiều cá một chút để còn bồi bổ thân thể.”
Vệ Liễm cũng gắp một miếng sủi cảo tôm lột vào chén Tần vương, dịu dàng nói, “Bệ hạ cũng dùng nhiều chút.”
Hết thảy cảnh tượng đều được cung nhân phục vụ trong Dưỡng Tâm Điện nhìn trong mắt, truyền tới bên ngoài, đó sẽ trở thành công tử Liễm được thánh sủng cỡ nào.
Y cách cái danh yêu phi chỉ còn kém một bước ngồi lên đùi Tần vương dùng miệng đối miệng đút cơm.
Chẳng qua Vệ Liễm tự đánh giá bản thân còn không làm tới được trình độ đó. Y và Tần vương cũng chỉ ra vẻ thế thôi, thoạt nhìn gắp đồ ăn cho nhau ân ân ái ái, trên thực tế đều dùng đũa chung.
Bọn họ đều ghét bỏ nước bọt của người kia.
Vệ Liễm cũng không dám gắp đồ ăn lung tung vào chén Tần vương, đỡ phải đụng trúng xui xẻo.
Châu Thúy không lừa y, khẩu vị của Tần vương kén chọn tới mức khiến người nổi điên. Nào chỉ có không ăn hành gừng tỏi, mà chua mặn đắng cay, đồ mặn nhiều mỡ, canh suông nước nhạt, hắn đều không chạm tới. Chỉ cần nêm nếm đậm nhạt hơn một phần, thì đánh chết cũng không nuốt trôi.
May mắn hắn là Tần vương. Nếu là một dân chúng tầm thường, sớm muộn cũng chết đói.
Khẩu vị Tần vương kì lạ. Ngoại trừ sủi cảo tôm lột, lại còn thích ăn bánh ngọt. Nhất là cái loại bánh mềm nhũn, ngọt ngấy, nặn thành hình thỏ trắng nhỏ.
Ai mà ngờ rằng một tên bạo quân tiếng tăm lừng lẫy vui giận thất thường, lại là một thanh niên chỉ cần ăn bánh ngọt là có thể vui vẻ.
Cơ Việt ăn một bữa hài lòng, Vệ Liễm nhìn mà mặt mày không có biểu tình.
Từ xưa tới nay, phàm là người bị chỉ danh bạo quân, ai mà không xa hoa phung phí, ao rượu rừng thịt, thậm chí còn bị đồn đãi vô lý là nuốt sống thịt người?
Vị này thì sao, càng vô lý hơn.
Không chỉ thích ăn bánh ngọt, còn muốn ăn cái bánh nhìn đáng yêu.
Thật mất mặt toàn giới bạo quân.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!