Đừng Lo, Anh Vẫn Bên Em
Chương 50
Bên trong căn phòng giam u ám tĩnh lặng, một người đàn ông đang ngồi dùng miệng cắn ngón tay lấy máu vẽ lên những bức họa vô cùng đáng sợ. Tiếng mở cửa phòng giam đột ngột vang lên.
“Trương Hữu Nhiên, có người muốn gặp anh.”
Một cai ngục nhiều râu ria bặm trợn bước vào còng tay hắn lại, dẫn ra bên ngoài nơi có hai cảnh sát đứng đợi sẵn. Đưa hắn đến một căn phòng cũng khá ngăn nắp, không có quá nhiêu vật dụng trang trí, chỉ có chiếc bàn là chiếm diện tích đáng kể.
“Xin chào.”
Giọng của Doãn Thiên lạnh lùng cất lên khi hắn vừa bước vào căn phòng, anh đang ung dung ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế dựa rất thoải mái. Trương Hữu Nhiên từ từ ngồi xuống, hai tay đưa lên bàn để lộ ra chiếc còng thép.
“Anh là ai?” Trương Hữu Nhiên gương mặt có chút thắc mắc lên tiếng hỏi.
“Genius.”
Doãn Thiên trả lời ngay sau khi câu hỏi được đặt ra, và quăng lên bàn một vài tấm ảnh về vụ án chiếc vali vừa xảy ra. Trương Hữu Nhiên dường như đã nhận ra Genius là ai nên nhếch môi cười tỏ vẻ chẳng quan tâm lên tiếng khiêu khích.
“Chó săn muốn biết chuyện gì nào?”
Doãn Thiên bình thản đứng lên, lấy chai sữa trên tủ nhỏ cạnh cửa ra vào căn phòng ra uống xong mới lên tiếng từ đằng sau lưng Trương Hữu Nhiên.
“Tất cả những điều mày có thể nói.”
“Death sẽ thây tao giết mày.”
Trương Hữu Nhiên bắt đầu giọng cười thỏa mãn của một tên sát nhân. Trái ngược với hắn, Doãn Thiên vẫn không tỏ ra bất kì thái độ gì ngoài việc ung dung ngồi xuống tiếp tục uống sữa.
“Vụ này phải công nhận mày còn kém rất xa về sự tỉ mỉ cũng như tinh vi đấy.”
Hắn nhìn xuống những tấm hình, sắp sếp từng tấm thành thứ tự hàng ngang để tiện quan sát. Nheo mắt như không phục, nhìn Doãn Thiên bắt đầu tỏ vẻ hợp tác. Đưa ngón tay chỉ vào phần tóc của nạn nhân trong hình mà nhếch môi cười.
“Một phần tóc bị nhuộm trắng.”
“Tinh khiết nhưng dễ bị đen bôi nhọ.” Doãn Thiên trả lời.
“Mày quả là rất thông minh.” Trương Hữu Nhiên lắc nhẹ đầu cuối xuống cười thỏa mãn.
“Mày biết gì về chuyện này?”
Doãn Thiên im lặng nhìn hắn một lúc sau khi kết thúc câu hỏi, Trương Hữu Nhiên giọng bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn lúc nảy.
“Chẳng lẽ mày không nhận ra, Death đang cố giải tỏa suy nghĩ bị chèn ép bởi một người nào đó. Nên mới dùng màu trắng tượng trưng cho mình sao?”
“Tóc người là thứ sinh ra của tự nhiên, cho dù cả trăm năm cũng không thể phân hủy, màu trắng lại chỉ nhuộm lên một phần của tóc nạn nhân.” Doãn Thiên nhếch môi giải thích.
“Mang ơn người khác tất nhiên là phải làm gì đó để trả ơn rồi, tao không biết kẻ sau lưng Death mục đích của hắn thật sự là gì. Nhưng vẫn muốn nhắc mày, niềm vui thoả mãn giết chóc mãi là bất diệt.”
Trương Hữu Nhiên nói xong nét mặt lại trở nên biến thái, nhìn Doãn Thiên với ánh mắt cảnh cáo. Xong đứng lên khỏi ghế và theo nhân viên cảnh sát đi về khu phòng giam của mình, trước khi ra khỏi cũng không quên gửi lời chúc may mắn đến cho Doãn Thiên.
Ái Nhi sau khi ngủ một giấc thật ngon lành trên chiếc giường Doãn Thiên vừa đặt mua thì mới biết anh đi đâu mất tiêu từ sáng sớm. Trong nhà chỉ còn lại cô, đang bận tay làm ít điểm tâm sáng thì tiếng xe Doãn Thiên chạy về.
“Anh đi đâu về vậy?” miệng cô còn ngậm miếng bánh mì lên tiếng hỏi.
“Đi xác minh một số chuyện mà anh đã suy luận.”
Doãn Thiên bước đến sofa lấy laptop ra dường như đang truy cập vào gì đó trong máy, xong một lúc sau anh để lên bàn. Giọng nói khá quen tai của người mà anh thường liên lạc với FBI bên Hoa Kì cất lên.
“Hello Genius, it”s rare for you to remember me.” (Xin chào Genius, thật hiếm khi anh nhớ tôi)
“Tôi muốn có tên danh sách tất cả thành viên quản lý an ninh của trại giam Edinburgh ở Indiana.” Doãn Thiên lạnh lùng vào thẳng vấn đề.
Ái Nhi tò mò dừng lại việc nấu điểm tâm bước nhanh đến ngồi bên cạnh Doãn Thiên xem cuộc nói chuyện giữa hai người, bất ngờ người trong camera lại tỏ ra chút e ngại khi nhắc đến chủ đề trước mặt cô.
“Tôi sẽ bảo đảm vấn đề tuyệt mật, đây là bạn gái tôi.” Doãn Thiên lên tiếng.
“Có 8 thành viên FBI chuyên môn phụ trách thây phiên quan sát khu vực trại giam, 6 security canh giữ, 13 cộng tác cảnh sát Hoa Kì thường trực và 9 bảo vệ kiểm duyệt hệ thống.”
“Gửi tất cả thông tin qua cho tôi.” Doãn Thiên nói xong đóng laptop lại bước thẳng lên phòng với vẻ mặt lạnh lùng, trầm lắng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!