Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người
Chương 76: xuyên sơn giáp rốt cuộc đã nói gì rồi?
“Kế hoạch bước tiếp theo của tôi là đợi sau khi cuộc thi đấu kết thúc, sẽ đột kích thư viện.”
Đế Chiêu uống một ngụm trà, vừa nghe thấy từ ‘thư viện’ nhạy cảm này, Tiểu Long suýt chút nữa đã phun trà ra.
“Khục khục khục……. Thư, thư viện?”
Huyền Vũ: “Cậu xúc động cái gì?”
Đế Chiêu: “Tôi không có xúc động.”
Đường Táp chậm rì rì nói: “Đúng, là thư viện.”
Cô nói với ba con Thánh Thú và Rồng: “Mọi người có biết tại sao Thanh Long luôn không hiện thân không?”
Bạch Hổ ỷ vào việc Đường Táp nghe không hiểu, kẻ nghe hiểu cũng không dám phiên dịch, vì vậy meo meo một câu.
Quả nhiên Đế Chiêu không dám phiên dịch.
Bạch Hổ nói là: “Có khi là bị hút cạn rồi, sớm đã không còn nữa.”
Huyền Vũ: “Nhị ca, anh vẫn nên mong anh ấy tốt một chút được không.”
Bạch Hổ cậy vào bộ lông trắng, meo nói: “Bằng không thì sao? Chúng ta đều đã thành như vậy rồi, nói không chừng đại ca cũng lành ít dữ nhiều, cậu không nhìn thấy trụ Thanh Long đó sắp đổ rồi sao? Không chừng sớm đã đáp lại lời chiêu hoán rồi nhưng đã từ con Rồng biến thành con giun, bị lão đại – người không nhìn thấy – đạp cho một cái chết toi rồi……”
Chu Tước mổ lên đầu Bạch Hổ.
Đường Táp: “Tôi không cần hỏi cũng biết Miêu tử nhất định không nói được lời tốt lành gì đâu!”
Duy chỉ có Đế Chiêu vẫn nhớ đến chuyện chính: “Táp Táp còn chưa nói xong, tiền bối Thanh Long tại sao không xuất hiện?”
“Vảy hộ tâm.” Đường Táp nói, “Trước khi nó rơi xuống thì đã xé vảy hộ tâm ném đi rồi.”
Ngực Đế Chiêu nhói một cái, cắn răng chịu đựng nói: “Tiền bối đúng là con Rồng mạnh mẽ……”
Huyền Vũ: “Đó là do đại ca quá lỗ mãng, nhưng vảy hộ tâm đó cũng chỉ là áo giáp sắt của tim thôi mà, như thế thì có quan hệ gì tới việc đại ca luôn không thức tỉnh?”
Đường Táp: “Tôi nghĩ, có lẽ là sau khi chắp vá nó hoàn chỉnh rồi thì Thanh Long có thể tỉnh?”
Bạch Hổ meo nói: “Khả năng này không lớn bằng khả năng tôi nói biến thành con giun hiện thân, nhưng bị cô – một người không biết tình – giẫm cho một cái chết tươi……..”
Đế Chiêu nhìn người này, ngó người kia, trong lòng do dự, nói: “Nhưng tôi cảm thấy có lí…….”
Đường Táp ra hiệu cho Rồng và mọi người im lặng, nói với Đế Chiêu: “Anh đáng tin, anh nói.”
Trong lòng Đế Chiêu ấm áp vui sướng, nói: “Vảy hộ tâm đối với loài Rồng chúng tôi mà nói rất quan trọng, nó không chỉ là áo giáp sắt mà còn được coi là trái tim thứ hai, tình cảm cảm xúc không ổn định của Rồng đều phải thông qua phản ứng của vảy hộ tâm này, ngoài ra…… sức mạnh cũng vậy. Nó giống như một cái nắp, có cái nắp này sức mạnh của bạn sẽ được dự trữ ở bên trong, không có cái nắp này sức mạnh sẽ từ chỗ hở đó tràn ra ngoài. Cho nên vảy hộ tâm của chúng tôi được giấy rất kỹ, mảnh vảy bên cạnh sẽ cứng hơn vảy hộ tâm một chút chính là có tác dụng bảo vệ vảy hộ tâm.”
Huyền Vũ: “Nói như vậy cũng phải. Tôi chỉ từng nghe nói thôi nhưng tôi chưa từng nhìn thấy vảy hộ tâm của đại ca trông như thế nào.”
Bạch Hổ nói: “Lão đại nhất định đã thấy rồi, đại ca hận không thể bày ra cơ thể 360 độ không góc chết cho cô ấy xem.”
Đường Táp nói: “Nếu đã có lí vậy phương hướng của tôi không sai. Thần thức của tôi nhắc nhở tôi, vảy hộ tâm của Thanh Long nằm ngày phía dưới thư viện, tôi muốn đi đào nó lên.”
Đế Chiêu lại hoảng hốt không thôi: “Thư viện!?”
“Đúng, thư viện.” Đường Táp cười nói, “Bạch Trạch đúng là Thụy Thú, chọn chỗ tốt nhất.”
Đế Chiêu ngẩn người một lúc, nói: “Nhưng…….. Em định đào thế nào?”
“Đương nhiên là lặng lẽ đào rồi, không thể đánh rắn động cỏ được.” Đường Táp nói, “Bạch Trạch sẽ gọi Xuyên Sơn Giáp tới, bất kể như thể nào, chúng ta cứ để Xuyên Sơn Giáp xác định vị trí và độ sâu trước, sau đó mới tính bước tiếp theo.”
Huyền Vũ đột nhiên nói: “Tôi nhớ, đại ca móc vảy hộ tâm, lão đại cô cũng theo đó móc cái gì đấy……..”
Đế Chiêu lại bắt đầu cắn răng chịu đựng.
Rồng nghe không nổi mấy chữ móc vảy hộ tâm này, nghe tới bản thân lại nảy sinh đồng cảm, điều đó đồng nghĩa với việc rút đi sự sống. Không thể không nói, tiền bối vẫn là tiền bối, quá dũng mãnh.
Đường Táp vốn không định nói cũng không định đào, trong lòng cô luôn nghĩ, mảnh tình đó là của Thần Thượng Cổ nào có quan hệ gì với cô? Vả lại vừa mới động tình thì đã thoát li khỏi nó rồi không cần nhặt về làm gì nữa, ai lại muốn đi nhặt một tờ giấy trắng? Tuy cô khá muốn biết chuyện của bản thân nhưng tình đó lại không có tình sử phong lưu gì, có nhặt về cũng không thể tìm ra chuyện để nói, dẫu sao mọi người cũng biết Thần Trật Tự Thượng Cổ là vị Thần duy nhất độc thân.
Biết tại sao mọi người đều nhớ Phục Hy, nhớ Nữ Oa, nhớ các loại Thần nhân duyên gì đó nhưng lại quên đi Thần Trật Tự rồi chứ?
Chính là bởi vì Thần Trật Tự là kẻ độc thân, đầu tiên là không có chuyện bát quái cẩu huyết kích thích nào, không có chuyện huynh khống muội khống, thứ hai là một Thần độc thân, mọi người đều không muốn bái lạy lập đền kỷ niệm thắp hương chủ yếu là sợ bái rồi sẽ độc thân giống như vậy.
Thế là, Đường Táp: “Chuyện đó không quan trọng, quan trọng nhất là chúng ta phải gọi Thanh Long thức tinh. Nếu Boss của đối phương đúng là Phục Hy có trình độ đó thì với thực lực của chúng ta bây xác định là đấu không lại đâu.”
Huyền Vũ nói: “Lão phu cho rằng, Boss của tổ chức Khoa Phụ này không phải là Phục Hy, chí ít không phải là Phục Hy thật.”
Đường Táp thuận thế hỏi tiếp: “Không phải Phục Hy, chẳng lẽ ông nghi ngờ đó là Thần Sứ?”
Huyền Vũ nói: “Cũng chưa chắc lắm, tôi vẫn kiên trì với quan điểm của tôi, Boss này tuy thần bí nhưng tuyệt đối không có Thần lực, bằng không hắn cần gì tốn hơn ba mươi năm để lập trận pháp……. Tiêu chuẩn để thức tỉnh Thần có lẽ nên tham khảo lão đại chúng ta, cho dù đến nay không có bao nhiêu Thần lực nhưng ít ra cũng có bản lĩnh đặc biệt đúng không?”
Đường Táp nói ra phân tích của cô: “Thần thức của tôi nói với tôi một tin tức quan trọng. Đó là Phục Hy cũng thoát li khỏi tình rồi, Thần thức không thể vô duyên vô cớ tặng cho tôi những tin tức này, đã xuất hiện thì nhất định hữu dụng cho nên tôi cho rằng, Boss của tổ chức Khoa Phụ có thể là ‘tình’ đã thoát li khỏi Phục Hy……..”
Mặt Đế Chiêu đầy ngơ ngác.
“Tình của Thần Thượng Cổ rốt cuộc là gì? Sau khi tách ra thì có trạng thái gì?” Anh hỏi, “Có thể tự biến thành người được sao?”
Đường Táp lờ mờ nhớ lại cảnh tượng tách tình khỏi bản thân, đoán: “Có lẽ là một thứ gì đó giống hòn đá vậy……”
“……..” Đế Chiêu tưởng tượng không ra, đôi mắt trống rỗng.
Hòn đá ? ? Ha ? ?
Đường Táp: “Hết cách rồi, có thể là do cảnh tượng ấy quá tanh máu cho nên lúc Thần thức để tôi xem cũng tự động làm mờ đi rồi.”
Huyền Vũ Bạch Hổ và Chu Tước đồng thanh thở dài, Thần thức này cũng quá tận tâm rồi.
Đường Táp: “Trình độ bạo lực tanh máu có thể khá cao, chí ít phải đến 20 tuổi mới xem được đoạn hoàn chỉnh đó…….. Cho nên Thần thức vì bảo vệ thần kinh không chịu được kích thích của tôi mà tự động làm mờ cũng là chuyện hợp tình hợp lí, các ngươi thở dài cái gì!”
Huyền Vũ: “Tôi hiểu tôi hiểu, suy cho cùng cô cũng là từ thế giới bên ngoài tới đây còn tự mang theo máy xét duyệt chiếu phim……..”
Đường Táp: “Bớt trêu chọc tôi đi!”
Tinh mơ bốn giờ sáng Bạch Trạch mới về.
Y Lan sau khi về tới vì phóng ra một lượng lớn CO2 cho nên đi ngủ bù rồi. Mà Bạch Trạch thì kéo tay của Đường Táp nói trường học thu được không ít tiền quyên góp, ông rất vui.
Đường Táp: “Đã như vậy việc tu sửa thư viện có thể thực hiện được rồi.”
Bạch Trạch tỉnh rượu ngay lập tức.
Ông bỏ tay Đường Táp ra, ánh mắt của Đế Chiêu luôn dính lên tay ông cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một lúc rồi.
Bạch Trạch: “Ực, cô có ý gì?”
“Lấy được tiền quyên góp rồi thì có thể mở rộng kho sách, đưa các hệ thống thông minh công nghệ cao từ thế giới bên ngoài vào, cải tạo thư viện.”
Bạch Trạch: “Ý của cô là…….”
“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi.” Đường Táp nói, “Để ông tuyên bố muốn tiến hành cải tạo lại thư viện tượng trưng cho tri thức này, ngoài ra, một vị nào đó ở thế giới bên ngoài không phải đã nói muốn hợp tác với các người xây dựng hệ thống thư viện trí tuệ và năng lực sao? Ông cứ lớn giọng tuyên bố hợp tác, sau đấy ngưng sử dụng thư viện, sửa chửa trong ngoài một lượt.”
Bạch Trạch say ra nguyên hình, lông rụng bay đầy trời.
“Tôi cảm thấy không tồi.” Đế Chiêu nói.
Bạch Trạch chớp chớp mắt, nói: “Táp Táp, cô có phải là Thần Trí Tuệ không vậy?”
Đường Táp bất lực: “Đừng làm nhục hai từ Trí Tuệ này. Tôi thấy ông vẫn nên tỉnh rượu trước đi…….”
Bạch Trạch tới ngủ trên sofa, Đường Táp kéo giường hành quân ở dưới gầm giường ra cho Đế Chiêu, còn bản thân thì ôm Bạch Hổ ngủ ở trên giường.
Mười giờ sáng, Bạch Trạch tỉnh lại, đầu óc cũng tỉnh táo hẳn, lập tức vỗ bàn: “Được, cứ làm như vậy đi!”
“Ngoài ra.” Đường Táp nghĩ tới Đằng Xà ở trên tầng lầu trên cùng trong thư viện, ông ấy cũng là giáo viên có mặt trong danh sách thuộc thành viên của tổ chức, “Chuyện này trước tiên không thể thả ra tiếng gió vội bằng không sẽ bị các giáo viên học sinh phát giác được, đợi sau khi cuộc thi chiến cầu kết thúc, tối đó lập tức thanh lí thư viện treo bảng khởi công, người không phận sự không thể vào trong trực tiếp ngừng dùng thư viện để khởi công.”
“Vậy học sinh của chúng tôi muốn mượn sách trả sách, thi cuối kỳ…….” Bạch Trạch quả nhiên vẫn nhớ tới việc dạy học, không quên chức trách.
“Việc này sẽ do Đế Chiêu tổ chức các thành viên hội học sinh đáng tin cậy, xây tạm nơi trả sách.” Đường Táp nói, “Còn như ôn tập thi cuối kỳ…….. sẽ do các lớp tự tổ chức tự mình ôn tập sáng tối.”
Bạch Trạch: “Vậy các học sinh nhất định sẽ mắng trường học…….”
“Không đâu, nói với bọn họ.” Đường Táp nói, “Sau khi thiết kế xây dựng thư viện mới xong, trong thư viện sẽ có wifi miễn phí và máy điều hòa.”
Bạch Trạch hít sâu một hơi: “Chuyện này, kinh phí…….”
Hai mắt Đế Chiêu phát sáng, wifi của thế giới bên ngoài sao ! ! Anh có xem phim của thế giới bên ngoài, có trường nhập vào số thứ tự của học sinh là có thể lên mạng ngay tại vườn trường rồi, không cần phải mỗi tháng tốn tiền mua lưu lượng! Bọn họ cũng sắp hưởng thụ loại tiện ích này sao?!
Đường Táp nói một câu phá tan ảo tưởng của Đế Chiêu: “Đến lúc đó nhất định có mạng máy tính cục bộ, nghĩ chuyện tốt gì vậy chứ?”
Bạch Trạch thở phào một hơi, mạng máy tính cục bộ so với wifi có lẽ bớt tiền bớt việc rất nhiều, thế thì tốt, thế thì tốt.
Ngày hôm sau, Bạch Trạch dẫn Xuyên Sơn Giáp là học sinh xuất sắc của trường đại học Tường gì đó ở thế giới bên ngoài tới.
“Xuyên Sơn Giáp rất đáng tin cậy.” Bạch Trạch nói: “Em trai em gái của cậu ấy đều vì phạm tội buôn lậu bị bắt giết cho nên cậu ấy rất hận chuyện buôn lâu, tuyệt đối không thể là thành viên của tổ chức đó đâu, cô yên tâm đi.”
Đường Táp nói: “Vậy sẽ không hận con người đấy chứ?”
“Không đâu, nếu cậu ấy hận con người thì không sinh sống thường xuyên ở thế giới bên ngoài làm gì.” Bạch Trạch nhỏ giọng đưa tin bát quái, “Xuyên Sơn Giáp yêu đương rồi, tình yêu giữa người và yêu, năm ngoái mới kết hôn.”
Đường Táp chậc một tiếng nói: “Bi thương.”
Trên giấy chứng minh ghi rõ thân phận của Xuyên Sơn Giáp, hắn tên là Giả Truyền Sơn, năm nay ba mươi ba tuổi, hình người là một người đàn ông vạm vỡ mặt vuông chữ điền da màu đồng.
Đường Táp sau khi gặp được hắn, hỏi han mấy câu.
“Anh về bên này, người nhà không biết sao?”
“Cô ấy không biết, tôi nói là đi công tác làm công trình quân sự, trong một tháng không cần liên lạc, cô ấy tin ngay.” Người đàn ông vạm vỡ mặt vuông xấu hổ gãi đầu, “Vợ tôi rất ngây thơ.”
Phải, bằng không cũng không kết hôn với một con yêu.
Bạch Trạch lấy một tờ bản vẽ kết cấu của thư viện tới.
Xuyên Sơn Giáp nghiên cứu một lúc, nói: “Đêm nay tôi sẽ bí mật đi vào đó khảo sát thực địa một chút, cô nói, có đồ gì ở phía dưới sao?”
“Phải, sợ là nằm sâu dưới nền nhà phía dưới.”
“Ừm, có chút khó đây, tôi sẽ suy xét cân nhắc.”
Ban đêm, nguyên hình Xuyên Sơn Giáp chuồn vào thư viện làm một cuộc khảo sát thực địa, sau khi từ ống thoát nước chui xuống phía dưới, Xuyên Sơn Giáp kinh ngạc.
Nửa đêm, Xuyên Sơn Giáp về tới văn phòng, vừa nói vừa thở hổn hển: “Không, không đúng……”
Đường Táp hỏi hắn: “Cái gì không đúng?”
Xuyên Sơn Giáp ồng ộc nóc sạch một thùng nước lớn, nói: “Phía dưới đó có…… có mộ thất.”
Bạch Trạch: “Không thể nào! ! Đích thân kẻ hèn này cầm xẻng xúc đất, trước kia lúc xây thư viện còn mời vô số chuyên gia Xuyên Sơn Giáp Ất Bính Đinh tới xem, thậm chí còn mời cả đại sư phong thủy của gia tộc Đồ Sơn từ HongKong tới đây xem phong thủy nữa………. Nơi đó tuyệt đối là nơi tốt để làm nơi học tập đọc sách! Sao có thể có mộ thất!”
“Tuyệt đối là mộ thất, tôi đào tới quan tài rồi.” Xuyên Sơn Giáp nói, “Chủ mộ thất ở ngay chính giữa đại sảnh thư viện của thầy, cách nền móng chín thước.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!