Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!
Chương 35: Làm những gì.
Tang Đồng ấn ấn vào điện thoại, rồi giơ lên trước mặt Hách Giải Phóng, trong màn hình có ba chữ: “Thứ đê tiện.”
Hách Giải Phóng cười ha ha nói: “Cô cũng làm được gì ngoài trò này đây, cô còn kém xa nếu so với tiểu hoà thượng kia, tôi yên tâm rồi.”
Tang Đồng không trả lời. Tang Du để ý lúc Mục Dung viết kinh văn, cửa sổ lầu mười sáu đột nhiên mở ra, người phụ nữ thò đầu ra , lại rụt vào rất nhanh. Nàng đem cái mìn thấy được nói ra: “Căn kia lầu mười sáu chắc là nữ quỷ nhập vào đó “
Mục Dung thu lại bút lông, nhìn tác phẩm của mình, thở phào nhẹ nhõm: “Nữ quỷ sẽ không chạy được.”
“Nhìn kìa!”
Nghe Mục Dung kinh hô, cả đám ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy được cửa sổ lầu mười sáu có người phụ nữ đang lao ra nửa người, người đàn ông phía sau túm lấy người nọ lôi về.
“Không ổn, nữ quỷ muốn mượn thân thể thai phụ xông ra pháp tường!”
“Hách Giải Phóng, chúng ta đi!”
“Được.”
Tang Đồng bấm 119.
“Alo, ở chung cư Trình Điền có người muốn nhảy lầu!”
…
“Tôi là người qua đường thôi, vị trí cụ thể là khu A, lầu mười sáu, là nữ, hình như đang mang thai!”
….
“Được, tôi ở dưới lầu chờ các người.”
“Tô Tứ Phương, mấy người và Du nhi lên hỗ trợ đi, tôi ở dưới đây đợi đội cứu hoả.”
Mục Dung và Hách Giải Phóng bay đến 1601, thai phụ đang bị người đàn ông đặt trên giường, điên cuồng giãy dụa.
Người đàn ông hai mắt đỏ bừng, gắt gao ôm lấy hai chân thai phụ, nức nở nói: “Mặc Cẩn! Vợ ơi! Em làm sao vậy!!”
Mục Dung và Hách Giải Phóng cùng nhau lấy ra toả hồn liên: “Ngô Giai Lệ, ngươi đã không còn đường thoát, lập tức rời khỏi người thai phụ, đừng tạo thêm nghiệp chướng!”
‘Mặc Cẩn’ nằm trên giường không giãy dụa nữa, nhìn chằm chằm hướng cửa sổ: “chúng mày đừng mơ bắt được tao!”
Người đàn bà hơi lớn tuổi nhìn qua cửa sổ trống không liền run rẩy nói: “Con trai….Mặc Cẩn chắc trúng tà rồi! Nó đang nói chuyện với ai???”
“Ngô Giai Lệ, nếu ngươi còn tiếp tục như vậy, thân thể lẫn thai nhi trong bụng người này sẽ không giữ được nữa, chẳng lẽ ngươi muốn vĩnh thế không được siêu sinh?”
‘Mặc Cẩn’ nghe Hách Giải Phóng nói xong tựa như hoá điên, lúc khóc lúc cười. Người đàn ông đang đè chân ả cũng rơi lệ: “Vợ ơi! Em làm sao, em nhìn anh đi, anh là Đại Tráng đây, sao em lại muốn cùng con chúng ta nhảy lầu! Vợ ơi! Anh xin em, tỉnh lại đi!”
“Ha haha, con sao? Còn con của tao thì sao? Ai giúp tao giải oan? Ai thương xót đứa con chưa ra đời của tao???”
Hách Giải Phóng đáp: “Ngô Giai Lệ, ngươi bị kéo làm thế thân là do thiên đạo luân hồi đã định, giữa ngươi và nữ quỷ đó tồn tại nhân quả bọn ta nhìn không thấu, không thể trách người khác!”
“Hahaha, thiên đạo hả? Đ!t mẹ thiên đạo đi! Mày! Mày đó! Lúc đó rõ ràng mày ở đó, tao nhỡ rất rõ! Tại sao mặc kệ nữ quỷ đó kéo tao thế thân hả? Tao chết đi người nhà của tao thì sao? Đứa con ba tháng trong bụng tao thì sao? Tại sao mày chỉ khoanh tay đứng nhìn hả?”
Mục Dung á khẩu không trả lời được, tay nắm chặt toả hồn liên. Mẹ của Đại Tráng co quắp ngã trên mặt đất, bụm mặt gào khóc: “Trương gia chúng ta đã tạo nghiệp gì, thật vất vả mới mang thai giờ thành ra thế này! Trời ơi, có ai đến cứu nhà chúng tôi không!”
‘King Kong, king kong’ tiếng chuông cửa vang lên.
“Ai đến lúc này!”
“Mẹ, có thể là mẹ của Mặc Cẩn, mẹ đi xem đi, con trấn định em ấy.”
Mẹ Đại Tráng bò dậy, lau lau nước mắt. Bà bị hù đến hoảng hốt, cũng không xem người đến là ai đã vội mở cửa: “Chị xui, chị đến…đến nhìn Mặc Cẩn chút… Hai người là ai?”
Tô Tứ Phương chắp tay trước ngực, thi lễ: “A Di Đà Phật, lão nhân gia, có thể cho chúng tôi vào nhà?”
Mẹ Đại Tráng dụi dụi mắt, đánh giá Tô Tứ Phương, hai mắt toả sáng, lòng bà đã tràn đầy tuyệt vọng, nên lập tức buông xuống mọi ngờ vực, nghiêng người: “Đại sư, ngài mau vào xem một chút. Còn dâu tôi điên rồi, muốn ôm đứa nhỏ trong bụng cùng nhảy lầu!”
Hai người đi vào phòng ngủ, mẹ Đại Tráng chỉ chỉ người trên giường: “Đại sư, ngài nhìn đi, đây là con dâu của tôi, có phải nó bị mấy thứ bẩn thỉu ám!”
Mục Dung nhìn Tang Du, lại quay đầu nhìn ‘Mặc Cẩn’, chậm rãi nói: “Xin lỗi…tôi và âm sai không giống nhau, dưới trạng thái nhục thể không thể nào nhìn thấy linh hồn, cho nên…”
Nói đến đây, Mục Dung im bật, cô tự hỏi lòng: nếu ngày đó mình thấy, sẽ ra tay giúp sao?
Đáp án hình như có chút tàn nhẫn.
“Chỉ cần ngươi chịu buông tha thân thể này, ta nguyện vì ngươi mỗi ngày viết Địa Tạng kinh, cho đến khi ngươi vào luân hồi mới thôi, được không?”
“Mục Dung!”
Hách Giải Phóng kéo tay Mục Dung: Cô còn sợ bản thân ít việc quá à?
Ngô Giai Lệ oán khí quá nặng, muốn siêu độ ít nhất cũng cần mấy năm, viết kinh siêu độ nhất định phải kiên trì mỗi ngày, chỉ cần lơ là sai sót sẽ phải làm lại từ đầu!
Âm sai đi qua ngàn vạn năm, nhân sinh cũng tựa như cái chớp mắt mấy mươi năm, nếu đối phương ngoan cố không thay đổi, chẳng phải là hầu cả một đời sao?!
“A Di Đà Phật, nếu thí chủ tin, Tứ Phương cũng nguyện ý cùng thí chủ Mục Dung cùng nhau tụng kinh siêu độ.”
Còi cảnh sát ở dưới lầu truyền đến, nhân viên chữa cháy nhảy từ xe xuống: “Là cô báo?”
“Đúng vậy, nhà lầu mười sáu có phụ nữ mang thai muốn nhảy lầu.”
Cả đội phòng cháy ngẩng đầu nhìn: “Hai người đi lên tìm hiểu chuyện đi, còn hai người lên lầu chuẩn bị dây kéo, tổ hai trải đệm khí ra.”
Tang Đồng ôm mộc điêu đi qua một bên nói khẽ: “Đan Đan, nói bọn họ đừng mở cửa cho nhân viên chữa cháy, trên đó có Mục Dung và Tô Tứ Phương được rồi, con xuống đây giúp mama.”
Đan Đan ôm lấy đùi Mục Dung, hít hà: “Chị gái ngon miệng, mama nói
đừng mở cửa cho nhân viên chữa cháy, em phải xuống giúp mama rồi~”
Nói xong còn cọ cọ thắt lưng của Mục Dung mới chịu đi.
Tang Du đỡ mẹ Đại Tráng, nhẹ giọng nói: “Lão nhân gia, dưới lầu đã trải đệm khí rồi, nhưng con dâu ngài tình huống đặc biệt, nếu ngài tin tưởng chúng con thì đừng mở cửa cho nhân viên chữa cháy.”
Ngay lúc bà đang do dự, ‘Mặc Cẩn’ đột nhiên mở miệng: “Ra cũng được, nhưng ta có điều kiện.”
“Nói đi.”
“Ta muốn sinh đứa nhỏ ra!”
Mẹ Đại Tráng nhào đến bên giường: “Sinh, nhất định phải sinh, Mặc Cẩn con, con không thể đối với Đại Tráng như vậy, hai đứa kết hôn bảy năm mới mang thai, con không được nghĩ vậy!”
“Không được!” Hách Giải Phóng không chút thương lượng: “Ngươi đừng muốn được voi đòi tiên! Đừng nghĩ trốn trong người sống bọn ta không làm gì được, dưới tình huống khẩn cấp ta có quyền tiến trảm hậu tấu!”
“Á!” Mặc Cẩn hét lớn, đẩy ngã lão nhân gia, muốn nhào ra cửa sổ, cũng may Đại Tráng cảnh giác mơ không để nữ quỷ đạt được mục đích.
Nữ quỷ điên cuồng đánh Đại Tráng, mặt Đại Tráng bị cào rách vài vết, hắn sợ động phải cái thai trong bụng, không dám dùng quá sức.
Tang Du đỡ lão nhân gia, cùng Tô Tứ Phương một trái một phải giữ chân nữ quy mới miễn cưỡng khống chế được. Một nhà ba người khóc hết nước mắt, mẹ Đại Tráng co quắp trên đất rên rỉ, Đại Tráng im lặng rơi lệ.
‘Mặc Cẩn’ bị nhập khóc đến thê thảm, gào thét nói: “Đ!t mẹ cái gọi là thiên đạo, thiên đạo mà một xác hai mạng! Thiên đạo mà người tốt phải chết sớm à? Tao không phục! Bọn mày không để tao sinh con, thì tao với cái thân xác này cùng chết, hai mạng đổi hai mạng! Ai cũng đừng nghĩ tốt!”
“Ngươi đừng xúc động, cho bọn ta thương lượng mấy phút, được chứ?”
“Tao khinh!” Nữ quỷ phỉ nhổ Mục Dung. Hách Giải Phóng nhịn không được, vung toả hồn liên hướng về nữ quỷ.
Toả hồn liền trong tay Mục Dung cũng quấn lấy nữ quỷ, cô trịnh trọng lặp lại: “Cho bọn ta mấy phút thương lượng!”
Nữ quỷ sợ run cả người, ánh mắt tập trung vào Hách Giải Phóng và Mục Dung, kiên quyết nói: “Được, nhưng tao nói cho bọn mày biết, sinh ra đứa nhỏ là ranh giới cuối cùng của tao!”
“Hách Giải Phóng, ra đây.”
Hai người từ lầu mười sáu bay xuống trước mặt Tang Đồng , Đan Đan đã nói hết tình hình trên lầu với cô.
“Không giải quyết được à?”
“Nữ quỷ không chịu ra, ả muốn chúng ta để cho ả sinh con.”
“Không được!” Lần này Tang Đồng và Hách Giải Phóng nhất trí.
Hách Giải Phóng vội la lên: “Cô điên rồi, trong bụng của ả là Hạn Bạt! Hạn Bạt xuất thế hậu quả khôn lường, chúng ta kham không nổi!”
Mục Dung nhìn Tang Đồng: “Cô có thể chắc chắn giết được Hạn Bạt không?”
“Mục Dung! Dưới tình huống này Địa Phủ cho phép âm sai dùng thủ đoạn ép chế, thai nhi nếu như mất đi thì cũng coi như lập công giúp bá tánh! Chúng ta an bài cho đứa nhỏ đó kiếp sau bình an vui vẻ không được à?”
Không nghĩ đến, Mục Dung luôn luôn ôn hoà lại giận tím mặt: “Đó là một cái mạng đó! Cậu không nghe rõ à? Hai vợ chồng đó kết hôn bảy năm vẫn chưa có con! Vạn nhất nữ quỷ đó nhảy lầu, cao như vậy, đệm khí an toàn à? Làm không cẩn thận là một xác hai mạng!”
Hách Giải Phóng quát lại: “Hạn Bạt xuất thế, cô gánh nổi không!”
Mục Dung cúi mắt, thấp giọng lại kiên định: “Tôi muốn thử một lần”
“Mục Dung!”
Mục Dung ngước mắt nhìn Tang Đồng, đôi mắt sáng ngời: “Có chắc chắn không?”
Tang Đồng trầm ngâm nửa ngày: “không chắc lắm…loại trường hợp trăm năm khó gặp này làm tôi cũng muốn thử.”
“Được.”
Mục Dung xoay người định đi lại với Hách Giải thích bắt lấy: “Chuyện gì xảy ra với cô?”
“Cậu đừng theo tôi.”
“Địt mẹ, cô có bệnh à! Nói cái quái gì vậy?”
“Tôi không muốn kéo cậu xuống nước, một mình tôi chấp nhận ý kiến của Ngô Giai Lệ, nhân quả tự tôi sẽ gánh.”
Nói xong liền bay lên lầu, Hách Giải Phóng bị tức chửi thề, nhưng lại dứt khoát đuổi theo Mục Dung. Lần này Mục Dung không đuổi người nữa.
“Hách Giải Phóng.”
“Gì?”
“Ngoại trừ đi câu hồn người khác, chúng ta có thể làm những gì nữa?”
Giọng nói Mục Dung rất nhẹ, tựa như hỏi Hách Giải Phóng cũng là hỏi bản thân mình.
~~~~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!