Gọi Hồn - Chương 28: Mã gia trang
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Gọi Hồn


Chương 28: Mã gia trang


Để giải quyết được việc linh hồn lang thang nói thì có vẻ phức tạp, nhưng làm lại rất đơn giản, chỉ cần chuẩn bị sẵn một lá bùa là được. Tất nhiên những việc này đều liên quan đến nhóm người thần bí Ma Can Tử, thế nên những thứ bí mật hơn nữa cũng không thể dò hỏi ra, bởi vì ngay cả A Uy và Thái Phụng cũng không biết.

Dạo này ông già có ra ngoài một vài lần, mỗi lần ông già đều sẽ tung ra nhiều thủ đoạn bịp bợm để dày vò tôi, như kiểu lấy sống dao chẻ củi, nhảy lò cò trong nước, thổi lò lửa… làm cho tôi khổ không tả nổi.

Sau đó dựa theo điều kiện của tôi, ông già còn dạy cho tôi một ít kiến thức thông thường, bắt tôi mỗi đêm đi ngủ đều phải tháo một vài khớp xương ra, ngày mai thức dậy thì tự nối lại.

Ông già tự mình chỉ điểm cho tôi như thế làm cho gấu chó lớn A Uy rất chi là hâm mộ, cuối cùng tôi tức quá không còn cách nào khác, liền bảo cậu ta giỏi thì cứ thử tháo vài khớp xương ra mà xem, lúc này mới ngăn được cái miệng chó suốt ngày lải nhải của cậu ta.

Cho dù là khổ sở hay mệt mỏi, tôi cũng không hề nói một câu oán thán trước mặt ông già, cùng lắm thì cũng chỉ dám mắng chửi trong lòng mấy câu, bởi vì tôi biết ông ấy đang tận lực huấn luyện tôi.

Tháng sau vào một ngày nọ, anh em trong nhóm đưa đến một tin tức, ông già không nhiều lời liền mang theo tôi, gấu chó lớn A Uy và Thái Phụng đi bộ đến chỗ núi sâu.

Chuyến đi này của chúng tôi ước chừng khoảng năm ngày, vẫn tưởng là Thái Phụng, người có vóc dáng nhỏ bé nhất sẽ nhanh chóng kiệt sức, ai ngờ sức của cô ấy còn dồi dào hơn cả một đứa từ nhỏ đã sống trong rừng như tôi đây.

Lúc chúng tôi nghỉ ngơi, Thái Phụng bắt được một con heo rừng nhỏ, làm cho tôi ngạc nhiên đến mức suýt rớt cả cằm.

Phải biết rằng ở trong rừng thì heo rừng còn khó đối phó hơn cả chó sói, bọn chúng không chỉ da thô thịt dày mà con hung hăng lạ thường, không chú ý một chút sẽ bị răng nanh của chúng xé bụng.

Mà một con heo rừng con bình thường cũng sẽ phải theo sau heo mẹ để kiếm ăn, muốn bắt được nó thì trước hết phải khống chế được heo mẹ. Đây vẫn là lần đầu tiên tôi thấy ai đem được một con heo rừng về mà không có một chút vết thương nào như Thái Phụng, chẳng lẽ thân thủ của cô ấy còn lợi hại hơn cả thợ săn sống bao nhiêu năm trong rừng?

Con lợn mà Thải Phụng bắt được đã bị A Uy lột da sau đó đem đi nướng, bây giờ nó đã trở thành heo sữa quay, mùi thịt làm người ta thèm thuồng đó làm tôi chảy nước miếng. Nhưng cuối cùng nó lại bị ông già lén lút cho hết vào trong bụng, đến cả cái đuôi cũng không thèm để lại, tôi và A Uy đang thèm ăn chỉ biết trợn mắt nhìn, còn Thái Phụng đang nhàn nhã ăn trái cây rừng mà cô ấy hái được.

A Uy dẫm chân một cái, sau đó đứng dậy chui vào trong rừng, tôi biết đây là do cậu ta đói quá nên vào rừng săn thú.

Không biết là do A Uy quá xui xẻo, hay do gan quá lớn mà lại chọc phải một con gấu trưởng thành. Cuối cùng cậu ta bị nó đuổi chạy thục mạng ra khỏi rừng, chọc cho Thái Phụng cười không ngớt.

Không còn cách nào khác nên tôi đành phải khép nép thấp giọng đi cầu xin Thái Phụng, bởi vì tôi biết là bản lĩnh của cô ấy cũng không phải dạng vừa.

“Nể mặt Hổ Ca ở đây nên tôi mới đồng ý đó, nhưng nếu là con gấu to đó thì cầu xin cũng vô dụng nhé!”

Cuối cùng Thái Phụng cũng không thể chịu đựng được cái sự quấy rầy của tôi, cô ấy ném cho tôi một cái bánh quy ngô mềm mềm, mới đầu tôi còn tưởng là đưa cho tôi ăn, sau đó mới biết được cái này là mồi để nhử heo rừng, bởi vì ở trong đó có tẩm một ít thuốc mê.

Khi tôi với A Uy đang ngồi gặm thịt heo quay thì lại càng thêm nể phục cô gái Thái Phụng này. Cô ấy không những có vóc dáng đẹp, y thuật cao minh, mà còn vô cùng thông minh!

“Đúng rồi A Uy này, sao cậu lại chọc vào Thái Phụng thế, tôi thấy cô ấy không có cảm tình với cậu cho lắm?” Sau khi no cái bụng tôi kéo A Uy qua một bên, nhỏ giọng hỏi.

Mặt A Uy nhìn cứ như đưa đám, sau đó liếc trộm Thái Phụng, thấy cô ấy không chú ý đến bọn tôi bên này nên mới nhỏ giọng kể khổ: “Năm ngoài lúc tôi ném thiết đĩnh tử, không may ném vỡ một cái thùng gỗ của cô ấy!”

“Chỉ là một cái thùng gỗ thôi mà, cùng lắm thì cậu đền cho cô ấy một cái là xong, phải thù dai như thế sao? Nói sao thì vẫn thấy Thái Phụng không phải là một người hẹp hòi!” Tôi cảm thấy lý do của A Uy có hơi gượng gạo.

Cái mặt bình tĩnh của A Uy hơi nhăn nhó, giơ tay lên rồi vỗ mấy cái lên cái đầu trọc lóc của mình, sau đó cong môi nói nhỏ: “Lúc đó Thái Phụng đang tắm trong thùng gỗ…”

Tôi nghe xong mà suýt chút nữa sặc nước miếng, liên tục ho khan, trong lòng lại không nhịn được mắng chửi: “Phải thế! Đáng đời!”

Sau đó liền tránh xa tên A Uy xui xẻo này.

Nơi mà chúng tôi đến để tìm thi thể lần này là một cái thôn nhỏ tên là Mã gia trang. Mức độ nghèo nàn lạc hậu ở nơi này còn hơn cả ở thôn của chúng tôi.

Diện tích của thôn này thật sự rất nhỏ, nhìn từ xa xa thì chỉ có khoảng mười mấy ngôi nhà, đã thế còn phân bố rời rạc ở chỗ mấy sườn núi. Nếu mà muốn đi sang những nhà ở xung quanh, thì ước chừng cũng phải đi thêm hai ba dặm.

Hầu hết các nhà ở đây đều làm bằng đá, ván gỗ và cỏ tranh. Nhắc đến thì còn có một bãi đất giống như cái sân, cả phía trước mà phía sau căn nhà đều có hàng rào bằng gỗ vây quanh, chủ yếu dùng để nuôi gia súc gia cầm.

Tôi, A Uy và Thái Phụng theo ông già đi về phía trung tâm của thôn. Mặc dù trêи đường có đi qua một vài ngôi nhà, nhưng bọn họ nhìn thấy mấy người chúng tôi từ bên ngoài đến, hoàn toàn không có ai chủ động ra chào hỏi, ngược lại trong mắt họ đều lộ ra một chút đề phòng.

Tôi không hiểu là những người ở đây họ đề phòng cái gì? Dù sao thì ánh mắt đó của họ cũng làm tôi thấy hơi khó chịu, giống như chúng tôi là bọn cướp bóc đi đến thôn của bọn họ vậy.

Ông già bảo bọn tôi không cần nói gì cả, cũng không bắt bọn tôi đi trước hỏi đường, có lẽ là ông ấy đã từng đến nơi này, dáng vẻ của ông ấy giống như là rất quen thuộc với nơi này.

Tôi tùy ý đánh giá xung quanh mấy lần, lại thật sự phát hiện ra một hiện tượng thú vị.

Nói đến việc chuồng heo thông với nhà vệ sinh, thì ở vùng núi này cũng không có gì lạ, dù sao thì thứ con người bài tiết ra cũng sẽ trở thành thức ăn gia súc.

Nhưng chuồng heo ở những nơi khác thường thì sẽ khô ráo, cứ cách một thời gian lại vứt vào đó một ít cỏ khô, đất khô các loại, làm thế thì heo sẽ sống thoải mái hơn, ít bệnh hơn và cũng có lợi cho sinh trưởng.

Mà chuồng heo trong thôn này lại ngược lại, bởi vì bên trong đó khắp nơi đều là bùn đất, trêи người mấy con lợn cũng có đầy bùn đất, đừng nói là khô ráo, đoán chừng là heo muốn nâng được đầu lên còn khó, chỉ để lộ ra người con heo cùng với đầu của nó ở bên ngoài.

Thật sự không biết người trong thôn này đang nuôi heo hay là đang giết heo vậy?

Bốn người chúng tôi đi một hồi, ông già thấy bốn phía đều không có người, lúc này mới lên tiếng hỏi: “Ba đứa nhóc bọn bây đã phát hiện ra điều dị thường gì ở trong thôn chưa?”

Vừa mới dứt lời Thái Phụng đã chu cái miệng nhỏ nhắn ra trả lời: “Vừa dơ, vừa lộn xộn lại còn thối!”

Gấu chó to A Uy nghe xong cũng cau mày, không suy nghĩ liền trả lời: “Ánh mắt của người trong thôn này không thân thiện, mỗi người đều có vẻ đang muốn bị đánh!”

Trong lòng tôi đổ cả mồ hôi! Có thể nghĩ ra cái ý tưởng đánh nhau với cả làng thế này, thì chỉ có thể là con gấu chó to A Uy mà thôi. Những người khác coi như là có suy nghĩ gì cũng không dám nói ra, chỉ có cậu ta là đầu óc ngu si mà tứ chi phát triển mới có thể không ngần ngại mở mồm như thế…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN