Hoang Đảo Chúa Tể
Chương 115: Sinh nghi(1)
-Ân…Dĩnh nhi,ta muốn hung hăng làm ngươi tiểu huyệt…,tiểu huyệt của ngươi làm bao nhiêu lần cũng không đủ….
-A…a…,cho ta…mau a…A a.
-Dĩnh nhi…A…a.
-A…aaa…ngươi là…là ai…
Dĩnh Bảo từ trong mơ đột nhiên tỉnh lại,trước mắt là một mảnh tối đen căn phòng,nàng đã ở trêи đảo được mấy ngày,dạo gần đây không biết là thế nào,nguyên bản đã đến tuổi tác thành thục nữ nhân,hiện tại chính xác là 37 tuổi,vậy mà nàng đối với ham muốn ȶìиɦ ɖu͙ƈ trong mấy ngày này đột nhiên tăng cao,Dĩnh Bảo cho rằng có lẽ là do cơ thể nàng thất thường một chút,nào ngờ tình trạng này ngày càng nghiêm trọng,thậm chí nằm mơ cũng có thể nghĩ đến chuyện nam nữ ân ái.
Đáng sợ chính là trong mộng Dĩnh Bảo nàng nằm mơ đến chính mình hình ảnh bị một nam nhân hãm hϊế͙p͙,nàng chẳng những không có làm đến kháng cự mà còn rất hưởng ứng đây,hơn nữa mỗi lần nàng sắp đạt đến cao trào cũng chính là lúc nam nhân đó biến mất,có làm thế nào cũng không thể nhìn rõ mặt hắn.
Dĩnh Bảo mồ hôi đầm đìa,nhớ tới vừa rồi kịch liệt trong mộng cùng mấy ngày nay phát sinh sự tình,trong lòng sinh ra sợ hãi.
-Như thế nào ta ngày càng ɖâʍ đãng,đến trong mơ cũng biến thái như vậy,càng mơ càng sinh ra ȶìиɦ ɖu͙ƈ…thật sự là rất mắc cỡ.
-Rốt cục là chuyện gì đang xảy ra,ta thật sự là cái ɖâʍ đãng nữ nhân,không,sẽ không…
Nghĩ là như vậy,Dĩnh Bảo quay sang bật đèn ngủ,nhìn đến Nhiệt Ba đang ngủ say,chính nàng thở dài một hơi.Tay phải của nàng đột nhiên theo phản ứng mà hướng về nơi riêng tư sờ soạng,vừa mới giấc mộng như vậy càng là khiến nàng khát vọng càng nhiều.
-A…a…A…
Mà bên này Băng Băng cùng Dương Mịch thông qua camera nhỏ gắn trêи vách tường,tường tận nhìn lấy hết Dĩnh Bảo xấu hổ thầm kín một mặt.
Băng Băng nhếch miệng một cái,quay sang Dương Mịch nhìn.
-Xem ra là dược liệu chúng ta bỏ thêm vào đồ ăn của Dĩnh Bảo đã bắt đầu phát tác.
-Hì hì,ta thật mong chờ biểu cảm của Ảnh Bảo đây.
Dương Mịch nhìn về màn hình bên trong Dĩnh Bảo,môi đỏ cong lên một cái,sau đó tắt đi máy tính,đứng dậy đi ra khỏi phòng.
……
Dĩnh Bảo nàng khó có thể chịu được đứt quãng mùi vị,bởi vậy mở rộng ra hai chân,hai tay không ngừng xoa nắn hột ɭε,một mặt cẩn thận,nhắm chặt hai mắt,cố gắng áp lực âm thanh rêи rỉ từ trong miệng xuống bé nhất có thể.Trong đầu,cố tưởng tượng ra hình ảnh nam nhân thần bí kia,càng tưởng tượng nàng là càng kịch liệt dùng ngón tay hoạt động.
-Ảnh Bảo,cô còn thức không?.
Triệu Lệ Dĩnh một lần nữa tỉnh táo,bên ngoài cửa truyền đến Dương Mịch âm thanh làm nàng ɖu͙ƈ niệm toàn bộ biến mất,xấu hổ vô cùng Dĩnh Bảo lập tức dừng lại ȶɦủ ɖâʍ,thu liễm ȶìиɦ ɖu͙ƈ ham muốn chuẩn bị đi ra mở cửa.
Ai ngờ bên ngoài Dương Mịch giọng nói lại vang lên.
-Ta nghe bên trong có âm thanh lạ,ngươi là ngủ không ngon sao Ảnh Bảo?.
Dĩnh Bảo trong đầu giật mình một cái,nghĩ đến thật chẳng lẽ mình rêи đến lớn như vậy,xấu hổ sự tình để cho Dương Mịch phát hiện,không…tuyệt đối không thể,nếu là rêи lớn như vậy Nhiệt Ba nhất định phải có động tĩnh xảy ra,khả năng là ta suy nghĩ nhiều,đúng chắc chắn là như vậy.Nhưng chung quy lại vẫn nên là ra ngoài giải thích một chút,tránh Dương Mịch đoán ra một hai.
-Dương Mịch,ta còn chưa có ngủ,chờ ta một lát.
Nói xong lập tức nàng chỉnh đốn lại lộn xộn,đi ra mở cửa.
Dĩnh Bảo vừa nhìn đến Dương Mịch ánh mắt dò xét lập tức có ý định né tránh,nhưng nghĩ lại sẽ khiến cho Dương Mịch sinh nghi,vậy nên chính diện đối mặt nàng.
-Thế nào,có gì không ổn sao?.
Dương Mịch tỏ vẻ quan tâm,đưa tay lên trán Dĩnh Bảo quệt một cái,rồi lại đặt lên trán chính mình.
-Vừa rồi ta đi vệ sinh ngang qua,thấy bên trong phòng có âm thanh,là ngươi bị bệnh nên mới không ngủ được,đầu thật nóng đâu này.
Dĩnh Bảo nghe xong lời Dương Mịch nói,trong lòng càng là xấu hổ không thôi,nhưng bên ngoài cố gắng tỏ ra bình thản với Dương Mịch hết sức.
-Là…A…ta có chút mệt mỏi,vừa rồi có lẽ gặp ác mộng.
-Ngươi là gặp ác mộng sao?.
-Hô…không có gì,thật cảm ơn ngươi Dương Mịch,nguyên nhân có lẽ là do ta chưa quen cuộc sống ở đây.
-Thật là như vậy?
Dĩnh Bảo ngắt một cái nói với Dương Mịch.
-Chính là như vậy,ngoại trừ gặp ác mộng Dương Mịch ngươi cho là ta thế nào đây.
Dương Mịch không nói gì thêm,che miệng cười,an ủi Dĩnh Bảo thêm vài câu rồi quay lại phòng của mình.
Sau khi vào phòng, nàng trực tiếp cởi sạch quần áo,cứ thế theo một đường thẳng quỳ bò tiến đến trêи giường.Dương Mịch bĩu môi nhìn Kim Thần đang nhún nhảy phía trêи côn thịt Dương Kỳ nói.
-Lão công,ngày mai anh không thể chọn hình tượng đẹp mắt một chút sao,nhất định là mập mạp như vậy.
Băng Băng:Hì hì,Dương Mịch ta thấy hình tượng đó của lão công cũng không làm sao cả,ta còn có chút chờ mong đâu này.
-Băng tỷ,xem ra ngươi cũng thật biến thái nha.
Dương Kỳ bình thản cười hắc hắc hướng về phía Băng Băng cùng Dương Mịch nói ra.
-Là chính các ngươi đề nghị,hình tượng càng xấu càng tốt,hắc hắc giờ lại muốn đổi ý.
Dương Mịch khóe miệng giật một cái.
-Là do Nhiệt Ba nha,ây da chủ nhân chúng ta yêu cầu là hình tượng xấu xí chứ đâu có yêu cầu thêm là mập mạp đâu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!