Gọi Hồn - Chương 26: Rơi xuống núi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Gọi Hồn


Chương 26: Rơi xuống núi


“Cho dù bố mày chết, cũng phải kéo theo bọn mày làm cái đệm lương!”

Tiếng rống giận dữ của tôi, cộng thêm hàng động không muốn sống, thật sự đã khiến cho thằng nhãi kia sợ hãi không hề nhẹ, gã ta vừa hoảng hốt lo sợ hét lớn lên, vừa vung cây gậy sắt trong tay đập vào sau lưng tôi.

Lưng tôi đau đến mức phải nhe răng trợn mắt, có điều trong đầu cũng chỉ có một ý nghĩ trong đầu, chính là liều mạng muốn đẩy ngã gã ta rơi xuống vách núi.

Hai ba giây qua đi, tôi đã cảm giác được sắc lực toàn thân ngày càng nhỏ, nhất là sau lưng sau khi nhận một cú đánh nặng nề cùng dùng không bao nhiêu sức lực nữa.

Còn đùi phải của tên sát thủ bị tôi ôm ngang người vẫn giẫm chặt trêи mặt đất, sau khi bị trượt ra ngoài một mét, nhìn thấy sắp tới bên cạnh vách núi, bị bị gã ta sống chết gắng sức chống lại.

Sau đó tên sát thủ khác chạy tới, đồng thời vung gậy sắt trong tay hung hăng quật vào người của tôi, trong miệng liên tục gào thét: “Thằng nhãi mày buông tay, nếu không ông mày sẽ lập tức đánh cho mày tàn phế!”

Vào lúc tôi nghe thấy lời đe dọa đầy dối trá của tên sát thủ kia, cho dù tôi lập tức buông tay bọn họ đồng thời cũng sẽ không bao giờ bỏ qua cho tôi.

Nhưng hai tay của tôi lại không còn sức lực nữa, chỉ có thể buông thắt lưng của tên sát thủ ra, sau đó gắt gao bảo vệ đầu của chính mình, thân thể vô lực trượt xuống bên chân tên sát thủ, vẫn không nhúc nhích.

Tôi cảm giác xương cốt toàn thân đều như muốn rời ra, đều đến ngũ tạng lục phủ đều đã thay đổi vị trí hết rồi, từng mùi máu tươi bốc lên chảy xuống từ trong miệng của tôi, có thể một giây sau đó sẽ bị hai tên sát thủ đánh chết tươi.

Ở phía sau, khóe mắt mơ hồ của tôi liếc qua dì Hồ đang vùng vẫy đứng lên từ mặt đất, dây thừng trêи chân dì ấy không biết được cởi mở từ lúc nào, có điều hai tay vẫn bị trói với nhau như cũ.

Tôi lờ mờ nhìn thấy dì Hồ mỉm cười với tôi, sau đó nhanh chóng nhào tới đánh tên sát thủ bên cạnh tôi.

Vốn ban đầu chỗ chúng tôi cách không xa, cộng thêm toàn bộ tinh thần của tên sát thủ kia đều đặt ở người của tôi, cho nên không có một chút phòng bị với dì Hồ đang xông tới.

Sát thủ bất ngờ bị người ta đụng mạnh tới, thân thể không chút khống chế được mà bổ nhào sang một bên, xuất phát từ bản năng con người, gã ta vô thức đưa tay kéo ra, không ngờ ngón tay đúng lúc bị dây thường trêи tay của dì Hồ trói chặt lại.

Tôi nhìn thấy tên sát thủ kia vừa mới tiến sát về phía vách đá, mà gã ta lại bị dây thừng trói chặt tay không tha.

“Không, tôi không muốn chết…” Tên sát thủ cố gắng kéo lại nhưng hoàn toàn vô ích.

Thoáng cái dưới chân dì Hồ đứng không vững, bị tên sát thủ kéo cùng xuống vách núi…

“Không… không được… dì Hồ…”

Tuy rằng trong miệng của tôi đều là máu nhưng tiếng hét lên vẫn lớn như thường…

Đột nhiên có biến cố, tên sát thủ đang nện tôi cũng sợ hãi không nhẹ, gã ta chỉ mới quay đầu nhìn thấy đồng bọn ngã xuống vách núi, sắc mặt lập tức vô cùng trắng bệch, sau đó giống như con chuột bị giẫm phải đuôi, điên cuồng nhảy tới bên sườn trong đường núi.

Tôi không thể chấp nhận được chuyện dì Hồ rơi xuống vách núi là sự thật, cảm thấy đầu tôi như đất trời nghiêng ngã, thân thể mềm nhũn gục bên vách núi không thể nào đứng lên được.

Lúc này tên sát thủ cũng bình tĩnh, cúi người nắm lấy nắm cá chân của tôi, kéo thân thể của tôi như muốn ném tôi xuống khe núi.

“Thằng nhãi, tiếp đến là mạng của mày, chết đi! Gắng mà làm bạn với anh em của tao trêи đường âm dương!”

Vào ngay lúc tôi đang chờ chết, lại nghe thấy tiếng hét thảm thiết của tên sát thủ bên cạnh, sau khi mở to mắt lập tức nhìn thấy ông già đúng lúc vặn gãy cổ của gã ta, sau đó trở thành một cái xác vô lực ngã xuống mà trong tay gã ta vẫn còn nắm lấy cổ chân của tôi.

Ông già đỏ mặt tía tai chạy đến mép vách núi, nhưng không thể nào nhìn thấy bóng dáng của dì Hồ ở chỗ nào hết.

“Sư tỷ, đều tại tôi không tốt, là tôi làm hại chị rồi!”

Lúc này ông già đã khóc đến thê thảm, các khớp tay của ông ấy nắm chặt lại vang lên rắc rắc, sau đó xoay người đánh về phía tên sát thủ đã đánh với ông ấy lúc trước.

“Là chúng mày đã hại chết sư tỷ của tao, là bọn mày! Tao muốn giết mày…” Ông già đau buồn căm phẫn giận dữ rống lên rung chuyển cả chín tầng mây, gương mặt dữ tợn khiến cho tên sát thủ kia không ngừng lui về sau.

Thân thể và nội tâm đồng thời đau đớn khiến cho tôi cũng không chống đỡ được nữa, trước mắt trở nên tối sầm, sau đó mất đi ý thức.

Khi tôi tỉnh lại lần nữa thì phát hiện bản thân vậy mà còn sống ở trêи đời này, có điều trước mắt đều mờ mờ, một cái đầu to to không nhìn thấy rõ mặt mũi đang lắc lư trước mặt tôi, sau đó toàn thân đều cảm thấy cơn đau đớn không thể nào hình dung nổi khiến cho tôi không kìm chế được mà nhe răng nhếch mép.

“Nhóc con, cuối cùng cậu cũng tỉnh, nếu còn giả vờ ngủ nữa, tôi lập tức chặt cậu thành ba khúc rồi đi gói bánh bao đó!” Một giọng nói nghe mà thấy ghét vô cùng truyền vào tai của tôi.

Một lát sau, tôi mới miễn cưỡng thích ứng được tia sáng ở trong phòng, gương mặt đáng ghét của ông già theo đó mà xuất hiện trong mắt của tôi.

Phản ứng đầu tiên của tôi chính là nắm tay rất chặt, một giây sau bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh dì Hồ rơi xuống núi.

“Bây giờ dì Hồ thế nào rồi? Có phải đã…” Câu tiếp theo tôi không có can đảm hỏi tiếp nữa.

Ông già nghe xong bất đắc dĩ thở dài, sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi.

Tôi không biết lấy sức lực từ đâu mà nắm chặt lấy tay áo của ông già: “Nhanh nói cho tôi biết đi, xin ông đó nói cho tôi rốt cuộc dì Hồ thế nào rồi?”

Cánh tay của ông già khe khẽ run lên rồi quăng tay của tôi ra, sau đó dữ tợn quát với tôi: “Nếu không phải cậu con mẹ nó vô dụng, không trông chừng sư tỷ cho tốt, khiến chị ấy rớt xuống vách núi.”

Nghe xong lời của ông già, lòng tôi tê rần, thấp thỏm và phun ra một ngụm máu, cuối cùng tôi như kẻ điên vùng vẫy đứng dậy xuống giường, bất chấp sự đau đớn trêи người, chỉ vào mũi của ông già mà mắng to: “Lão già kia ông còn oán trách tôi hả, nếu như không phải ông đánh dì Hồ bị thương, làm sao chúng tôi mất đi khả năng bảo vệ chính mình chứ? Làm sao có thể để hai kẻ sát thủ kia bức đến đường cùng chứ? Dù sao bây giờ dì Hồ chết rồi, mục đích của ông cũng đạt được rồi, tôi liều mạng với lão già ông!” Nói rồi tôi lập tức muốn kéo quần áo của ông già, lại bị ông ấy đè xuống giường.

“Nhóc con, mày điên rồi phải không?”

“Tôi mặc kệ, tôi muốn giết chết ông!”

“Bình tĩnh một chút, sư tỷ không chết, có điều…”

Nghe thấy dì Hồ không chết, tôi lập tức bình tĩnh lại một chút, thế nhưng câu nói tiếp theo của ông già, khiến cho tôi mất mát lần nữa.

“Có điều sư tỷ mất tích rồi.”Ông già bất đắc dĩ nói hết câu, còn tôi cứ như kẻ mất hồn sững sờ ngay tại chỗ, sau đó ông ấy kể lại cho tôi biết chuyện xảy ra sau đó.

Hóa ra ông già giải quyết xong tên sát thủ cuối cùng thì nhìn thấy tôi đã hôn mê bất tỉnh rồi, ông ấy không còn cách nào khác đưa tôi quay trở về cửa hàng bánh bao, chờ đến hôm sau mới chạy đến sườn núi tìm kiếm thi thể của dì Hồ, nhưng chỉ thấy xác chết rớt xuống của tên sát thủ kia đã biến thành đống thịt nát, hoàn toàn không tìm được một chút dấu vết nào mà dì Hồ ngã xuống.

Mới đầu ông già thậm chí còn nghi ngờ thi thể của dì Hồ đã bị sói hoang tha đi, có điều ngẫm nghĩ lại thì cũng loại trừ khả năng này, bởi vì xác chết của tên sát thủ kia vẫn còn rất toàn vẹn, không hề có dấu vết di chuyển, như vậy cũng chỉ có một khả năng, sau khi dì Hồ rớt xuống khỏi vách núi cũng chưa chết, chỉ là không biết bây giờ dì ấy rốt cuộc đã đi đến chỗ nào rồi…

Trương Hằng không đáp mà chỉ cười cười gian tà, tôi thấy ánh mắt ông ta ngập tràn mùi vị chết chóc, trong lòng không khỏi lo lắng, chẳng lẽ ông ta định giết dì Hồ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN