Đừng Lo, Anh Vẫn Bên Em
Chương 54: Cái tên đặc biệt
Đồng hồ hiện tại chỉ mới gần 3h sáng, Ái Nhi bỗng bị đánh thức bởi tiếng lách cách của viên phấn phát ra bên ngoài phòng. Tò mò mở cửa, bước khẽ chân theo tiếng động đó đi lên trên tầng thượng biệt thự. Tiếng động mỗi lúc một rõ hơn.
Đêm tối dường như che khuất tầm nhìn của Ái Nhi, nhưng cũng vừa đủ để cho cô thấy được Doãn Thiên đang ngồi khom lưng quay về phía cô. Tay vẫn đang vẽ gì đó lên nền gạch, nét mặt lạnh lùng cùng vẻ đẹp nam thần của anh có lúc mờ, lúc lại được soi rõ bởi ánh trăng. Một cảnh tượng mà chắc chắn không một cô gái nào rời mắt được.
“Nhìn đủ rồi chứ, anh làm em thức sao?”
Bỗng nhiên giọng anh cất lên khiến Ái Nhi đỏ mặt im lặng, thì ra nảy giờ cô đứng nhìn trộm Doãn Thiên biết cả rồi. Hít một hơi thật sâu cố lấy lại bình tĩnh, cô nhẹ nhàng đi ra lên tiếng gạt chủ đề này sang một bên. Cô nhìn những hình anh vẽ bằng phấn bên dưới chân mình.
“Những hình này là…?”
Doãn Thiên im lặng nhìn sang nơi khác, ánh tối cộng thêm sự buồn ngủ hiện rõ trên khuôn mặt của Ái Nhi. Nheo mắt một lúc cô mới ngạc nhiên vì đó chính là bản sơ đồ, hoạ nét đầy đủ những chi tiết trại giam mà ông Amory gì đó đã gửi lúc sáng hôm qua.
Đúng là bộ não của thiên tài, nhớ tất cả những chi tiết dù nhỏ nhất trong một lần nhìn vào. Mà vẽ cũng rất đẹp, tuy không mang nét tinh tế như các họa sĩ nhưng cũng đủ gọi là có hoa tay.
“Em ngủ đi, ở đây đêm xuống lạnh lắm.”
Câu nói của Doãn Thiên bỗng làm cho Ái Nhi có chút hụt hẫng, lại vô tình lôi cô vào chủ đề ngay trước mặt. Choàng tay qua ôm lấy anh từ sau lưng, tò mò nhưng cô vẫn nhắm mắt im lặng, hiểu ý nên anh đưa tay giữ chặt vòng ôm nhẹ nhàng mỉm cười.
“Anh chỉ đang suy nghĩ về vụ án chiếc vali, hung thủ quá tinh vi thôi.”
“Những hình vẽ dưới chân em là sơ đồ trại giam Edinburgh, không liên quan gì đến vụ án chiếc vali kia cả. Còn nữa, với tính cách ngạo mạn của anh, thì không có chuyện khen bất cứ cách thức phạm tội dù tinh vi thế nào đi nữa. Chứng tỏ anh đang tìm lý do che giấu cho suy nghĩ của mình chứ không hề nói thật nên mới lộ ra sơ hở này.”
Ái Nhi vẫn trầm tư nêu rõ ý nghĩ hiện có, không hề biết gương mặt Doãn Thiên đang khá bất ngờ trước những câu mình vừa nói. Một chuyên gia tâm lý tội phạm như Doãn Thiên lần đầu tiên bị người khác dùng cách quan sát tâm lý nắm bắt được suy nghĩ của mình, nên ngoài cứng họng ra thì anh chẳng biết nên làm thế nào cả.
“Có tiến bộ nhiều đấy ngốc.”
Cái thở dài kèm theo lời khen chua chát dành cho Ái Nhi từ anh, khiến cho cô cảm thấy anh lúc này thật đáng yêu làm sao. Sau đó tiếp tục đưa ánh mắt mang tính chất lấy lời khai mà cảnh sát thường dùng lườm sang Doãn Thiên.
“Anh phản ứng như thế không có nghĩa là mình nói dối, Death là trung gian của vụ án vali và cũng liên quan đến vụ vượt ngục.”
Gương mặt anh bỗng trở lại trầm lắng, lạnh lùng bình thản trả lời Ái Nhi. Kéo tay cô ngồi xuống đất theo hướng đối diện hình vẽ, Doãn Thiên tiếp tục cầm viên phấn lên ghi rõ những câu hỏi nghi vấn chưa thể giải đáp lên từng chổ một.
“Em nhìn thử xem, với hệ thống quản lý khu vực hoàn toàn khép kính như thế này, thì bộ phận nào dễ trợ giúp Death thoát ra nhất?”
“Khả năng là từ lực lượng FBI, đảm nhiệm an ninh trại giam, nên quyền hành chắc cũng sẽ cao nhất trong các bộ phận.”
Ái Nhi quan sát một lúc xong gãi đầu, vì trên hình vẽ Doãn Thiên có ghi rõ ràng nguồn gốc của các thành viên. Đa số không cùng trách nhiệm, có nhân viên cảnh sát khu vực, thành viên FBI cũng như Security và bảo vệ canh gác.
“Đúng, chính phủ không dùng cùng một bộ phận thống nhất mà tụ tập mỗi ngành, mỗi sở trường khác nhau tạo thành hệ thiết lặp riêng. Cũng giống như trong ngân hàng, những hồ sơ có họ hàng gần nhau, hoặc cùng huyết thống trong gia đình điều không được làm chung một tổ. Đề phòng việc cấu kết âm mưu tham nhũng.”
“Đúng là bí mật khắc khe, giờ em mới mở rộng tầm mắt bởi những việc tưởng chừng đơn giản. Không ngờ lại phức tạp đến như vậy.”
Doãn Thiên bắt đầu ghi danh sách tên bên cạnh sơ đồ, tuy Ái Nhi không hiểu lắm nhưng tốc độ của bàn tay anh đang chứng minh là hoàn toàn nhớ rõ. Bỗng nhiên cô tròn xoe mắt ngước lên nhìn anh bởi vì đến tên ở vị trí thứ 8, có vẻ Doãn Thiên hơi khựng lại một chút đi kèm theo nét mặt khó chịu.
“Little Nana.”
Ái Nhi giọng thốt lên trong sự bất ngờ khi tên của Tiểu Ngạn lại được Doãn Thiên đề cập đến, hơn nữa còn đặt trong ngoặc. Tuy không thiện cảm với cô ta nhưng phải gật đầu trong sự ngưỡng mộ, vì rằng xoay quanh phó giáo sư Genius điều là những thiên tài hiếm có. Có lẽ dấu ngoặc đó là cấp bậc đặc biệt, hoặc ít ra cũng là trưởng đội của 7 thành viên FBI còn lại.
“Chắc Tiểu Văn rất tự hào về em gái mình nhỉ?”
“Đừng để cậu ta biết Tiểu Ngạn có tên trong danh sách bảo mật này.”
Doãn Thiên nhắm mắt lại suy tư một lúc khá lâu xong mới mở miệng lên tiếng dặn dò Ái Nhi, còn cô lại thắc mắc vì khi nhận soạn thảo sơ đồ thì Tiểu Văn cũng xem chung mà, cần gì phải giấu. Nhưng xem ra thái độ hiện tại của anh không phải đơn giản, chẳng lẽ liên quan gì đến suy luận của Doãn Thiên.
“Danh sách này thật chất không nằm trong sơ đồ em soạn, những tên đó chỉ là quản ngục và vài tân binh không đáng chú ý.”
“Tại sao anh lại giấu Tiểu Văn?” Ái Nhi nheo mắt.
“Tiểu Văn thật chất không vui vẻ như bề ngoài thường thể hiện, chẳng qua anh không muốn để cậu ta biết được em gái mình đang trong sự nghi ngờ của anh. Khi nào xác minh xong nói cũng được.”
“Nghi ngờ sao…?” cô hỏi.
Doãn Thiên lạnh lùng đứng lên sau câu nói vừa rồi, đưa bàn tay ra trước mặt Ái Nhi ra hiệu để anh kéo cô ngồi dậy. Khẽ hôn lên môi cô, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Đi ngủ thôi ngốc.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!