Đừng Lo, Anh Vẫn Bên Em
Chương 55
“Tôi cầu xin anh, hãy thả tôi ra đi mà.”
Giọng yếu ớt của một cô gái trẻ mặt mũi bầm tím và trên người đầy những vết thương đang rỉ máu, hai tay bị khoá giữ chặt bởi dây xích được đóng sâu vào vách tường chắc chắn.
“Lúc này nhìn em thật quyến rủ.”
Death đang đứng nhếch môi cười biến thái, áp mặt vào làn da đang bị thương của cô gái và cất tiếng nói nhẹ nhàng như vừa thưởng thức được một món ăn khoái khẩu. Bỗng nhiên bất ngờ hắn đưa tay lên bóp chặt vào eo cô quát lớn, máu trên người lại bắt đầu rỉ ra nhiều hơn.
“Rốt cuộc tôi cũng chỉ là quân cờ của em có phải vậy không hã?”
“Aaaaaa.”
Những giọt nước mắt của người con gái đang bị Death hành hạ nổi đau thể xác, lẫn tâm lý đã 2 ngày qua thật sự sống không bằng chết. Biết là chẳng thể tìm kiếm được chút hi vọng sống nào tiếp tục, trong vô thức cô đã cố gắng cắn lưỡi tự tử.
“Em có biết anh yêu em lắm không, anh không thua thằng khốn Genius đó.”
Tay Death càng dùng sức, thái độ càng lúc càng điên cuồng trút giận lên người nạn nhân xấu số khiến cô gái cũng chưa kịp cắn lưỡi đã như muốn chết đi sống lại. Không còn cách nào khác, cô gái chỉ biết ngước mắt lên nhìn Death với sự phẫn nộ.
“Ngươi là tên khùng điên, biến thái.”
“Anh đã mong chúng ta là một đôi, tại sao em lại muốn có được Genius, nó quan trọng trong tim em vậy sao?”
Cô gái dường như đã kiệt sức bởi sự trút giận lên người mình của Death, nên tiếng nói đã khàn đi rõ. Đôi mắt dần dần nhắm lại và chỉ cố gắng thì thầm đủ nghe trước khi cô bất tĩnh.
“Tôi..không biết Genius là ai cả.”
“Nói dối, trong tim em luôn là Genius, anh sẽ chứng minh điều đó.”
Nói xong Death mới chịu buông tay ra khỏi eo nạn nhân, nền gạch vẫn còn ướt vì những giọt máu đang nhiễu xuống. Hắn nheo mắt ôm đầu quỵ xuống như đang rất đau đớn, một lúc sau mới chịu đứng lên bình tĩnh và nhìn cô gái vừa bị hắn làm cho bất tĩnh chằm chằm.
“Trong tim em luôn là Genius, anh sẽ xem phải không?”
Nói về tình hình bên biệt thự của Doãn Thiên, trên sàn dưới chiếc ghế sofa phòng khách là tiếng lăn lóc của những chai sữa đã được anh uống sạch. Anh đang cùng Thiết Tiểu Văn lướt dạo xem lại chi tiết từng vụ án liên quan đến Death ở Hoa Kì 5 năm trước, bởi Doãn Thiên dường như cho rằng không đơn thuần nó chỉ là bọc phát bởi tâm lý khác thường, mà khi liên kết lại sẽ có thông điệp gì đó từ Death.
“Ôi trời, hai anh đẹp trai bao nhiêu thì xấu tính bấy nhiêu, bừa bộn không chịu nổi.”
Tiếng của Ái Nhi từ ngoài cửa nhìn vào cảnh tượng bên trong mà chỉ biết lắc đầu ngao ngán, phải chi nếu trong khung cảnh nào khác thì thật hai soái ca nam thần bảnh bao kia đúng là một bức tranh đẹp cho các cô gái khác nhìn trộm rồi. Từ từ nheo mắt bước đến gần, tự nhiên giọng của Doãn Thiên cất lên khiến cô phải dừng chân.
“Cẩn thận, cách em 2 bước chân là miếng thủy tinh còn sót lại của chiếc ly mà Tiểu Văn sơ ý làm bể. Nếu dặm phải tỷ lệ vào mạch máu là 85%, rất cao đấy.
“Trời, lại còn không dọn mà ngồi đó ung dung phân tích, anh còn gì bá đạo hơn nữa không hã Doãn Thiên.”
Ái Nhi nhìn xuống sàn nhà, nheo mắt tìm miếng thủy tinh mà anh vừa nói. Lên tiếng tỏ ý không hài lòng trách anh,xong cẩn thận gói lại mang ra ngoài vứt vào thùng rác,mới bước vào đến gần lườm mắt cả hai người. Nhưng hơi hụt hẫng bởi không ai quan tâm đến cô, chỉ chú ý về những bài báo tin tức cũng như hồ sơ phạm tội cũ còn sót lại của Death.
“Doãn Thiên, cậu đến đây xem! “
Tiểu Văn bất ngờ mở to mắt ra như phát hiện vấn đề gì đó, Doãn Thiên có vẻ chỉ mong chờ điều này nên chỉ vừa được gọi thì nhanh chóng đứng lên khỏi ghế sofa bước thật nhanh đến chổ Tiểu Văn đang đặt laptop.
“Chuyện gì?”
Giọng anh lạnh lùng lên tiếng hỏi, nhìn theo hướng ánh mắt Tiểu Văn đang chăm chăm vào màn hình. Thì ra bên trong là những tấm ảnh nạn nhân được chụp tại hiện trường sau mỗi lần Death ra tay gây án, đa số thi thể tất cả điều không còn toàn vẹn.
“Cậu xem đi, dường như những phần Death lấy đi mỗi khi sát hại nạn nhân trong từng vụ án rất khác nhau, theo một trình tự từ đầu xuống chân.” Tiểu Văn nheo mắt.
“Thông thường những tên biến thái sẽ bị đả kích tâm lý khi nhìn thấy hoặc chịu ảnh hưởng gián tiếp nào đó bởi đặc điểm hay lời nói và cử chỉ của nạn nhân, cách thức gây án sẽ dần tinh vi hơn ban đầu. Nhưng với Death thì quả thật là một ngoại lệ cực kì hiếm gặp trong tâm lý học.”
Ái Nhi bên cạnh cũng không ngừng bị hai người bọn họ kích thích sự tò mò, liền đến đứng nép sau lưng Doãn Thiên đưa mắt vào xem. Khẽ rùng mình, bởi toàn những hình ảnh máu me ghê rợn mà trước nay cô luôn nghĩ rằng chỉ có trong phim kinh dị. Những thi thể bị đứt đôi hoặc thiếu mất nội tạng, thậm chí không còn đầu để nhận dạng.
“Đúng, nhưng riêng một kẻ thông minh ngang ngửa với cậu thì tại sao cách thức gây án càng lúc càng cẩu thả và mang tính chất để lại manh mối điều tra chứ?”
Sau câu hỏi đó của Tiểu Văn, thì cả ba gương mặt điều trầm tư trong những suy nghĩ của riêng mình. Doãn Thiên đột nhiên quay lưng lạnh lùng bước thẳng lên phòng, kèm theo đó vỏn vẹn một câu.
“Không phải hắn không còn tinh vi, mà phần Death bị bắt chính là một phần trong kế hoạch của ai đó.”
Tiểu Văn và Ái Nhi chỉ biết thắc mắc vì thái độ kì lạ của Doãn Thiên, một lúc sau tiếng chuông điện thoại từ trong túi Tiểu Văn reo lên. Bình thản nhấc máy alo, nhưng chỉ vài giây sau đó là một gương mặt vô cùng nghiêm túc thể hiện rõ từng nét đó đem lai cho cô sự hiếu kì không nhỏ.
“Sao chứ, nạn nhân bị móc tim à?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!