Gọi Hồn - Chương 54: Đường Phi Yến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Gọi Hồn


Chương 54: Đường Phi Yến


Ngưu Đại Tráng muốn chắp tay cảm ơn, nhưng cánh tay mới nhúc nhích hai cái lại không còn sức lực chắp lại, cuối cùng chỉ có thể yếu ớt trả lời một câu: “Cảm ơn ông đã quá khen.” Rồi được người khác nâng xuống nghỉ ngơi.

Tôi biết tiếp theo sẽ tiến hành trận đấu thứ ba – trận đấu quan trọng nhất rồi. Có thể thắng nhà họ Đường trong trận đấu võ thuật này hay không, thì phải xem trận này rồi. Vì vậy, tôi cảm thấy sứ mệnh trêи vai mình vô cùng nặng nề, không biết đối thủ tiếp theo đây rốt cuộc sẽ là nhân vật ngang tàng như thế nào.

Nhưng vì những anh em đã nỗ lực hết sức để chiến đấu, dù cho tôi có phải mất cái mạng nhỏ này thì cũng không thể để đối thủ thắng được, đây cũng là nguyên tắc làm người trước giờ của Lưu Hổ tôi.

Khi trọng tài tuyên bố trận đấu thứ ba sắp bắt đầu, Thái Phụng lại hơi đỏ mặt nắm lấy cánh tay tôi, sau đó hơi không tự nhiên nói: “Anh Hổ, em không hy vọng anh sẽ bị thương giống như A Uy, càng không hy vọng anh vì trận đấu mà hy sinh cả tính mạng của mình, chỉ cần chúng ta còn sống thì sau này vẫn còn cơ hội thắng, nên em… em…”

Nói đến đây, trong mắt Thái Phụng có nước mắt, giọng nói nghẹn ngào, giống như không nhẫn tâm nhìn tôi đi lên bục vậy, khóc lóc quay mặt qua chỗ khác.

Vào lúc tôi sắp bước chân lên bục cao, Thái Phụng lại đột nhiên hét lên một câu: “Anh Hổ, em đợi anh!”

Tôi bị con nhóc này làm cho hơi ngây người, không hiểu rốt cuộc câu nói cuối cùng của cô ấy là có ý gì.

Đợi tôi?

Đợi tôi làm gì? Cuối cùng tôi vẫn không hiểu rõ ý của Thái Phụng.

Nhưng khi tôi đứng trêи bục cao thì lại bị đối thủ làm cho kinh ngạc đến ngây ngốc, không phải bởi vì thân hình của cô ấy khiến người khác kinh ngạc thế nào, mà là bởi vì cô ấy là một cô gái.

Trận đấu này sao lại còn có nam đấu với nữ chứ? Trong lòng tôi nghi ngờ châm biếm.

Cô gái đối diện nhìn vẻ mặt mơ hồ không hiểu của tôi, thế mà lại tự mình hiểu ra mà trả lời: “Sao đối thủ lại là một cô gái, anh rất ngạc nhiên đúng không? Chẳng lẽ trong quy tắc của trận đấu có ghi rõ là chỉ có thể nam đấu với nam, nữ đấu với nữ sao?”

Bộ dạng hùng hổ doạ người đó thế mà lại khiến cho tôi không biết trả lời như thế nào, một lúc lâu sau mới nói ra mấy chữ từ kẽ răng: “Tôi không muốn động tay với phụ nữ.”

Nhưng tôi vừa nói xong câu này, cô gái đó thế mà lại lên tiếng châm chọc: “Anh đang lo lắng bị phụ nữ đánh bại sẽ rất mất mặt sao? Nếu là như vậy thì cứ đầu hàng, nhận thua rồi bước xuống bục là được rồi!”

Lửa giận trong lòng tôi trong phút chốc liền xộc thẳng lên tới não, sao người phụ nữ trước mặt này lại không biết tốt xấu thế? Tôi không muốn động tay với cô ta là vì không muốn cô ta bị thương, cho dù thắng rồi thì cũng chẳng có gì vui vẻ cả. Nhưng nếu lỡ tôi thua thì không bằng tôi tìm miếng đậu hũ đập chết mình cho rồi, làm gì còn mặt mũi lăn lộn trong nhóm Ma Can Tử nữa chứ, cho dù là người khác không nói trước mặt nhưng tôi cũng không mặt dày như tên Đường mập kia mà tiếp tục lăn lộn được nữa.

Trong lúc này, một tràn tiếng bàn tán ở dưới bục truyền vào trong tai tôi.

“Chẳng lẽ cô gái ở trêи bục chính là cao thủ giỏi nhất nhà họ Đường – Đường Phi Yến sao? Không ngờ hôm nay cô ấy lại tự mình ra tay, xem ra ngày tháng sắp tới của tên nhóc trêи bục thảm rồi!”

“Đúng rồi đấy người anh em, trước đây tôi có nghe người khác nói qua về Đường Phi Yến, ai cũng nói cô gái này lạnh lùng kiêu ngạo. Rất nhiều người đã từng bị cô ấy đánh, mặc dù chưa nghe nói ai bị đánh chết, nhưng không ít những người bị đánh đến thiếu tay thiếu chân.”

“Ôi! Tôi thật sự thấy buồn thay cho tên nhóc trêи bục, sao lại cứ gặp phải cô nàng nữ ma đầu này chứ?”

Ôi trời! Chẳng lẽ cô gái tên Đường Phi Yến trước mặt này thật sự lợi hại như lời đồn sao? Nếu thật sự như những gì người ta nói, thì trận đấu này quả thật hơi nguy hiểm, nhưng tôi lại không thể nói ra câu muốn đổi người trước khi thi, nên cuối cùng tôi chỉ có thể nhẫn nhịn không nói một lời.

Khóe miệng Đường Phi Yến vẫn luôn nở nụ cười lạnh, ánh mắt nhìn tôi lại là sự khinh thường.

Mẹ nó chứ, cô cứ đắc ý đi! Đợi chút ông đây sẽ phá lệ, xử lý cô gái không biết trời cao đất dày như cô…

Tôi không muốn giao đấu với con gái là bởi vì trong đó có rất nhiều điều cấm kỵ, trong đó quan trọng nhất là ba điều: một là không thể đánh vào ngực phụ nữ, hai là không thể đá vào ʍôиɠ phụ nữ, điều thứ ba cũng là điều quan trọng nhất, chỗ phía dưới bụng lại càng không thể động vào.

Nếu không cẩn thận vi phạm một trong ba điều này, trong thời xưa sẽ nói bạn là tên háo sắc, hái hoa dại, còn dùng từ ngữ bây giờ thì là giờ trò lưu manh.

Nhưng hôm nay tôi bị cô nàng Đường Phi Yến này nhạo báng, cũng xem như là bị cô ta ép đến không còn cách nào khác, mới hạ quyết tâm phá lệ thi đấu với cô ta.

Nếu nói Thái Phụng là con gái cưng trong gia đình, là kiểu phụ nữ dịu dàng nho nhã, thì cô nàng Đường Phi Yến trước mặt lại giống như kiểu nữ lưu manh ung dung quý phái nhưng lại khí thế bức người.

Bởi vì Đường Phi Yến quả thật rất đẹp, vẻ đẹp của cô ta là sự kiêu ngạo coi trời bằng vung, cao cao tại thượng; là chà đạp lên tôn nghiêm của đàn ông, vẻ đẹp đau khổ khi khiến người khác chỉ có nhìn mà không thể chạm.

Hôm nay Đường Phi Yến mặc một bộ đồ luyện công màu trắng rộng rãi, trước ngực còn thêu một đóa mai vàng không sợ gió tuyết, tự tin nở rộ. Chân cô ta mang đôi giày thêu hoa đế bằng, mái tóc đen như mực được buộc vào nhau và cột lên bằng chiếc khăn tay màu xanh, lại trông có vẻ vô cùng thanh thuần.

Bộ dạng ngày hôm nay của cô ta vốn đã không còn nhìn thấy ở trêи đường nữa, gần như đã biến mất cả rồi, thế nhưng dáng vẻ này của cô ta lại càng làm vẻ đẹp cổ điển của người phụ nữ Trung Quốc nổi bật.

Đường Phi Yến thấy tôi không ngừng nhìn chằm chằm đánh giá cô ta, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn tuấn mỹ càng lạnh lùng hơn, trong mắt để lộ sự chán ghét sâu sắc đối với đàn ông, đây có lẽ cũng là động lực để sau đó cô ta không hề cố kỵ gì mà ra tay muốn đánh tôi đến tàn phế.

“Đợi lát nữa tôi sẽ tự tay móc đôi mắt của anh ra, để làm cái giá anh phải trả khi trắng trợn liếc lung tung trêи người tôi!” Giọng điệu của Đường Phi Yến vô cùng lạnh lùng, gần như là phát ra từ trêи một thi thể nào đó.

Tôi bất lực nhún vai, biết rõ là không nên tranh cãi bất cứ chuyện gì trước mặt phụ nữ, bởi vì bạn sẽ luôn không có nhiều lý do như phụ nữ.

Trọng tài ở trêи bục trước mặt đã giơ tay phải lên, trận đấu của tôi và Đường Phi Yến đã sắp bắt đầu.

Thế mà trong lúc này, trong loa của hội trường truyền đến giọng nói hiền từ của ông Tôn: “Các vị khách quý, có chút chuyện muốn làm phiền mọi người một chút, xin mọi người hãy thông cảm!”

Tôi và Đường Phi Yến đều ngây ra, không thể nào nghĩ ra trước khi thi đấu lại có thể xảy ra chuyện gì.

“Ban giám khảo chúng tôi và sáu vị chủ nhà đều phát hiện ra cuộc thi đấu võ thuật hôm nay kịch liệt hơn mọi năm rất nhiều, rất nhiều tuyển thủ đều bị người khác đưa xuống bục trong lúc hôn mê. Xem xét tình hình này, chúng tôi lo lắng sẽ ảnh hưởng đến trận thi đấu thứ ba, nên sau khi chúng tôi bàn bạc đã quyết định đưa trận đấu thứ ba là trận đấu vớt xác lên trước, sau đó mới lại tiếp tục thi đấu võ thuật, hy vọng mọi người có thể thông cảm cho!”

Sau khi ông Tôn nói một hơi về quyết định của hội đồng thi, trong hội trường đột nhiên sôi sùng sục lên giống như cái nồi chiên rán.

“Tự tiện thay đổi thứ tự cuộc thi, trước giờ chưa từng xảy ra nha?”

“Đúng vậy, lý do họ nói lúc nãy cũng quá khiên cưỡng rồi!”

“Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện lớn gì sao?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN